“Uống chút nước cho đỡ sợ đi” - bác sĩ Cát đưa cho Hàn Băng một cốc trà định thần, mùi hương trà ngào ngạt lan tỏa trong không khí thật có tác dụng định thần.
Khi nãy, thi thể kia bất ngờ rơi xuống quả thật khiến Hàn Băng khiếp sợ. Tuy gần đây cô luôn bị nỗi sợ hãi quấy rầy, nhưng cú tấn công đến từ thực thể bất thình lình thế này thật sự kinh hãi quá mức.
Đúng vậy Hàn Băng dùng hai chữ tấn công này bởi vì cô cảm nhận được oán khí từ thi thể kia. Cô gái áo đỏ đang trách cô! Nhưng mà vì sao chứ? Cô mãi không hiểu được.
Thật ra thì lúc đó những người có mặt đều giật mình, nhưng trong số này có một người là cảnh sát, những người khác đều là bác sĩ, y tá đã quen với cái chết; cho nên chỉ có Hàn Băng suýt nữa sợ đến ngất xỉu. Vì vậy, một vị bác sĩ nữ trong đó, chính là người đẹp Cát trước mặt này, đã xung phong dẫn Hàn Băng đến phòng làm việc của mình, định cho Hàn Băng nghỉ ngơi một chút rồi nhờ cảnh sát cử người đưa cô về nhà.
“Cám ơn”. - Hàn Băng cầm cốc trà ấm áp trong tay, cũng vừa hay xua đi cơn lạnh tự đáy lòng
“Chuyện vừa rồi đúng là rất kỳ lạ” - bác sĩ Cát cười nói - “Tôi đã công tác ở bệnh viện mấy năm rồi, trước nay chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe chuyện băng ca đột nhiên bị hỏng. Nếu gặp phải một kẻ gian xảo đòi thưa kiện thì bệnh viện chúng tôi đã phải bồi thường thiệt hại tinh thần cho họ rồi”.
Hàn Băng cười khổ lắc đầu. Thôi đi, chính bản thân cô còn lo không xong, nào có sức đi làm chuyện khác nữa chứ. Hơn nữa, cô cảm thấy chuyện vừa rồi thật sự rất kỳ lạ, e là không phải sức mạnh tự nhiên rồi. Cô cần gì mượn cơ hội giận cá chém thớt chứ?
Phải biết rằng lừa đảo tống tiền cũng là một tội danh.
“Trước kia, cô đã từng gặp phải chuyện kỳ lạ gì đó đúng không?" - bác sĩ Cát lại hỏi.
Hàn Băng ngẩng phắt đầu lên, nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt, nỗi khiếp sợ trong lòng không cách nào hình dung. Là cô cả nghĩ hay là bác sĩ Cát đang ám chỉ điều gì? Nếu như là vế sau, bác sĩ Cát biết được chút gì đó ư?
Thông qua cuộc trò chuyện vừa rồi, Hàn Băng biết năm nay bác sĩ Cát hai mươi chín tuổi, nhưng thoạt nhìn chỉ mới hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi. Vóc dáng cao ráo, làn da trắng nõn. Đôi mắt to mi dài thu hút người khác, lúc rũ mắt thoạt nhìn hơi yếu đuối, dáng vẻ đáng yêu.
Tựa như đàn ông cạo đầu vẫn còn đẹp trai mới được xem như cực phẩm, thì phụ nữ để mặt mộc vẫn đẹp như vậy mới thật sự xinh đẹp. Cho nên không thể phủ nhận, bác sĩ Cát đúng là người đẹp đích thực, nhưng tại sao cô ấy lại hỏi những điều kỳ lạ như vậy nhỉ?
Hàn Băng nhìn vào mắt bác sĩ Cát với vẻ ngờ vực. May là đôi mắt trong veo không hề khiến người ta sợ hãi, mà còn tạo cảm giác trầm tĩnh bình yên.
“Tại sao chị lại hỏi như vậy?” Hàn Băng trả lời mang tính thăm dò.
“Đừng sợ”. - bác sĩ Cát ngồi đối diện Hàn Băng, nói nghiêm túc - “Tôi vào phòng giải phẫu sau mọi người, lúc đó thấy cô đang ngồi trên ghế, như gặp phải chuyện gì đó rất kinh khủng vậy. Nhưng bộ dạng cô giống như đang mớ, tôi không dám đánh thức. Cộng thêm sau đó thi thể kia lăn đến bên chân cô, tôi vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ”.
