Lạc Thác văn trong ngọc tỷ tuy rất hiếm có, nhưng đại đa số đều là ca công tụng đức, đợi sau khi Hoàng Đại Tiên phiên dịch xong, mọi người mới phát hiện trong đó chỉ có một đoạn nhỏ là hữu dụng, chính là nơi giấu kín bản đồ Thủy long mạch.
“Cửu Phong Sơn ở cực Bắc,” Mộ Hàn Dạ sờ sờ cằm, “Tần huynh có biết nơi này không? “
“Có nghe qua, bất quá chưa đến bao giờ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Cực bắc là hoang nguyên băng thiên tuyết địa, nếu không phải bất đắc dĩ, sẽ không có ai muốn tới đó.”
“Là vì có chín ngọn núi ở cùng một chỗ sao? ” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Chỉ là truyền thuyết thôi, nghe nói có chín vị tiên nhân từng đấu pháp ở nơi đó, cho nên nó mới có tên này.”
“Nhưng phạm vi cũng không hề nhỏ.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Cho dù chúng ta biết rõ là ngọn núi nào, nhưng xung quanh là băng thiên tuyết địa, cũng không nhất định có thể tìm được.”
“Hẳn là không đến mức đơn giản như vậy.” Tần Thiếu Vũ cầm lấy bản văn phiên dịch của Hoàng Đại Tiên, “Lúc Chu vương chạy trốn đến cực bắc, tình thế tất nhiên đang cực kỳ cấp bách, ai còn có tâm tình viết một đoạn văn dài để thổi phồng hắn chứ.”
“Ngươi là nói trong đoạn văn này còn ẩn chứa huyền cơ?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Chỉ là đoán mà thôi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bất quá vô luận thế nào, ít nhiều gì cũng có được chút manh mối.”
“Bước tiếp theo Tần huynh định làm như thế nào?” Mộ Hàn Dạ hỏi.
Tần Thiếu Vũ bật cười, “Những lời này hình như phải do ta hỏi mới đúng, cũng không phải Vân Lam Thành thiếu nước.”
“Một hồi huynh đệ, không bằng cùng đi Đông Bắc?” Mộ Hàn Dạ sờ sờ cằm, “Tạm thời giúp ta gạt Sở hoàng thì sao.”
“Ngươi muốn một mình đến Đông Bắc trước để tìm bản đồ?” Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Sở Uyên làm người khôn khéo cỡ nào chứ, ngươi và ta đột nhiên cùng đến Đông Bắc, hắn không thể không có chút suy đoán.”
“Cớ thì muốn tìm là có thôi.” Mộ Hàn Dạ nói, “Không tính là vấn đề lớn lao gì.”
“Nhưng vì sao ta phải đi?” Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Lăng nhi sợ lạnh, huống hồ ở Đông Bắc còn có người y không thích.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Tuy rằng lại làm bia đỡ đạn lần nữa nhưng Ngâm Vô Sương quả thật rất phiền a!
Vì thế Thẩm tiểu thụ kiên định nói, “Ừ, ta không muốn đi.”
Mộ Hàn Dạ nói, “Nhưng ở Đông Bắc nói không chừng còn có bảo tàng.”
“Thì sao?” Tần Thiếu Vũ không cho là đúng, “Truy Ảnh Cung không thiếu nhất chính là tiền.”
Thẩm Thiên Lăng ở trong lòng gật đầu, không sai, làm ở phòng thu chi, ta hoàn toàn có thể chứng minh điểm này!
“Tiền a, không ai ngại nhiều cả.” Mộ Hàn Dạ nói, “Không bằng làm giao dịch đi? Nếu thật sự có thể tìm ra bí mật, ta chỉ cần Thủy long đồ, toàn bộ bảo tàng giao cho Tần huynh.”
“Lăng nhi sợ lạnh.” Tần Thiếu Vũ lại lặp lại lần nữa.
“Có Tần huynh ở đó, Thẩm công tử sao lại cảm thấy lạnh.” Mộ Hàn Dạ lắc đầu, “Ân ái như thứ, hẳn là nhìn một cái cũng sẽ toàn thân lửa nóng mới đúng chứ.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Cái loại tác dụng vớ vẩn này!
“Ý của Tần huynh như thế nào?” Mộ Hàn Dạ hiển nhiên là quyết tâm phải kéo hắn xuống nước.
