Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 74: Trung nguyên các ngươi có một câu tục ngữ!

Triệu Càn hiển nhiên cũng đối với cách xưng hô “A Hậu” này cực kỳ khó hiểu, càng không hiểu vì sao Mộ Hàn Dạ lại để hắn ngồi cùng bàn, nghĩ rằng chẳng lẽ Thất Tuyệt quốc có phong tục kỳ lạ gì đó, thị vệ cũng có thể cùng ngồi ăn với Hoàng đế chăng.

Mộ Hàn Dạ thuận miệng nói, “A Hậu là ân nhân cứu mạng của ta.”

Hoàng Đại Tiên “…”

Cư nhiên trong nháy mắt đã có được một thân phận mới.

“Thì ra là vậy.” Nếu Mộ Hàn Dạ đã mở miệng, Triệu Càn tất nhiên không thể tiếp tục cự tuyệt, vì thế vội vàng sai hạ nhân đi lấy thêm một bộ bát đũa, lại thuận miệng khách sáo nói, “Không biết vị tráng sĩ này nên xưng hô thế nài?”

Bị người coi là “tráng sĩ”, Hoàng Đại Tiên cảm thấy da đầu có chút run lên, trong lòng còn đang nghĩ xem nên trả lời thế nào, thì Mộ Hàn Dạ cũng đã nói, “Triệu đại nhân không cần xưng hô với A Hậu, hắn làm người rất thẹn thùng, bình thường đều chỉ nói chuyện với một mình bổn vương.”

Trong lòng Hoàng Đại Tiên thấy khó chịu, Triệu Càn cũng đối với “Tị vệ thẹn thùng” này không thể hiểu được. Bởi vì dựa theo cách nghĩ ban đầu của hắn, bộ tộc Mạc Tây hẳn nên hào phóng cởi mở, theo lý thì ngay cả nữ tử cũng sẽ tràn đầy nóng bỏng mới đúng, huống chi là thân nam tử lại còn là người luyện võ. Bất quá tuy rằng trong lòng hắn có nghi hoắc, nhưng cũng không mở miệng hỏi. Sau khi mời mọi người ngồi xuống, liền phân phó quản gia chính thức khai tiệc.

Từng món ăn hương thơm nức mũi được mang lên, vì để có thể thuận lợi kết thân với Mộ Hàn Dạ, yến hội này của Triệu Càn quả thật tràn ngập thành ý, không chỉ có thịt dê nóng hôi hổi nướng, còn có vô số sơn hào hải vị. Thẩm Thiên Lăng tâm tình sung sướng, ấn tượng đối với Triệu Càn cũng tốt hơn được một chút.

Không sai, đây chính là tác dụng của thức ăn.

Rượu qua ba tuần thúc ăn qua năm món, Triệu Càn như trong dự kiến cười ha hả mở miệng nói, “Không biết lần này Thất Tuyệt Vương đến Sở quốc, có mang theo Vương hậu hay không?”

“Tất nhiên.” Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Bất quá hắn thẹn thùng.”

Hoàng Đại Tiên cúi đầu yên lặng dùng bữa.

Triệu Càn bắt đầu hoài nghi tin đồn lúc trước mình nghe được về Mạc Tây đều là giả, có lẽ căn bản là không phải cởi mở hào phóng, mà là chân không ra đường, bằng không vì sao nam nam nữ nữ đều thẹn thùng hết vậy.

“Triệu đại nhân sao lại hỏi điều này?” Mộ Hàn Dạ nhướn mày.

Lời này vừa nghe liền biết là giả vờ không hiểu, Triệu Càn nghĩ, dù sao bức tranh cũng đã đưa tới tay hắn, Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng là hảo hữu của hắn, ước chừng cũng đã sớm biết rõ tình hình, vì thế cũng không lảng tránh nữa, nói thẳng, “Không biết Thất Tuyệt Vương có từng nghĩ đến nạp phi?”

Mộ Hàn Dạ cười cười, “Đại nhân là muốn nói tới bức tranh kia?”

Triệu Càn vội vàng gật đầu, “Tiểu nữ năm nay vừa tròn mười tám tuổi, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, dung mạo cũng rất đoan trang, xinh đẹp tuyệt trần, vẫn luôn rất ngưỡng mộ uy danh của Thất Tuyệt Vương.”

