Phương Khác nhìn một thân ảnh ở xa, nhíu mày dứt khoát dừng lại.
“Đã lâu không gặp, gần đây thế nào? Phương Khác.” Khoảng Đông Nhiên cười tươi cầm một cây dù màu xanh da trời cản phía trước Phương Khác, đạo bào màu xanh trúc bị gió cuốn lên, giữa mày lộ ra cảm giác yêu mị.
“Khoảng Đông Nhiên.” Phương Khác bình tĩnh cười, xem ra hành tung của y hoàn toàn nằm trong tầm tay của hắn rồi. Nếu không sao hắn lại tình cờ chặn ở chỗ này chứ. Phương Khác bắt đầu lo lắng, người của đại lục Thanh Hoa trà trộn vào đại hội Cửu Châu, chuyện lớn như thế không thể nào không lộ ra chút gió. Huống chi, y đã có thể khẳng định [Vô Phương môn] là thế lực Khoảng Đông Nhiên xây dựng ở bên này.
Mà Khoảng Đông Nhiên trên căn bản là người của yêu phủ đại lục Thanh Hoa.
Hành động lớn thế này… Phương Khác cắn răng. Phái Côn Luân vậy mà không nhận được một chút tin tức nào, Diệp Vu Thời cũng giống như không biết. Khí tức âm mưu quá nặng, y có dự cảm, đại hội Cửu Châu lần này sẽ không hay ho.
“Tìm chỗ ngồi xuống ôn chuyện cũ được không?” Linh lực trên tay Khoảng Đông Nhiên chuyển ra xa, một hạt châu màu đen phát ra ánh sáng u u.
Phương Khác híp mắt, là Âm Sát Minh châu. Uy lực của một viên Âm Sát Minh châu tương đương với uy lực tự bạo của một tu sĩ kỳ kim đan. Hạt châu này rất khó luyện chế, là dùng tinh huyết của một loại linh thú và tà khí của nơi cực âm luyện chế mà thành.
Tay phải Trần Phủ vung thành trảo, trong mắt đã lóe đầy hàn quang, ánh mắt nhìn Khoảng Đông Nhiên giống như nhìn con mồi. Khoảng Đông Nhiên lúc này mới nhìn sang Trần Phủ, đáy mắt lóe qua kinh ngạc. Tay nắm cán dù bất giác dụng lực. Sao Trần Phủ lại đi cùng Phương Khác chứ?
Trần Phủ ngẫm nghĩ nhìn Khoảng Đông Nhiên. Âm Sát Minh châu, đại lục Cửu Châu có rất ít người luyện chế.
Cùng một thời gian, mấy tu sĩ từ các hướng khác nhau lặng yên xâm nhập vào dãy núi Kỳ Liên. Khinh giáp đặc biệt màu bạc, phối hợp với áo lót màu đen, trên tay áo rõ ràng là hình bát quái của Thái Hành. Hành động chỉnh tề thống nhất, không một ai phát ra bất cứ âm thanh gì. Hơn nữa tốc độ tiến hành cực nhanh, từ trên không nhìn xuống dưới, rõ ràng là hình dạng mũi tiễn.
Một nữ tu từ Cổ Sát tự ngự kiếm đi ra, mày liễu mắt hạnh, giữa mày là một nốt ruồi mỹ nhân, đồng dạng cũng mặc khinh giáp màu bạc, áo lót màu đen, còn có đôi giày màu bạc. Anh khí bức người, người này chính là Liễu Tửu của phái Thái Hành có tiếng hoan hô cao nhất trong lần đấu phù chú. Đệ nhất mỹ nhân của phái Thái Hành, là Ly một trong bát quái.
Chỉ thấy sau khi nàng ngự kiếm một thời gian, đột nhiên chui vào cánh rừng, trực tiếp đối đầu với nhánh chủ của ba đội ngũ.