“Giúp ngươi gạt Sở Uyên, chuyện này không thành vấn đề.” Tần Thiếu Vũ nhướn mày, “Bất quá theo ngươi đến Đông Bắc, ta phải suy xét hai ngày rồi mới có thể trả lời.”
“Không thành vấn đề.” Mộ Hàn Dạ rất sảng khoái, “Tóm lại ta đang muốn ở Vương Thành thêm một hồi, có thời gian chờ mà.”
Thẩm Thiên Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ —— thật sự muốn đi sao?
Tần Thiếu Vũ cười cười, đưa tay xoa xoa đầu y.
Thẳng đến đêm khuya, Tần Thiếu Vũ mới mang Thẩm Thiên Lăng trở về Hoàng cung, vào cửa chỉ thấy Diệp Cẩn đang ở trong phòng chờ, Mao Cầu ngồi ở trên bàn kêu chíp chíp, trên người khoác một kiện áo choàng chói lọi.
Thẩm Thiên Lăng giật mình, “Long bào? !”
“Ừ.” Diệp Cẩn gật đầu, “Ta cắt đó.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Ngươi còn có thể ngỗ nghịch hơn một chút nữa không.
“Y phục cũ mà thôi.” Diệp cốc chủ ôm Mao Cầu xoa xoa, “Mặc đồ thừa của hắn, chúng ta còn ngại ủy khuất đó, đúng không?”
Mao Cầu mặc dù có chút choáng, bất quá vẫn rất nghiêm túc chíp một tiếng.
“Lại cãi nhau với Thiên Phong?” Tần Thiếu Vũ ngồi đối diện y.
Diệp Cẩn cả giận nói, “Cái gì gọi là ‘lại’ cãi nhau!”
“Vậy sao tới bây giờ còn chưa trở về nghỉ ngơi.” Thẩm Thiên Lăng cũng có chút buồn bực, “Đã rất muộn rồi.”
“Tất nhiên là vì chờ các ngươi.” Diệp Cẩn nói, “Sở Uyên đang hỏi về Huyền Hải Ngọc, các ngươi lại chưa trở về.”
Ách… Thẩm tiểu thụ thật 囧.
“Làm sao?” Diệp Cẩn nhíu mày.
Tần Thiếu Vũ lấy ra hai mảnh ngọc bội bị bẻ gãy, đặt ở trên bàn.
Diệp Cẩn: …
Mao Cầu: …
Thẩm Thiên Lăng vô cùng khẩn trương nhìn tẩu tử của y.
“Ngươi bẻ?” Diệp Cẩn nhìn Thẩm Thiên Lăng.
Thẩm tiểu thụ: …
“Quên đi, cứ tính lên đầu ta.” Diệp Cẩn cầm lên ngọc bội cất vào trong tay áo, “Chỉ vì một khối đá vỡ, hắn cũng sẽ không tức giận quá mức.”
Trong nháy mắt, Thẩm Thiên Lăng cảm thấy tẩu tử của y rất vĩ đại, thậm chí còn vĩ đại hơn cả đại ca của y, hoàn toàn chính là một tráng hán a!
“Là Mộ Hàn Dạ.” Tần Thiếu Vũ nói.
“Là hắn?” Diệp Cẩn nghe vậy nhanh chóng ném ngọc bội về trên bàn, “Vậy thì lão tử cần gì chịu tiếng xấu thay cho người khác!” Ta lại không quen hắn a!
“Nếu không phải như thế, cũng tìm không ra bí mật của Thủy long mạch.” Tần Thiếu Vũ lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo, “Mở ra xem đi.”
“Các ngươi tìm ra bí mật của Thủy long mạch?” Diệp Cẩn kinh ngạc, mở tờ giấy kia ra nhìn một lần, “Cửu Phong Sơn?”
“Tuy nói hiện tại chưa thể hoàn toàn xác định, bất quá có tám chín phần không sai.” Tần Thiếu Vũ nói, “Mộ Hàn Dạ muốn gạt Sở Uyên, tự mình giành đến Đông Bắc trước.”
“Hắn muốn khi quân?” Diệp Cẩn trừng mắt to.
“Biểu tình gì đây, làm như ngươi chưa từng khi qua vậy.” Tần Thiếu Vũ ghét.