Thẩm Thiên Lăng cười thầm trong lòng, Thất Tuyệt quốc ở sâu trong sa mạc, làm việc gì cũng rất khiêm tốn. Trước khi Hoàng Đại Tiên bước vào Trung Nguyên, ngay cả ám vệ cực kỳ cuồng nhiệt bát quái cũng đều chưa bao giờ nhắc tới với mình, càng đừng nói là tiểu thư khuê phòng, Triệu Càn này vuốt mông ngựa quá trắng trợn rồi.

“Nga?” Mộ Hàn Dạ sờ sờ cằm, đáy mắt vừa vặn để lộ một tia hứng thú, nhưng là rất mịt mờ, đúng chất phái hành động.

Triệu Càn vừa thấy có hi vọng, vội vàng lại nói, “Tóm lại hiện tại cũng không có chuyện gì khác để làm, không bằng để tiểu nữ đánh bồi giúp chư vị trợ hứng?”

“Như vậy a.” Mộ Hàn Dạ nói, “Nhưng Vương hậu nhà ta là bình dấm chua, nếu bị hắn biết, chỉ sợ lại sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ.”

Hoàng Đại Tiên buông canh bát, mặt không đổi sắc âm thầm tống cho hắn một cước.

Mộ Hàn Dạ nhất thời sảng khoái từ đầu đến chân, đây đã không phải là lần đầu tiên hắn tự giác nhận vị trí này về mình a…

Thẩm Thiên Lăng đồng tình nhìn Hoàng Đại Tiên một cái, hiển nhiên cũng phát hiện sự thật không thể cứu vãn này.

Triệu Càn dè dặt nói, “Nhưng vừa rồi rõ ràng Thất Tuyệt Vương đã nói tính cách Vương hậu rất thẹn thùng.”

“Đó là đối với ngoại nhân.” Mộ Hàn Dạ nói, “Nếu đối mặt với bổn vương, hắn sẽ luôn thập phần nóng bỏng xinh đẹp.”

Đôi đũa Hoàng Đại Tiên run lên, khiến thịt viên bay ra ngoài.

Triệu Càn lại nói, “Vậy Thất Tuyệt Vương có muốn nạp phi hay không?”

Mộ Hàn Dạ chậm rãi uống rượu, khóe miệng có chút ý cười.

Hoàng Đại Tiên ghét, đáng khinh!

Không nói gì thì chính là ngầm đồng ý, Triệu Càn thở ra một hơi, chỉ cần Mộ Hàn Dạ đồng ý, vậy Vương hậu kia thật không tính là vấn đề gì, nữ tắc còn đó, chẳng lẽ còn sợ nàng nghịch thiên mà làm sao (*)? Huống hồ ít nhiều gì cũng là vua một nước, tam cung lục viện là chuyện rất bình thường. Vì thế liền gọi quản gia tới, bảo hắn mang tiểu thư đến đây.

(*) Câu này có nghĩa dù là Vương hậu thì cũng phải tôn trọng nữ tắc, xem phu quân như trời, phu quân muốn làm gì cũng phải chấp nhận, nếu không chính là nghịch thiên. Mà việc phu quân muốn làm trong đây chính là nạp phi đó ^^~

Quản gia nhanh chóng lĩnh mệnh đi ra ngoài, Mộ Hàn Dạ nhì Hoàng Đại Tiên, thập phần muốn từ trên mặt hắn nhìn ra loại biểu tình như “ghen” chẳng hạn. Nhưng hiện thực hiển nhiên không như ý người, bởi vì Hoàng Đại Tiên vẫn đang chuyên tâm ăn cơm.

Mộ Hàn Dạ bắt đầu suy xét xem làm thế nào để mang đầu bếp của Triệu Càn về, bởi vì hắn cảm thấy Hoàng Đại Tiên ăn rất ngon lành, hẳn là sắc thái (màu sắc hương vị) rất hợp khẩu vị.

“A Hậu ăn từ từ.” Mộ Hàn Dạ giúp hắn múc chén canh.

Hoàng Đại Tiên rất muốn ấn đầu hắn vào trong bát —— lén nháo còn chưa tính, trước mặt ngoại nhân không thể thu liễm một chút sao?

Nhưng hắn hiển nhiên đã oan uổng Mộ Hàn Dạ rồi, bởi vì biểu hiện thế này là đã đi qua quá trình thu liễm, nếu tại hiện trường không có ai khác, Thất Tuyệt Vương đại khái đã trực tiếp dùng miệng uy qua.

