Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 110: Phiên ngoại 3

Tân xuân phiên ngoại 3

Tập thể Truy Ảnh Cung

NHẬT KÍ ĂN TẾT!

Edit: Spum-chan

Beta: Kaze

Trước khi Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng thành thân, mọi người ở Truy Ảnh Cung đều chỉ uống chút rượu đón giao thừa, vui vẻ mừng năm mới.

Tuy cũng vui vẻ náo nhiệt, nhưng khó tránh có hơi đơn điệu, cho nên sau khi Thẩm Thiên Lăng đến, mọi người ai nấy bày mưu tính kế, vô cùng muốn làm cho đêm giao thừa thêm muôn màu muôn vẻ!

“Lúc ngươi ở thế giới kia, ăn tết phải làm gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi y.

“Cũng không có gì đặc biệt, đơn giản là ăn bữa cơm đoàn viên, sau đó đón giao thừa.” Thẩm Thiên Lăng tựa trong lòng hắn, “Chỉ cần có thể ở bên người thân, những thứ khác đều không quan trọng.”

Tần Thiếu Vũ cười cười, cúi đầu hôn hôn y.

“Gần đây mọi người đang làm gì vậy?” Thẩm Thiên Lăng nhớ ra một chuyện, vì thế tò mò nói, “Nhìn qua giống như bận nhiều việc lắm.” Đã sắp tết rồi, chẳng lẽ không phải là nên rãnh rỗi mới đúng sao, không ngừng chạy tới chạy lui gì đó, hoàn toàn không phù hợp phong cách a!

“Mặc kệ bọn họ.” Tần Thiếu Vũ trực tiếp biểu lộ chán ghét.

Thẩm Thiên Lăng: …

Nhưng ta tò mò.

“Con đâu?” Tần Thiếu Vũ hỏi, “Sao không thấy bên cạnh ngươi.”

“Bị ám vệ mang đi rồi.” Thẩm tiểu thụ nói, “Gần nhất thường xuyên bị ôm đi, thật thần bí.”

“Vừa lúc không có con.” Tần Thiếu Vũ ôm y đứng lên, “Chúng ta làm chút chuyện xấu đi.”

“Nhưng đang là buổi chiều!” Thẩm Thiên Lăng nắm mũi hắn.

“Buổi chiều thì sao?” Tần Thiếu Vũ hỏi lại.

Thẩm Thiên Lăng: . . . . .

Buổi chiều không thể ân ân, trời còn chưa có tối, không thì chính là ban ngày tuyên dâm!

Tần Thiếu Vũ phất tay buông màn giường xuống.

Thẩm tiểu thụ phát ra tiếng thở dài từ nội tâm, “Thiếu hiệp ngươi có cảm thấy gần đây tần suất rất cao không?”

“Có sao?” Đáy mắt Tần Thiếu Vũ mang theo nghi hoặc.

Có a! ! Thẩm tiểu thụ ở trong lòng yên lặng rít gào!

Tiểu cúc hoa nhất định sẽ điêu tàn!

“Vậy cho ta sờ sờ.” Tần Thiếu Vũ đè trên người y không chịu đi.

Thẩm Thiên Lăng nghẹn họng không biết nói gì.

Có cái gì mà sợ!

Đã nói nam nhân của mình là lưu manh!

“Chíp!” Cục Bông từ cửa sổ nhảy vào, thân hình tròn vo ngồi xổm trong ổ chăn, lười biếng ngáp một cái.

“Ân…” Thẩm Thiên Lăng ở trên giường nhíu mày, mười ngón nắm chặt chăn giường.

“Như vậy còn nói không muốn?” Tần Thiếu Vũ cười nhẹ, trên tay bỏ thêm chút lực đạo.

“Rõ ràng chính là, ngươi khi dễ… Ân… A…” Hô hấp của Thẩm Thiên Lăng dần dồn dập, theo động tác nhanh hơn của hắn, cánh môi nhịn không được tràn ra tiếng rên rỉ, da thịt toàn thân cũng nhiễm lên một tầng hồng nhạt.

Nếu đổi thành bình thường, Cục Bông nhất định sẽ ngưỡng cổ chíp chíp tỏ vẻ kháng nghị! Nhưng lần này lại là ngoại lệ, nó chỉ là nâng mắt nhìn thoáng qua trên giường, rồi đem đầu giấu dưới cánh, không bao lâu liền khò khò ngủ mất, hoàn toàn không để ý đến tiếng vang ái muội trên giường đang càng lúc càng nghiêm trọng, có thể thấy nó đang vô cùng mệt mỏi.

Làm một con Tiểu Phượng Hoàng lớn lên thật đáng yêu, mỗi ngày đều không được nghỉ ngơi đầy đủ hợp lí gì đó, thật là đáng thương!

