Vương Thanh Kiều cùng Việt Tiểu Nhu tỷ thí, là một trận đối chiến không có chút hồi hộp nào. Vương Thanh Kiều đã sớm bị đánh cho không còn ý chí chiến đấu chỉ dùng thời gian nửa chung trà liền bị Việt Tiểu Nhu đánh xuống đài, thi đấu còn lại hắn cũng không có tâm tình xem nữa, ủ ủ rũ rũ mà rời đi.
Trận tỷ thí thứ tư, liền đến phiên Trưởng Tôn Tử Quân cùng Công Tôn Địch.
Theo lý thì hôm qua Trưởng Tôn Tử Quân dùng một chiêu liền thắng Việt Tiểu Nhu, phần thắng của Công Tôn Địch đã không lớn, nhưng cái tên này lại có vài phần quật cường. Ngày hôm trước đệ tử Luyện Kiếm các và Thủ Kiếm các tụ tập gây sự, Công Tôn Địch cũng là một trong những người dẫn đầu, hắn biết gây sự thì thật ra càng có lợi với Luyện Kiếm các hơn, danh ngạch mà Thủ Kiếm các có thể tranh thủ được không thể nhiều hơn so với Luyện Kiếm các, nhưng hắn vốn là hy vọng Luyện Kiếm các dự thi nhiều người, như vậy hắn có thể ở trên đây đánh bại càng nhiều đệ tử Luyện Kiếm các, khiến Cừu Kiếm hối hận lúc trước nhìn lầm không chọn hắn vào Luyện Kiếm các!
Bại bởi đệ tử Dược các ư? Trước ngày hôm qua, Công Tôn Địch chưa từng nghĩ qua còn có loại khả năng này!
Trước khi vào trận, Công Tôn Địch đi tới trước mặt Trưởng Tôn Tử Quân, khống chế được cơ mặt của mình, làm ra một biểu tình miệt thị. Hắn khiêu khích nói: “Mặc dù ngày hôm qua ngươi đánh thắng Việt sư muội, cũng chớ đắc ý! Việt sư muội thất bại, là bởi vì nàng không biết thu liễm phong mang, nhưng đây chính là sở trường của đệ tử Thủ Kiếm các ta! Chờ chút ngươi bại bởi ta sau đó cũng đừng khóc nhè nhé!”
—— đây cũng không phải Công Tôn Địch thật sự xem thường Trưởng Tôn Tử Quân, ngược lại hắn là người khá cẩn thận. Nhưng mà khiêu khích trước trận chiến thật ra lại là một loại sách lược. Đối với kiếm tu mà nói, nhân kiếm hợp nhất, có thể phát huy ra mấy phần công lực, có quan hệ rất lớn với tâm tình. Nếu là hai người thực lực cách biệt không xa, rất có thể cũng bởi vì tâm tình chênh lệch, mà dẫn đến thắng bại của cuộc tranh tài.
Trưởng Tôn Tử Quân nhìn hắn: “Ồ.”
Công Tôn Địch: “…”
Một tiếng ồ liền thôi à? Hắn nói nhiều lời như vậy, Trưởng Tôn Tử Quân lại chỉ có một chữ?
Công Tôn Địch không chịu nhụt chí, không ngừng cố gắng mà nói dọa, muốn khiến Trưởng Tôn Tử Quân sản sinh dao động. Hắn nói: “Kiếm quyết ta tu luyện, là chuyên dùng để khắc chế ngươi! Ngày hôm qua ta đánh bại Tấn Thành ngươi đã thấy được đi? Có sợ hay không?”
Trưởng Tôn Tử Quân: “Không thấy.”
Công Tôn Địch: “…”
Hắn tức giận đến muốn thổ huyết rồi! Không thấy á? Ông đánh đến khổ cực như vậy, ngươi nói ngươi không thấy? Ngươi mọc ra một đôi mắt dùng để làm gì hả!!
Công Tôn Địch nói: “Ngươi… Ngươi… Ngươi lừa người! Ngươi sao có khả năng không xem ta thi đấu?” Vừa mới dứt lời, hắn nhất thời tỉnh ngộ lại. Trưởng Tôn Tử Quân không thể không xem hắn thi đấu, sở dĩ nói như vậy, cũng là muốn trước tiên nhiễu loạn tâm tình của hắn! Hắn tuyệt đối không thể bị lừa!
Công Tôn Địch cười lạnh nói: “Nếu như ngươi không có xem ta thi đấu, vậy ngươi nhất định sẽ hối hận! Ngươi đã bỏ lỡ một cơ hội hiểu biết cường giả, bằng không có lẽ ngươi sẽ không thua quá thảm đâu!”
Trưởng Tôn Tử Quân không nhìn thẳng hắn, ngẩng đầu nhìn nhìn bảng tính giờ. Sao còn không bắt đầu? Thực sự là tẻ nhạt mà!