Vì tránh cho Mộ Hàn Dạ làm ra hành động khoa trương hơn, Hoàng Đại Tiên lấy lí do đi phương tiện (WC) tạm thời rời khỏi bàn tiệc, muốn để hắn một mình yên tĩnh một chút.

Tuy Mộ Hàn Dạ rất muốn cùng hắn đi ra ngoài, nhưng đó cũng chỉ là muốn mà thôi, dù sao hai đại nam nhân mà ngay cả đi nhà xí cũng phải có bạn, thật sự có chút quái dị.

Nhà xí ở hậu viện, sau khi Hoàng Đại Tiên giải quyết xong vấn đề thì đi ra ngoài, đột nhiên thấy cách đó không xa có một cô nương chính ôm cầm đi về phía này, bên người còn có hai lão mụ và ba năm nha hoàn, có thể đoán được đây chính là nữ nhi mà Triệu Càn định dâng cho Mộ Hàn Dạ.

Sau đó Hoàng Đại Tiên liền bị sợ ngây người!

Bởi vì dựa theo bức tranh và miêu tả của Triệu Càn, hắn cảm giác vị Triệu tiểu thư cho dù không phải mỹ nhân khuynh quốc, thì cũng phải xinh đẹp tuyệt trần, lịch sự tao nhã mới đúng, nhưng cô nương trước mặt này, vô luận là từ dáng người hay diện mạo mà nói, đều… rất khiến người ta khó nói thành lời.

Tuy thân là nam tử, theo lý mà nói không nên bôi nhọ cô nương nhà người ta, nhưng Hoàng Đại Tiên vẫn nhịn không được cảm thấy xót cho Mộ Hàn Dạ.

Sau khi trở lại nhà ăn, Mộ Hàn Dạ nhìn chằm chắm vào hắn, sau đó nhỏ giọng nói, “Tâm tình A Hậu rất tốt sao?”

“Hả?” Hoàng Đại Tiên nghe vậy sửng sốt, “Sao lại nói vậy?”

“Không biết, cảm giác.” Mộ Hàn Dạ gắp đồ ăn cho hắn.

Hoàng Đại Tiên lười đáp trả, tự mình tiếp tục ăn cơm.

Mắt thấy bữa tiệc đã sắp đến hồi kết, mà nữ nhi nhà mình vẫn chưa xuất hiện, vì thế Triệu Càn tự mình ra ngoài tìm hiểu nguyên do. Thẩm Thiên Lăng nuốt xuống ngụm thịt bò cuối cùng, thỏa mãn nói, “Ăn ngon.”

“Thật nhìn không ra, Triệu Càn cũng biết hưởng phúc .” Tần Thiếu Vũ giúp y lau miệng, “Ăn no ?”

“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng quay đầu nhìn ra ngoài, “Cũng không biết bộ dạng của vị Triệu tiểu thư kia như thế nào.”

“Khụ khụ.” Hoàng Đại Tiên bị sặc.

Mộ Hàn Dạ vỗ lưng giúp hắn.

Hoàng Đại Tiên nghĩ nghĩ, vẫn nhịn không được nói, “Vừa rồi ta ở ngoài nhà xí, thấy được vị tiểu thư kia.”

“Nga?” Mộ Hàn Dạ bất ngờ.

“Đẹp không?” Thẩm tiểu thụ rất là nông cạn.

“Tất nhiên không đẹp bằng người.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa gáy y.

Hoàng Đại Tiên nói, “So với trên bức tranh thì nhìn như hai người.”

“Trên bức họa là mỹ nhân, nếu nhìn như hai người vậy hẳn là khó coi đi?” Mộ Hàn Dạ hỏi.

Hoàng Đại Tiên thật lòng gật đầu.

“Vậy sao Triệu Càn lại phải khoa trương như thế?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, nếu khó coi, thì Mộ Hàn Dạ nhất định sẽ không để vào mắt, vậy cần gì phải phí một hồi công sức thế này?

Tần Thiếu Vũ khẽ nhíu mày, hiển nhiên cũng có chút nghĩ không ra.

Nhưng đáy mắt Mộ Hàn Dạ lại mang ý cười, như có chút suy nghĩ nhìn Hoàng Đại Tiên.

Sau lưng Hoàng Đại Tiên phát lạnh, “Ngươi lại muốn làm gì?”