Rất đáng để tức giận chíp một tiếng!

Ba mươi giao thừa rất nhanh đã đến, Truy Ảnh Cung nhiều người, cho nên từ sớm đầu bếp đã bận bịu nấu cơm tất niên, tạp dịch nâng bàn khiêng ghế chạy vòng vòng, Thẩm Thiên Lăng vốn định đi giúp đỡ, ai ngờ như trong dự kiến bị Tần Thiếu Vũ khiêng về phòng, “Vừa lạnh vừa ồn, đi ra ngoài làm gì, ngoan ngoãn ở trong phòng nghỉ ngơi đi.”

“Chíp!” Cục Bông từ trong ổ chăn nhảy ra, lắc lư chạy ra bên ngoài.

“Ngươi trở về đi.” Thẩm Thiên Lăng con ôm vào trong lòng, “Mọi người đều đang bận, ngươi không được đi quấy rối.”

“Chíp Chíp!” Cục Bông liều mạng giãy dụa, hai cánh nhỏ vù vù xé gió, trái chui phải xoay thuận lợi vượt ngục từ trong tay mẹ của nó, sung sướng chạy ra ngoài.

Ám vệ ở ngoài cửa sổ yên lặng hoan hô, ôm thiếu cung chủ nhà mình ném cao thật cao, sau đó cả đám người ồn ào đi ra sau núi.

Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, “Cũng không biết đang làm trò quỷ gì.”

“Tối nay là biết thôi.” Tần Thiếu Vũ đứng bên cạnh y, “Nghe nói là đang chuẩn bị tiết mục.”

“Chuẩn bị tiết mục?” Thẩm Thiên Lăng giật mình, “Truy Ảnh cung còn có tập tục này?”

“Lúc trước thì không, nhưng nếu ngươi thích, sau này sẽ có.” Tần Thiếu Vũ cười cười, đưa tay nắm nắm cằm y, “Toàn bộ do phu nhân quyết định.”

Thẩm tiểu thụ đẩy tay hắn ra, lẩm bẩm, “Miệng lưỡi trơn tru.”

“Cái này gọi là lời nói thật lòng.” Tần Thiếu Vũ kéo tay y ra ngoài, “Tóm lại cũng không có gì làm, mang ngươi ra đi dạo một lát, trở về thì có thể ăn cơm.”

Tuy bên ngoài có tuyết rơi, nhưng Thẩm Thiên Lăng mặc rất dày, cũng không cảm thấy lạnh, cảnh trí trên đỉnh núi không tệ, hai người đi vòng vòng trên đỉnh núi, đến giờ cơm rồi mà còn chưa về nhà, trong lòng ám vệ thật sốt ruột, ba mươi tết sao còn đi ra ngoài chạy loạn, mọi người đều đang chờ cơm a! Phu nhân mảnh mai như vậy, nhất định sẽ không muốn đi tới đi lui trong tuyết, cho nên chuyện này nhất định là lỗi của cung chủ!

“Chíp!” Cục Bông chạy tới chạy lui trong sân, vươn cổ nhìn cục cưng trong lòng Hoa Đường.

Mỗi ngày đều có thể cọ cọ thứ mềm mại a, hai mắt đậu đen thật hâm mộ.

Hoa Đường bật cười, đem cục cưng trong lòng đưa cho Triệu Ngũ, mình thì ôm Tiểu Phượng Hoàng đứng lên, “Mang ngươi đến trù phòng tìm chút đồ ăn.”

“Chíp!” Cục Bông híp mắt, dùng sức cọ a cọ, ngay cả hai móng vuốt cũng đạp cùng một chỗ!

Thật là vô cùng thoải mái.

Cục cưng mếu máo, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lại nhìn mẫu thân nhà mình rời đi, sau đó tiện đà bật khóc.

Triệu ngũ dở khóc dở cười, tay chân luống cuống ôm con dỗ dàng.

Ám vệ ngồi xổm trên tường nhìn mà thở dài, sau đó ai nấy nhảy vào tiểu viện giúp đỡ, hơn nữa cảm khái chúng ta thật sự là một ngày trăm việc, có thể so với Võ lâm Minh chủ.

Rất đáng lãnh thêm chút tiền tiêu vặt hàng tháng!

“Cung chủ và công tử về rồi!” Trên đài viễn vọng, thủ vệ vừa phát hiện bóng dáng hai người, liền kích động hô to, thậm chí còn phất phất lá cờ!

Cả ngọn núi nhất thời đầy tiếng hoan hô, Thẩm Thiên Lăng giật mình, “Sao lại lớn tiếng như vậy?”

Tần Thiếu Vũ cười nói, “Bởi vì mọi người đều nóng lòng ăn cơm.”

