Khác Thủ Tiên Quy

Chương 87: Phá cục 2

Bát Thiên vừa nói thế, Diệp Vu Thời đã chau mày.

Trí Tiêu sửng sốt một chút rồi nói: “Quả thật có người này, không biết tại sao đại sư lại nhắc đến đệ tử này?”

Bát Thiên cong mày cười nói: “Cổ Sát tự đặc biệt đến đây thương lượng với quý phái chuyện cùng đối kháng phái Thái Hành.” Ngữ khí này thần thái này, tuy ông vẫn cười đầy hiền từ, nhưng trên gương mặt mập mập đó nhìn thế nào cũng thấy vẻ đắc ý.

Lúc này Trí Tiêu cũng nghi hoặc, tình trạng hiện tại đáng lý ra Bát Thiên nên đau đầu nóng ruột mới đúng, bây giờ lại nhàn nhã thong dong như vậy, nhất định bên trong có huyền cơ, chỉ là huyền cơ này có liên quan đến Phương Khác sao?

Bát Thiên nhìn quanh một lượt, xuất phát từ lễ tiết lúc này mọi người đều tới nghênh, trong đó Diệp Vu Thời luôn ung dung trong ấn tượng của ông đang ẩn ẩn nôn nóng, mà La Thanh lại mang vẻ xem kịch rõ ràng, những người khác là nghi hoặc và quái dị. Còn có Huyền Dung hoàn toàn không hay biết gì.

Bát Thiên chậm rãi nói: “Quý phái thật sự là nhân kiệt địa linh, đệ tử nhân tài vô số.”

Nghe câu này Diệp Vu Thời không khỏi híp mắt, lẽ nào Phương Khác đã làm gì sao?

Trí Tiêu nhướng mày nói: “Ngươi đừng vòng vo nữa mau nói đi, Phương Khác đã làm gì?”

Bát Thiên cười cười, xoay phật châu trong tay, không nhanh không chậm đáp: “Ngươi biết hiện nay yêu tộc đang ở chỗ nào không?”

Trí Tiêu và Bát Thiên nhìn nhau một cái, Trí Tiêu giật mình nói: “Sẽ không phải đang ở Cổ Sát tự của ngươi đi?”

Bát Thiên niệm a di đà phật, rồi nói: “Chính thế.”

Toàn bộ giật mình.

Cái này có nghĩa là gì? Người tại đây trừ Huyền Dung hoàn toàn không biết gì ra, những người khác chỉ cần suy tư một chút đã hiểu được. Phái Thái Hành mở miệng là nói tiêu diệt yêu tộc, chỉ rõ trong đại hội Cửu Châu có yêu tộc trà trộn. Dùng danh nghĩa này nhưng thực chất là đang muốn đàn áp Cổ Sát tự và các môn phái khác. Nếu cuối cùng xác định có yêu tộc, những môn phái khác chỉ có thể nghiến răng nuốt máu, nén giận vào bụng. Nhưng nếu không có yêu tộc thì sao?

“Ngay vừa rồi, đệ tử quý phái Phương Khác mang theo đạo hữu đến từ đại lục Thanh Hoa lên Cổ Sát tự.” Bát Thiên nói.


La Thanh bật cười, hành động này của Phương Khác rốt cuộc là vô ý hay cố ý? Nói là vô ý thì quá mức miễn cưỡng, nhưng nếu cố ý, vậy y biết y đã làm gì không? Vậy tất cả bọn họ nghiêm trọng chờ đợi là vì cái gì? Bây giờ thì tốt rồi, còn muốn khảo nghiệm mọi người nữa, một bút của Phương Khác đã nhẹ nhàng thay đổi cục thế.

Dẫn yêu tộc lên Cổ Sát tự?

Diệu, thật sự là diệu.

Diệp Vu Thời nhẹ vuốt tay áo, có cảm giác được thở ra nhẹ nhõm. Sau đó hắn cười, nụ cười xán lạn khiến Hộ Lạc nhìn thấy rồi khóe môi co giật.

Hộ Lạc lại gần thấp giọng nói: “Phương Khác mưu trí thật giỏi.” Tình trạng này, hắn hoàn toàn có thể đoán ra Phương Khác khi đó thế nào. Nhất định là y gặp yêu tộc xong rồi lại biết tình trạng của Cổ Sát tự cùng hành động của phái Thái Hành. Trong tình trạng khẩn cấp đó mới đưa ra quyết định này. Thật là quá lợi hại, xem ra thành tựu của vị Phương sư đệ này không chỉ đơn giản nằm ở kiếm đạo.

Hiển nhiên những đệ tử Côn Luân khác cũng nghĩ thế, càng có thêm vài phần hiếu kỳ với Phương Khác. Trong tình trạng này bọn họ tự cho rằng dù là mình có mặt tại đó cũng không thể làm được tốt hơn. Nhưng dù mọi người đều giật mình, ngoài mặt vẫn một bộ ung dung. Chẳng qua nếu bọn họ biết Phương Khác căn bản không biết tình huống của Cổ Sát tự lẫn chuyện phái Thái Hành đóng quân, mà chỉ lâm thời suy đoán ra rồi đưa ra quyết định này, chỉ sợ họ sẽ không duy trì được vẻ thản nhiên này.