“Trung Nguyên vốn có một câu.” Mộ Hàn Dạ thất lòng nói, “Tình địch tương kiến, phân ngoại nhãn hồng (Tình địch găp nhau, hai mắt đều đỏ=không vừa mắt).”

Hoàng Đại Tiên: …

“A Hoàng tất nhiên sẽ không thấy nàng đẹp.” Khóe miệng Mộ Hàn Dạ cong lên.

Hoàng Đại Tiên rất muốn đập đầu hắn.

“Cũng đúng nha.” Thẩm Thiên Lăng ở một bên cười tủm tỉm cũng vào giúp vui.

Hoàng Đại Tiên bị nghẹn trong ngực, rất muốn đập Mộ Hàn Dạ một trận, “Đợi sau khi gặp được, ngươi tự nhiên sẽ biết ta có nói thật hay không.”

Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Nếu nàng đẹp, vậy A Hoàng phải thừa nhận là mình ghen.”

Hoàng Đại Tiên hung hăng trừng hắn một cái, ngửa đầu uống cạn một chén rượu.

Thẩm Thiên Lăng ghé vào bên tai Tần Thiếu Vũ thấp giọng thì thầm, “Mượn rượu tiêu sầu.”

Tần Thiếu Vũ bật cười, nhéo nhéo tiểu tức phụ e sợ thiên hạ bất loạn nhà mình.

“Chư vị đợi lâu.” Sau một lúc lâu sau, Triệu Càn cuối cùng cũng quay lại, cười ha hả nói, “Tiểu nữ có chút thẹn thùng, cho nên trì hoãn một hồi.”

Thẩm Thiên Lăng có điểm muốn cười, lại thêm một người thẹn thùng a.

“Vô phương.” Mộ Hàn Dạ cười cười, “Không biết tiểu thư hiện đang ở đâu?”

Triệu Càn vỗ “ba ba” hai tiếng, tức khắc liền có một đám gia đinh đi đến, bày ra cái bàn và mấy cái ghế trong sảnh, sau đó liền có một cô nương vạm vỡ ôm cầm đi đến. Hoàng Đại Tiên vừa định quay đầu xem phản ứng của Mộ Hàn Dạ, liền nghe Triệu Càn nói, “Nhanh dìu tiểu thư vào.”

“Vâng.” Cô nương vạm vỡ buông cổ cầm, lại xoay người đi ra ngoài.

Hoàng Đại Tiên: …

Thì ra không phải sao? !

Sau một lát, một nữ tử vận hồng y dưới sự vây quanh của mọi người đi đến, dáng người tinh tế nhỏ nhắn, mi nhãn cũng rất thanh tú, cho dù không có dung nhan khuynh thế như Thẩm Thiên Lăng, nhưng cũng có thể xưng là xinh đẹp.

“Khụ khụ.” Mộ Hàn Dạ ho khan hai tiếng.

Hoàng Đại Tiên áp dụng sách lược giả câm giả điếc, hơn nữa rất muốn tát cho mình hai cái.

Không cần nghĩ cũng biết, chuyện này nhất định sẽ bị hắn lải nhải mất một năm, nói không chừng còn có thể lải nhải hết một đời.

Vừa nghĩ đến sự thật thảm thiết này, Hoàng Đại Tiên rất muốn chạy ra cửa cào tường.

“Kiến quá phụ thân.” Triệu tiểu thư nhẹ nhàng thi lễ. (Kiến quá là câu chào hỏi, giống như xin chào vậy á, để thuần việt không hay nên ta để luôn Hán Việt ^^~)

“Còn có khách nhân ở đây, sao chỉ kiến quá phụ thân.” Triệu Càn cười oán trách.

“Kiến quá Tần cung chủ, Thẩm công tử.” Triệu tiểu thư ngẩng đầu nhìn Mộ Hàn Dạ, sau đó mặt đỏ lên, rồi nhanh chóng chuyển mắt đi, “Kiến quá Thất Tuyệt Vương.”

“Cô nương không cần đa lễ.” Mộ Hàn Dạ cười khẽ.

Nếu luận về diện mạo, Mộ Hàn Dạ tuyệt đối được xưng là kiêu ngạo, mũi thẳng môi mỏng, nhãn mâu mặc lam sau thẳm như màn đêm, hơn nữa từ lúc sinh ra đã có khí chất vương thất, nữ tử tầm thường thật sự rất khó chống đỡ —— huống chi thanh âm nói chuyện vừa rồi của hắn còn rất ôn nhu, sức sát thương lập tức lũy thừa lên n lần.