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền bật cười theo, đưa tay đẩy hắn một cái, “Đều tại ngươi, đang yên lành lại nhất định muốn đi hái Tuyết Đông mai (*).”

“Không thích?” Tần Thiếu Vũ quơ quơ nhánh cây trong tay.

Thích thì thích, nhưng cũng không thể để tất cả mọi người chờ a! Thẩm Thiên Lăng kéo hắn chạy vào cửa núi, “Thông truyền cho mọi người, ăn cơm!”

Tiếng hoan hô càng phát lớn hơn, gần như xốc lên cả bầu trời.

Nếu là bị người ngoài nhìn thấy, nói không chừng sẽ tưởng rằng Truy Ảnh cung hàng năm chỉ ăn một bữa này thôi.

Bởi vì nhân số quá nhiều, trong phòng ăn tất nhiên là không đủ chỗ. Vì thế địa điểm ăn cơm tất niên đổi thành phòng nghị sự, bàn đặt ra tới bên ngoài, uốn lượn khúc chiết vô cùng đồ sộ. Tuy rằng thời tiết rét lạnh, nhưng bởi vì bên cạnh mỗi bàn đều có đặt chậu than, hơn nữa thức ăn hôi hổi bầu rượu nóng, ngược lại không thấy lạnh chút nào.

“Chíp.” Mọi người ăn đến vui vẻ, Cục Bông càng vui vẻ! Lúc đầu, nó còn bị Thẩm Thiên Lăng ôm vào trong ngực mạnh mẽ đút mấy muỗng cơm, sau đó liền bắt đầu không thành thật, từ trên ghế nhảy xuống chạy xung quanh, vô cùng phù hợp với hình tượng shota hoạt bát! Mà mọi người tất nhiên rất thích nó, cho nên Cục Bông sẽ thường xuyên ngậm về một thỏi vàng hoặc một tấm ngân phiếu, dương dương tự đắc ném vào cái hộp nhỏ.

Thẩm Thiên Lăng bóp trán.

“Không sao cả, tiền mừng tuổi.” Tần Thiếu Vũ gắp cho y một đũa đồ ăn, “Lấy rồi sẽ trưởng thành.”

“Chíp!” Cục Bông dựa trên một đống vàng, hai mắt đậu đen sáng rực!

Ăn tết thật tốt a…

Sau bữa cơm tất niên, tất cả mọi người đều có chút men say. Phía sau núi vang lên tiếng chiêng trống kèn chùm vô cùng náo nhiệt, xa xa ẩn ẩn truyền đến tiếng pháo vang, rất là nhộn nhịp.

“Muốn xem náo nhiệt hay trở về nghỉ ngơi?” Tần Thiếu Vũ thấp giọng hỏi Thẩm Thiên Lăng.

Không thể nghỉ ngơi a! Mắt ám vệ đong đầy lệ nóng, dùng ánh mặt vô cùng chờ mong nhìn phu nhân nhà mình!

Chúng ta tập luyện rất lâu đó.

“Đi xem náo nhiệt đi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Còn phải đón giao thừa.”

Ám vệ nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi. Đã nói phu nhân rất tri kỷ mà!

Vì thế mọi người vui sướng chào đón, vây quanh Thẩm tiểu thụ đi ra phía sau núi!

Trên đài đang đang hát hí khúc, Tần Thiếu Vũ kéo Thẩm Thiên Lăng ngồi ở hàng đầu, bóc vỏ quýt cho y ăn.

Ám vệ chạy tới phía sau chuẩn bị, thuận tiện ôm thiếu cung chủ đi.

“Ngươi đoán xem sẽ diễn cái gì?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Tần Thiếu Vũ đút cho y một múi quýt, nói, “Xiếc khỉ.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Vị thiếu hiệp này ngươi nghiêm túc được không.

Tần Thiếu Vũ tiếp tục dẹp đường, “Bọn họ nhiều nhất chỉ có thể giả khỉ.”

Thẩm Thiên Lăng bật cười, “Nhưng còn con thì sao.”

“Ừm, con phụ trách xiếc, bọn họ đóng vai khỉ.” Tần Thiếu Vũ không chút bận tâm nói.

Mấy ám vệ khác đứng ở phía sau, ánh mắt rất là ai oán.

Sao cung chủ có thể nói như vậy chứ.

Thật là vô tình.

Chúng ta đều vô cùng tan nát cõi lòng.

“Còn muốn ăn không?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Ăn.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, còn chưa kịp đưa tay lấy, trên đài chợt vang lên một tiếng la, theo sau là một đám hán tử lóc nhóc lao tới.

Thẩm Thiên Lăng giật mình, đây là biểu diễn hay muốn kéo bè kéo lũ đánh nhau.

Tần Thiếu Vũ sắc bén nói, “Mất mặt.”

