Edit & Beta:Spum-chan
(*) Nguyên văn từ mánh khóe chính là yêu thiêu thân幺蛾子, trong c136 mình giải nghĩa sai giờ đính chính lại nha, 3 từ này có nghĩa là: chủ ý xấu, kẻ ra chủ ý xấu, giở trò, mánh khóe – Theo http://baike.baidu.com/
Biên cảnh Tuyết Nguyên, Thẩm Thiên Phàm đã suất lĩnh đại quân chờ xuất phát từ lâu. Tuy khuyết thiếu kinh nghiệm tác chiến trong tuyết, nhưng nhánh quân đội này có thể nói là tinh anh trong Sở quân, mấy năm nay luôn theo Thẩm Thiên Phàm thậm chí là Sở Uyên đông chinh tây chiến vô số lần, người người đều có thể dẫn đầu giết địch, cho nên mọi người đều không quá lo lắng với trận chiến lần này.
“Tam ca!” Buổi trưa hôm nay, đoàn người Thẩm Thiên Lăng rốt cuộc đến được biên cảnh Tuyết Nguyên. Thẩm Thiên Phàm nhận được tin tức, đã sớm đứng ở đây chờ, thấy đệ đệ nhà mình chạy tới tất nhiên mỉm cười giơ tay đón lấy, ôm ước lượng một hồi mới nói, “Gầy rồi.”
Thẩm tiểu thụ nghe vậy nước mắt lưng tròng, trải qua nhiều lần như vậy rốt cuộc ngươi cũng nói đúng rồi, thật là không dễ dàng.
Vô cùng sảng khoái.
“Vui đến vậy sao.” Thẩm Thiên Phàm buông y ra, sau đó nói, “Thiếu vũ thật nói không sai.”
“Hửm?” Thẩm Thiên Lăng cảnh giác, “Hắn nói cái gì?”
“Khụ khụ.” Tần Thiếu Vũ ho khan.
Thẩm Thiên Phàm bình tĩnh nói, “Ngươi nghe lầm rồi, Thiếu Vũ chưa từng nói gì hết.”
Ta nghe lầm mới lạ đó biết không! Thẩm tiểu thụ nheo mắt lại, rất dữ.
Tần Thiếu Vũ ôm vai y, nói sang chuyện khác, “Có đói bụng không?”
“Không đói!” Thẩm Thiên Lăng rất có cốt khí.
“Có thịt heo nướng giòn thơm vàng ónh ánh.” Tần Thiếu Vũ nói.
Thẩm Thiên Lăng nghĩ nghĩ, “Vậy đợi ăn xong rồi nói.”
Ám vệ nghe vậy nước mắt rưng rưng, phu nhân nhà ta đúng là vô cùng có nguyên tắc.
“Gần đây tình hình thế nào?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Rất yên bình, không xảy ra bất cứ chuyện gì.” Thẩm Thiên Phàm nói, “Ta từng phái ngươi đi vào Tuyết Nguyên tra xét, nhưng cũng không phát hiện có gì khác thường.”
“Xem ra Chu Giác định triệt để trốn luôn rồi.” Diệp Cẩn nói, “Nhưng cũng xem là hợp tình hợp lý, với tình hình hiện tại mà hắn lại chịu chạy ra mới đúng là đầu óc bị hư.”
“Gần đây trong băng nguyên có hiện tượng tuyết tan, hẳn là cũng có liên quan đến suối nước nóng dưới lòng đất.” Thẩm Thiên Phàm nói, “Nếu muốn hành quân, nhất định cần phải tránh đi những nơi đó, bằng không sẽ có nguy hiểm.”
“Có Đao Hồn và Kiếm Phách ở đây, chuyện đó cũng không phải vấn đề lớn.” Thẩm Thiên Phong nói, “Hiện giờ chính là lúc thời tiết nóng nhất, lúc này đánh nhau chúng ta sẽ có lợi thế hơn.”
Thẩm Thiên Phàm gật đầu, “Ta đã trình báo cho Hoàng Thượng, hai ngày sau khai chiến.”
Mộ Hàn Dạ mang theo Hoàng Đại Tiên xuống xe ngựa, cũng đi tới bên này.
