Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 66: Thất tuyệt vương vừa ra tay liền làm hỏng việc!

“Rốt cuộc là yêu nghiệt gì?” Dân chúng hiếu kì hỏi.

“Ta cũng chỉ nghe nói thôi.” Thẩm Thiên Lăng đặt chén trà lên bàn, “Tương truyền vào mấy trăm năm trước, trên Thiên giới có một thượng tiên, sau khi say rượu vô ý làm tọa kỵ của mình rơi vào lò luyện đan, bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, bạch hổ chín đầu kia ăn hết tiên đan đạt thành tu vi, vì thế lén lút hạ phàm, muốn đầu thai làm người.”

Mọi người nghe được mỹ vị, hơn nữa cảm khái Thẩm công tử quả nhiên khiến người thích a, chủ động chia sẻ chuyện xưa trên Thần giới với mọi người, quả thực tri kỷ nhu nhuyễn lại hiểu ý người, rất đáng được kịch liệt tán thưởng.

“Nhưng bởi vì phương thức tu luyện của bạch hổ chín đầu kia không đúng, cho nên tuy nói sau khi biến hóa bề ngoài không khác gì thường nhân, nhưng lại thiếu mất một phần của thất tình lục dục.” Thẩm Thiên Lăng tiếp tục nói, “Thần tiên bình thường sau khi đầu thai, phần lớn đều là người có long nhân hậu, trách trời thương dân, một lòng muốn giúp dân chúng bình an vui vẻ, giống như đương kim Hoàng Thượng vậy.”

Dân chúng liên tục gật đầu, hơn nữa cảm thấy Thẩm công tử thật sự là quá tốt, chỉ nói Hoàng Thượng mà hoàn toàn không đề cập tới chính mình, loại thái độ khiêm tốn này khiến chúng ta thập phần cảm động a.

“Nhưng bạch hổ chín đầu sau khi tu luyện thành hình, lại không có một chút nhân hậu nào, hơn nữa còn tự cao tự đại, cảm thấy mình là vật của tiên giới, tất nhiên phải tài trí hơn người, thậm chí còn muốn nhất thống thiên hạ, cho nên vào lúc chân long thiên tử chuyển thế, hắn đã mưu toan ra tay phá hoại.” Thẩm Thiên Lăng tiếp tục nói, “Nhưng đương kim vạn tuế có cửu long hộ thân, tự nhiên không để hắn đạt được mưu đồ, vì thế bạch hổ chín đầu kia bởi vì thẹn quá thành giận, liền đầu thai đến Đông Bắc.”

“Vì sao phải đến Đông Bắc?” Dân chúng nghe vậy khó hiểu.

“Việc này ta cũng không biết.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, “Bất quá hẳn nhiên cũng là vì để đoạt vương vị, nghĩ một chút thôi cũng đã thấy rất ti bỉ.”

“Vậy công tử có biết hắn đầu thai thành ai không?” Dân chúng lại truy vấn —— Lão bạch hổ tinh này vừa nghe đã thấy rất nguy hiểm, cho nên trước tiên phải tìm hiểu rõ ràng, tương lai có gặp phải thì cũng tiện cách xa một chút, tránh vô tội bị hại.

“Ta chỉ biết trận ôn dịch hoành hành lần này, là do hắn đang tác loạn.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Từ khi Hoàng Thượng đăng cơ tới nay vẫn luôn cần cù nỗ lực, không có con nối dòng chỉ vì hắn một lòng vì dân, Thượng đế vui mừng còn không kịp, sao lại nỡ trách phạt. Ngược lại lúc con bạch hổ chín đầu kia đầu thai, đã thi kế tránh thoát canh Mạnh Bà, nên đối với việc mình chưa thể quyền khuynh thiên hạ luôn canh cánh trong lòng, thậm chí không tiếc cùng Tuyết yêu liên hợp, ra tay tạo nên trận ôn dịch này.”

“Tuyết yêu?” Tập thể dân chúng chấn kinh.

“Đúng vậy.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, “Cho nên khi trận ôn dịch này vừa bắt đầu, tất cả đại phu đều không biết được nguyên nhân do đâu. May mắn có Hoàng Thượng không ngủ không nghĩ vì dân cầu phúc, cuối cùng cảm động được Thượng đế, để Diệp đại ca cơ duyên xảo hợp tìm ra giải dược.”