Ngược lại hắn không nghĩ tới việc gây áp lực tâm lý gì đó cho Công Tôn Địch, đối phó với đối thủ như vậy hắn còn không đến mức hao tốn tâm tư. Nhưng mà loại thái độ không để ý tới này của hắn, so với những lời hung ác còn khiến Công Tôn Địch hoảng hốt hơn.
Công Tôn Địch chống nạnh cười to hai tiếng, kết quả lại cười đến vô cùng khô khốc: “Ha ha! Ta chính là chuẩn bị tuyệt chiêu chuyên dành cho ngươi, muốn biết là cái gì không? Tuyệt chiêu mà ngàn năm qua trong đại hội so kiếm từ xưa tới nay chưa từng có ai dùng qua! Chờ lúc ngươi thua trận, ngươi sẽ cảm thấy vinh hạnh!”
Trưởng Tôn Tử Quân thoáng bày tỏ tí tẹo hứng thú: “Ồ? Ờ.”
Công Tôn Địch: “…” Hắn quả thực là một ngụm huyết nghẹn ở ngực. Cho chút mặt mũi sẽ chết à!!! Một đống lời ông chuẩn bị nói thì sao đây, ngươi hỏi ta đi hỏi ta đi hỏi ta là tuyệt chiêu gì đi! Ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết mà!!
Rốt cục tiếng chuông vang lên, Trưởng Tôn Tử Quân lên sân luyện kiếm trước tiên, bước chân mềm mại, tâm tình cực kỳ thả lỏng.
Công Tôn Địch cũng đi tới, nhưng mà bước chân của hắn lại vô cùng nặng nề, tâm tình có thể thấy được chút ít. Mới rồi rõ ràng hắn định nhiễu loạn đối thủ, đối thủ không bị nhiễu loạn, chính hắn lại rối loạn trận tuyến trước tiên.
“Trưởng Tôn sư đệ, mời chỉ giáo.”
“Mời.”
Hôm nay đối thủ không còn là nữ tử, hai người chào xong, Trưởng Tôn Tử Quân không chút khách khí, bội kiếm của hắn từ trong vỏ kiếm bắn ra ngoài, tự động rơi vào trong tay hắn, cùng lúc đó, chúng đệ tử vây xem đều cảm giác được một luồng kiếm khí lạnh lẽo!
“Oa!” Các đệ tử thán phục xong liền nghị luận sôi nổi.
“Trưởng Tôn Tử Quân quả nhiên lợi hại! Công Tôn Địch có thể giống như Việt Tiểu Nhu một chiêu liền bị hắn đưa xuống không?”
“Tốt nhất là đừng, ta còn muốn xem Trưởng Tôn Tử Quân xuất thêm mấy chiêu đây, ngày hôm qua cũng không thấy được!”
Công Tôn Địch đang run rẩy. Hắn cũng không phải là bị kiếm khí của Trưởng Tôn Tử Quân uy hiếp, mà là bất an xuất phát từ nội tâm. Hắn không dám chậm trễ chút nào, cấp tốc rút kiếm dựng ở trước người, trong miệng đọc thầm kiếm quyết. Chỉ trong chốc lát, quanh người hắn đột nhiên kim quang đại thịnh!
Dưới đài lập tức sôi trào một lần nữa: “Kim thạch chi thể! Trời ạ, Công Tôn Địch điên rồi sao!”
Sau khi Công Tôn Địch lên đài, thế mà lại lập tức ra đại chiêu hộ thể của kiếm tu —— kim thạch chi thể!
Cái gọi là kim thạch chi thể, là đem kiếm khí của bản thân kiếm tu ngưng tụ thành một lớp chắn, lớp chắn này có thể trung hoà bất kỳ thuật pháp nào. Dĩ nhiên lớp chắn này cũng không phải không có sơ hở, mỗi lần tu sĩ sử dụng kim thạch chi thể gặp phải công kích, kiếm khí hộ thể của hắn sẽ bị đánh tan mấy phần, đợi kiếm khí của hắn hao tổn hết, hắn cũng không còn sức chống cự nữa. Đại tuyệt chiêu như vậy lúc bình thường rất ít nhìn thấy, tu sĩ bình thường chỉ dùng dưới hai trường hợp —— thứ nhất, thời điểm cùng đường bảo mệnh; thứ hai, lúc gặp phải quần địch vây quanh, vì bảo vệ lãnh địa mà sử dụng.
Trăm năm trước Thiên Minh giáo bị quần ma vây công, mắt thấy kẻ địch thế tới hung hăng, viện binh lại phải ba ngày mới đến, các trưởng lão trong giáo vì bảo vệ môn phái, liền tập thể sử dụng kim thạch chi thể, dùng tu vi toàn thân khiến cả đỉnh núi chống đỡ tất cả kiếm khí cùng thuật pháp, rốt cục sống qua ba ngày, chờ được viện binh đánh lui quần ma.