“Mộ vương.” Thẩm Thiên Phàm hành lễ.
“Thẩm tướng quân.” Mộ Hàn Dạ cười cười, “Đã lâu không gặp.”
“Biết Mộ vương muốn đích thân tới tham chiến, Hoàng Thượng còn cố ý gửi tới một lá thư.” Thẩm Thiên Phàm lấy thư từ trong tay áo ra đưa lên, “Còn nói là đến ngày đại thắng, thì cùng nhau đến Vương Thành nâng cốc chúc mừng.”
Mộ Hàn Dạ mở lá thư ra, nhìn lướt qua một lần, sau đó cười nói, “Cũng là một chuyện tốt.”
“Chuyện gì?” Thẩm Thiên Lăng tò mò hỏi.
“Sở hoàng hứa tặng Huyền Hải Ngọc cho Thất Tuyệt quốc.” Mộ Hàn Dạ nói.
Vừa dứt lời, những người khác đều có chút bất ngờ. Đem Huyền Hải Ngọc tặng cho Thất Tuyệt quốc, chẳng khác gì chắp tay dâng lên Thủy Long Mạch, lúc trước chẳng phải vẫn lo lắng Thất Tuyệt quốc nhờ vậy sẽ trở nên cường đại hơn sao, sao giờ nói thông suốt là thông suốt rồi.
“Chuyến này cũng chưa chắc có thể tìm thấy bản đồ Thủy Long Mạch.” Mộ Hàn Dạ nhướn mày, “Việc cấp bách là giải quyết Chu Giác, những việc khác cứ để sau rồi nói.”
“Cũng đúng.” Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Mọi người gấp rút lên đường cũng mệt mỏi, ăn cơm nghỉ ngơi trước đi.”
Thẩm Thiên Phàm gọi thị vệ tới, dẫn mọi người đến doanh trướng đã chuẩn bị sẵn, mình thì đi cùng Vệ Dương, sắp xếp mấy ngàn tiên phong vừa đến vào Sở quân.
“Chính là nơi này.” Thị vệ đưa Thẩm Thiên Lăng và Tần Thiếu Vũ đến trước một doanh trướng, “Tướng quân cố ý chuẩn bị cho hai vị .”
“Cảm ơn.” Thẩm Thiên Lăng gật gật đầu, vén rèm đi vào.
Sau đó cả người lập tức sững sờ!
Tần Thiếu Vũ cũng có chút muốn cười.
Trước kia hai người cũng từng ở trong doanh trướng, nhưng thật sự chưa bao giờ ở trong một doanh trướng…… được trang trí kỳ lạ thế này. Không chỉ cắm đầy hoa hoa thảo thảo, trên bàn còn bày ít nhất sáu bảy món điểm tâm, thậm chí còn có một đôi hài mềm làm thành hình đầu con thỏ.
Thẩm tiểu thụ siết chặt nắm tay, “Đây thật sự là đi đánh nhau sao!”
“Thiên Phàm cũng có ý tốt thôi.” Tần Thiếu Vũ ôm y ngồi bên bàn, “Ngươi xem, điểm tâm đều là món ngươi thích ăn .”
“Đánh nhau chẳng lẽ không phải một chuyện nghiêm túc sao.” Thẩm Thiên Lăng kéo kéo tóc hắn.
“Cũng không ai quy định nhất định phải có nề nếp.” Tần Thiếu Vũ nói, “Hoa hoa thảo thảo đâu đâu cũng có, nhiều nhất cũng chỉ là chuẩn bị thêm cho ngươi bàn điểm tâm thôi, không được tính là đãi ngộ đặc biệt.”
Thẩm tiểu thụ giận dữ đưa tay chỉ đôi hài đầu thỏ, cái này thì sao!
Tần Thiếu Vũ bật cười, “Rất hợp với ngươi.”
Hợp em gái ngươi! Thẩm Thiên Lăng thuận tay cầm lấy một món điểm tâm ăn, “Vừa rồi Tam ca nói ngươi thật nói không sai, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Nhất định phải biết sao?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Phải!” Thẩm Thiên Lăng rất kiên quyết.