Diệp Cẩn: …
“Đâu chỉ là khi quân, đánh hắn ngươi cũng đánh không dưới năm lần.” Tần Thiếu Vũ tiếp tục nói.
Diệp Cẩn giận, “Đó là ta!”
Tần Thiếu Vũ chậc chậc, “Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa (quan lại thì làm được việc ác=mình làm thì được còn người khác thì không~).”
“Ngươi đáp ứng?” Diệp Cẩn hỏi.
“Chuyện này có liên quan gì tới ta.” Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Chẳng lẽ Truy Ảnh Cung còn có thể quản được Hoàng đế?”
“Nếu Mộ Hàn Dạ tìm được Thủy long mạch, thực lực của Thất Tuyệt quốc tất sẽ gia tăng.” Diệp Cẩn nói.
“Dựa theo tính tình của hắn, đừng nói chỉ là đem xung quanh đại mạc biến thành ốc đảo, cho dù là thôn tính La Sát quốc chiếm cứ Bắc bộ, cũng sẽ không tạo thành uy hiếp lớn đối với Sở quốc.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chỉ cần Sở Uyên không đi trêu chọc hắn trước, vậy tất cả đều dễ nói chuyện.”
“Ta chỉ sợ Sở Uyên sẽ chủ động đi trêu chọc hắn trước đó.” Diệp Cẩn nói, “Hắn ở trong cung đã quen, vậy mà đối với người thân cận còn có ba phần đề phòng, huống chi là Mộ Hàn Dạ chưa từng có thâm giao.”
“Nhưng hắn đối với ngươi lại thiên y bách thuận (đáp ứng mọi điều).” Tần Thiếu Vũ nói.
“Đó là bởi vì hắn biết, ta không có một tia hứng thú với ngôi vị Hoàng đế.” Diệp Cẩn nói, “Nhưng chỉ với Mộ Hàn Dạ hiện tại, cũng đã đủ để hắn phải cảnh giác đề phòng, huống chi nếu là khai mở Thủy long mạch, thực lực Thất Tuyệt quốc sẽ gia tăng ít nhất mười lần.”
“Không bằng tìm ra Thủy long mạch trước rồi hẵng nói?” Thẩm Thiên Lăng nói, “Hiện tại những thứ chúng ta biết được không nhiều, cho dù có từ trong ngọc tỷ tìm ra bản đồ, thì cũng không biết đó rốt cuộc là thật hay giả. Vạn nhất lần này căn bản không tìm được Thủy long mạch, chẳng lẽ chúng ta không phải đang ở đây đoán đến đoán đi rồi cũng hoàn trắng tay sao.”
Diệp Cẩn vẫn chần chờ.
“Nếu ngươi không yên lòng, ta đây sẽ cùng Mộ Hàn Dạ đến Đông Bắc.” Tần Thiếu Vũ nói, “Sao nào?”
“… Ta đây cũng đi.” Diệp Cẩn nói.
Tần Thiếu Vũ bật cười, “Không phải ngươi ngay cả ta cũng không tin chứ?”
“Vậy thì không phải.” Diệp Cẩn xoa xoa mũi, “Nhưng nếu nhất quyết phải tìm, tất nhiên là càng nhiều người càng tốt, tóm lại ta cũng không có chuyện gì làm.”
“Như vậy cũng được.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Cứ quyết định như thế?”
“Cớ thì sao?” Diệp Cẩn nói, “Nhiều người cùng đi Đông Bắc như vậy, Sở Uyên tất nhiên sẽ hoài nghi.”
“Cho nên ngươi phải phụ trách nghĩ ra một cái cớ.” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ bờ vai của y, “Hoàng Thượng đối với ngươi thiên y bách thuận, chuyện này đối với ngươi mà nói chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi.”
Diệp Cẩn: …
“Muộn rồi, đi không tiễn.” Tần Thiếu Vũ kéo Thẩm Thiên Lăng đứng lên, “Kỳ thật nếu thực lực Thất Tuyệt quốc trở nên mạnh mẽ, đối với La Sát quốc cũng sẽ có tác dụng chấn nhiếp, Sở quốc càng được bớt lo.”
Vậy cũng cần Sở Uyên phải tin tưởng Mộ Hàn Dạ một trăm phần trăm, mà Mộ Hàn Dạ cũng phải trăm phần trăm không có dị tâm thì giả sử này mới được thành lập a! Diệp Cẩn vừa đi về, vừa thở dài trong lòng. Muốn biểu lộ tình cảm trên giang hồ đã là không dễ, huống chi là giữa hai nước.