“Vậy sao này có còn thiên tai nào nữa không?” Lại có dân chúng hỏi.

“Ôn dịch bị trừ, người tác loạn sau lưng tất nhiên sẽ không cam tâm, tương lai cũng không biết còn làm ra chuyện gì.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Bất quá Hoàng Thượng tất nhiên sẽ toàn lực giải quyết, mọi người chỉ cần an tâm sống tốt là được, không cần quá mức lo lắng.”

Dân chúng ai nấy gật đầu, hơn nữa tỏ vẻ muốn Hoàng Thượng cũng nên bảo trọng long thể cho tốt, trăm ngàn lần không thể để yêu nghiệt được lợi.

Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm gật đầu, lại cùng mọi người nói chuyện phiếm một hồi, thẳng đến giờ cơm chiều mới rời khỏi trà lâu.

Dân chúng tất nhiên lưu luyến không rời, nhưng đồng thời lại cảm thấy rất sảng khoái —— tuy rằng không chạm được đến bàn tay nhỏ nhắn, nhưng loại chuyện cùng nhau nói chuyện phiếm này có truyền ra cũng đủ để thổi phồng hơn nửa năm đó biết không, quả thực khiến người chịu không nổi.

Đã nói trận tuyết này quả nhiên là điềm lành a…

Đạp Tuyết Bạch chở hai người, lắc lư trên cỏ đá của ngã tư đường.

Tần Thiếu Vũ dùng ngón cái cọ cọ cánh môi y, “Miệng cũng nói khô hết rồi.”

“Ân.” Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc, “Nhưng ta sẽ không đồng ý hôn môi với ngươi trên đường cái !” Bởi vì như vậy da mặt sẽ phi thường dày.

“Vậy giữ lại về rồi hôn.” Tần Thiếu Vũ bật cười, “Có muốn ăn gì hay không? Tóm lại cũng đã ra ngoài rồi, ngươi cũng không thích ăn thức ăn chay.”

“Muốn ăn bách hoa quế, vịt nướng.” Thẩm Thiên Lăng đưa ra yêu cầu.

“Được.” Tần Thiếu Vũ đáp ứng rất sảng khoái.

“Còn muốn ăn thịt dê xé phay.” Thẩm Thiên Lăng nảy ra những ý tưởng tốt đẹp.

“Được.” Tần Thiếu Vũ tất nhiên không có ý kiến.

“Còn có cá sốt chua ngọt, thịt Đông Pha, đồ lòng xào thập cảm, còn có… để ta cân nhắc đã.” Thẩm tiểu thụ rất nghiêm túc.

“Tiểu trư.” Tần Thiếu Vũ nắn nắn đầu ngón tay y, “Không cần nghĩ, sau khi đến tửu lâu rồi xem thực đơn là được.”

“Vậy thì không được, làm như thế sẽ giống như ta rất ham ăn.” Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng cự tuyệt, “Bây giờ ta nói, ngươi phải nhớ kỹ, đến khi gọi món thì phải nói đủ hết, không được thiếu.”

Tần Thiếu Vũ đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó liền cười ra tiếng.

“Có cái gì buồn cười.” Thẩm Thiên Lăng hừ hừ, không sai ta chính là dối trá như vậy đó, ai cần ngươi lo!

“Càng ngày càng khiến người thích.” Tần Thiếu Vũ ôm chặt y, “Thật muốn đem ngươi nhốt ở Truy Ảnh Cung, nhìn cũng không cho người khác nhìn một cái.”

Thẩm Thiên Lăng phát ra lời nói từ nội tâm, “Khẩu vị của thiếu hiệp ngươi gần đây thật là càng ngày càng nặng.”

“Thì sao?” Tần Thiếu Vũ cách lớp áo long chồn xoa xoa y.

“Một chút cũng không sao cả.” Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc, “Vô cùng tốt.” Trên đường cái không cần tùy tiện nhéo mông người ta a, rất biến thái biết không!

“Tần huynh!” Giữa lúc hai người đang nói chuyện, phía trên đột nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc. Thẩm Thiên Lăng ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy chỗ rào chắn trên lầu hai, Mộ Hàn Dạ chính cao hứng phát tay với hai người, rất nhiệt tình.

