Phương Khác buông tay che mắt xuống, đột nhiên ngồi dậy. Rõ ràng em gái mềm mại gì đó mới là chân ái, sao y lại cong rồi? Nghĩ tới nghĩ lui Phương Khác liền dứt khoát, cong thì cong đi.
Đợi sau khi y trở về Côn Luân, Trần Chử và Viên Kim chắc đã trở về rồi. Với tình trạng hiện tại, rõ ràng bọn họ sắp phải đối diện với năm tháng chiến tranh bùng nổ. Suy nghĩ lúc trước của y rất đơn giản, xây dựng cửa hàng là bước đầu tiên Như lời Thanh Lĩnh tản nhân nói ngăn cách giữa ba đại lục sớm muộn cũng bị phá vỡ. Mà chiến hỏa cũng không thể chỉ hừng lên ở đại lục Cửu Châu. Cấm chế xây dựng hơn ba ngàn năm trước sớm muộn cũng bị phá vỡ. Mà trước khi phá vỡ, trận truyền tống của họ chính là ưu thế lớn nhất.
Còn sau đó là chuyện trong môn phái, những đệ tử rời rạc chưa theo phe phái nào như Trần Chử còn rất nhiều. Kỳ thật cạnh tranh quyền thế cũng rất thú vị không phải sao? Nam nhân dường như trời sinh đã khá cuồng nhiệt với quyền thế.
Nhưng, trước đó y chỉ muốn trong lúc đại loạn trên tay có thể có đủ con bài bảo đảm cho mình được thanh tịnh. Cạnh tranh quyền thế cũng vậy, phân chia phe phái cũng vậy, y không có bao nhiêu hứng thú. Y chỉ muốn nắm giữ vận mệnh của mình, cầm kiếm trong tay xem cuối cùng mình có thể đi đến bước nào. Sau đó tùy tiện dậm người mình ngứa mắt, đẩy người mình thuận mắt, làm tài chủ này nọ.
Tính mục đích của y không mạnh như Diệp Vu Thời, cho dù sau này đã thích ứng với tu tiên giới y cũng chưa từng nghĩ sẽ tạo nên đại nghiệp gì. Quan trọng là y cảm thấy tu vi cá nhân quan trọng nhất. Trở thành một cường giả, một cường giả đủ để cúi nhìn kẻ khác chứ không phải bị kẻ khác cúi nhìn. Trở thành một kiếm tu chân chính cường đại, kiên định không dời. Truy cầu chí cực của kiếm đạo!
Nhưng hiện tại, tất cả đều bị lật tung.
Phương Khác bất giác cười ra tiếng.
Diệp Vu Thời có tu vi thế nào? Trong kỳ kim đan sợ là khó gặp địch thủ.
Diệp Vu Thời có tiền không? Có, chắc chắn có. Theo y biết, Luyện Khí phong nắm giữ năm mỏ khoáng cỡ lớn. Mà La Thanh của Luyện Khí phong nghiễm nhiên mang thái độ ủng hộ Diệp Vu Thời thượng vị. Nhị sư huynh của Diệp Vu Thời, Công Tôn Tùy chính là sư huynh bàn tính trong miệng La Tất, chưởng quản kim khố của bọn Diệp Vu Thời. Y nghĩ nghĩ, bọn Diệp Vu Thời phát triển sắp đến giai đoạn dưỡng binh rồi.
Diệp Vu Thời có quyền lực không? Phí lời, tiếng hoan hô trong môn phái cao như vậy, sao có thể không có quyền lực?
Dã tâm của Diệp Vu Thời thì y càng hiểu rõ, phát triển đến thế lực thế này, sao có thể không có truy cầu?
Diệp Vu Thời muốn càng nhiều, thì hắn phải bỏ ra càng nhiều, về sau cũng phải gánh vác càng nhiều. Tương lai điều hắn phải đối mặt không chỉ đơn giản là cạnh tranh phe phái trong môn phái. Mà là đối mặt những môn phái như Thái Hành, Thiên Sơn, thậm chí là thế lực của đại lục Thanh Hoa hay ma tộc của đại lục Hoang Mạc. Hắn phải đối diện với đối thủ khó nhằn như Tả Khâu.