Trí Tiêu sửng sốt một chút rồi trực tiếp cười lớn: “Xương Thu, truyền tin cho môn phái. Phái Thái Hành bịa đặt tin tức yêu tu, ngoài mặt là tiêu diệt yêu tu thực chất lại mang ác ý với Côn Luân ta. Môn phái giới nghiêm toàn diện, xuất binh Kỳ Liên. Phải bắt Thái Hành công đạo cho chúng ta, thật sự cho rằng Côn Luân ta không có ai sao?”

“Sư thúc, đệ tử đi thông báo cho gia phụ một tiếng. Tần Lĩnh nguyện phối hợp Côn Luân hành sự.” Phương Hiền Thanh tiến tới nói, mắt lóe sáng. Kỳ thật Phương gia đã hành động rồi, góc trán Phương Hiền Thanh đổ mồ hôi. Thái Hành đóng quân biên giới, ngay từ đầu Phương gia đã biết, phụ thân lập tức trở về, hai nơi cách nhau không xa, lúc này sợ là đã về nhà, hàm ý của phụ thân rõ ràng là muốn phất tay bàng quan.

“Tùy ý.” La Thanh không nóng không lạnh nói. Trào phúng nhìn Phương Hiền Thanh một cái, chút tâm tư này người trong cả môn phái đều biết. Cũng chỉ là một cục đá mài dao không tồi mà thôi. Phân tách Côn Luân? Đoạt quyền? Còn kém nhiều.

Mặt Phương Hiền Thanh cứng một lát mới hồi phục như thường: “Đệ tử đi ngay.”

“Tiểu tử đó hiện tại đang ở đâu?” Trí Tiêu nhìn Phương Hiền Thanh một cái rồi hỏi Bát Thiên.

Bát Thiên đưa tay làm động tác mời, trong lòng lại thầm tính toán, Trí Tiêu gọi Phương Khác là tiểu tử, giọng điệu có thể nói là thân thiết. Nhưng tên của Phương Khác trước kia ông chưa từng nghe nói. Ngược lại rất hứng thú với những người khác như Diệp Vu Thời hay Tiêu Xương Thu. Diệp Vu Thời hành sự quả quyết tâm có càn khôn, Tiêu Xương Thu cũng rất có phong phạm đại tướng. Những người khác thì phải chờ xem đã, Bát Thiên lắc đầu thầm thở dài. Về sau chính là thiên hạ của những người trẻ tuổi này, lão tổ trong môn phái không dám dễ dàng hành động, đều kiêng kỵ lẫn nhau. Có người còn vô tâm với thế sự chỉ một lòng tu hành.

Chẳng qua… nếu Côn Lăng đạo nhân của phái Côn Luân còn không đột phá chỉ sợ đã sắp hết thọ nguyên. Đây cũng là một trong những nguyên nhân gần đây Thái Hành hành sự càng thêm ngông cuồng. Nếu không có lão tổ tọa trấn, sức lực sẽ yếu đi. Nếu hai quân giao chiến, phái Thái Hành mời lão tổ xuất sơn, uy năng của đại năng giả rất là khủng bố. Ba vị lão tổ của ba đại môn phái đều còn khỏe mạnh, đây cũng là nguyên nhân ba ngàn năm nay môn phái khác không ai dám vượt qua ba đại môn phái này. Tứ đại tông môn về mặt này cũng yếu đi, không chỉ là lão tổ yếu.

Bát Thiên than thở, ngay cả đám trẻ tuổi cũng yếu. Bối phận của ông nằm trên đám người Trí Tiêu, đệ tử Cổ Sát tự đợt này đợt kia đều không gặp ai ưu tú như Tả Khâu. Mà đồ đệ ông, Trần Phủ tuổi còn nhỏ, tuy những phương diện khác không tồi nhưng ông vẫn không thể yên tâm nổi với tính cách của nó. Nếu nói hiện tại ông sợ nhất điều gì, ông sẽ nói ông sợ chết nhất. Nếu ông chết rồi. Cổ Sát tự sẽ ra sao? Các đệ tử sẽ ra sao?


Huyền Dung mơ mơ hồ hồ theo mọi người đi sang viện tử khác. Phương Khác là ai? Sao nàng hoàn toàn chưa nghe qua? Huyền Dung chớp mắt bước vội tới mấy bước giãy khỏi Khổng Du Thanh đến cạnh Diệp Vu Thời hỏi: “Ngươi biết La Thiếu Loan đi đâu rồi không?”

Diệp Vu Thời nhìn Huyền Dung một cái, cười nhạt: “Y rất tốt.”

Huyền Dung sửng sốt một lát rồi lập tức nói: “Cái gì là rất tốt chứ? Y còn chưa về Cổ Sát tự, đã trễ vậy rồi còn không thấy bóng dáng. Không phải nói hiện tại đã giới nghiêm rồi sao? Sao ngươi biết y rất tốt? Nếu y bị thương hay đã gặp chuyện gì khác thì sao? Ngươi biết y hiện tại đang ở đâu không?” Ngữ khí vô thức mang theo mấy phần ương bướng.