Vì thế Triệu tiểu thư càng thêm e lệ, thái độ cũng từ có chút kháng cự biến thành vui sướng. Nàng vốn tưởng rằng mình phải gả cho một tráng hán râu quai nón đầy tục tằng, nên trong lòng vô cùng mất hứng, nay lại thấy được một nam tử anh tuấn tuấn lãng như thế, tự nhiên là phải thở phào một hơi, khiến ngay cả tiếng đàn cũng vui lên không ít.

Một khúc kết thúc, Triệu Càn hỏi Mộ Hàn Dạ, “Thất Tuyệt Vương cảm thấy như thế nào?”

“Ta không hiểu âm luật.” Mộ Hàn Dạ nói, “Bất quá nghe qua rất thanh linh (trong trẻo, có hồn).”

“Nếu Thất Tuyệt Vương cảm thấy hứng thú, tiểu nữ tùy thời đều có thể vào cung đánh đàn.” Triệu Càn là quyết tâm đem nữ nhi tống ra ngoài.

Mộ Hàn Dạ từ chối cho ý kiến, thản nhiên mỉm cười.

“Khi nào chúng ta mới quay về?” Thẩm Thiên Lăng đột nhiên hỏi Tần Thiếu Vũ, “Lúc trước đã hẹn buổi tối sẽ đi xem kịch.” Thanh âm không lớn, lại đủ để mọi người trên bàn đều nghe được. Đây cũng là biện pháp lúc trước mọi người thương nghị, lần này chỉ đến thử suy nghĩ của Triệu Càn, một khi mục đích đạt được thì phải rời đi càng sớm càng tốt, dù sao vị tiểu thư Triệu gia này người vô tội bị liên lụy vào, nếu để nàng vừa mắt Mộ Hàn Dạ đến không bỏ được, vậy đối với nàng sẽ rất không công bằng —— bị phụ thân của mình tùy tiện tặng cho người khác đã rất không may rồi, một đám đại nam nhân cũng không thể tiếp tục khi dễ nàng nữa.

“Ngươi không nói ta cũng quên mất.” Tần Thiếu Vũ buông chén nước, “Bất quá bây giờ hẳn là vẫn còn kịp.”

“Chư vị còn có việc?” Triệu Càn hỏi.

“Cũng không tính là chuyện lớn, bất quá lúc trước có hẹn với Diệp đại ca sẽ cùng đi xem kịch.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Đa tạ Triệu đại nhân thịnh tình khoản đãi, chỉ là chúng ta không thể không đi.”

“Ngày khác nếu có cơ hội, hoan nghênh Triệu đại nhân đến Thất Tuyệt quốc làm khách.” Mộ Hàn Dạ cũng đứng lên.

“Tất nhiên, tất nhiên.” Triệu Càn liếc nhìn Mộ Hàn Dạ, muốn tìm ra chút tin tức bị che dấu dưới đáy mắt hắn —— khuê nữ nhà mình còn đang ở đây, hắn rốt cuộc có muốn hay không?

Bất quá Mộ Hàn Dạ hiển nhiên sẽ không cho hắn bất cứ đáp án chính xác nào, sau khi cáo từ liến rời đi.

Hoàng Đại Tiên đi phía sau hắn, cảm thấy có chút hơi no.

Trên quán nhỏ cách đó không xa, ảnh vệ Thất Tuyệt quốc đang ngồi ăn, mà ở đối diện bọn họ , tất nhiên là ám vệ Truy Ảnh Cung “tình cờ gặp được”.

Thái độ của tiểu đồng bọn dị quốc thật băng lãnh, bất quá điều này cũng không có một chút ảnh hưởng nào tới nhiệt tình của nhóm ám vệ, thậm chí còn hào sảng thanh toán hết bạc, quả thực rộng rãi—— tuy rằng chỉ là một chén mì vài đồng, nhưng cũng tràn đầy thành ý a!