“Cũng không có gì.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chỉ là viết thư báo cho hắn biết, lúc gặp mặt tuyệt đối không thể nói ngươi mập, bằng không sẽ đánh hắn.”
Thẩm Thiên Lăng bị điểm tâm làm nghẹn họng.
Nhân loại các ngươi nhất định phải dối trá vậy sao.
Hơn nữa vì sao loại chuyện này còn phải dùng cả một lá thư để báo tin hả!
Phiền quá đi.
Sau khi qua loa dùng xong cơm trưa, mọi người vẫn luôn bàn bạc kế hoạch tác chiến, mãi đến đêm khuya mới chấm dứt.
Tuyết Nguyên tốt hơn đại mạc ở chỗ chính là không thiếu nước. Thẩm Thiên Lăng ngâm mình trong nước ấm nóng hôi hổi, cảm thấy mệt mỏi vì đi đường mấy ngày liền cũng được tẩy đi không ít.
Tần Thiếu Vũ tựa vào đối diện, xoa bóp chân cho y.
“Nhột.” Thẩm Thiên Lăng né tránh.
“Ấn ấn huyệt vị, sẽ tốt cho thân thể.” Tần Thiếu Vũ nói, “Hôm nay Thiên Phàm cũng không nói dối, thật sự gầy rồi.”
Thẩm Thiên Lăng nghi ngờ, lập tức xốc khăn nhỏ lên, cúi đầu nhìn cái bụng.
Tần Thiếu Vũ bật cười.
Thẩm tiểu thụ bị đả kích nặng, cong chân đạp lên vai hắn giả ác bá, “Đại gia cho ngươi cười sao!”
Tần Thiếu Vũ đưa tay kéo y vào trong lòng, cúi đầu hôn xuống.
“Ưm……” Bọt nước văng khắp nơi, Thẩm Thiên Lăng có chút bất mãn, rõ ràng còn chưa diễn xong mà.
Không thể phối hợp một chút được sao!
Nếu còn tiếp tục như vậy, lần sau ta nhất định không cùng ngươi diễn hết vai mã tặc đâu.
Đúng là oan oan tương báo.
Không thể không nói, Thẩm Thiên Phàm vẫn rất thương đệ đệ này, cả giường cũng mềm hơn của người khác nhiều, vì thế trực tiếp dẫn đến hậu quả là ngày hôm sau Thẩm tiểu thụ đau eo vô cùng, đứng trên bãi đất trống tập thể dục nửa ngày.
Diệp Cẩn nhìn thấy lập tức kinh ngạc, loại thời tiết này cũng có hưng trí sao?
“Ngươi nghe ta giải thích.” Thẩm Thiên Lăng sâu sắc cảm nhận được suy nghĩ của tẩu tử mình, vì thế lập tức tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn là vì không ngủ ngon, không phải vì những chuyện khác đâu.
“Ta không thèm nghe đâu.” Diệp Cẩn bĩu môi, xoay người thong thả rời đi.
Thẩm Thiên Lăng:……
Ngạo kiều như vậy thật sự được sao.
Thật muốn thắp cây nến cho ca mình.
Cục Bông nhảy nhót trên mặt đất, dùng móng vuốt nhỏ đá đá bảo thạch chơi, vẫn cứ không lo không sầu.
Đại chiến sắp tới, không khí vốn nên túc mục nghiêm trang, nhưng chắc là vì trong lòng mỗi người đều có hi vọng, cho nên cũng không thấy căng thẳng nhiều, thậm chí tướng sĩ đi ngang qua thấy Thẩm Thiên Lăng đang chơi với Tiểu Phượng Hoàng còn nhịn không được quay đầu nhìn thêm mấy lần, cười ha hả, cảm thấy…… hình như cũng không tệ lắm.
Hai ngày sau, đại quân chính thức khởi hành, bước lên hành trình chinh chiến Tuyết Nguyên. Cục Bông uy phong lẫm lẫm ngồi xổm trong lòng nương nó, trên người mặc một áo giáp nhỏ lóng lánh ánh bạc, đúng là cực kỳ uy mãnh!
Thẩm Thiên Lăng thật lòng cảm thấy, nếu tẩu tử của y không làm đại phu, nhất định sẽ là một thợ may cực giỏi.
