Bảy giờ đúng, hai người ra khỏi nhà
Hàn Băng trang điểm nhẹ nhàng, mặc một bộ váy da hội màu đen trang nhã, đơn giản. Có một câu nói rất hay, nếu như bạn không biết mặc gì thì hãy mặc màu gam màu tối, sẽ không sai lầm đâu.
Nhưng mà Xuân Thất thiếu không ra vẻ trầm trồ gì, chỉ mỉm cuời tự nhiên dịu dàng lịch sự. Điều này khiến Hàn Băng thấy hơi lạ. Nếu như không phải anh muốn theo đuổi cô thì vô duyên vô cớ tiếp cận cô làm gì? Nếu như muốn theo đuổi cô thì lúc này phải nên xum xoe cô mới đúng chứ. Hoặc là mánh lới tán gái của anh quá cao tay nên nhìn như đâu đâu cũng thân mật, mà lại như gần như xa khiến người ta không nắm bất được ý nghĩ và không biết làm thế nào. Đây không phải là điều mà loại người ngu ngơ trong chuyện tình cảm như cô có thể hiểu được.
Tóm lại, yêu quý tính mệnh, rời xa Xuân Thất.
Đối với chuyện Xuân Thất thiếu đưa cô gái lạ mặt đến buổi tiệc, Hàn Băng phải chịu rất nhiều ánh mắt theo dõi bất lịch sự. Cô không ngừng tự nói với chính mình xem tất cả những người đó như vô hình, bất kể lời nói hay cử chỉ đều duy trì vẻ nhã nhặn và khiêm tốn. Xuân Thất thiếu rất hài lòng với biểu hiện của Hàn Băng, có chút nhìn cô bằng cặp mắt khác xưa, cho nên biểu hiện anh cũng ân cần hơn. Sự dịu dàng săn sóc đó lại không thân mật quá đà, phải nói rằng khiến bạn nữ đi chung rất thoải mái.
Hàn Bàng vốn cho rằng tối nay sẽ trôi qua bình an, nhưng đương lúc cô mỉm cười nhẹ nhàng đứng bên cạnh Xuân Thất thiếu hầu chuyện mấy nhân vật tai to mặt lớn, cố gắng làm một bình hoa thì bỗng nhiên cơn nhức đầu mãnh liệt ập tới.
Cô bất ngờ không kịp phòng ngự, sợ hãi kêu lên, cả người khuỵ xuống.
Cơn đau kia giống như muốn cưa sống đầu cô từ chính giữa, vô cùng dã man. Dường như khí lạnh từ bốn phương tám hướng muốn chui vào bên trong, mà giữa đỉnh đầu cô lại có luồng nhiệt muốn bay ra ngoài. Nóng lạnh đan xen bất chợt giao nhau, sản sinh một cơn đau như muốn nổ tung đầu.
“Hàn Băng!”
Xuân Thất nhanh tay nhanh mắt, cũng bất chấp ly rượu trong tay Hàn Bàng hất vào bộ đồ vest hạng sang được may thủ công của anh. Anh chỉ ôm hờ Hàn Băng vào lòng, hai tay tạo thành vòng bảo vệ. Sự quan tâm nổi lên từ ánh mắt đến cơ thể không thể giả tạo được.
Nói ra cũng quá kỳ lạ, chỉ trong nháy mắt được Xuân Thất thiếu ôm lấy, cơn đau đầu kia đã biến mất như kỳ tích.
Hàn Băng cảm thấy bủn rủn, sức lực như nước bị tháo chảy nhanh trong tích tắc. Cô hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua đám người, chỉ thấy một bóng đen chợt lóe lên ở của sổ sảnh tiệc, tiếp theo đó là tiếng vật nặng rơi “bịch” xuống đất. Sau đó nữa không biết có ai hét lên, nói có người nhảy lầu, rất nhiêu người lập tức vọt đến cửa sổ xem, bỏ mặc Hàn Băng và Xuân Thất thiếu ở một bên.