Chỉ sợ nói thì dễ dàng, mà làm lại là ngàn khó vạn khó.
“Tiểu Cẩn.” Đang lúc miên man suy nghĩ, phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm.
Diệp Cẩn bị hoảng sợ, xoay người cả giận nói, “Làm cái gì vậy!”
“Nhìn thấy ngươi ở phía trước, gọi một tiếng mà thôi.” Sở Uyên bật cười, “Đêm nay Thiên Phong và Thiên Phàm nghị sự, phải rất muộn mới có thể trở về, sao ngươi không nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Bởi vì lão tử muốn giúp ngươi đi lấy Huyền Hải Ngọc a! Kết quả lại có thêm nhiều chuyện phiền phức như vậy! Diệp Cẩn ngạo kiều rầm rì một tiếng, đi về phía ngược lại.
“Tóm lại ngươi cũng không muốn ngủ, không thì bồi trẫm trò chuyện đi?” Sở Uyên đi bên cạnh y.
“Muốn nói chuyện như vậy, sao lại không sớm lập hậu nạp phi đi.” Diệp Cẩn nhìn hắn.
Nghe y nói như vậy, Sở Uyên rõ ràng có chút sửng sốt.
“Lại làm sao vậy.” Diệp Cẩn vỗ vỗ trán hắn, “Đại thần bảo ngươi nạp phi, là muốn xếp một quân cờ ở bên cạnh ngươi, ta lại chỉ mong ngươi không cần phải một mình một bóng như thế này, nếu có thích ai đó, cho dù là xuất thân bần hàn thì đã sao, không cần phải như bây giờ, muốn tìm một người nói chuyện cũng không có.”
“Trong triều có nội gian, Đông Bắc có họa ngoại xâm, sao trẫm có tâm tình để suy xét việc đó.” Sở Uyên lắc đầu.
“Cái gọi là thanh bình thịnh thế, chẳng qua cũng chỉ là yếu tố hoàn cảnh.” Diệp Cẩn nói, “Vô luận lúc nào, loạn trong giặc ngoài đều sẽ tồn tại, chỉ là rõ ràng hay không rõ ràng mà thôi, chẳng lẽ ngươi có thể cả đời không lập hậu sao?”
“Chuyện này về sau hẵng nói.” Sở Uyên kéo y đi về phía tẩm cung, “Đã lâu không cùng nhau nói chuyện, coi như là bồi trẫm đi, được không?”
Một chút cũng không được a! Diệp Cẩn giận, lão tử buồn ngủ!
Tẩm cung của Sở Uyên rất lớn, bất quá bài trí lại cực kỳ đơn giản, chỉ có cái giường lớn ở giữa là được nạm vàng khảm ngọc rất xa hoa —— nó vốn dĩ là vật của tiền triều, tiên hoàng Sở thị vì muốn nhắc nhở hậu bối phải luôn ghi nhớ cần kiệm siêng năng, cho nên mới hạ chỉ giữ lại.
“Muốn nói cái gì?” Diệp Cẩn dựa trên giường, lười biếng đánh ngáp.
“Không biết.” Sở Uyên nhắm mắt lại, “Chỉ muốn tìm ngươi nói chuyện.”
Nhìn vẻ mặt mỏi mệt của hắn, trong lòng Diệp Cẩn có chút co rút, ngữ điệu cũng mềm mại hơn, “Gần nhất mệt lắm sao?”
“Ừ.” Dỡ xuống uy nghiêm thường ngày, lúc này Sở Uyên càng giống như một hài tử.
Diệp Cẩn thở dài, phân phó nội thị mang dầu huân hương (dầu có mùi thơm á) đến, nhẹ nhàng giúp hắn xoa bóp thái dương huyệt, “Nếu thật sự mệt mỏi, vậy nghỉ ngơi một hồi đi.”
“Ừ.” Sở Uyên lên tiếng, hiển nhiên đều là cho có lệ.
“Xử lí chuyện trong triều cho tốt, Đông Bắc giao cho ta.” Thanh âm Diệp Cẩn rất nhạt.
Sở Uyên nghe vậy kinh ngạc mở to mắt.