Vì thời tiết đang là giữa hè, cho nên lúc đầu không có nhiều băng tuyết. Nhưng càng đi về phía Bắc, địa thế càng cao, nhiệt độ không khí cũng càng lạnh, khi đại quân đi sâu vào Tuyết Nguyên, không khác gì mùa rét đậm.
Cục Bông đành phải lưu luyến cởi khôi giáp, bởi vì kim loại rất lạnh, nhưng mà áo choàng may bằng lông mềm cũng rất khí phách, cho nên nó không buồn bực quá lâu.
Thẩm Thiên Lăng bọc một lớp da gấu thật dày, ghé vào cửa sổ xe ngựa nhìn ra ngoài.
“Vào thôi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Lại bị thổi đến mặt đỏ bừng rồi.”
“Giống như trở về lúc tác chiến với bầy rắn trước kia vậy.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Thời gian qua thật nhanh.”
“Ừ.” Tần Thiếu Vũ đưa cho y một chén trà nóng.
“Chúng ta vào Tuyết Nguyên cũng rất rầm rộ, vậy mà Chu Giác lại chẳng có phản ứng gì.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Không biết là lại có chủ ý quỷ quái gì đây.”
“Mặc kệ hắn làm cái gì.” Tần Thiếu Vũ nói, “Làm nhiều việc ác, cuối cùng cũng chỉ có con đường chết.”
“Hắt xì!” Thẩm Thiên Lăng đánh hắt xì.
“Cảm lạnh thật rồi kìa.” Tần Thiếu Vũ buộc chặt áo choàng cho y, “Tối nay uống nhiều canh nóng một chút, lúc này không thể sinh bệnh được đâu.”
“Ta không sao.” Thẩm Thiên Lăng xoa xoa mũi, “Yên tâm đi.”
Tần Thiếu Vũ cười cười, lại gần hôn hôn y.
Bởi vì suối nước nóng dưới lòng đất, có rất nhiều băng tuyết bị hòa tan, lộ ra từng vùng đất đai ngăm đen, cũng tiện cho đại quân lập doanh dựng trại. Hôm nay sau khi dùng xong cơm chiều, mọi người đều tụ tập trong doanh trướng, Đao Hồn mở bản đồ ra đánh dấu một vị trí, nói, “Qua mấy ngày nữa, chúng ta đã có thể tới được vị trí Thiên điện của địa cung.”
“Trên đường đến đây, suối nước nóng dưới lòng đất cũng chảy theo hướng chúng ta dự liệu lúc trước.” Kiếm Phách nói, “Nếu mọi chuyện đều thuận lợi, việc khiến nước chảy ngược dòng vào địa cung cũng không có bất cứ vấn đề gì.”
“Ta cứ cảm thấy như Chu Giác đã không còn ở Tuyết Nguyên.” Diệp Cẩn nói, “Đại quân đã tràn đến cửa nhà, vậy mà còn có thể yên lặng được.”
“Thiếu kiên nhẫn thì sao? Đánh cũng đánh không lại.” Thẩm Thiên Phong nói, “Yên tâm đi, lúc trước hắn còn có thể trốn La Sát quốc, nhưng giờ Bì Cổ Tam Thế đã bị Thất Tuyệt quốc làm tổn thất nặng, hơn nữa trong triều còn đang câu tâm đấu giác, không thể rãnh rỗi thu lưu Chu Giác, khi không tìm phiền toái cho mình nữa đâu.”
“Nếu hắn thật sự còn trốn ở đó thì cũng bớt việc.” Mộ Hàn Dạ nói, “Trực tiếp để nước lũ nhấn chìm đi, không cần để đao nhuốm máu.”
“Ta lại cảm thấy sẽ không đơn giản như vậy.” Thẩm Thiên Phàm lắc đầu, “Tuy hắn vẫn luôn trốn ở Tuyết Nguyên, nhưng cũng khiến chúng ta phải sứt đầu mẻ trán hơn một năm, sao có thể cam tâm để bị bắt như vậy, mọi người vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”
Mà như để chứng minh hắn thật sự là miệng quạ đen, vào ban đêm, thật đúng là lập tức…… xảy ra chuyện.