“Ngươi rất quan tâm y?” Diệp Vu Thời cong mắt, tươi cười ôn hòa.

Không biết sao, Huyền Dung dừng chân lại. Trong đầu xuất hiện dáng vẻ Diệp Vu Thời mắt đầy sát khí, toàn thân nàng run lên. Rõ ràng Diệp Vu Thời đang cười nhưng nàng lại cảm thấy không đúng lắm, cảm giác rất lạnh.

Diệp Vu Thời cũng dừng bước lại nhìn chằm chằm nàng.

Huyền Dung nhất thời không tự chủ được, run rẩy một lúc mới ấp úng nói: “Sao ta có thể rất quan tâm y chứ? Ta chỉ hơi quan tâm một chút mà thôi. Dù sao y cũng là đệ tử của Huyền Kiếm môn ta, ngày mai y còn một cuộc tỷ thí nữa. Người này trông rất ngu ngốc, không thích nói chuyện, ai biết y có bị người lừa gạt hay thế nào không?”

“Ngu ngốc, không thích nói chuyện?” Diệp Vu Thời đột nhiên cười, cười rất dễ nhìn. Đáy mắt cũng mơ hồ có ý cười gợn sóng.

Huyền Dung nhất thời ngây ra. Tuy người này thủ đoạn lang độc, khiến nàng cảm thấy rất nguy hiểm rất khó ưa, nhưng cười lên thì đẹp dễ sợ.

“Đi thôi, y sẽ không có chuyện gì đâu.” Diệp Vu Thời nhếch môi nói. Ngu ngốc? Không thích nói chuyện? Y không ngốc, chỉ thỉnh thoảng ngây ra mà thôi. Chỉ là trước mặt Huyền Dung nhất định không phải loại ‘ngẫu nhiên’ này mà là không thèm tranh biện gì cả. Phương Khác đối với nữ tu hình như mang theo sự nhường nhịn trời sinh. Còn về không thích nói chuyện, độ cong trên môi Diệp Vu Thời càng lớn, bọn họ ở chung hơn hai năm hắn nói một câu Phương Khác có thể tiếp mười câu.

Huyền Dung khó hiểu, sao nàng cảm thấy khí tức cả người Diệp Vu Thời đã thay đổi. Nàng đã nói sai gì sao? Không có mà, Phương Khác ngu ngốc mà, nàng nói gì chỉ gật đầu gật đầu sau đó là cười. Nàng hỏi trên mười câu y mới đáp một câu.

Khổng Du Thanh bên cạnh luôn chú ý sư muội nhà mình thấy Huyền Dung khó hiểu, không khỏi than dài, cuối cùng bất đắc dĩ kéo Huyền Dung đi theo mọi người, sư muội này của hắn nhìn thì tùy tính thậm chí có chút dữ dằn. Nhưng kỳ thật chỉ là miệng ác tâm lành, cực kỳ bao che khuyết điểm. Nàng thật sự xem La Thiếu Loan thành người của Huyền Kiếm môn rồi.

Sau đó hắn lại nhìn sư phụ nhà mình với ánh mắt phức tạp. Thì ra Huyền Kiếm môn họ và phái Côn Luân là quan hệ này. Nếu đến lúc này hắn còn không hiểu thì hắn thật sự chẳng khác gì Huyền Dung. Sau khi Cổ Sát tự giới nghiêm, tình trạng nguy cấp như thế nhưng sư phụ lại dẫn họ đến chỗ của phái Côn Luân. Mà phái Côn Luân nói đến chuyện trọng đại như thế cũng không tránh bọn họ.

Thì ra họ đã đứng về phía phái Côn Luân, có lẽ Huyền Kiếm môn họ kỳ thật đã lệ thuộc phái Côn Luân? Vậy chuyện sư phụ làm có thể lý giải được. Còn La Thiếu Loan đó… có lẽ cũng là người Côn Luân?

Khi Khổng Du Thanh đang suy ngẫm, họ đã đến một viện lạc khác. Viện lạc này cách nơi ở của các môn phái khác rất xa, ở gần hậu sơn.

Đoàn người Trí Tiêu đạo nhân đã theo Bát Thiên vào trong, chỉ còn hai người họ rớt ở cuối cùng.

Lúc này Khổng Du Thanh nhìn thấy chỗ cổng vòm phía bên của viện, Trần Phủ đã thay áo bào trắng đứng ở đó, thần sắc không rõ. Khổng Du Thanh thầm kêu một tiếng không tốt. Quả nhiên Dung nhi vốn bị hắn kéo tay áo đã chạy đến chỗ Trần Phủ, khí thế bừng bừng nói: “Sao ngươi lại ở đây? La Thiếu Loan đâu? Ngươi đã làm gì y? Ta biết ngay ngươi không có lòng hảo tâm gì hết!”

Đương nhiên nghĩ đến trường hợp hiện tại, Huyền Dung còn đặc biệt hạ giọng. Nhưng cơn giận trong ngữ khí không ít đi chút nào.