“Như vầy cũng tốt, không cần đi tìm khách sạn.” Tần Thiếu Vũ giao ngựa cho tiểu nhị, mang theo Thẩm Thiên Lăng lên lầu.

“Thật trùng hợp.” Tâm tình Mộ Hàn Dạ nhìn qua rất tốt, Hoàng Đại Tiên ngồi đối diện hắn, cũng hướng hai người chào hỏi.

“Ngươi còn hẹn người?” Thẩm Thiên Lăng bị một bàn đầy đồ ăn kia chấn động một hồi.

“Tất nhiên không có.” Mộ Hàn Dạ lắc đầu, “Đều là ta gọi cho A Hoàng.”

Hoàng Đại Tiên yên lặng cắn một ngụm bánh bao trắng.

“Hai người ăn nhiều như vậy?” Thẩm Thiên Lăng giật mình, thanh âm có chút lớn, khiến những thực khách chung quanh cũng sôi nổi nhìn qua.

Chịu không nổi một đống ánh mắt như đang nhìn thùng cơm xung quanh, Hoàng Đại Tiên rốt cuộc nhịn không được nói, “Ta bình thường chỉ ăn hai món là đủ rồi.”

“Như vậy không được.” Mộ Hàn Dạ rất quả quyết, “Đối với A Hoàng, bổn vương tất nhiên phải tiêu tiền như nước, không thì làm sao ra vẻ ta đây rất có tiền.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Thân là vua của một nước chứ không phải nhà giàu mới nổi, vì sao phải theo đuổi cái hình tượng “ta đây rất có tiền” này.

Hoàng Đại Tiên vô cùng mệt mỏi, nói, “Ta biết ngươi có tiền.”

“Vậy vì sao vẫn không muốn gả ta?” Mộ Hàn Dạ vô cùng ai oán, “Bổn vương có tiền có thế, ôn nhu săn sóc, tuấn tú lịch sự, võ công cũng hảo, hoàn toàn tìm không ra bất cứ khuyết điểm nào.”

Thẩm Thiên Lăng 囧囧, loại cảm giác như nhìn thấy màn quảng cáo tìm bạn trăm năm có da trắng, mặt đẹp, sức khỏe dẻo dai.

“Chúng ta vẫn nên ăn cơm trước đi.” Hoàng Đại Tiên thật sự không muốn nói chuyện với hắn.

Mộ Hàn Dạ nghĩ nghĩ, thẹn thùng bổ sung thêm, “Kích thước chỗ đó cũng rất uy mãnh, A Hoàng mà thấy cũng sẽ thích.”

Một ngụm nước Hoàng Đại Tiên vừa uống trôi toàn bộ xuống khí quản.

Ta! Sẽ! Thích! Cái! Này!

Có trời mới biết, hắn thà rằng đi thích một cây củ cải a, tốt xấu gì thì khi đói bụng cũng có thể ăn.

Thẩm Thiên Lăng cũng bị đề tài này chấn động, vừa nghĩ xem có nên kéo Tần Thiếu Vũ qua nhã gian cách vách hay không, Mộ Hàn Dạ đã nhiệt tình bảo tiểu nhị đem thêm bát đũa mới, hơn nữa ánh mắt Hoàng Đại Tiên thật sự rất khẩn thiết, vì thế cũng chỉ đành lưu lại ăn một bữa cơm.

“Lúc trước khi ta với A Hoàng đi ngang qua trà lâu, liền nghe người ta nói Tần huynh và Thẩm công tử đang ở bên trong.” Mộ Hàn Dạ rót nước cho hai người, “Hẳn không phải chỉ đơn giản tới uống trà đi?”

Tần Thiếu Vũ cười cười, cũng không giấu diếm với hắn, đem mọi chuyện nói qua một lần.

“Sở hoàng xem như nhặt được tiện nghi rồi.” Mộ Hàn Dạ chậc chậc, “Lời này người bên ngoài nói cũng quên đi, nay lại do Thẩm công tử tự mình mở miệng, chỉ sợ không ai không tin.”