Hàn Băng bát giác cầm chặt tay Xuân Thất thiếu, bản thân cô cũng không phát hiện hành động này đại biểu cho cảm giác lệ thuộc. Xuân Thất thiếu dường như không hề để ý, lại càng không quan tâm tình huống bên ngoài, chỉ cau mày hỏi Hàn Băng: “Mới vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Em đột nhiên... nhức đầu”. - lần này Hàn Băng không che giấu nữa.
“Nhức đầu? Bắt đầu từ khi nào?” - Xuân Thất thiếu hỏi tới cùng.
Bắt đầu từ khi nào ư? Hàn Băng cũng hơi nghi ngờ. Tựa như bắt đầu từ hôm đi qua thành phố Ma vào lúc quá nửa đêm, gặp phải cô gái hay còn gọi là ma nữ cầm giày cao gót nện mạnh vào kính chắn gió. Sau đó thì đã lâu không bị lại. Nhưng hôm nay, chỉ vẻn vẹn một ngày mà đã phát tác ba lần liền.
Lần đầu tiên là trong phòng làm việc, lúc cô thấy tin tức có liên quan đến vụ tai nạn giao thông trên đường cao tốc.
Lần thứ hai là trên đường đưa chị Tôn và Tiểu Mễ đến bảo tàng, gặp phải hoả hoạn ở quán lẩu.
Lần thứ ba là lúc có người nhảy lầu vừa nãy.
Tại sao lúc cô đột ngột bị nhức đầu, xung quanh luôn xảy ra chuyện không may, hơn nữa còn kèm theo cái chết? Cơn đau đầu của cô có liên quan trực tiếp đến những sự cố kia sao? Hay là… trùng hợp?
“Em không chắc lắm”. - cô lắc đầu.
“Vậy em có tin anh không?” - Xuân Thất thiếu bỗng hỏi.
Hàn Băng vẫn chưa trả lời thì đám người bên cạnh lại bắt đầu nhao nhao.
“Là ai nghĩ quẩn như vậy chứ?” - một cô gái chưa hết hoảng sợ nói, làm gián đoạn đối thoại giữa Xuân Thất thiếu và Hàn Băng.
Lúc nãy mọi người mới hoàn hồn khỏi cơn khiếp sợ, tụ tập tốp năm tốp ba khẽ bàn tán.
“Tổng giám đốc tập đoàn Phú Thị”.
“Là ông ta à.”
“Chà, thật giống với lời thoại trong phim. Ông ta mất hai mươi năm để bò đến vị trí đó, nhưng ngã xuống chỉ mất hai mươi giây. Ông ta liều chết liều sống như vậy có ý nghĩa gì đâu, tận hưởng niềm vui trước mắt mới phải chứ.” - Người nói lời này là một công tử đỏm dáng, hình như rất thân với Xuân Thất thiếu, vừa nói vừa bá vai Xuân Thất thiếu, nhìn chòng chọc Hàn Băng sắc mặt đương rất kém từ trên xuống dưới.
“Bạn tôi hơi khó chịu, đi trước nhé.” - Xuân Thất thiếu như cố ý lại như vô tình ngăn cản ánh mắt soi mói Hàn Băng của anh chàng kia. Một tay anh ôm Hàn Băng, một tay choàng qua vai dẫn cô rời khỏi sảnh tiệc.
Xuân Thất thiếu tự mình lái xe đưa Hàn Băng đến nhà bạn theo ý của cô. Suốt quãng đường đi hai người cũng không nói đến chủ đề bị gián đoạn vừa nãy. Có điều khi đến dưới lầu nhà bạn của Hàn Băng, Xuân Thất thiếu kéo cô lại khi cô đang định xuống xe: “Em phải đến bệnh viện khám thử xem, em không cảm thấy chứng đau đầu của em có chút không rõ nguyên do à?”
“Nếu quả thật không rõ nguyên do thì đến bệnh viện có thể khám được gì không?” - Hàn Băng tự nhiên rút tay ra.
“Có thể loại trừ một vài khả năng”. - Xuân Thất thiếu nói rất chân thành - “Ít ra loại bỏ bệnh đa nghi cũng tốt mà”.
Hàn Băng suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu. Cô không phải là người không biết tốt xấu. Cho dù cô cự tuyệt Xuân Thất thiếu tiếp cận nhưng cũng không hề có ý định cự tuyệt hết ý tốt của người ta.