“Dựa theo manh mối lúc trước, Chu Giác hẳn là đã đến Vương Thành.” Diệp Cẩn nói, “Bất quá mưu kế ở Tử Nhai Thành của hắn trước đó bị bại lộ, nhất định sẽ không hành động thiếu suy nghĩ nữa. Cho dù hắn còn muốn ẩn nấp trong Vương Thành, nhưng nghe được chúng ta đã đi Đông Bắc, cũng sẽ không thể ngồi yên.”
“Các ngươi?” Sở Uyên nhìn y.
“Thiếu Vũ, Lăng nhi, có lẽ còn có Thất Tuyệt vương.” Diệp Cẩn nói, “Lúc trước Chu Giác vì muốn mượn sức của hắn, đã sử dụng không ít thủ đoạn, dựa theo tính tình của Mộ Hàn Dạ, hẳn là đã sớm đối với kẻ này phiền không chịu nổi, nói không chừng còn nguyện ý giúp đỡ chúng ta trong vụ việc lộn xộn này.”
“Có cần phái một nhóm quân đội theo không?” Sở Uyên hỏi.
“Không cần đâu.”Diệp Cẩn lắc đầu, “Cũng không phải đi đánh giặc, dẫn theo quân đội làm gì.”
“Nhưng Đông Bắc nhất định sẽ có phản quân.” Sở Uyên nhíu mày, “Vạn nhất Chu Giác chó cùng rứt giậu, sẽ có nguy hiểm.”
“Có Thiên Phong và Thiếu Vũ ở đó, tuy không tới mức có thể một mình tiêu diệt thiên quân vạn mã, nhưng cũng có đủ năng lực toàn thân trở ra.” Diệp Cẩn nói, “Ngược lại là ngươi, ở trong cung tự mình cẩn thận.”
“Ừ.” Sở Uyên nhẹ nhàng nắm lấy tay phải của y, “Cám ơn.”
Diệp Cẩn không chút lưu tình cho hắn một bạt tay.
Sở Uyên: …
Sờ loạn gì đó! Diệp Cẩn giận, “Ngủ!”
Sở Uyên bật cười, nghe lời nhắm mắt lại.
Diệp Cẩn tiếp tục giúp hắn nhu ấn huyệt đạo, thẳng đến khi xác định hắn đã ngủ thật sâu, mới xuống giường ra khỏi tẩm cung.
Bên ngoài tuyết rơi lả tả, Thẩm Thiên Phong che một chiếc dù hàn mai màu trắng, đang ở trong viện chờ y.
“Sao ngươi lại ở đây?” Diệp Cẩn giật mình.
“Từ nhà Thiên Phàm trở về, nghe người ta nói ngươi đến nơi này.” Thẩm Thiên Phong giúp y che đi tuyết hoa, “Muốn đến xem thử.”
“Sao lại không bảo nội thị thông truyền.” Hai tay Diệp Cẩn xoa xoa hai má lạnh băng của hắn, “Đã chờ bao lâu?”
“Không lâu lắm, nghĩ ngươi và Hoàng Thượng có chuyện cần nói, cho nên không quấy rầy.” Thẩm Thiên Phong cùng y trở về, “Trễ như vậy, đã nói cái gì?”
“Kế hoạch đi Đông Bắc.” Diệp Cẩn đem mọi chuyện nói đại khái cho hắn nghe.
“Ngươi đây là đang giúp Mộ Hàn Dạ?” Thẩm Thiên Phong khó hiểu.
“Ta là đang giúp Sở Uyên.” Diệp Cẩn nói, “Đắc tội Thất Tuyệt quốc đối với hắn không có gì tốt, ngược lại nếu có thể để hai nước kết minh, sẽ tương đương với việc xây dựng một tấm lá chắn ở Bắc bộ, hắn cũng sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”
“Nhưng sao có thể khiến Hoàng Thượng tín nhiệm Mộ Hàn Dạ đây?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Chuyện này lưu lại về sau rồi nói.” Diệp Cẩn nói, “Hiện tại đến Đông Bắc tìm Thủy long mạch, tất nhiên sẽ gặp phải Chu Giác, có Mộ Hàn Dạ ở đó cũng xem như được giúp đỡ miễn phí, không cần bỏ qua.”
Thẩm Thiên Phong bật cười, “Ngươi càng lúc càng biết tính toán.”