“Cũng phải đa tạ Hoàng Đại Tiên.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bằng không chúng ta cũng sẽ không biết tên tự của Chu Giác.” Họ Chu danh Giác tự Lục Ngô, vốn dĩ là muốn mượn danh hào thần thú của Hoàng đế (*), tạo thanh thế cho hành động mưu phản của mình, giờ thì tốt rồi, bị Thẩm Thiên Lăng nói như thế, tươi sống từ thần thú chín đuôi biến thành yêu nghiệt chín đầu. Tốc độ truyền bá lời đồn ở nhân gian nhanh tới cỡ nào, chỉ sợ tương lai cho dù Chu Giác có can đảm dẫn quân Nam hạ, sau khi dân chúng nghe được tên tự của hắn, cũng sẽ liên tưởng tới bạch hổ chín đầu Lục Ngô luôn canh cánh ngôi vị Hoàng đế trong miệng Thẩm Thiên Lăng hôm nay, vì vậy sẽ tự động đem hắn quy nạp thành kẻ cố chấp thành cuồng, một lòng muốn tạo phản, lại khogn6 có mạng làm Hoàng đế —— quả thực vô cùng bi kịch.

“Bước tiếp theo Sở hoàng định làm thế nào?” Mộ Hàn Dạ hỏi.

“Bước tiếp theo Mộ huynh định làm thế nào?” Tần Thiếu Vũ hỏi lại.

Mộ Hàn Dạ bật cười, “Lần này ta đến trung thổ, đơn giản là vì đuổi theo A Hoàng, về phần những chuyện khác một là không muốn nhúng tay, hai là cũng không có năng lực nhúng tay, bằng không A Hoàng sẽ mất hứng.”

Hoàng Đại Tiên buồn bực nói, “Ngươi làm chuyện của ngươi, ta sao phải mất hứng?”

Mộ Hàn Dạ lập tức thâm tình nói, “Bởi vì như vậy tình yêu sẽ có vẻ không được thuần khiết.”

Thẩm Thiên Lăng đầu ong ong vang, sâu sắc cảm thấy nếu đem Mộ Hàn Dạ quăng tới hiện tại, nói không chừng nửa năm liền có thể đính lên người danh hiệu “Tác giả của hệ ấm áp” mà xuất quan, thanh thuần ái muội tươi đẹp ưu thương, quả thực không thể phiến tình hơn được nữa.

“Ngày mốt Sở Uyên sẽ tự mình đến Tử Nhai Thành trấn an dân chúng.” Tần Thiếu Vũ nói, “Sau đó khởi giá hồi cung.”

“Nữ tử trong thôn ốc kia thì sao?” Mộ Hàn Dạ nói, “Hai cái xác không đầu cùng ôn dịch, hẳn chỉ là nước cờ đầu tiên của Chu đích hiển nhiên không thể đạt được. Hiện tại nước cờ tiếp theo còn chưa hạ,Giác, vốn là muốn tạo ra hỗn loạn, đáng tiếc mục Sở hoàng đã muốn đi?”

“Sở Uyên thân là vua một nước, chẳng lẽ còn phải tiếp tục chơi với Chu Giác sao.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Hiện tại hắn muốn thả mấy nữ tử kia ra cũng tốt, tạm thời án binh bất động cũng được, đều không ai để ý tới nữa. Nói cách khác, nếu ôn dịch đã trừ, dân chúng tự nhiên tiếp tục an cư lạc nghiệp, Sở Uyên cũng tự nhiên hồi cung tiếp tục làm Hoàng đế, mỗi người đều có chức trách phải làm, ai lại rãnh rỗi bồi một tên hề chơi trò chơi?”

“Lời này nói rất hay.” Mộ Hàn Dạ sờ sờ cằm, “Chỉ là đến lúc đó, bổn vương chẳng phải sẽ không có náo nhiệt để xem ư?”

“Mộ huynh nếu nhàn đến nhàm chán, vì sao không tự mình ra tay đối phó Chu Giác?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

Mộ Hàn Dạ lắc đầu, “Chuyện này có liên quan gì tới ta đâu.”

“Hắn sẽ không trêu chọc tới Mộ huynh.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bất quá lại đuổi giết Hoàng Đại Tiên khắp nơi.”

Mộ Hàn Dạ: …

“Nếu có người dám chạm tới Lăng nhi, ta chắc chắn khiến hắn chết không toàn thây.” Tần Thiếu Vũ nói, “Như vậy mới gọi là yêu.”

Mộ Hàn Dạ dùng tốc độ cực nhanh trừng mắt nhìn hắn.