“Kỳ thật cũng… cũng không tệ lắm a.” Thẩm tiểu thụ dối lòng mà khen ngợi, nhìn xung quanh tìm con, nhưng không tìm được!

Để bày tỏ tấm lòng vô cùng chân thành với phu nhân nhà mình, ám vệ tuy rất muốn thổi kèo đàn hát một trận, nhưng bởi vì tư chất dốt đặc cán mai, vào gánh hát học hết nửa tháng cũng chưa học được, thậm chí còn bị cung chủ cố tình gây sự đập cho một trận, đành phải khóc lóc buông tay, đổi thành hợp xướng đơn guản! Nhưng hợp xướng cũng có khó khăn, ngày nào đó khi đang luyện tập thì Hoa Đường đi ngang qua, vì thế ngồi nghe nửa nén nhang, cuối cùng thở dài nói, “Các ngươi đừng hát nữa thì hơn, bằng không nhất định sẽ bị cung chủ đánh.”

“Vì sao?” Ám vệ rất thất vọng.

Hoa Đường nói, “Biết thì nói các ngươi ca hát, không biết còn nghĩ các ngươi đang khóc tang, tết mà làm chuyện xui xẻo.”

Ám vệ đau lòng, ai nấy tỏ vẻ nhân sinh thật gian khổ.

Cho nên sau khi trải qua tầng tầng đả kích, ám vệ bất đắc dĩ phải điều chỉnh tiết mục, biến thành môn đấu võ tương đối am hiểu. Đương nhiên vì gia tăng tính thú vị, tính thực chiến của chiêu thức yếu đi rất nhiều, thêm vài rất nhiều động tác gây cười. Tần Thiếu Vũ nhìn một hồi sau đó lắc đầu, “Còn không bằng xiếc khỉ.”

Thẩm Thiên Lăng lại thấy rất đáng xem, còn có màn đi đầu vỗ tay.

Ám vệ hai mắt rưng rưng, đã nói vẫn là phu nhân tốt hơn mà!

“Ngươi có nhìn thấy con không?” Thẩm Thiên Lăng một bên vỗ tay một bên hỏi.

Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Không có.”

“Không thể a.” Thẩm Thiên Lăng buồn bực, đi sớm về muộn nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ cũng chỉ để xem náo nhiệt?

Còn tưởng rằng nhân vật chính.

Tiết mục trên đài còn đang tiếp tục, mấy đầu hùng sư (giống đầu múa lân á) uy phong lẫm lẫm ở trên đài viễn vọng, không ngừng rải xuống hồng bao mứt quả, tiểu hài tử lao nhao rất vui vẻ, tiếng pháo cũng càng ngày càng lớn, một năm mới sắp đến, tâm tình mỗi người đều rất tốt.

“Chíp!” Cục Bông xuyên qua đám người đông nghịt, đứng ở dưới chân mẹ của nó kêu.

“Ủa, ngươi từ đâu chạy đến.” Thẩm Thiên Lăng ôm nó vào trong lòng.

“Chíp.” Hai mắt Cục Bông rất mờ mịt, còn mặc một cái giáp nhỏ bằng lụa màu hồng.

Thật đáng yêu, Thẩm Thiên Lăng bật cười, cũng không nghĩ xem vì sao nó lại xuất hiện ở đây nữa, đầu tiên là giúp nó sửa sang lại lông tơ trên đầu, sau đó liền cầm lấy một nắm hạt dưa trên bàn, một bên xem tiết mục một bên đút cho nó ăn.

Cục Bông nghiêm túc nhìn chằm chằm võ đài, cảm thấy hình như mình nên ở trên đó, nhưng lại có chút choáng, vì thế dùng sức lắc lắc đầu, tiếp tục ngồi xổm trong lòng mẹ của nó ăn hạt dưa.

Vào lúc tiếng pháo vang dội nhất, một tú cầu màu hồng được phóng lên cao, hai hùng sư màu vàng nhảy nhảy vài bước lên chỗ cao nhất, hợp lực hứng lấy tú cầu, dựa theo sắp xếp ban đầu, giờ này khắc này Tiểu Phượng Hoàng nên vui sướng chui ra, đưa cho mọi người lời chúc tân xuân! Nhưng trời có lúc nắng mưa thất thường, từ giữa tú cầu vỡ ra, bên trong trống rỗng, cái gì cũng không có!

Thật là quá tàn nhẫn!

“Chíp!” Cục Bông đứng trên đầu cha nó, vươn cổ ra sức kêu!

Ám vệ trên đài đều sợ ngây người!

Thiếu cung chủ chạy xuống từ khi nào a!

Hai hùng sư ở trên đài cao, nhìn qua rất ngốc, tiếng chiêng trống kèn xô-na cũng ngừng lại, diễn xuất tạm thời lâm vào cục diện bế tắc, vô cùng vô cùng khiến người xem sốt ruột!