Xuân Thất thiếu thấy cô đồng ý, vẻ mặt hơi nhẹ nhõm đi một chút, dường như anh còn quan tâm đến sức khỏe của Hàn Băng hơn cả cô: “Thật ra thì em có thể tin anh”.
Lời nói này không đầu không đuôi, đổi câu hỏi ở sảnh tiệc thành câu khẳng định khiến Hàn Băng nhất thời hoá đá. Anh kêu cô tin anh gì chứ? Tin vào ý tốt của anh ư? Hay tin vào phán đoán của anh? Hoặc tin lúc ở bên cạnh anh cô sẽ tương đối an toàn? Cô đến bệnh viện khám chứng đau đầu xuất hiện kỳ lạ gần đây có liên quan gì đến việc tin anh hay không à?
Có điều lúc này chớ lắm lời đi hỏi, nếu không càng lôi ra nhiều chuyện hơn. Nói thật là cô mệt chết đi được, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, chỉ muốn để có một chiếc giường ấm áp vững chắc để cô nằm xuống ngủ một giấc ngon lành mà thôi.
Cho nên cô ậm ờ gật đầu, nói ngủ ngon rồi xuống xe.
Sáng hôm sau cô gọi điện thoại cho Lý Đạo xin nghỉ bệnh. Lý Đạo đã sớm nghe vợ ông nói chuyện hôm qua Hàn Băng đột ngột bị nhức đầu. Ông không chỉ cho cô nghỉ phép mà còn muốn lái xe chở cô đi khám, cũng bảo chị Tôn đến chăm sóc cô: “Cô là con gái lại sống một mình, lúc ngã bệnh cần phải có một người chăm sóc”.
Lòng Hàn Băng cảm thấy ấm áp vô cùng. Đối với một cô gái trẻ ra xã hội mà nói, gặp được ông chủ tốt quả thật chính là may mắn to lớn đến nhường nào. Nhưng mà cô biết lịch làm phim mới của Lý Đạo đã kín mít cho nên từ chối. Kết quả Lý Đạo còn nói ngày hôm qua đã thống nhất cơ bản về dàn ý kịch bản phim mới với bên nhà sản xuất. Ông muốn tìm một chỗ yên tĩnh bắt tay vào viết kịch bản, tạm thời không cần Hàn Băng, bảo cô khoảng thời gian gần đây khỏi phải đi làm, dĩ nhiên tiền lương vẫn được lãnh.
Không làm việc vẫn được lãnh lương, đổi lại là ai cũng muốn cả. Nhưng bình thường khi xảy ra chuyện tương tự, Hàn Băng vẫn dành thời gian đến công ty. Dù sao cô cũng là nhân viên của công ty, Lý Đạo cũng không phải là người trả lương cho cô, cho nên Hàn Băng hơi do dự.
“Chuyện này Xuân Thất thiếu đã gật đầu rồi, cô yên tâm nghỉ ngơi đi”. - Lý Đạo nói - “Cô không thích tập thể dục, cơ thể không được khoẻ mạnh lắm nên thường bệnh tật. Không bằng nhân dịp này đi du lịch, thư giãn thể xác lẫn tinh thần một chút, nạp năng lượng, rất có lợi đấy!”
“Em sợ anh không thể xa rời trợ lý siêu việt như em thôi”. - Hàn Băng nói đùa.
Lý Đạo là vua phòng bán vé, nhưng đây là lần đầu tiên ông làm phim độc CULT(*) thuộc loại B(**). Cô hiểu được áp lực và sự hưng phấn trước thách thức của Lý Đạo. Làm một cấp dưới tốt, cô phải đi theo ông cùng đối mặt, cùng chia sẻ.
(*) Phim độc hay còn gọi là cult film dành cho số lượng người xem đặc biệt. Được sáng tác dựa trên ý tưởng cá nhân của đạo diễn và biên kịch, thường là cực kì khó hiểu và kén khán giả, tuy nhiên những ai đã thực sự hiểu thì sẽ rất hâm mộ loại phim này.
(**) Phim loại B là loại phim thường có kinh phí thấp.