Hàn Băng hơi sững sờ.
“Chị là bác sĩ...”
“Tôi là bác sĩ, hơn nữa còn là bác sĩ ngoại khoa, nhưng tôi cũng có tín ngưỡng”. - bác sĩ Cát lại cười - “Tôi là Phật tử. Chuyện này không mâu thuẫn với nhau”.
Gần đây gặp phải nhiều chuyện kỳ lạ, nỗi sợ hãi khiến chỉ số IQ của Hàn Băng giảm đi phần nào. Vì vậy cô nghĩ một hồi mới gian nan hỏi: “Nói cách khác là chị tin tưởng có hiện tượng siêu nhiên tồn tại? Những thứ thần bí không có cách nào giải thích kia... Nếu như tôi nói, tôi gặp phải những chuyện này, chị sẽ không cho rằng tôi bị điên chứ?”.
"Tôi cảm thấy tất cả những chuyện chưa được chứng thật đều có khả năng tồn tại”. - bác sĩ Cát nhún vai - “Tôi không tin vào những chuyện gieo hoang mang, cũng không sùng bái khoa học, tôi chỉ tin tưởng sự thật. Vả lại, hiện tượng siêu nhiên xảy ra nhất định cũng có lời giải thích hợp lý của nó, chỉ là trí khôn của loài người chúng ta còn chưa đạt đến trình độ đó mà thôi”.
Luận điểm này rất mới mẻ! Hàn Băng nghĩ, đột nhièn cô nảy sinh một cảm giác tin cậy khó mà nói rõ với cô bác sĩ xinh đẹp không quen biết này. Cho nên do dự một chút, cô quyết định nói với bác sĩ Cát chuyện vừa nhìn thấy ma nữ áo đỏ.
“Có điều, vừa nãy chị nói tôi giống như đang mớ, tôi lại không nhìn thấy chị đi vào phòng giải phẫu, điều này nói rõ đúng là tôi đang nằm mơ. Mặc dù sau đó không hề có cảm giác tỉnh lại”. - Hàn Băng nói.
“Có lẽ là thể chất cô khá đặc thù, không có giới hạn rõ ràng giữa mơ và thực”. - bác sĩ Cát yên lặng nhìn Hàn Băng - “Không phải hôm nay cô mới xuất hiện ảo giác này chứ?”
“Ảo giác? Chị nói đây là ảo giác?”
“Không, tôi chỉ muốn dùng một từ mà chúng ta đều có thể hiểu thôi”. - bác sĩ Cát nhíu mày, nói - “Trên thực tế, tôi cũng không nói được vì sao cô lại bị như vậy”.
“Tôi bị như vậy đã một thời gian rồi, chị có thể giúp tôi không?" - Hàn Băng như bắt được một cái phao cứu sinh - “Tôi sợ sắp chết rồi”.
Bác sĩ Cát rũ mắt suy nghĩ một lúc, hàng mi chớp chớp, dáng vẻ rất ngây thơ. Nhưng khi cô ấy ngẩng đầu lên, ánh mắt đã hóa thành vẻ kiên định và điềm tĩnh: “Cô biết không? Thật ra sinh mạng có rất nhiều trạng thái. Thông thường cho rằng, lúc sinh mạng ở hình thái khác nhau là rất đau khổ. Cho nên chúng ta phải cư xử bằng lòng từ bi, luôn đối đãi với họ bằng ý nghĩ từ bi trong đầu”.
“Lòng từ bi?”
“Đúng đó. Cô nghĩ đi, nếu như người thân nhất, yêu nhất của cô qua đời, biến thành trạng thái khác, cô có sợ không? Nếu như họ đang chịu khổ, cô có đau lòng hay không? Có muốn giúp họ không?”
Hàn Băng rất ngỡ ngàng, chỉ cảm thấy có một thứ gì đó dần dần hình thành trong lòng, không thể nói rõ là cảm giác gì, nhưng nó mang lại cho cô sự bình yên.
Cô nghe bác sĩ Cát nói tiếp: “Cho nên sau này nếu xui xẻo gặp phải chuyện như vậy, hãy nghĩ đến nỗi cực khổ của họ, tưởng tượng ra người thương yêu họ sẽ đau lòng biết bao thì sẽ không sợ hãi nhiều nữa”.