Tần Thiếu Vũ cười cười, tiếp tục châm ngòi thổi gió nói, “Không biết Mộ huynh đối với việc này ra sao?”

Mộ Hàn Dạ có lệ nói, “Tần huynh khí phách, tất nhiên không ai có thể sánh cùng.”

“Đây không phải là vấn đề có khí phách hay không.” Thẩm Thiên Lăng ôm chén trà, ở một bên chen vào nói, “Mà là vấn đề có thật lòng hay không. Giống như ta nè, tuy rằng không biết võ công, nhưng nếu nghe được có người nói xấu Truy Ảnh Cung, cũng sẽ cố gắng ra mặt nói lí với hắn.” Thập phần phu xướng phu tùy.

Mộ Hàn Dạ: …

“Nếu không thể vì người trong lòng ra mặt, vậy còn gọi là yêu thương gì nữa.” Thẩm Thiên Lăng nhìn Hoàng Đại Tiên, sau đó lại nhìn Mộ Hàn Dạ.

“Mộ huynh?” Tần Thiếu Vũ cười như không cười.

“… Muốn ta làm cái gì?” Mộ Hàn Dạ ở trong lòng cắn răng —— từ nhỏ đến lớn đều là hắn lừa người khác, đây vẫn là lần đầu tiên bị người khác lừa vào tròng.

Tần Thiếu Vũ nói, “Nếu ta đoán không sai, một khi tin tức Sở Uyên muốn về cung truyền ra, ngôi thôn ốc nhất định sẽ có động tĩnh, mộ huynh không ngại tra xét theo hướng này chứ?”

Mộ Hàn Dạ nghĩ nghĩ, gật đầu, “Không thành vấn đề.”

“Chuyện còn lại cứ giao cho ta và Thiên Phong.” Tần Thiếu Vũ nâng chén, nhẹ nhàng cụng vào hắn một cái.

Mộ Hàn Dạ ở trong lòng lắc đầu, nay chuyện ôn dịch đã được giải quyết, hướng gió dư luận cũng rất nhanh sẽ bị chuyển đổi, còn cái gì gọi là “chuyện còn lại”. Như thế tính ra, hắn ngược lại là ném gánh nặng lớn nhất cho mình.

Truy Ảnh cung chủ nổi tiếng giang hồ, quả nhiên là kẻ nhất định không chịu thiệt.

Sau bữa cơm, Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng cáo từ rời đi. Mộ Hàn Dạ hỏi Hoàng Đại Tiên, “Còn muốn mang thêm chút điểm tâm không?”

“Ngươi thật ra không cần đáp ứng Tần cung chủ.” Hoàng Đại Tiên đột nhiên nói.

“Ân?” Mộ Hàn Dạ bất ngờ, “A Hoàng không muốn để ta nhúng tay?”

“Không phải ta không muốn, mà là ngươi không muốn.” Hoàng Đại Tiên đứng lên, “Nếu đã không muốn, cần gì phải đáp ứng, hắn rõ ràng là đang kích ngươi.”

“Thì sao?” Mộ Hàn Dạ không lưu tâm, “Cũng không xem là chuyện lớn gì.”

“Nhưng lúc trước ngươi rõ ràng không muốn nhúng tay.” Hoàng Đại Tiên nhìn hắn, “Ta không muốn thiếu ngươi nhân tình này.”

“Nói nửa ngày, nguyên lai là ngươi sợ thiếu ta nhân tình.” Mộ Hàn Dạ sờ sờ cằm, từ chối cho ý kiến mà khẽ cười một tiếng.

Hoàng Đại Tiên yên lặng nhìn hắn, chờ hắn giận tím mặt, hoặc là trực tiếp xoay người rời đi.

Kết quả sau một lát, Mộ Hàn Dạ tràn ngập vui vẻ, hùng hổ ôm lấy hắn một phen.

Hoàng Đại Tiên: …

“A Hoàng đừng lo.” Mộ Hàn Dạ thâm tình nói, “Bổn vương nguyện ý vì ngươi làm bất cứ chuyện gì.”

“… Mộ Hàn Dạ.” Trong lòng Hoàng Đại Tiên ngũ vị tạp trần.

“Ai!” Thanh âm Thất Tuyệt Vương vô cùng giòn tan, lại ủy khuất nói, “Vì sao không xóa họ đi?”