Thời khắc mấu chốt, Tiểu Phượng Hoàng rốt cục nhớ ra nhiệm vụ của mình, vì thế mở cánh định bay qua! Nhưng lại bây không nổi! Cho nên hít sâu một hơi, “Tăng” một tiếng nhảy lên, thân thể tròn vo ở giữa không trung vẽ ra một đường cong màu hồng, giống như viên đạn mà vọt lên sân khấu!

“Giỏi!” Dưới đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Thẩm Thiên Lăng cũng có chút buồn cười, đưa tay giúp Tần Thiếu Vũ chỉnh chỉnh tóc rối.

Người chung quanh ai nấy thổn thức, trong thiên hạ có thể đứng trên đầu cung chủ, chỉ sợ cũng chỉ có một mình thiếu cung chủ.

Loại tình phụ tử này thật khiến người ta cảm động!

Trên sân khấu lại vang lên tiếng chiêng trống, hùng sư nhảy lên tiếp được Tiểu Phượng Hoàng, ở giữa không trung quay một vòng, sắc vàng quanh thân ánh lên nhìn rất đẹp.

“Chíp!” Cục Bông cũng rất phối hợp, y phục trên người ánh hồng rực rỡ, nhìn từ xa, thật giống một viên bảo thạch màu hồng!

Tần Thiếu Vũ khó được cười ra tiếng, đứng lên vỗ tay hai cái. Trước núi sau núi vang đầy tiếng hoan hô, nhiều đóa diễm hỏa được phóng lên cao, chiếu sáng hơn nửa bầu trời.

Năm mới an lành.

Biểu diễn trên đài cũng sắp đến hồi kết, hùng sư từ trên đài nhảy xuống, cúi đầu nằm ở trước mặt Thẩm Thiên Lăng, trên đầu có một con Tiểu Phượng Hoàng đang ngồi!

“Cám ơn.” Thẩm Thiên Lăng cười ôm lấy con, lại cầm lấy một hồng báo lớn từ trên bàn, nhét vào hùng sư miệng, “Lấy lộc a.”

“Chíp chíp chíp!” Hai mắt Cục Bông lấp lánh!

“Biểu hiện không tệ.” Thẩm Thiên Lăng xoa xoa đầu nó.

Cục Bông cuồng dã quăng đầu, vô cùng lãnh khốc!

Trời bắt đầu rơi tuyết, Tần Thiếu Vũ kéo Thẩm Thiên Lăng, chậm rãi đi về phòng.

Hai người nắm lấy tay nhau, ngay cả bóng lưng cũng xứng đôi đến nói không nên lời.

Tuy đón giao thừa đến rất khuya, nhưng sáng sớm hôm sau, Thẩm Thiên Lăng vẫn rời giường khá sớm, nhẹ tay nhẹ chân lấy y phục ở một bên mặc vào.

“Dậy sớm vậy.” Tần Thiếu Vũ nắn nắn thắt lưng y.

“Ngươi ngủ tiếp đi.” Thẩm Thiên Lăng nghiêng qua hôn hôn hắn, “Ta đi nấu sủi cảo.”

“Loại chuyện này tự có đầu bếp làm.” Tần Thiếu Vũ kéo y vào trong lòng, “Cần gì ngươi tự nấu.”

“Đầu bếp là nấu cho những người khác, ta chỉ nấu cho một mình ngươi.” Thẩm Thiên Lăng nghĩ nghĩ, lại bổ sung nói, “Còn có con.”

Tần Thiếu Vũ bật cười, cúi đầu hôn hôn.

“Không thì chúng ta cùng đi?” Thẩm Thiên Lăng nói, “Sủi cảo năm mới, nhất định phải tự mình nấu.”

Tần Thiếu Vũ nhắm mắt, “Hôn một cái sẽ đi cùng ngươi.”

Thẩm Thiên Lăng rầm rì, “Không cho!”

Ngay sau đó, y liền bị đè ra chọt lét.

Ván giường kêu lách cách, trong màn không ngừng vang lên tiếng cười khẽ, Cục Bông dựa vào ổ chăn cạnh đó, hai mắt buồn ngủ mông lung đánh ngáp.

Có một đôi phụ mẫu như vậy, cuộc đời làm chim thật là không dễ dàng.

Đang lúc nằm mơ chơi đùa với châu ngọc, còn chưa lấy được viên lớn nhất, đã bị tàn nhẫn đánh thức.

Thật là tan nát cõi lòng.

Sáng mồng một, im ắng hơn bất cứ lúc nào. Thẩm Thiên Lăng ở trong nhà bếp nhóm lửa, từng chút từng chút nấu sủi cảo cho Tần Thiếu Vũ.