Thất Tuyệt quốc có thừa một loại hương liệu gọi là Sa Hoa Hồng, phơi khô rồi nghiền nát sẽ có vị cực kỳ ngon, cho nên dân bản xứ khi ăn mì đều quen bỏ vào một ít. Lần này ảnh vệ Thất Tuyệt quốc xuất môn, mỗi người cũng mang theo mấy bình. Ám vệ Truy Ảnh Cung thấy bọn hắn bỏ thêm gia vị vào thức ăn, cảm thấy rất mới mẻ, vì thế chủ động bưng bát đến ngồi đối diện.

Thất Tuyệt quốc ảnh vệ: …

Ám vệ Truy Ảnh Cung không nói một câu nhưng hai mắt lại sáng ngời, sâu sắc nhận được chân truyền của thiếu cung chủ.

Ảnh vệ Thất Tuyệt quốc đành phải rắc cho mỗi người bọn họ một ít.

Ám vệ Truy Ảnh Cung vui đến không thể kiềm chế, cảm thấy tiểu đồng bọn dị quốc quả thực rất hiếu khách!

Sau khi ăn xong tô mì, vừa lúc nhìn thấy đám người Tần Thiếu Vũ cưỡi ngựa đến đây, vì thế ai nấy đều đứng lên chào đớn.

“Di, các ngươi cư nhiên ở cùng một chỗ.” Thẩm Thiên Lăng có chút bất ngờ.

“Đúng vậy.” Ám vệ Truy Ảnh Cung nhìn qua rất cao hứng.

“Có phát hiện gì không?” Mộ Hàn Dạ hỏi ảnh vệ.

Ảnh vệ lắc đầu, “Trong Triệu phủ cũng không có gì dị thường.”

“Vậy được rồi.” Mộ Hàn Dạ ý bảo bọn họ có thể rời đi, sau đó nói với Tần Thiếu Vũ, “Xem ra xác thực chỉ muốn gả nữ nhi.”

“Bước tiếp theo có phải nên nói cho Hoàng Thượng hay không?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Ừ.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Bất quá đợi đến ngày mai hẵng nói, hôm nay cũng mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi sớm đi.”

Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn tựa vào ngực hắn, hai người một đường giục ngựa trở về hoàng cung.

Mộ Hàn Dạ nhìn Hoàng Đại Tiên, “A Hoàng.”

Hoàng Đại Tiên vung cương ngựa, bỏ lại hắn ở phía sau.

Mộ Hàn Dạ gãi gãi cằm, lúc nào mới chịu ngoan ngoãn để mình ôm một cái a…

Trong hoàng cung, Diệp Cẩn đang sửa sang lại dược liệu, Mao Cầu đứng ở trên bàn nhảy lên nhảy xuống, còn thường kéo dây thừng giúp y, quả thực không thể nhu thuận hơn được nữa.

“Diệp đại ca.” Thẩm Thiên Lăng đẩy cửa đi vào.

“Sao bây giờ mới về.” Diệp Cẩn đứng lên thư giãn gân cốt, “Nghe người ta nói các ngươi ra ngoài từ sớm.”

“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, đem chuyện hôm nay nói đại khái cho y nghe.

“Còn có chuyện này?” Diệp Cẩn nghe vậy có chút bất ngờ, “Vậy Thất Tuyệt Vương nghĩ như thế nào?”

“Hắn tất nhiên sẽ không thật sự đi kết thân, bất quá cũng rất phối hợp diễn trò.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Chúng ta định ngày mai sẽ nói với Hoàng Thượng.”

“Hắn đang cùng Thiên Phong nghị sự.” Diệp Cẩn nói, “Ngày mai nói cũng tốt, gần đây hắn có chút nóng nảy, ta vừa cho hắn uống một chén thuốc an thần, buổi tối phải ngủ một giấc cho đàng hoàng.”

“Hình như ta cũng có chút nóng nảy.” Thẩm Thiên Lăng đưa tay qua, “Gần đây còn ngủ không được.”

“Phải không?” Diệp Cẩn bắt mạch cho y, sau đó bình tĩnh nói, “Ăn quá nhiều.”

Thẩm Thiên Lăng bị đả kích thật lớn, phải uyển chuyển một chút a! Còn có tình tẩu tử thân thiết hay không!

“Nói với Thiếu Vũ, đừng có cho ngươi ăn mấy thứ đại bổ nữa.” Diệp Cẩn nói, “Bổ thân cũng phải có chừng mực, để ngày mai ta sắc cho ngươi hai chén thuốc thanh hỏa.”

Thẩm tiểu thụ: …

Mao Cầu ngồi ở trên bàn, dùng ánh mắt phi thường đồng tình nhìn nương nó.