“Ta mệt rồi.” Thanh âm Hoàng Đại Tiên rất thấp. Ven đường đến đây đã có quá nhiều kinh ngạc hoảng loạn, mỗi một cử động của Mộ Hàn Dạ cơ hồ đều ngoài dự đoán của hắn, mỗi ngày như vậy cũng không coi là sống khá giả, có vài lúc hắn thậm chí hy vọng Mộ Hàn Dạ có thể hung hãn một chút, tâm tình tốt thì cười, tức giận thì mắng, ít nhất đây cũng là những cảm xúc chân thật nhất, chứ không phải giống như bây giờ, tuy rằng hắn lúc nào cũng khắc khắc mỉm cười, nhưng bản thân lại thủy chung cảm thấy trong lòng tràn ngập phiền muộn.

“Ân.” Mộ Hàn Dạ đầu tiên là trầm mặc một hồi, rồi sau đó liền vỗ vỗ lưng hắn, “Ta mang ngươi trở về nghỉ ngơi.”

Hoàng Đại Tiên không nói gì, tùy ý hắn để Mộ Hàn Dạ đưa mình về khách sạn.

“Ngủ đi.” Sau khi đi vào phòng, Mộ Hàn Dạ đặt hắn lên giường.

Hoàng Đại Tiên cũng không nói gì nữa, xoay người đối dội vách tường, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Mộ Hàn Dạ tựa vào bên người hắn, cũng không nói gì, chỉ luôn giữ im lặng, chờ đến khi hắn thức dậy.

Trên bàn đã thắp lên ngọn nến, ngoài cửa sổ một mảnh tối đen. Hoàng Đại Tiên giương mắt nhìn người bên cạnh, ở trong lòng thở dài.

“Có đói bụng không?” Mộ Hàn Dạ hỏi hắn, “Ta gọi người nấu cháo thịt cho ngươi.”

“Không có khẩu vị.” Hoàng Đại Tiên ngồi ở bên giường mang hài.

“Muốn đi đâu?” Mộ Hàn Dạ hỏi hắn.

“Rất muộn, đi ra ngoài hít thở không khí.” Hoàng Đại Tiên đứng lên.

“Bằng không theo ta đến thôn ốc đi?” Mộ Hàn Dạ ở phía sau hắn hỏi.

“Thôn ốc?” Hoàng Đại Tiên quay đầu, “Đêm nay phải đi sao?”

“Tóm lại ngươi cũng thức rồi, buổi tối ra ngoài đi loạn không mục đích, chi bằng đi xem có động tĩnh gì không.” Mộ Hàn Dạ buông tay, “Có đi hay không?”

Hoàng Đại Tiên không nói chuyện.

“Cái này không tính là ngươi thiếu nhân tình của ta, là ta tự mình muốn nhúng tay.” Mộ Hàn Dạ bước tới, nhẹ nhàng nâng cằm hắn, “Vốn dĩ ta không muốn quản, nhưng chuyện này hại ngươi không thoải mái, mất hứng.”

Những lời này cơ bản không ăn nhằm gì tới nhau, Hoàng Đại Tiên há miệng muốn phản bác, lại cảm thấy không biết nên nói cái gì —— kỳ thật nghiêm túc mà nói, dọc theo đường đi người hại mình không được thải mái, luôn là bản thân hắn.

“Tần Thiếu Vũ là bằng hữu của ta, ta tất nhiên không có khả năng trách hắn.” Mộ Hàn Dạ nói, “Cho nên chỉ có thể đem món nợ này tính lên đầu Chu Giác.”

Hoàng Đại Tiên cảm thấy mình càng ngày càng không thể lí giải phương thức tư duy của hắn.

Nhưng Mộ Hàn Dạ cũng không muốn giải thích nhiều, hắn nhận định Tần Thiếu Vũ là bằng hữu, Hoàng Đại Tiên là tình nhân, một người cũng không muốn mất. Cho nên trên chuyện “Tần Thiếu Vũ mượn Hoàng Đại Tiên bức bách mình ra tay giúp Sở Uyên” này, hai người ai hắn cũng không thể tức giận, đành phải tìm một người chịu tội trút lửa giận thay —— vì vậy Chu Giác mới bất hạnh trúng chiêu. (Đôi khi ta cũng thấy tội bạn Chu Giác lắm, chưa có đất diện mà bị người ta hại tới thê thảm =]]~)

“Thay quần áo.” Mộ Hàn Dạ mở ngăn tủ, đưa cho hắn một bộ y phục dạ hành.