“Ngủ không được.” Trong doanh trướng, Thẩm Thiên Lăng đang lười biếng đung đưa chân.
“Chạy một ngày đường, sao còn có tinh thần như thế.” Tần Thiếu Vũ đắp chăn lại cho y, “Ngoan ngoãn ngủ đi.”
“Nhưng mà không mệt.” Thẩm tiểu thụ rất là phản nghịch, vươn thẳng cánh tay ra.
Tần Thiếu Vũ buồn cười, ôm y vào trong ngực vỗ vỗ, “Kể chuyện cho ngươi nghe?”
“Phải kể chuyện mà già trẻ đều nghe được đó.” Thẩm Thiên Lăng ra điều kiện, không được có 18+, bởi vì cấp trên đàng thực hiện kế hoạch càn quét đồi trụy. (Là cái kế hoạch Tảo hoàng không cho viết H của Tấn giang đó mà =v=~)
“Được rồi.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, dịu dàng hôn hôn y, “Ngày xưa, có một yêu tinh bụng mỡ mềm mại.”
“Đổi cái khác!” Thẩm tiểu thụ giận, loại yêu tinh này nghe qua đã biết cực kỳ nhàm chán rồi, “Đổi cái nào uy mãnh hơn chút đi!”
Tần Thiếu Vũ biết nghe lời phải, “Ngày xưa, có một yêu tinh bụng mỡ uy mãnh.”
Không thể có mục tiêu theo đuổi khác sao! Thẩm Thiên Lăng kháng nghị, uy phong lẫm lẫm cưỡi trên người hắn.
Tần Thiếu Vũ tất nhiên rất vui vẻ chấp nhận việc này, hai tay hắn từ vùng eo đầy thịt trượt lên trên, sau đó Thẩm tiểu thụ liền phát ra tiếng rên rỉ tiêu hồn?
Không có đâu.
Bởi vì tẩu tử vọt vào đây rồi!
Thẩm tiểu thụ hoảng sợ, dùng vận tốc ánh sáng lủi về trong chăn ! Tẩu tử của y sao có thể như vậy chứ, tuy rằng không có cửa, nhưng vẫn phải hỏi tượng trưng một chút biết không, lỡ như chúng ta đang xx thì sao!
“Đã lúc nào rồi hả!” Diệp Cẩn chống nạnh giận dữ.
Trong mắt Thẩm Thiên Lăng đầy vô tội, lúc nào hả, lúc ngủ đó……
“Làm sao vậy?” Tần Thiếu Vũ khoác áo xuống giường.
“Đội quân tiền tiêu trở về bẩm báo, nói là có một đám quái vật đến đây.” Diệp Cẩn nói, “Thiên Phong đã dẫn người đi xem thử.”
“Quái vật?” Thẩm Thiên Lăng giật mình, “Lại là bầy rắn sao?”
“Không phải, nghe nói là dã nhân.” Diệp Cẩn nói, “Vệ Dương và Thiên Phàm đã hạ lệnh tất cho cả tướng sĩ chuẩn bị chiến đấu, chắc là không phải việc nhỏ.”
Thẩm Thiên Lăng vội vàng mặc quần áo, theo Tần Thiếu Vũ đi ra doanh trướng. Chỉ thấy bên ngoài đã dần dấy lên ánh đuốc, chói lọi, gần như chiếu sáng nửa bầu trời.
“Theo ta đi xem thử!” Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng xoay người lên ngựa.
“Dạ!” Giọng ám vệ vang lên cùng lúc, giục ngựa đi theo rời khỏi doanh địa.
Liên Thành Cô Nguyệt cũng dẫn sói tuyết đi theo, Cục Bông ngồi xổm trên đầu sói, áo choàng bay phất phới!
Vừa nhìn là biết chính là Thượng Cổ Thần Thú.
Ánh trăng rất sáng, chân trời có vài cực quang, hơn nữa khắp nơi đều có tuyết đọng và mặt băng phản xa, cho nên tuy đã là buổi tối, nhưng lại có thể thấy rõ tình hình xung quanh. Thẩm Thiên Lăng bị Tần Thiếu Vũ dùng áo choàng bao chặt lấy, chỉ nghe gió gào từng trận bên tay, ngẫu nhiên sẽ có vụn băng văng trúng mặt, còn đau hơn đao cắt.