Lúc trước khi suy đoán về trận mô phỏng của phái Thái Hành y đã nghĩ, có lẽ Thái Hành đã thực chiến. Mà lần này đội quân tấn công Cổ Sát tự mang đầy khí sát phạt, còn có đội hình biến ảo thuần thục có lẽ không phải lần đầu tiên tác chiến. Nếu vậy chắc chắn Thái Hành đang tiến hành thực chiến ở chỗ nào đó. Đại lục Thanh Hoa vẫn bình yên, vậy chỉ có thể là ma tộc tại đại lục Hoang Mạc.
Tả Khâu này, sở thích quái dị, xuất thủ quả đoán mà lang độc, lại chọn gây loạn trong dịp lớn như đại hội Cửu Châu. Khi đoạt quyền phái Thái Hành đã dùng thủ đoạn như lôi đình. Vì muốn lấy trận mô phỏng y đã dò thám được không ít tin tức về phái Thái Hành, vậy mà một chút dấu hiệu cho thấy hắn sắp hành động đều không có.
Sau này Diệp Vu Thời phải đối diện với người thế này.
Trong tình trạng đó, y trưởng thành có hơi chậm, mà mục tiêu trước kia của y cũng không thích hợp lắm.
Người mình thích, thì phải bảo vệ chu toàn.
Nhưng, tu vi của y thì sao? Vẫn chưa kết đan.
Linh thạch thì sao? Nhiều nhất chỉ tính là hộ mới nổi, sau khi xây dựng cửa hàng còn chưa có hạch toán thu nhập. Tiền đồ khả quan, nhưng y không muốn chỉ có thể ủng hộ cho Diệp Vu Thời về mặt kinh tế.
Quyền lợi thì sao?… May mà có một sư phụ tốt. Trí Tiêu hiện nay là người nắm quyền phái Côn Luân.
Y như vậy làm sao bảo vệ hắn chu toàn? Diệp Vu Thời là thụ, vậy thì y chính là công. Công thương yêu thụ là thiên kinh địa nghĩa đúng không? Vậy nói sao thì y cũng phải cho đối phương có cảm giác an toàn mới được. Nhưng với tình trạng bây giờ, lẽ nào muốn y nói với Diệp Vu Thời ‘đệ không có gì cả, huynh theo đệ đi?’.
Phương Khác mím môi, tỉ mỉ tính lại những con bài mình nắm trong tay, không nhiều nhưng cũng lấy ra được. Làm một công tốt, ít nhất phải có thể chống đỡ bầu trời cho thụ. Ít nhất những phương diện này không thể thua đối phương. Tôn trọng đối phương, yêu thương bảo vệ đối phương, sau đó nỗ lực kiếm linh thạch nuôi gia đình. Cái này đều là thứ một công tốt phải làm đúng không? Thích một người không phải nên cho hắn những gì hắn muốn sao? Cho nên trong kế hoạch của y nhất định phải tính cả Diệp Vu Thời vào.
Phương Khác cười lộ răng, đột nhiên cảm thấy như vậy không tồi.
Cho nên bước đầu tiên… Phương Khác sụ mặt. Rốt cuộc phải làm sao theo đuổi? Trực tiếp nói ra hay uyển chuyển chút, quấn riết lấy hay chậm rãi công hạ? Nghĩ đến đây sắc mặt Phương Khác tái đi, y đã tránh né Diệp Vu Thời mấy ngày rồi. Nghĩ đến nụ cười ôn hòa của Diệp Vu Thời, Phương Khác sầu não vạn phần.
Trong sương phòng tối tăm, ánh sáng le lói qua cửa sổ nhỏ rọi vào mắt Phương Khác, trở nên sáng rực vô cùng.
Hôm sau, trong ánh bình minh.
Một hàng người cuối cùng đã đến Côn Luân.
Từ xa đã thấy mấy vị trưởng lão với Trí Ngu đạo nhân dẫn đầu đứng trên sân thao luyện chờ đợi. Vừa thấy thuyền bay Trí Ngu đã lên đón. Nhưng ánh mắt Phương Khác lại đặt lên đám củ cải đang huấn luyện buổi sáng. Chỉ là những hài tử khoảng mười tuổi, nhưng đứa nào cũng tinh thần phấn chấn vung kiếm trong tay. Phương Khác cười cười, hiện nay y cũng là người thuộc cấp sư thúc rồi. Đột nhiên y lại nghĩ đến, liệu có một ngày Côn Luân cũng sẽ như Cổ Sát tự để chiến hỏa lan tràn đến chân núi? Nghĩ thế tâm tình liền trở nên trầm trọng, nhưng ngay sau đó đã kiên định lại. Không, chiến hỏa tuyệt đối sẽ không lan đến nơi này. Vì Côn Luân không cho phép, Trí Tiêu không cho phép, những sư thúc bọn họ cũng sẽ không cho phép. Phương Khác mím môi, một ‘kẻ ngoại lai’ như y, lúc xưa luôn có chút ngăn cách với thế giới này, nhưng giờ đây bất tri bất giác đã có cảm giác thuộc về còn mạnh hơn y tưởng, đã nhiễm lên màu sắc của Côn Luân. Vừa vào cửa Côn Luân, đã là người Côn Luân. Quả thật là thế.