Hoàng Đại Tiên giật mình, “Sao ngươi lại chuẩn bị thứ này cho ta?”

Mộ Hàn Dạ muốn nói lại thôi.

Hoàng Đại Tiên quyết đoán nói, “Ngươi vẫn đừng nói thì hơn.”

Mộ Hàn Dạ nói, “Bởi vì lúc ấy ta nghĩ, vạn nhất A Hoàng muốn cùng ta ra ngoài yêu đương vụng trộm.”

Hoàng Đại Tiên phất tay kéo xuống màn giường, cả đời này hắn cũng sẽ không có loại nhu cầu này biết không!

Mộ Hàn Dạ đứng trong phòng, nhìn sa trướng khẽ lay động, hầu kết cao thấp trượt một hồi.

Dựa theo tính tình bình thường, hắn tất nhiên sẽ tạo ra các loại cơ hội vọt vào, cho dù sờ không được, nhìn một cái cũng thích rồi. Nhưng ngày hôm nay, sau khi Hoàng Đại Tiên vẻ mặt ủ rủ nói mình mệt mỏi, cho nên Mộ Hàn Dạ ngừng bước không dám tiến tới. Công bằng mà nói, hắn thật long chỉ muốn diễn trò chọc người kia, nhưng cũng sợ vạn nhất làm quá sẽ đem người dọa chạy, cho nên đành phải tạm thời nhẫn nại.

Sau một lát, Hoàng Đại Tiên đổi xong y phục dạ hành, từ trong giường chui ra.

Mộ Hàn Dạ tán thưởng nói, “Thật là đẹp mắt.”

“Đi thôi.” Hoàng Đại Tiên từ dưới gối đầu lấy ra chủy thủ, đó là vũ khí tùy thân của hắn.

Mộ Hàn Dạ lập tức nắm bắt thời gian nói, “Có ta ở đây, ngươi không cần mang mấy thứ này.”

“Lo trước khỏi hoạ.” Hoàng Đại Tiên đem chủy thủ giấu vào giày, lại sửa sang y phục một chút.

Biểu tình Mộ Hàn Dạ như phát rồ.

Hoàng Đại Tiên nhíu mày, “Ngươi lại muốn làm gì?”

Mộ Hàn Dạ tiếc nuối nói, “Ta đang nhớ xem ngày đó vì sao không làm y phục dạ hành màu hồng, A Hoàng mặc vào nhất định rất dễ nhìn.”

Hoàng Đại Tiên: …

“Chờ ta thay y phục!” Nhìn sắc mặt bảy màu luân chuyển của hắn, Mộ Hàn Dạ chủ động nói sang chuyện khác, hơn nữa đứng ở giữa phòng bên bản thân lột sạch sẽ, ngay cả tiết khố cũng ném xuống đất.

Trước mắt Hoàng Đại Tiên lại tối đen lần nữa.

Mộ Hàn Dạ bày ra tư thế duyên dáng, chờ mong Hoàng Đại Tiên có thể nhìn nhiều thêm hai lần.

“Thất Tuyệt Vương!” Hoàng Đại Tiên cố nén xúc động dùng nước tạt hắn, “Có thể thỉnh ngươi mặc quần vào trước hay không.”

Mộ Hàn Dạ tiếc nuối nói, “A Hoàng cũng không nhìn ta.”

“Vì sao ta phải nhìn ngươi? !” Hoàng Đại Tiên vẫn đưa lưng về hắn.

Mộ Hàn Dạ thật ngượng ngùng, “Bởi vì ta lớn.”

Hoàng Đại Tiên tùy tay nắm lấy y phục trên bàn, ném qua.

Mộ Hàn Dạ đành phải bắt đầu mặc y phục, nhưng tốc độ cực kỳ thong thả, hiển nhiên cực độ không muốn.

Nhưng Hoàng Đại Tiên so với hắn càng không muốn.

Cho nên Mộ Hàn Dạ đành phải dùng tốc độ ốc sên mặc y phục, cau mũi đánh hắt xì.

Hoàng Đại Tiên: …

Đáng đời.