“Cũng tốt hơn để Sở Uyen có xung đột với Mộ Hàn Dạ.” Diệp Cẩn nói, “Đây là phương pháp giải quyết tốt nhất mà ta có thể nghĩ ra.”
“Cũng đúng.” Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Vậy cứ làm theo ngươi nói đi.”
“Lạnh chết.” Diệp Cẩn chà chà hai tay.
Thẩm Thiên Phong cởi xuống áo choàng, bọc lấy y đi về chỗ ở.
Trong viện điểm xuyến hàn mai, rất là u tĩnh tốt đẹp.
Trong một tẩm cung khác, Thẩm Thiên Lăng hỏi Tần Thiếu Vũ, “Ngươi cảm giác Diệp đại ca sẽ nói với Hoàng Thượng như thế nào?”
“Quản y nói như thế nào.” Tần Thiếu Vũ thay y đắp chăn, “Tóm chung đạt được mục đích là được.”
“Phải đi Đông Bắc a.” Thẩm Thiên Lăng có ngàn vạn cảm khái.
“Đông Bắc thì sao?” Tần Thiếu Vũ bật cười.
Đông Bắc có hồ ly tinh! Vào lúc đối mặt với Ngâm Vô Sương, lòng dạ Thẩm tiểu thụ phi thường hẹp hòi.
“Ai cũng không dễ nhìn như Lăng nhi của ta.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa quai hàm của y, “Huống hồ lần này là đi tuyết nguyên ở cực Bắc, không nhất định sẽ đi ngang qua Vô Tuyết Môn.”
Không đi ngang qua là tốt nhất ! Thẩm Thiên Lăng chọt chọt thứ gì đó (thứ gì tự hiểu nga~)của hắn, “Không cho câu tam đáp tứ (bỏ ba lấy bốn=có mới nới cũ).”
Tần Thiếu Vũ: …
Thẩm tiểu thụ một phen túm lấy nó, “Không thì hoạn ngươi!”
Tần Thiếu Vũ: …
“Ngủ!” Thẩm Thiên Lăng lăn vào góc tường, thuận tiện cuốn đi hơn nửa tấm chăn.
Tần Thiếu Vũ tùy tay kéo xuống tiểu khố đầu của y.
Thẩm Thiên Lăng rầm rì, vô tư cống hiến ra tiểu cúc hoa.
“Sao lại ngoan như vậy?” Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn nhẹ y.
Ngoan còn không tốt sao, điều kiện của thiếu hiệp ngươi thật là phi thường nhiều. Thẩm Thiên Lăng đổi tư thế thoải mái, “Ừ, để ngươi thể nghiệm một chút xem ta tốt bao nhiêu.”
Tần Thiếu Vũ thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Thẩm tiểu thụ phi thường nghiêm túc, còn chủ động uốn éo eo nhỏ, quả thực nhuyễn a!
Vì thế đêm nay, Tần cung chủ trong trong ngoài ngoài, đưa y cắn sạch sẽ, cuối cùng thỏa mãn nói, “Ừ, Lăng nhi tốt nhất.”
Thẩm Thiên Lăng phơi cái bụng, ở một bên hô hô ngủ say.
Thật là phi thường phi thường mệt.
Sáng sớm hôm sau, Mộ Hàn Dạ kéo Hoàng Đại Tiên từ trên giường ngồi dậy.
“Làm cái gì?” Hoàng Đại Tiên rất là không biết nên nói gì, “Trời cũng chưa sáng.”
“Nhưng chúng ta phải vào trong cung gặp Sở hoàng.” Mộ Hàn Dạ nói.
“Ngươi đi gặp Hoàng Thượng, có liên quan gì tới ta? !” Hoàng Đại Tiên chấn kinh.
Mộ Hàn Dạ so với hắn càng chấn kinh hơn, “Chẳng lẽ A Hoàng định không đi?”
Vô nghĩa! Hoàng Đại Tiên quyết đoán lắc đầu.
Mộ Hàn Dạ ủy khuất nói, “Nhưng A Hoàng là Vương hậu của ta.”
Hoàng Đại Tiên đã lười tranh cãi chuyện này với hắn, chỉ là nhất mực lắc đầu.
“Vậy A Hoàng hầu hạ ta thay y phục.” Mộ Hàn Dạ đưa ra yêu cầu.