“Sư đệ, tình hình thế nào? Xương Thu nói không rõ lắm…” Trí Ngu sầu lo nói.
Trí Tiêu quay đầu nhìn đám người Phương Khác: “Các ngươi nên làm gì thì đi làm đi. Đừng đứng ngốc ở đây.” Nói xong Trí Tiêu liền đi cùng đám người Trí Ngu đến đại điện.
Phương Khác nhìn Diệp Vu Thời. Nhưng đối phương chỉ cười rồi về Luyện Khí phong, ánh sáng trong mắt Phương Khác tối đi vài phần.
Diệp Vu Thời nghi hoặc chau mày, ánh mắt Phương Khác, sao lại khiến hắn có cảm giác không thích hợp kỳ lạ… cứ như có thứ gì đó đã vượt khỏi tính toán của hắn.
Mà trong đại điện.
Nghe Trí Tiêu nói xong tình hình hiện tại, mấy vị trưởng lão đều lộ vẻ trầm trọng.
Trí Ngu nhướng mày nói: “Quẻ bói mà Trí Hậu bói trước khi đi, nói Côn Luân sắp có kiếp nạn. Mà mạng số Côn Luân lệ thuộc vào hai tiểu nhi, phá xong lại lập. Chúng ta còn chưa tìm được hai người trong quẻ đó.”
Trí Tiêu chau mày nói: “Sao ngươi vẫn nghĩ đến chuyện này, đại lục Cửu Châu lớn như thế, tìm hai người thực sự quá khó khăn. Còn không bằng dành tâm tư chỉnh đốn nội vụ môn phái. Càng huống chi thuật bói quẻ này, không thể không tin cũng không thể tin hết. Biến số quá nhiều, không đáng quá mức dụng tâm.”
Trí Ngu mím môi nói: “Ngươi đừng như thế, quẻ này là Trí Hậu dùng hết tâm huyết mới bói ra được. Tướng sĩ của phái Côn Luân…”
Trí Tiêu ngẩn ngơ, đảo mắt nhìn những sư huynh đệ khác. Trong bọn họ lại ít đi một người, vị trí vốn thuộc về Trí Hậu đã thay bằng một thiếu niên bạch bào, mà Trí Hậu đã đi rồi.
Ngừng một chút, Trí Ngu lại nói: “Tuy đã sắp ba năm chúng ta vẫn không tìm được hai người trong quẻ. Từ đệ tử môn phái đến người phù hợp với quẻ bói chúng ta đều tra một lượt. Nhưng, vừa rồi ta nghĩ… trong môn phái còn hai người chúng ta chưa từng tra qua. Chính là Diệp Vu Thời và Phương Khác đã mất tích hơn hai năm.”
Trí Tiêu nhíu mày nói: “Vậy thì tra thử đi, nếu phải, chúng ta chú ý thêm, nếu không phải cũng liền thôi. Ngươi là Vệ Thoán?”
Trí Tiêu hỏi thiếu niên bạch bào.
Vệ Thoán chắp tay hành lễ thưa vâng.
“Không đến thời khắc nguy cơ tồn vong không cho ngươi bói quẻ. Hủy bỏ bói vặt thường ngày đi. Tình trạng hiện tại trong một ngày thay đổi rất nhiều, lúc nào cũng có nguy cơ khó đoán. Đừng vì những thứ này mà hằng ngày hao tổn thọ nguyên. Phải tranh thủ thời gian tu luyện mới được.” Trí Tiêu nói với Vệ Thoán xong lại nhìn người khác: “Ta đã thu một đồ đệ. Tối nay rất hân hạnh được đón tiếp các sư huynh sư tỷ đến Cùng sơn cốc uống một ly linh trà.”