“Đi thôi.” Mộ Hàn Dạ bước tới ôm hắn vào trong lòng.

Y phục dạ hành đều mỏng và bó sát người, Hoàng Đại Tiên cơ hồ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cùng nhịp tim đập của hắn, cho dù ven đường gió lạnh từng cơn, toàn thân vẫn cảm thấy nóng bỏng như trước —— đương nhiên, một trong số những nguyên nhân là vì Mộ Hàn Dạ sợ hắn cảm lạnh, vì thế âm thầm thúc giục nội lực, ôm lấy hắn càng chặt thêm.

Thôn sớm ban đem so với ban ngày càng thêm yên tĩnh, lúc trước hai người đã từng cùng ám vệ đến xem náo nhiệt một lần, bởi vậy nhanh chóng tìm được tiểu viện kia. Vô thanh vô tức đứng trên ngói, liền nghe phòng trong truyền đến một tiếng rên rỉ tương đối ái muội.

Hoàng Đại Tiên: …

Gió lạnh từng trận tất nhiên không thể bóc mái ngói lên, vì thế Mộ Hàn Dạ mang hắn trốn sau cửa sổ, đưa tay chọt thủng một lỗ trên đó.

Trong phòng vẫn là một màn cảnh tượng dâm mỹ, tiếng rên rỉ không ngừng vang bên tai, Hoàng Đại Tiên bắt đầu sâu sắc hối hận vì sao lại muốn tới nơi này —— mang theo một nam nhân thời thời khắc khắc muốn phát tình đi xem đông cung sống, bản thân nhất định là đầu bị nước vào.

“A Hoàng không muốn xem?” Mộ Hàn Dạ ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng hỏi.

Muốn nhìn mới là gặp quỷ a! Hoàng Đại Tiên mặt đỏ tai hồng.

“Nhưng chúng ta phải thám thính tin tức.” Mộ Hàn Dạ cường điệu.

Hai người cách nhau quá gần, từng trận nhiệt khí thổi vào lỗ tai, Hoàng Đại Tiên khẽ nhíu mày, di động thân thể muốn cách xa hắn một chút.

Kết quả liền nghe thấy “roạt” một tiếng, nhất thời có gió lạnh từ bên ngoài luồn vào trong khố.

Sắc mặt Hoàng đại hiệp nhất thời trắng bệch.

Đây là cái tình hướng gì? !

Mộ Hàn Dạ hiển nhiên cũng nghe được tiếng vang, lập tức vô cùng khẩn trương sờ soạng xuống mông hắn.

Quả nhiên, đang rách ra.

“Mộ! Hàn! Dạ!” Hoàng Đại Tiên cảm thấy cả đời này mình cũng chưa từng dọa người như thế.

“Hư.” Mộ Hàn Dạ liều mạng ra ám chỉ, bảo thanh âm phải nhỏ một tí.

Hoàng Đại Tiên căm tức nhìn hắn.

Mộ Hàn Dạ chột dạ nói, “Ta nói với thợ may, làm y phục là để cùng A Hoàng dã hợp, cho nên vào lúc hắn làm, đại khái đã giảm đi chút đường kim mũi chỉ.”

Nói chưa dứt lời, Hoàng Đại Tiên lập tức chỉ kém nước tức giận hôn mê, cũng không thèm cân nhắc hoàn cảnh xung quanh, quay qua tát cho hắn một bạt tay.

Động tĩnh không lớn, lại đủ để cho người trong phòng nghe được. Ma ma lập tức cảnh giác nói, “Ai ở bên ngoài? !”

Trong phòng truyền đến một trận rối loạn nhỏ, còn có vài tiếng nữ tử thét chói tai.

Hoàng Đại Tiên nhất thời hối hận, muốn kéo Mộ Hàn Dạ rời đi, ngược lại còn bị hắn ôm vào trong lòng, “Che khuất mặt của ngươi!”

Hoàng Đại Tiên mang tốt che mặt khăn, lại che cho hắn một mảnh.

“Các ngươi là người phương nào!” Tráng hán từ trong cửa sổ lao ra, trong tay cầm một thanh trường đao sáng chói.

Mộ Hàn Dạ chậc chậc nói, “Mới từ trên giường xuống liền muốn đánh nhau, cũng không sợ chân nhuyễn.”

Hết