Nước sôi rất nhanh, viên sủi cảo to tròn phập phòng trong nước, chính là hương vị ấm áp nhất. Tần Thiếu Vũ từ phía sau ôm lấy y, cằm đặt trên đầu vai y, “Lăng nhi thật hiền tuệ (chỉ người phụ nữ có đức hạnh, đảm đang).”

“Ừ.” Thẩm tiểu thụ rất vô sỉ, “Ta cũng nghĩ như vậy.”

Tần Thiếu Vũ cười khẽ, nghiêng qua dịu dàng hôn y, “Muốn xuống núi không?”

“Xuống núi làm cái gì?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

“Mồng một tết, người trong Thành Vân Lam đều đi thắp hương, cầu may mắn.” Tần Thiếu Vũ nói, “Trước kia đều là Hoa Đường và tiểu Ngũ đi, nhưng năm nay nếu ngươi muốn đi, thì chúng ta cùng nhau đi, sẽ có rất nhiều người.”

“Được đó.” Thẩm Thiên Lăng múc sủi cảo, thổi nguội rồi đút cho hắn, “Chúng ta cùng đi.”

Tần Thiếu Vũ nhíu mày.

“Làm sao vậy?” Thẩm Thiên Lăng giật mình, “Không ngon?”

Tần Thiếu Vũ cười lắc đầu, từ trong miệng lấy ra một đồng tiền.

“Điềm may a, tiền vô như nước!” Thẩm Thiên Lăng bật cười, “Ừ, sang năm phải nhờ ngươi nuôi rồi!”

“Một năm sao đủ được.” Tần Thiếu Vũ ôm y trong lòng, “Muốn nuôi thì phải nuôi cả đời.”

Trong nhà bếp rất ấm áp, nấu ra hương vị hạnh phúc nhất trên đời.

Bên ngoài, ám vệ ngồi xổm trong góc tường, đang cầm bút ghi chép vào trong sổ.

Cung chủ thật là biết cách nói mấy câu ân ái, chúng ta nhất định phải nhớ kỷ hết, giữ lại để sau này cưới vợ!

Thật là vô cùng cơ trí!

Sau khi ăn xong sủi cảo nóng hôi hổi, mọi người liền vô cùng vui vẻ đi xuống núi, đến Linh Vân tự thắp hương cầu phúc.

Trên đường cái vẫn vắng vẻ, nhưng vừa đến Linh Vân tự, phút chốc đã trở thành nơi toàn đầu người. Sau khi nhìn thấy Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng, mọi người đều lần lượt chào hỏi, rất là thân thiện.

Ám vệ cầm một xấp hồng bao trong tay, phát cho đám trẻ xung quanh, ngay cả tiểu hòa thượng trong tự cũng không ngoại lệ. Tiểu Phượng Hoàng sung sướng kêu chíp chíp, biểu đạt đầy đủ thái độ hữu hảo nên có.

Sau khi thắp hương xong, Tần Thiếu Vũ dẫn Thẩm Thiên Lăng ra khỏi chính điện từ cửa sau, rồi đi bộ giải sầu trong hậu viện.

Một lão tăng đang quét rác, nhìn thấy hai người bước vào, cười gật đầu lên tiếng tiếp đón, “Nhị vị là muốn đến Tàng Kinh Các phải không?”

Tàng Kinh Các gì đó, Thẩm tiểu thụ lập tức nhớ tới Dịch Cân Kinh!

“Người ngoài cũng có thể đến?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Những người khác tất nhiên không thể đến, nhưng Tần cung chủ và Thẩm công tử là ngoại lệ.” Lão tăng cười ha hả chỉ đường, “Là ở phía trước.”

“Muốn đi không?” Tần Thiếu Vũ hỏi Thẩm Thiên Lăng.

Đã đến đây rồi, tất nhiên phải đi. Thẩm Thiên Lăng gật đầu, ôm tâm tình xem náo nhiệt cùng hắn đi đến Tàng Kinh Các.

“Thật nhiều kinh thư.” Thẩm Thiên Lăng đứng ở bên trong nhìn xung quanh, “Đều là võ lâm bí tịch hả?”

“Làm gì có nhiều bí tịch như vậy.” Tần Thiếu Vũ bật cười, “Phần lớn là kinh văn, nơi này cũng không phải Thiếu Lâm.”

“Có thể xem không?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Tất nhiên, cẩn thận một chút là được, có vài cuốn sách đã lâu năm rồi, đừng để bị rách.” Tần Thiếu Vũ giúp hắn châm ngọn nến.

Thẩm Thiên Lăng nhẹ nhàng rút một quyển ra, mở ra nhìn nhìn, sau đó phát hiện… xem không hiểu!