Mà trong ngàn năm lịch sử của Thiên Kiếm môn, dùng kim thạch chi thể trong đại hội so kiếm, Công Tôn Địch là người đầu tiên. Nguyên nhân không gì khác, kim thạch chi thể chỉ là tuyệt chiêu dùng để bảo mệnh, mà đại hội so kiếm luôn là đến điểm dừng thì thôi, không hề hại người.
Trưởng lão Tu Kiếm các Vạn Kim ngồi ở chỗ cao xem cuộc chiến xì một tiếng bật cười: “Lâm trưởng lão, ái đồ này của ngươi… chỉ sợ trận đấu ngày hôm nay là so không xong rồi.”
Vẻ mặt Lâm Chân đầy xấu hổ, xoay đầu qua không nói lời nào.
Cừu Kiếm hừ một tiếng, biểu thị bất mãn đối với thế cục trước mắt.
Nếu đại hội so kiếm không dùng tính mạng tranh chấp, Công Tôn Địch sử dụng kim thạch chi thể, chỉ có thể tạo được hiệu quả kéo dài thời gian, chứ không có cách nào nghịch chuyển thắng bại. Chỉ cần Trưởng Tôn Tử Quân chậm rãi ra chiêu, cũng sẽ có lúc đánh vỡ hộ thể của hắn. Mà lúc đang sử dụng kim thạch chi thể, Công Tôn Địch lại như biến thành một khối kim thạch, không có cách nào ra tay công kích đối phương. Cái gọi là tuyệt chiêu bảo mệnh, kỳ thực cũng chỉ là tranh thủ thời gian chờ cứu binh thôi.
Trưởng Tôn Tử Quân thử phi một kiếm về phía Công Tôn Địch, chỉ thấy kiếm của hắn mới vừa đụng tới kim quang xung quanh Công Tôn Địch liền bị bật trở về.
Trưởng Tôn Tử Quân nhíu mày, thu tay lại không ra chiêu nữa, sờ cằm bắt đầu suy nghĩ.
Công Tôn Địch ở trung tâm kim quang, bị ngăn lại năm giác quan, không biết bên ngoài phát sinh chuyện gì, nhưng hắn có thể cảm giác được công kích đến từ bên ngoài. Hắn nhận ra được Trưởng Tôn Tử Quân chỉ là thăm dò nho nhỏ một chút, liền không tiến hành công kích đối với hắn nữa. Kỳ thực sử dụng tuyệt chiêu vốn chỉ là hắn nói cứng thôi, nhưng trong lòng hắn vừa hoảng, thế mà lại thật sự dùng đến. Hắn lo lắng mình nói một tràng, kết quả bị Trưởng Tôn Tử Quân một chiêu đánh xuống đài thì quá mất mặt, bây giờ phát hiện hắn hóa đá thì càng mất mặt hơn, nhưng dùng cũng đã dùng, đã không có cách nào đổi ý.
Trưởng Tôn Tử Quân có chút phiền lòng. Hắn có thể thắng, đây là không chút nghi ngờ, chỉ cần hắn có kiên trì chậm rãi đánh vỡ hộ thể của Công Tôn Địch. Nếu như hắn xuất ra toàn lực, một canh giờ thôi cũng đủ rồi. Nhưng bây giờ Công Tôn Địch tiến vào trạng thái kim thạch, động thủ với hắn ta, lại như đang đánh một tảng đá. Cùng một tảng đá đánh một canh giờ à? Hắn xem thường động thủ cũng lười động thủ. —— nói thật, nếu như không phải có huyết hải thâm thù nhất định phải giết chết người mới được, thì rất ít người tình nguyện tiêu tốn thời gian dài dằng dặc với một tảng đá để đem nó đánh nát.
Trưởng Tôn Tử Quân suy nghĩ chốc lát, không nghĩ ra biện pháp tốt hơn, đột nhiên cau mày nhìn về phía Dịch Hi Thần ở một bên vây xem: “Ngươi đi xa chút.”
“A?” Dịch Hi Thần đột nhiên bị kêu đến, sợ hết hồn, “Ta đi xa chút hả?”
Trưởng Tôn Tử Quân gật đầu: “Rời đi trăm mét, đến khi ta không nhìn thấy ngươi mới thôi.”
Đây là lần đầu tiên trong tỷ thí ở đại hội so kiếm, đệ tử dự thi bỏ qua đối thủ một bên mà đưa ra yêu cầu với người ngoài sân. Dịch Hi Thần không rõ vì sao, nhưng y nghe lời Trưởng Tôn Tử Quân, xoay người rời đi.