Tần Thiếu Vũ kéo cao áo choàng, bọc cả người y lại.
Một tiếng gầm lên giận dữ truyền đến từ nơi không xa, tựa như đến từ địa ngục. Chiến mã của ám vệ hoảng sợ, đồng loạt dừng bước.
“Là thứ gì vậy?” Thẩm Thiên Lăng cũng giật mình, cái loại âm thanh này, tuyệt đối không phải thứ con người có thể phát ra.
“Không biết.” Tần Thiếu Vũ nhìn nhìn xung quanh, ôm y lên một chỗ cao.
Thẩm Thiên Lăng hít một ngụm khí lạnh, bị tình hình đằng trước làm chấn động. Chỉ thấy trên đất trống, bảy tám dã nhân cả người đầy lông trắng đang chém giết cùng Sở quân, trong đó có vài con cả người đã đầy máu tươi, nhìn qua khiến tim người gia tốc.
Tần Thiếu Vũ cũng không thể đoán được đây rốt cuộc là thứ gì, nhưng tình hình trước mắt cũng không cho phép hắn nghĩ nhiều, phất tay hạ lệnh lên tiếp ứng.
Nhìn thấy đối phương có người giúp đỡ, mấy dã nhân kia lại càng thêm nóng nảy, gầm gừ rống giận nhào tới. Thẩm Thiên Phong phất tay chém ngã con dẫn đầu, dư quang quét đến một tảng đá lớn cách đó không xa, trên đó có một dã nhân to lớn người đầy lông vàng đang ngồi, xem bộ dáng hình như là đầu lĩnh, vì thế hắn quyết đoán thả người nhảy lên, giơ kiếm bổ tới.
Quái vật lông vàng vô cùng nhanh nhẹn, xoay người gầm lên chạy về hướng xa, lòng bàn chân giống như đạp gió, dù Thẩm Thiên Phong có khinh công hơn người, nhưng rốt cuộc vẫn không bắt được.
Những dã nhân khác thấy quái vật lông vàng đã chạy, cũng theo đó chạy trốn khắp nơi, chỉ để lại ba cỗ thi thể của đồng bọn.
“Xảy ra chuyện gì.” Đợi đến khi Liên Thành Cô Nguyệt đuổi tới, tình huống đột biến này đã chấm dứt, Thẩm Thiên Phong đang ngồi trên mặt đất xem xét mấy cỗ thi thể kia.
“Không biết là cái gì.” Thẩm Thiên Phong nói, “Lúc trước còn tưởng rằng giống như tiểu dã nhân, hiện giờ xem ra thì không giống, Liên Thành thiếu chủ có biết không?”
Liên Thành Cô Nguyệt nhìn thoáng qua, chỉ thấy tuy mấy quái vật lông trắng kia có thân hình không khác gì con người, chỉ hơi lớn hơn một chút, nhưng ngũ quan lại vô cùng dữ tợn, hàm răng phía trước môi lưỡi ở sau, chẳng khác gì bức tranh Tu La trong miếu.
“Chíp!” Cục Bông cũng biết có hơi ghê tởm, cho nên dứt khoát xoay đi.
“Giống như tinh tinh.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Chắc cũng giống như loài rắn lớn trong Tuyết Nguyên, đều do Chu Giác làm ra.”
“Lúc trước từng nghe nói, cực Bắc có vượn tuyết, hung tàn thô bạo hạ ra đông ngủ, lấy cá trong Tuyết Nguyên làm thức ăn.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Chỉ là không ngờ lại có thật.”
“Tám chín con cũng được đi, nhưng nếu số lượng nhiều hơn, chỉ sợ sẽ đau đầu.” Thẩm Thiên Phong nhíu mày, “Hình thể cực lớn lại chạy nhanh, đao kiếm bình thường căn bản không chém được da vượn tuyết, nếu có cả trăm con thế này đồng thời xông đến, chúng ta nhất định sẽ chịu thiệt.”
“Nếu chúng chủ động công kích chúng ta, tất nhiên là vì cảm thấy bị xâm phạm.” Tần Thiếu Vũ nói, “Tạm thời chắc chúng sẽ không đến đây nữa đâu, kéo về trước rồi nói.”