“Nếu ngươi muốn xem võ lâm bí tịch, lát nữa ta sẽ dẫn ngươi đến Thiếu Lâm.” Tần Thiếu Vũ nói, “Trong Nhật Nguyệt Sơn Trang cũng có rất nhiều, chỉ là lúc trước ngươi không quan tâm mà thôi.”

“Ta mới không có hứng thú, tò mò mà thôi.” Thẩm Thiên Lăng trả sách lại, “Ta cũng không muốn trở thành tuyệt thế cao thủ.”

Tần Thiếu Vũ kề bên tai y thì thầm, “Ừ, một mình tướng công ngươi là tuyệt thế cao thủ là đủ rồi.”

Thẩm Thiên Lăng một tay đẩy hắn ra.

Nơi Phật môn thanh tịnh cũng có thể quậy, đã nói nam nhân của y không đáng tin mà.

Sau khi ra khỏi Tàng Kinh Các, hai người vốn định quay về, lại thấy một nam tử áo xám đang trèo tường, vì thế đi tới dò hỏi nguyên nhân, nam tử kia cũng không ngờ lại đột nhiên có người tới, trong lòng hoảng hốt khiến chân trượt một cái, té từ trên tường xuống.

“Sao lại là ngươi!” Tiểu hòa thượng nghe được tiếng kêu thảm thiết liền chạy tới, sau khi thấy rõ người tới thì dậm chân, “Sư phụ đã nói ngươi lục căn chưa tịnh, sẽ không cho ngươi quy y.”

“Ta rất thành tâm a!” Nam tử áo xám gào khóc.

Thẩm tiểu thụ rất giật mình, người này khóc cũng quá khó nhìn rồi.

“Mau ra ngoài đi.” Tiểu hòa thượng cũng buồn bực, ôm cây chổi chạy ra sân.

“Sao ngươi muốn xuất gia?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Công tử có điều không biết, ta thật đáng thương khi được sinh ra a.” Nam tử vô cùng thê thảm.

“Một đại nam nhân bình thường, sao thật đáng thương khi được sinh ra.” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày.

“Ta, ta, vừa cưới vợ.” Nam tử khóc không thành tiếng.

Thẩm Thiên Lăng buồn bực, “Đó không phải là chuyện tốt sao?”

“Sau đó, liền, liền ’không được’ a (cái gì gì đó lên không nổi =]]~)…” Nam tử giàn giụa nước mắt.

Thẩm Thiên Lăng: …

Đại ca ngươi thật sự rất thê thảm.

“’Không được’ thì đi tìm đại phu khám, chạy tới đây làm chi.” Tần Thiếu Vũ ghét bỏ.

“Khám xong thì có ích gì, vợ cũng đã chạy theo người khác rồi.” Nam tử tiếp tục khóc lóc kể lể.

“Vậy đi tìm người khác đi.” Thẩm Thiên Lăng an ủi, “Loại người không thể cùng chung hoạn nạn đó, cưới cũng không có ý nghĩa.”

“Nhưng nàng đã mang hết gia sản của ta đi rồi.” Nam nhân nghẹn ngào, “Bây giờ ta không có tiền cưới vợ, còn ‘không được’.” Quá bi kịch rồi.

Tuy rằng là chuyện rất không may mắn, nhưng bởi vì giọng điệu của nam nhân này rất tức cười, khiến Thẩm Thiên Lăng có chút dở khóc dở cười.

“Nhìn thân hình ngươi cũng có chút công phu, đã vậy sao không đến võ quán tìm việc làm, tích cóp tiền chữa bệnh cưới vợ mới là chính đạo, ở đây khóc lóc có ích gì?” Tần Thiếu Vũ nói xong một câu, liền kéo Thẩm Thiên Lăng lướt qua hắn định ra ngoài, lại nghe nam tử kia thê lương nói, “Nhưng ’không được’, phần dưới không ổn sao có thể luyện võ?”

Sao đại ca ngươi lại ương ngạnh vậy, cứ nhắc tới ’không được’ không thôi! Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc quay đầu, “Ai nói, ’không được’ cũng có thể luyện thành tuyệt thế thần công, ngươi có từng nghe nói tới thiên hạ đệ nhất Đông Phương Bất Bại chưa?”

Tần Thiếu Vũ: … .

Hai mắt nam tử mờ mịt.

“Mấy trăm năm trước, trên giang hồ có một quyển bảo điển, tên là ‘Quỳ Hoa Bảo Điển’.” Thẩm Thiên Lăng ngồi ở trước mặt hắn, “Mở ra trang đầu tiên chính là tám chữ lớn, muốn luyện công này, phải tự cung trước!”

Nam tử hít một ngụm khí lạnh.

“Cho nên ngươi còn có hi vọng.” Thẩm Thiên Lăng đứng lên, “Tổ chức tin tưởng ngươi.”