Trong nháy mắt các đệ tử quanh sân tựa như thủy triều cùng Dịch Hi Thần đồng thời lui xa ra mấy trượng!
Trưởng Tôn Tử Quân muốn xuất đại chiêu! Nhất định là như vậy! Cho nên hắn mới có thể kêu bạn tốt của hắn trốn xa một chút! Hắn là sợ tổn thương đến Dịch Hi Thần! Mình cũng nhanh chóng chạy đi! —— đây là suy nghĩ của các đệ tử ở đây.
Trưởng Tôn Tử Quân không giải thích được nhìn đám người cấp tốc tản đi xung quanh. Hắn chỉ là muốn dòng máu đang tích trữ tại nơi nào đó có thể trở lại trong đầu mà thôi, những người này sao lại muốn chạy?
Nhưng mà các đệ tử cũng không có thối lui quá xa, có mấy người đơn giản ngự kiếm bay lên trên trời. Bọn họ còn thật tò mò đến tột cùng Trưởng Tôn Tử Quân muốn làm cái gì, mặc dù có nguy cơ bị thương, cũng không nhịn được muốn vây xem thi đấu.
Sau khi Dịch Hi Thần rời đi không lâu, ánh mắt Trưởng Tôn Tử Quân đột nhiên sáng lên, nhẹ buông tay, bội kiếm của hắn liền bay trở về trong vỏ kiếm. Kế tiếp, hắn nhanh chân đi về phía Công Tôn Địch.
Tất cả mọi người ngừng hô hấp, nín thở nhìn động tác của hắn.
Cừu Kiếm ngồi ở chỗ cao cũng đột nhiên trở nên hưng phấn. Vốn dĩ đối với hành động của Công Tôn Địch, ông ta hết sức bất mãn, đối với người Luyện Kiếm các từ trước đến giờ luôn đâm trái đâm phải mà nói, hành vi kéo dài thời gian quả thực chính là vô liêm sỉ! Nhưng bây giờ ông đột nhiên ý thức được, nếu muốn nhanh một chút đánh vỡ kim thạch chi thể của Công Tôn Địch, Trưởng Tôn Tử Quân liền phải xuất hết toàn lực, vậy… Chiêu này của Công Tôn Địch thực sự là dùng tốt đến kì diệu!
Đảo mắt, Trưởng Tôn Tử Quân đã đi vào trung tâm kim quang, đứng trước mặt Công Tôn Địch giống như tượng đá. Hắn thu liễm kiếm khí toàn thân, cũng không có bất luận tính công kích gì, bởi vậy kiếm khí hộ thể của Công Tôn Địch không có sản sinh bài xích đối với hắn.
Sau một khắc, Trưởng Tôn Tử Quân nâng Công Tôn Địch lên, giống như ném cục đá mà ném hắn ta từ trên sân luyện kiếm xuống.
Ầm!
Khoảnh đất ngoài sân bị đập ra một cái hố to hình người.
Tất cả mọi người: “………”
Mấy trăm người ở đây! Không có một ai ngờ được một trận chiến mà lại còn có thể làm ra trò đùa như vậy! Trò đùa! Như vậy!!!
Kiếm tu được kim thạch hộ thể tuy rằng trở nên đao thương bất nhập thủy hỏa không thương, nhưng hắn cũng không phải mọc cùng một chỗ với đất đai. Trưởng Tôn Tử Quân không đả thương được hắn ta, cũng không muốn lãng phí thể lực chậm rãi hao tổn với hắn ta, vậy thì không tổn thương hắn ta, dùng phương pháp ôn hòa di chuyển vị trí của hắn ta cũng có thể đi? Dù sao thì quy định của đại hội so kiếm chính là chỉ cần đem đối thủ đánh ra khỏi sân coi như thắng.
Khuyết điểm rõ ràng như vậy, ngoại trừ Trưởng Tôn Tử Quân, thế mà lại không có bất cứ người nào nghĩ đến. Bởi vì bọn họ đều tự cho mình là kiếm tu siêu phàm, chỉ có thể nghĩ làm thế nào dùng kiếm của mình đánh bại đối phương, căn bản không có khả năng cân nhắc việc bỏ kiếm qua một bên trực tiếp xắn ống tay áo đánh nhau như một đứa con nít!
Toàn trường lần thứ hai lâm vào yên lặng như tờ, thật lâu không có một ai mở miệng.
Trưởng Tôn Tử Quân đứng ở giữa sân chờ giây lát, không nghe người ta tuyên bố kết quả, ngửa đầu nhìn về phía chư vị trưởng lão, nhàn nhạt nói: “Ta thắng sao?”
Lại là sau thời gian trầm mặc đáng kể, âm thanh đắng chát của Cừu Kiếm truyền xuống: “Trưởng… Tôn Tử Quân… Thắng.”
Hết chương 21