Ám vệ tháo dây thừng trên lưng xuống, cột vào vuốt vượn tuyết kéo về. Sau khi Thẩm Thiên Lăng đi hai bước lại ngồi xổm xuống, nhặt được một chuỗi vòng bằng xương trắng trên nền tuyết.
Tần Thiếu Vũ nhíu mày, cầm lấy từ trong tay y.
“Là xương người sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Là xương ngón tay.”
“Sao lại xuất hiện ở đây?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
“Bộ lạc dã nhân đều có thói quen xâu thi cốt của chiến lợi phẩm lại đeo trên người, xem như một loại công huân để khoe khoang.” Tần Thiếu Vũ nói, “Xem kích thước thì chắc là rớt xuống từ trên cổ vượn tuyết.”
“Sao trong băng nguyên cực Bắc lại có người.” Thẩm Thiên Lăng nghĩ không ra.
“Sao lại không có ai.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Nếu không có ai, sao chúng ta lại phải chạy tới đây.”
“……” Được rồi phản quân cũng là người, sao lại quên điểm ấy chứ.
“Loài vượn thông minh hơn động vật bình thường, nhưng còn lâu mới đạt tới trình độ biết bện dây xâu vòng.” Tần Thiếu Vũ nói, “Tám chín phần cũng là do Chu Giác làm ra, ném cấp dưới không nghe lời cho vượn tuyết, một là dằn mặt những người khác, hai là để bồi dưỡng thói quen công kích cho vượn tuyết.”
Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, “Cái này cũng quá tàn nhẫn rồi.”
“Cho nên hắn mới càng đáng chết hơn.” Tần Thiếu Vũ ôm y nhảy lên lưng ngựa, đi thẳng về doanh địa.
Diệp Cẩn đang ở trong doanh địa lo lắng, từ xa nhìn thấy Thẩm Thiên Phong trở về nhất thời cũng thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Thiên Phàm cũng bước tới nghênh đón, “Rốt cuộc là sao thế này?”
“Là vượn tuyết.” Thẩm Thiên Phong xoay người xuống ngựa, để ám vệ kéo ba khối thi thể đến đây.
Diệp Cẩn thuận tay châm lên một cây đuốc, đi đến xem xét kĩ càng.
Thẩm Thiên Phong nhíu mày, sao lại coi thành nghiện rồi.
Sau một lúc lâu, Diệp Cẩn cảm thán nói, “Da dày thịt béo cả người toàn lông.”
Vật biểu tượng giang hồ ở bên cạnh thở dài, đã nói thẩm mỹ của Diệp cốc chủ rất kỳ lạ mà, trước đây khi nhìn thấy tang hầu ở Thành Vân Lam cũng nhớ mãi không quên, sao lại coi trọng mấy con lông lá đầy người này chứ, Thẩm đại thiếu gia trông cũng không có vẻ là người có lông ngực phất phơ trước gió đâu.
“Lúc trước có từng nghe về vượn tuyết chưa?” Vì ngăn cản hắn tiếp tục quan sát nữa, Thẩm Thiên Phong đành phải nói sang chuyện khác.
“Không có.” Diệp Cẩn lắc đầu, “Nhưng bình thường loài vượn đều sống quần cư, đêm nay ngươi thấy được bao nhiêu?”
“Bảy tám con.” Thẩm Thiên Phong nói, “Ngoại trừ ba con bị chém chết này, còn chạy thoát năm con.”
“Cả vùng Tuyết Nguyên rộng lớn như vậy, chắc là không chỉ có bảy tám con.” Diệp Cẩn nói với Thẩm Thiên Phàm, “Hạ lệnh cho mọi người tăng mạnh đề phòng đi, trong cả băng nguyên này, chắc là vượn tuyết chưa từng chịu thiệt như vậy, tám chín phần là sẽ nghĩ cách trả thù lại.”
Thẩm Thiên Phàm gật đầu, truyền lệnh bảo đại quân đề cao cảnh giác.
Sau khi Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng trở về, liền đưa xâu vòng cổ kia cho mọi người xem.