“Nhưng ta không muốn tự cung.” Ánh mắt nam tử rất kinh hãi, tuy là ’không được’, nhưng có vẫn còn tốt hơn không a!

“Không ai kêu ngươi tự cung.” Thẩm Thiên Lăng bóp trán, “Ý của ta là, chuyện luyện võ và… chỗ đó của ngươi, không liên quan nhiều lắm. Nếu ngươi không có tiền khám bệnh, ta cho ngươi mượn trước, nhưng mới gặp được một chút trắc trở đã khóc lóc kêu trời đòi xuất gia, đâu giống nam nhân chứ.”

Nam tử: …

“Người tới.” Thẩm Thiên Lăng quay đầu gọi ra bên ngoài.

“Công tử.” Ám vệ ôm Cục Bông trong lòng, miệng nhai mía, từ ngoài tường nhảy vào, “Có chuyện gì?”

“Giúp người này một chút.” Thẩm Thiên Lăng nhận lấy Cục Bông, nói với Tần Thiếu Vũ, “Đi thôi, trở về.”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, cùng y rời khỏi tự.

“Chíp.” Xe ngựa “đát đát” đi trước, Cục Bông ngồi ở trên bàn, dùng sức mổ một khoanh mía!

“Ăn không?” Thẩm Thiên Lăng đưa điểm tâm cho Tần Thiếu Vũ, “Ta ăn không vô.”

“Quỳ Hoa Bảo Điển là cái gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

Tay Thẩm Thiên Lăng cứng đờ.

“Có thật sao?” Tần Thiếu Vũ nói, “Trong Nhật Nguyệt Sơn Trang có rất nhiều sách cấm, chắc ngươi sẽ không lật xem chứ?”

“Có thì sao!” Thẩm tiểu thụ giận, “Chẳng lẽ ngươi còn muốn theo đó mà luyện!”

Biểu tình của Tần Thiếu Vũ rất phức tạp, “Ta chỉ tò mò mới hỏi thôi.”

“Tò mò cũng không được!” Thẩm Thiên Lăng vô cùng khí phách, “Nghĩ cũng không được nghĩ!”

“Ta —— ”

“Ngươi câm miệng!” Thẩm tiểu thụ xoa thắt lưng.

“Ta —— ”

“Không nghe thấy sao!” Thẩm Thiên Lăng hung hãn.

Tần Thiếu Vũ: …

Thật sự chỉ là tò mò mà thôi a.

Ánh mắt Cục Bông đầy nghi hoặc, hiển nhiên không biết cha mẹ nó lại xảy ra chuyện gì.

Xe ngựa tiếp tục khởi hành trong không khí quỷ dị, nửa ngày sau, Tần Thiếu Vũ nói, “Ngươi sợ ta chạy đi tự cung hả?”

“Khụ khụ.” Thẩm Thiên Lăng bị sặc nước miếng.

Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười, “Sao có thể chứ, trong đầu toàn nghĩ gì đâu không.”

“Tóm lại chính là không cho nghĩ.” Thẩm Thiên Lăng tựa trên người hắn.

Xe ngựa xóc mạnh một cái, ám vệ đánh xe chậc chậc nhìn trời, làm hơi quá rồi a.

“Được được, ta không đề cập tới nữa.” Tần Thiếu Vũ đầu hàng, sau đó kéo tay y đặt tại… nơi nào đó.

Biểu tình Thẩm Thiên Lăng cứng đờ.

Thiếu hiệp ngươi tùy tiện để người khác sờ cái kia của ngươi, người nhà ngươi có biết chuyện này không.

“Chỗ này là của Lăng nhi.” Tần Thiếu Vũ ghé vào tai y cười khẽ, “Trừ ngươi ra, không ai có thể động tới.”

Thẩm tiểu thụ lầm bầm, sau đó đưa tay nắm một cái.

Thật là hào phóng.

Vô cùng khí phách.

“Muốn nhìn kỹ không?” Tần Thiếu Vũ vô cùng không biết xấu hổ.

Thẩm Thiên Lăng một tay đẩy hắn ra.

Nhìn cái đầu ngươi, lưu manh!

Tần Thiếu Vũ bật cười, ôm chặt y vào lòng.

Cục Bông cuồng dã quăng đầu một cái, sau đó chui ra xe ngựa, nhảy vào trong lòng Hoa Đường.

Cha mẹ rất ân ái, có đôi khi cũng khiến chim phiền não a.

Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, lưu lại trên mặt đất vết bánh xe nhàn nhạt.

Ám Vệ ngâm nga một khúc hát, một đường đi về phía Truy Ảnh Cung.

Tuy rằng ngũ âm không chỉnh, nhưng có sao đâu.

Vui vẻ là được rồi…

Hết phiên ngoại 3