“Diệp đại ca nói ta uống thuốc bổ quá nhiều.” Buổi tối khi nghỉ ngơi, Thẩm Thiên Lăng ai oán nhìn Tần Thiếu Vũ.

“Nhiều chỗ nào.” Tần Thiếu Vũ giúp y cởi y phục, “Ngươi nghe y nói lung tung, đại phu chân đất (lang băm).”

“Về sau ta muốn ăn thanh đạm một chút!” Thẩm Thiên Lăng kéo kéo mặt hắn.

“Được.” Tần Thiếu Vũ đút y vào ổ chăn, “Nhưng không cho gầy.”

Ngươi quản ta! Thẩm Thiên Lăng rầm rì, lăn vào góc tường bắt đầu mưu toan đại kế giảm béo.

“Tương lai chúng ta phải đi Đông Bắc .” Tần Thiếu Vũ từ phía sau ôm lấy y, “Cho nên phải béo một chút, mới có thể chống lạnh.”

Đây là cái logic gặp quỷ gì, ta lại không cần ngủ đông. Thẩm tiểu thụ giận, “Chính là vì phải đi Đông Bắc, cho nên ta mới muốn giảm béo!” Quyết đấu với hồ ly tinh nhất định không thể thua, vạn nhất tương lai thật sự gặp phải, Ngâm Vô Sương vẫn là một đóa bạch liên hoa cao quý lãnh diễm, chính mình lại biến thành một kẻ mập mạp, loại chuyện này nghĩ một chút thôi cũng đã nhịn không được muốn phá nát.

“Lại không mập.” Tần Thiếu Vũ ôm chặt y.

Thẩm Thiên Lăng càng tức giận, “Vậy ngươi tại nhéo chỗ nào!”

Tần Thiếu Vũ vô liêm sỉ, tiếp tục xoa nắn cái bụng.

Thẩm Thiên Lăng giận dữ đá hắn một cước.

Mao Cầu ghé vào tiểu oa, lười biếng nhìn cha nương nó liếc mắt đưa tình.

Thật là nhàm chán a…

Mà trong Thiên điện cách đó không xa, Mộ Hàn Dạ sau khi rửa mặt xong, liền tựa vào bên giường chọt chọt người ở trong, “A Hoàng.”

Hoàng Đại Tiên giả chết.

“A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ ôm lấy hắn.

Hoàng Đại Tiên tiếp tục giả chết.

Mộ Hàn Dạ kéo thân thể hắn lại gần, cúi đầu hôn mạnh một cái.

Hoàng Đại Tiên đành phải mở to mắt.

“Không cần ngủ sớm như vậy.” Mộ Hàn Dạ kéo hắn vào trong lòng.

Hoàng Đại Tiên không nói lời nào.

“Nếu ngươi mất hứng, ta đây sẽ không đề cập tới chuyện trong Triệu phủ.” Mộ Hàn Dạ kéo tóc của hắn ra sau vành tai. Từ sau khi hai người hồi cung, Hoàng Đại Tiên vẫn luôn áp dụng chiến lược không nhìn tới, chỉ xem Mộ Hàn Dạ là không khí —— chuyện phát sinh tại Triệu phủ hôm nay khiến hắn sâu sắc cảm thấy hết đường chối cãi, cho nên đành phải lừa mình dối người giả đà điểu.

“Nói chuyện.” Mộ Hàn Dạ rất là cố chấp, cúi đầu nhìn thẳng hắn.

Môi Hoàng Đại Tiên giật giật, rốt cục phun ra ba chữ, “Nói cái gì.”

“Nói cái gì cũng được, chỉ là đừng không quan tâm tới ta.” Mộ Hàn Dạ nắm tay hắn.

Hoàng Đại Tiên nói, “Ta không có gì để nói .”

“Không muốn nói, vậy ta hát cho ngươi nghe?” Mộ Hàn Dạ nhẹ giọng hỏi.

Hoàng Đại Tiên cảm thấy mình nhất định là bị lãng tai.

“Trước kia khi Thất Tuyệt quốc tác chiến chống ngoại xâm, các tướng sĩ sẽ thường vây quanh lửa trại vào ban đêm, cùng nhau xướng khúc ca này, cầu nguyện có thể sớm được về nhà.” Mộ Hàn Dạ cười cười, “Ta cũng muốn sớm mang ngươi về nhà.”