“Tuyệt đối không phải do vượn xâu thành.” Diệp Cẩn cũng nói.
“Cho nên thật sự là do Chu Giác nuôi thành sao?” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày.
“Cũng chưa chắc là cố ý nuôi, hắn cũng không bản lĩnh lớn như vậy.” Diệp Cẩn nói, “Nhưng thường xuyên điều giáo vài lần, chắc là không có vấn đề gì.”
Vậy còn không phải nuôi sao, mục đích đều giống nhau mà.
Vừa nghĩ đến tương lai có thể sẽ gặp phải cả trăm con vượn tuyết, Thẩm Thiên Lăng liền cảm thấy có chút đau đầu.
“Có thể tìm ra nhược điểm của vượn tuyết không?” Thẩm Thiên Phong nói, “Trực tiếp dùng minh đao thực thương để đấu, tuy rằng chúng ta chưa chắc sẽ bại, nhưng nhất định sẽ chịu thiệt. Trước khi gặp được Chu Giác đã tổn binh hao tướng, không có lời.”
“Dùng đao thương để chém thì nhất định không được, thứ này còn khó đối phó hơn cả gấu trắng cực Bắc.” Diệp Cẩn nói, “Da dày thịt béo như nhau nhưng lực công kích mạnh hơn, còn thông minh hơn gấu trắng.”
“Hạ độc thì sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Ta cũng đang nghĩ, nhưng dù có thuốc độc, cũng phải trộn với thức ăn mới được.” Diệp Cẩn nói, “Một là khi hành quân lương thảo rất quý giá, hai là cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu vượn tuyết, số lượng ít còn đỡ, nếu có nhiều thì sau khi nhìn thấy đồng bọn phía trước ăn xong mất mạng, những con phía sau sẽ không dám ăn nữa, chúng ta còn phải lãng phí lương thực.”
Ám vệ tiện tay rút đao chém xuống, quả nhiên vượn tuyết chẳng bị thương chút nào, nhưng cánh tay lại có hơi run lên, vì thế lắc đầu nói, “Súc vật bình thường đều là phần bụng mềm mại nhất, nó thì hay rồi, bụng là nơi cứng nhất toàn thân.”
“Chỉ có mắt là nhược điểm, nhưng muốn tìm ra nhiều thần tiễn thủ để bắn vào mắt chúng là không thể.” Diệp Cẩn xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy có hơi đau đầu.
Lúc trước dù thế nào y cũng không ngờ đến, phiền toái đầu tiên gặp phải trong Tuyết Nguyên lại là mấy thứ này.
“Mà thôi, về nghỉ ngơi trước đi.” Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ vai y, “Chính mắt thấy đồng bọn mất mạng, ít nhất đêm nay chúng nó không dám đến gây chuyện nữa đâu.”
Diệp Cẩn gật đầu, ra lệnh cho thị vệ tạm thời kéo thi thể vượn tuyết vào bãi đất trống, dùng tuyết vùi lấp lại.
Giằng co như thế, cũng đã sắp tới hừng đông, Thẩm Thiên Lăng cũng càng thêm tỉnh táo, vì thế ghé vào trên giường ngẫm nghĩ mọi chuyện.
“Ngủ đi.” Tần Thiếu Vũ đắp chăn lại cho y.
“Nếu thật sự gặp phải bầy vượn thì phải làm sao?” Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn.
“Giết.” Tần Thiếu Vũ chỉ nói một chữ.
“Ngươi có thể giết rồi, nhưng không phải ai cũng đều có Xích Ảnh kiếm.” Thẩm Thiên Lăng ôm cổ hắn, “Nếu mấy trăm con tới đây, chỉ bằng mấy người ngươi và đại ca thì làm sao giết hết được.”
“Cách thì phải nghĩ, nhưng không phải lúc này.” Tần Thiếu Vũ ôm y vào trong lòng, “Nghe lời, ngủ đi.”
“Thở không nổi.” Thẩm Thiên Lăng giãy dụa kháng nghị.
Tần Thiếu Vũ càng ôm chặt y hơn.
Thẩm tiểu thụ thầm dựng thẳng ngón giữa.
Nam nhân của y đúng là không biết nói đạo lý.