Là… như vậy sao? Hàn Băng đặt mình vào trong hoàn cảnh ngưởi khác rồi nghĩ, quả nhiên là vậy.
Như thể đã giác ngộ, chỉ vài câu nói đã khiến cõi lòng Hàn Băng rộng mở không ít. Lòng từ bi, lòng từ bi. Đúng vậy, nếu như thương xót cho những thứ kia, muốn giúp đỡ họ, thì nhất định sẽ không còn sợ hãi nữa.
“Cảm ơn chị, bác sĩ Cát” - cô nói từ tận đáy lòng.
Nhưng bác sĩ Cát lại lắc đầu : “Mọi việc không có tuyệt đối. Tôi cảm thấy nếu thật sự có những dấu hiệu người siêu nhiên này, đa phần họ đương nhiên là chịu khổ và bị vây khốn. Vậy chúng ta làm nhiều việc thiện giúp họ thoát khỏi biển khổ cũng là công đức. Nhưng tựa như trong nhân loại cũng có kẻ xấu, có ác bá, có hung đồ; nhất định trong thế giới người siêu nhiên cũng có ác khí nặng nề, không phân biệt phải trái, làm hại con ngưòi. Vì vậy chúng ta vẫn phải cẩn thận, có thể khuyên giải thì khuyên giải, nếu năng lực không đủ thì nên tránh xa một chút”.
“Thứ tôi gặp phải không biét có phải là vật đại hung không”. - Hàn Băng thở dài - “Nói thật ra, tôi thật sự không rõ chuyện gì đang xảy ra nữa”.
“Tôi cũng không rõ, căn tu Phật học của tôi không đủ, không nhìn thấu rất nhiều việc”. - bác sĩ Cát mở ngăn kéo ra, lấy giấy bút, viết láu một hàng chữ - “Đây là địa chỉ và điện thoại của sư phụ Tuệ Không của tôi, cô có rảnh thì đến tìm thầy một chuyến, thầy là người tu hành trong trần thế. Tôi tin tưởng thầy sẽ giải đáp cho cô”.
Hàn Băng nhận lấy mảnh giấy kia, chỉ nói cảm ơn, không nhiều lời nữa.
Cô cũng không hiểu vì sao lại nói nhiều như vậy với một bác sĩ xa lạ. Ngay cả Lý Đạo và Xuân Thất thiếu cô cũng không tiết lộ chuyện này. Nhưng sau khi nói ra, cảm giác sợ hãi nguôi bớt, trạng thái cũng tốt hơn nhiều.
Lúc này anh cảnh sát trẻ tuổi kia đã báo cáo xong chuyện xảy ra ở bệnh viện, đích thân đưa Hàn Băng về nhà, nhà của chính cô.
Hàn Băng không nhiều chuyện hỏi về “vụ án giết người áo đỏ hàng loạt”. Bởi vì nếu như chuyện được giữ bí mật, người ta sẽ không nói. Còn nếu đã từng công bố với công chúng, cô có thể lên mạng tra được.
Gần đây cô lún sâu vào nỗi sợ hãi của chính mình, đã lâu không chú ý đến tin tức xã hội.
Chỉ nói vài câu với bác sĩ Cát, nhưng dường như cô đã thông suốt điều gì đó, đáy lòng thanh thản, trời đất như rộng lớn hơn. Sau khi cô trở về nhà tuy vẫn còn hơi sợ, nhưng không đến nỗi nghi thần nghi quỷ không làm được việc gì nữa. Thậm chí đêm đó cô đã lên mạng tìm tin tức vụ án giết người hàng loạt, ngoài ra cô còn tìm thông tin về vụ tai nạn giao thông thảm khốc xảy ra trên đường cao tốc - vụ việc khơi dậy khả năng tiếp xúc với ma quái của cô, và cả vụ hỏa hoạn ở quán lẩu hôm qua, thậm chí cả sợ kiện nhảy lầu bất ngờ tại dạ tiệc từ thiện. Cô đọc hết các loại tin tức suốt một đêm dài đằng đẵng, nhưng không có hiện tượng ma quái gì xuất hiện, cũng không có sinh vật bất minh nào đó đến quấy rầy cô.