Hoàng Đại Tiên tránh đi tầm mắt hắn.

Mộ Hàn Dạ tựa vào đầu giường, giọng điệu trầm thấp bắt đầu khẽ ngâm nga, lần điệu vốn dĩ nên xuất hiện nơi chiến trường, vang lên ở đây lại hài hòa đến bất ngờ.

Hoàng Đại Tiên nghe không hiểu ngôn ngữ Thất Tuyệt, nhưng cũng biết lòng bị xúc động, đại khái là vì nghĩ tới bản thân không nhà để về, hoặc là vì thanh âm Mộ Hàn Dạ quá mức ôn nhu, nhất thời, trong mắt có chút chua xót.

Mộ Hàn Dạ nâng cằm hắn, đáy mắt tràn đầy thương tiếc.

“Ngủ đi.” Thanh âm Hoàng Đại Tiên có chút mất tự nhiên, “Trễ rồi.”

Mộ Hàn Dạ ôm siết hắn vào lòng.

Hoàng Đại Tiên nhắm mắt lại, không muốn suy xét thêm bất kỳ chuyện nào nữa, cơ hồ chỉ trong chốc lát, đã rơi vào giấc mộng đẹp đẽ, ngọt ngào.

Mộ Hàn Dạ thay hắn dịch tốt góc chăn, bên môi có chút ý cười.

Sáng sớm ngày thứ hai, nội thị liền vội vã chạy tới, nói là Hoàng Thượng mời Thất Tuyệt Vương đến nghị sự, đồng thời cũng mời Tần cung chủ cùng Thẩm minh chủ.

Không cần tưởng cũng biết là vì chuyện ngày hôm qua, kinh thành là đại bàn của Sở Uyên, tất nhiên là có tai mắt khắp nơi, chuyện hôm qua nháo đến dân chúng toàn thành đều biết, không lẽ nào lại tránh thoát lỗ tai hắn.

Quả nhiên, sau khi gặp Sở Uyên ở Ngự Thư phòng, câu đầu tiên nói chính là nói về Triệu Càn.

“Hôm nay vốn dĩ cũng định đến tìm Sở hoàng.” Mộ Hàn Dạ nói, “Hôm qua chúng ta quả thật đến phủ của Triệu đại nhân.”

“Tình hình như thế nào?” Sở Uyên nói, “Triệu Càn là cáo già, bất quá trẫm không tin hắn sẽ có gan mưu nghịch.”

“Đúng là như thế.” Mộ Hàn Dạ gật đầu, đem mọi chuyện hôm qua nói lại với hắn.

“Đúng là kẻ gió chiều nào theo chiều ấy.” Sở Uyên cười cười, cũng không thấy có bao nhiêu tức giận, dù sao thân là vua một nước, mỗi một thần tử có tính cách gì, trong lòng hắn cũng có vài phần hiểu rõ.

“Nếu Sở hoàng nguyện ý, bước tiếp theo có thể dùng việc này làm cơ hội, loại trừ kẻ thông đồng với Chu Giác trong triều.” Mộ Hàn Dạ nói, “Không biết ý người như thế nào?”

“Có kế hoạch gì?” Sở Uyên hỏi.

“Dựa theo trình độ cẩn thận của Lưu Nhất Thủy, tất nhiên đã biết được chuyện phát sinh hôm qua, cũng đoán được Triệu Càn muốn đem nữ nhi gả cho Thất Tuyệt Vương.” Thẩm Thiên Phong nói, “Hơn nữa không lâu sau, hẳn cũng sẽ truyền đến tai Chu Giác.”

“Thì sao?” Sở Uyên khẽ nhíu mày, “Triệu Càn vẫn chưa cùng phản tặc thông đồng làm bậy, thậm chí Chu Giác đã sớm buông tha cho việc mượn sức Triệu Càn, lần này cho dù có nghe được tiếng gió, cũng chỉ để càng thêm xác định Triệu Càn đã mất giá trị lợi dụng, còn có tác dụng gì khác chứ?”

“Cũng không phải một chút cũng không có.” Thẩm Thiên Phong cười cười, “Sáng nay ta đã cùng Thiếu Vũ thương nghị qua, nếu Triệu Càn chịu phối hợp, vị trí Thừa tướng của Lưu Nhất Thủy sợ là không ngồi được bao lâu.”

Hết