“Không phải là không cần cô luôn, đợi khi anh viết xong bản thảo kịch bản đầu tiên thì cô có việc để làm ngay ý mà, coi như chuẩn bị thể lực và tinh lực trước đi.”
“Được, vậy em đợi anh triệu tập bất cứ lúc nào”.
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Băng đi đến bệnh viện. Nếu phải khám bệnh thì đương nhiên cô cố ý lựa chọn bệnh viện chuyên khoa não lớn nhất thành phố B rồi. Bởi vì bệnh viện công, nên bệnh nhân lúc nào cũng đông nghịt, một mình cô xếp hàng, đăng ký, nộp phí, chạy đi làm các loại xét nghiệm bác sĩ chỉ thị, kết quả là bất kể chụp X-quang, cộng hưởng từ hạt nhân(*), hay lưu huyết não đồ gì đó đều nói rõ não bộ cô vô cùng bình thường, không có bất cứ ổ bệnh nào.
(*) Cộng hưởng từ hạt nhân là phương pháp tạo cộng hưởng từ hạt nhân của nguyên tử hydro trong tổ chức và ghi phổ từ đó bằng hình ảnh, giúp phát hiện rõ hơn các tổn thương trong não và nghiên cứu về hoá tổ chức.
Được bác sĩ kết luận cơ thể khoẻ mạnh là chuyện tốt, có điều chạy qua chạy lại cả ngày khiến Hàn Băng mệt mỏi quá sức. Cộng thêm tối hôm qua ở nhà bạn liên tục mơ thấy ác mộng, tuy không đến nỗi đáng sợ như ở nhà mình, nhưng cô cũng ngủ không ngon. Lúc này cô mệt mỏi ngồi xụi lơ trên ghế, dự định nghỉ ngơi trong chốc lát không ngờ thế mà cô lại ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại sắc trời đã tối hẳn, Hàn Băng hơi ngỡ ngàng trong giây lát, đầu óc trống rỗng, nhưng cô nhanh chóng ý thức được mình đang ở đâu.
Cô nhìn hai bên một chút, trong không gian vô cùng rộng lớn chỉ có một mình cô.Dãy phòng hai bên hành lang đều tắt đèn tối om, còn đèn trong hành lang rất sáng. Nhưng trong kông gian yên tĩnh trống trãi như thế này lại tản mát cảm giác lạnh lẽo, khiến cô căng thẳng bất an. Giống như một mình đứng trên sân khấu, những người ở trong bóng tối có thể nhìn thấy cô nhưng cô lại không nhìn thấy ai cả. Tựa như giữa trời đất chỉ có mỗi mình cô, cảm giác sợ hãi nảy sinh từ sự cô độc này cũng vô cùng đáng sợ.
Cốc cốc cốc…
Từ đàng xa có một y tá đi về phía cô, người này mặc đồng phục màu trắng, đội mũ y tá xinh đẹp, dưới mũ là mái tóc đen tuyền, mặt… không thấy rõ lắm. Đi đến gần… vẫn không thấy rõ lắm.
Kỳ lạ, tuy cô bị cận nhẹ nhưng hôm nay cô có đeo kính sát tròng mà. Sao lại không thấy rõ khuôn mặt của người đi đến trước mặt mình chứ? Hơn nữa y tá này đi quá nhanh, đầu gối cũng không cong lên, giống như… đang bay đến vậy.
Trong lòng Hàn Băng nảy sinh nỗi sợ hãi vô cớ, đứng lên muốn bỏ đi. Nhưng cơ thể lại nặng như bị bỏ chì, ngay cả đứng lên cũng không thể được. Cô ngẩng đầu lên một lần nữa, y tá giơ tay ra, nhợt nhạt trắng bệch, móng tay tím tái, đưa về phía... bả vai cô.
“Tỉnh, tỉnh, có cấp cứu” - người y tá kia lay mạnh cô - “Cô sẽ cản trở, mau rời khỏi đây đi”.
Ngón tay y tá rất cứng, giống như là một thanh thép lạnh lẽo, thái độ lại vội vàng, Hàn Băng cảm thấy cơn lạnh xuyên thấu qua da thịt, đâm thẳng vào xương cốt cô, đau đến mức khiến người cô đột nhiên run lên.
Lại là cảnh trong mơ.