Cô gái đập vỡ kính chắn gió ở thành phố Ma - con ma đầu tiên Hàn Băng trông thấy - chính là một người chết trong vụ tai nạn giao thông ở đường cao tốc. Tại đài truy điệu trên mạng có hình nạn nhân. Lúc thấy khuôn mặt trẻ tuổi, Hàn Băng không thể tránh khỏi đau đầu lần nữa, có điều nó không còn nghiêm trọng như trước, không còn đau đến mức khiến cô đánh mất lý trí nữa.
Theo tin tức đăng trên mạng, nguyên nhân xảy ra tai nạn là một chiếc xe vận tải lạc tay lái, đụng phải xe buýt đang chạy bên kia đường đối diện, cuối cùng gây ra tai nạn giao thông hàng loạt. Chiếc xe buýt kia đứng mũi chịu sào, hơn bốn mươi sinh viên đại học trên xe không một ai may mắn sóng sót. Có người chết bởi vì cú va chạm mạnh, còn đa số chết bởi cuộc hỏa hoạn và vụ nổ sau đó.
Có rất nhiểu chi tiết mà tin tức trên mạng không nhắc đến. Nhưng Hàn Băng cẩn thận nhớ lại, lúc ở thành phố Ma, cô cảm nhận được nguồn lửa mãnh liệt và không khí nổ tung. Mà hành động cầm giày cao gót đập cửa sổ của cô gái kia có phải là hành động muốn chạy trốn khi tai nan giao thông xảy ra hay không?
Nhưng lúc đó cô vì muốn tránh né doạn đường ùn tắc nến mới quyết định đi qua thành phố Ma, cách khá xa đường cao tốc. Nếu như cô gái kia muốn để lại di tích gì đó ở dương gian, tại sao phải chọn nơi đó, tại sao phải chọn để cô nhìn thấy? Ngoài ra, sao cô lại nhức đầu không ngừng? Tại sao lúc đó cô cũng cảm thấy nỗi sợ hãi cái chết giống vậy?
Mà hai tuần sau, lúc cô ở văn phòng xem tin tức, tại sao ký ức này lại được khơi dậy sau đó lại theo về nhà mình? Khiến nhà mình bắt đầu xảy ra chuyện ma quái chứ?
Nghe nói vụ nổ ở quán lẩu đã làm năm người chết, hai người bị thương nặng và mười bốn người bị thương nhẹ. Phía cảnh sát phản ứng rất nhanh, dấu vết tội phạm lại rõ ràng, chỉ hơn một ngày đã điều tra sơ bộ được là có người trả thù gây án. Tội phạm tình nghi là người mang theo chất gây nổ với phạm vi ảnh hưởng nhỏ, đặt ở dưới bàn ăn ở phòng riêng nào đó, kích nổ đúng giờ. Bởi vì phòng riêng của quán lẩu chỉ là một sảnh lớn được vây quanh bởi rèm trúc tinh xảo kiểu Trung Quốc nên gây tổn thương đến người vô tội. Người bị trả thù là một ông chủ công ty kiến trúc, quanh năm cắt xén, khất nợ tiền lương của cấp dưới, đẩy nhân viên lâm vào cảnh khốn cùng, khiến một người trong đó chó cùng rứt giậu, liều chết chung với ông ta.
Hình của ông chủ kia bị dân mạng vạch lá tìm sâu đăng lên. Lúc Hàn Bảng nhìn thấy thì vừa căm phẫn vừa nhức đầu, cũng chính là gã đàn ông bốc cháy đã tóm lấy cô, làm hai cổ tay cô bị bỏng.
Lúc sống hại người, chết rồi còn muốn hại tiếp, thật đáng xấu hổ! Nhưng vì sao lại tìm đến cô? Nếu nói lúc đó người xung quanh quán lẩu rất đông, cô còn ngồi trong xe cách một vành đai xanh, khoảng cách cũng được xem là xa. Tại sao giữa ban ngày cô lại bị kéo vào một không gian không biết, gặp phải chuyện quái quỷ này, còn thông qua tinh thần làm tổn thương đến thân thể?
Cuối cùng là vụ nhảy lầu tối hôm qua, lúc đó ai cũng biết người chết là tổng giám đốc tập đoàn Phú Thị. Cảnh sát vẫn chưa chính thức giải thích chuyện này, nhưng trên mạng tung tin rằng bởi vì ông ta thao túng giá cổ phiếu trái pháp luật, chuyện bại lộ bị điều tra mới sợ tội tự sát.
Xui xẻo chính là khi ấy có rất nhiều người có mặt, nhưng chỉ có mình cô bị tấn công sóng não.