Hoàng Đại Tiên: …
“Không thì ta không đi.” Mộ Hàn Dạ đá rớt hài, lại chui vào trong ổ chăn, “Không có Vương hậu, còn không có y phục để mặc.” Quả thực vừa keo kiệt lại vừa ủy khuất!
Hoàng Đại Tiên choáng đầu hoa mắt, ngươi rốt cuộc mấy tuổi rồi!
Mộ Hàn Dạ vẫn nằm không nhúc nhích, hiển nhiên có tư thế ngủ thêm lần nữa.
Hoàng Đại Tiên hít sâu ba bốn hơi, mới đến gần vỗ vỗ hắn, “Đừng nháo.”
Mộ Hàn Dạ ghé sát vào tường.
Hoàng Đại Tiên đem chăn vứt lên mặt đất.
Thanh âm Mộ Hàn Dạ thống khổ, “Không có Vương hậu, không có y phục, còn không có chăn.”
Hoàng Đại Tiên: …
Mộ Hàn Dạ bắt đầu cào tường.
Hoàng Đại Tiên mệt mỏi, “Đứng lên, ta giúp ngươi thay y phục.”
Vừa dứt lời, Mộ Hàn Dạ trong nháy mắt đã xuất hiện ở giữa phòng, tốc độ cực nhanh, khiến Hoàng Đại Tiên cơ hồ cảm thấy bản thân vừa xuất hiện ảo giác.
Phục sức Thất Tuyệt quốc rất phiền phức, bất quá bởi vì lúc trước Hoàng Đại Tiên từng ở đại mạc một thời gian, cho nên cũng không thấy mới lạ, rất nhanh đã giúp hắn đổi y phục xong xuôi.
Mộ Hàn Dạ trong lòng tiếc nuối, bởi vì hắn phi thường muốn cởi sạch.
“Tốt rồi.” Hoàng Đại Tiên vỗ vỗ đai lưng hắn, “Đi thôi.”
Mộ Hàn Dạ vội vàng khen ngợi, “A Hoàng thật là thông minh khéo tay.”
Hoàng Đại Tiên ngồi lại bên giường, muốn ngủ tiếp, Mộ Hàn Dạ lại nói, “A Hoàng không ngại phẫn thành thị vệ của ta chứ?”
Hoàng Đại Tiên nhíu mày, “Vì sao nhất định muốn ta tiến cung?”
“Bởi vì Chu Giác rất có khả năng đang ở Vương Thành.” Mộ Hàn Dạ ngồi xổm trước người hắn, “Ta sẽ không để ngươi mạo hiểm.”
“Có ảnh vệ.” Hoàng Đại Tiên nói.
“Ta muốn đích thân bảo hộ ngươi.” Mộ Hàn Dạ bắt lấy tay hắn kéo qua, ghé vào bên miệng hôn hôn.
Hoàng Đại Tiên: …
“Ta đã thay ngươi chuẩn bị tốt y phục.” Mộ Hàn Dạ lấy ra từ trong ngăn tủ, lại bổ sung nói, “Đương nhiên là y phục Vương hậu cũng có, A Hoàng nếu muốn mặc —— “
“Đi ra ngoài.” Hoàng Đại Tiên cầm lấy y phục thị vệ, sắc bén cắt ngang lời hắn.
Mộ Hàn Dạ đi tới cửa lại quay đầu, ánh mắt long lanh nói, “Trên y phục Vương hậu có châu ngọc, còn có bảo thạch.”
Có liên quan gì tới ta đâu! Hoàng Đại Tiên không thể nhịn được nữa, một cước đem hắn đạp ra ngoài.
Mộ Hàn Dạ tựa vào cửa, đáy mắt có chút ý cười.
Lá gan quả thực càng lúc càng lớn a…
“Đi thôi.” Sau khi đổi xong y phục, Hoàng Đại Tiên ra cửa gọi hắn.
Mộ Hàn Dạ giúp hắn sửa sang lại y phục, cùng nhau xuống lầu.
Trong viện khách sạn, một nhánh quân đội đang túc mục mà đứng, Hoàng Đại Tiên giật mình, “Người của ngươi?”
“Đã sớm canh giữ trong Vương Thành.” Mộ Hàn Dạ cười cười, “Đây xem như lần đầu tiên ta và Sở hoàng chính thức gặp mặt, cũng không thể đến một than một mình.”
Vậy sáng nay ngươi còn giả đáng thương cái gì! Hoàng Đại Tiên giận, tự mình xoay người nhảy lên một con ngựa. Ra cửa mới phát hiện, Mộ Hàn Dạ đối với lần bang giao này xem như tuyệt đối coi trọng, quân đội ít nhất cũng có hơn trăm người, còn mang theo mười xe lớn đầy cống phẩm, rất là khiến người chú ý, cho dù là ai cũng thấy được thành ý trong đó.
Vương Thành tất nhiên là có tai mắt của Chu Giác, kể từ đây, cũng tương đương với việc Mộ Hàn Dạ công khai triệt để đứng về phía Sở Uyên, chỉ sợ trong lòng Chu Giác sẽ nghẹn thêm một cái gai.
Sở Uyên cũng đã sớm dẫn theo triều thần đứng trước Sùng Dương Môn, xem như cho Mộ Hàn Dạ mặt mũi.
“Bên ngoài thật náo nhiệt.” Thẩm Thiên Lăng vừa ăn điểm tâm, vừa hiếu kì vói đầu ra ngoài xem.
“Tiếng pháo mừng.” Tần Thiếu Vũ nói, “Muốn đi xem náo nhiệt?”
“Không đi.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, “Còn không bằng đi tìm Diệp đại ca, sáng sớm y đã mang con đến dược quán, chỗ đó không chừng còn có thứ chơi vui hơn.”
“Đi thôi.” Tần Thiếu Vũ giúp y lau miệng, “Mang ngươi đi tìm y.”
Thái Y viện rất lớn, dược quán cũng không nhỏ, Diệp Cẩn ôm Tiểu Phượng Hoàng nhìn trái nhìn phải, còn chưa nghĩ ra phải lấy cái gì, ngẩng đầu đã thấy Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng đi đến, vì thế kỳ quái nói, “Sao các ngươi lại đến đây?”
“Rãnh rỗi không có gì làm, thuận tiện đến đây nhìn một chút.” Tần Thiếu Vũ tùy tay cầm lấy một gốc dược liệu, “Nhân sâm?”
“Ngươi cũng biết nhân sâm, không được gây rối.” Diệp Cẩn đuổi người, “Qua bên kia, bên kia có thứ ngươi cảm thấy hứng thú.”
“Cái gì?” Tần Thiếu Vũ đi theo hướng y chỉ, chỉ thấy trên tường có bảy tám ngăn kéo, tùy tay kéo ra một ngăn, lại thấy bên trong chỉ có chứa mấy bó dược liệu, “Là cái gì?”
“Hồn Đoạn Thảo.” Diệp Cẩn còn đang vội vàng chọn dược liệu.
“Độc dược?” Tần Thiếu Vũ tùy tay cầm lấy một bó.
Diệp Cẩn nói, “Dùng để thôi tình.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Tẩu tử của y quả thật trắng trợn!
Tần Thiếu Vũ lắc đầu, đóng ngăn kéo lại.
Khó thấy được nam nhân của mình chính trực như thế, Thẩm Thiên Lăng ngược lại có điểm chấn kinh.
Diệp Cẩn cũng rất ngoài ý muốn, “Ngươi cư nhiên không cần?” Chẳng lẽ không không phải là mang đi toàn bộ sao!
Tần Thiếu Vũ nói, “Truy Ảnh Cung rất nhiều.”
Mặt Thẩm Thiên Lăng nháy mắt đỏ bừng, ngươi không cần phải nói ra a!
Diệp Cẩn ghét bỏ nhìn hắn một cái, tiếp tục chuyển qua bên kia tìm dược liệu.
Thẩm Thiên Lăng giận dữ tống cho Tần Thiếu Vũ một cước, thuận tiện nhìn nhìn mấy ngăn kéo kia, lại cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng.
“Đi.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa khuôn mặt y, “Chúng ta đi lấy mấy món thảo dược quý hiếm, trở về đưa cho Hoa Đường.”
“Trong cung sao lại có loại dược này?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu chỉ vào ngăn kéo, “Hoàng Thượng thì còn độc thân, những người khác thì đều là cung nữ và thái giám.”
Mấy thứ này không phải chỉ dùng cho hậu cung sao? Rõ ràng không nên tồn tại lúc này a!
Hết