Cảm tri được phía trước có người, cung tiễn thủ trong đội ngũ đó lập tức nhắm chuẩn vào người tới. Đợi khi thấy là Liễu Tửu, tu sĩ dẫn đầu ra hiệu dừng tay, nhẹ híp mắt nhìn đệ tử sau lưng. Mặt đệ tử đó hơi tái đi lùi lại một bước. Chậm rãi cúi đầu, là gã truyền tin cho Liễu sư tỷ.
Người dẫn đầu của ba đội ngũ này, rõ ràng là Hàn Không.
“Liễu đại nhân.” Hàn Không cung kính hành lễ, Liễu Tửu lại trực tiếp đánh một roi qua. Hàn Không trực tiếp nhận một roi, tránh cũng không tránh.
“Ai ra lệnh cho các ngươi, dám tự tiện xuất binh Cổ Sát tự. Tại sao không ai thỉnh thị Tiêu trưởng lão?” Liễu Tửu lạnh lùng nói.
“Thứ ta vô lễ.” Hàn Không không trả lời vấn đề, ngược lại làm một thế tay. Thoáng cái Liễu Tửu đã bị bao vây.
“Ngươi dám!” Liễu Tửu giật mình, nàng không ngờ Hàn Không dám ra tay với mình, linh lực chợt chuyển, muốn vung roi.
“Đây là mệnh lệnh của Tả đại nhân. Chúng tôi phụng lệnh Tả đại nhân giải quyết tu sĩ yêu tộc trà trộn vào đại hội Cửu Châu.” Hàn Không nói.
Liễu Tửu sửng sốt, yêu tộc? Yêu tộc trà trộn vào đại hội Cửu Châu? Chỉ thoáng chốc sửng sốt đó, trước mắt Liễu Tửu tối đen, trực tiếp ngã xuống. Hàn Không nhìn đệ tử báo tin cho Liễu Tửu, nhàn nhạt nói: “Kẻ tiết lộ quân tình, giết.”
Đệ tử đó cười khổ, rút bội kiếm ra cắt cổ, máu tươi bắn lên ngân giáp, mọi người trầm mặc.
Hàn Không nhìn Cổ Sát tự, đáy mắt sâu thẳm.
Đội ngũ tiếp tục đi tới.
Ai cũng không ngờ được Tả Khâu sẽ phát động tấn công vào lúc này. Trong mắt Hàn Không tràn đầy kinh sợ còn có hưng phấn muốn thử. Thanh niên tài giỏi của các phái đều tụ tập tại đại hội Cửu Châu này, trưởng lão đi cùng nhiều nhất chỉ có ba người, mà phái Côn Luân chỉ có hai trưởng lão. Tu sĩ trên hợp thể kỳ đã không quản thế sự, nếu loạn khởi cũng không nhất định sẽ xuất sơn. Nếu giết sạch tinh anh đời chữ “Nguyên” của phái Côn Luân, vậy phái Côn Luân sẽ phải đối mặt với khốn cảnh lớn nhất.
Yêu tộc xâm nhập là thật, giải quyết cũng là thật. Nhưng bổn ý của đại nhân, chẳng qua là mượn việc nói chuyện mình mà thôi. Đại nhân thật giỏi mưu tính.
“Các ngươi mai phục tại đây, nghe theo mệnh lệnh của ta mà hành động. Nhậm Giáp, nơi này giao cho ngươi.” Hàn Không nói xong túm lấy người bên cạnh rồi rút phi kiếm bay về Cổ Sát tự.
“Vâng!” Nhậm Giáp ôm lấy Liễu Tửu đáp lại. Đợi sau khi Hàn Không đi rồi ánh mắt gã nhìn Liễu Tửu mang theo mấy phần thương tiếc. Trưởng lão Tiêu Vân Dật đầu tiên là bị nội thương cực nặng, sau đó thế lực trong môn phái lại nơi nơi bị cản trở. Lần này Tiêu trưởng lão xuất hành đến đại lục Cửu Châu, trong trong ngoài ngoài Thái Hành đã được thanh tẩy một phen. Bầu trời của Thái Hành, đã biến rồi.
Hoặc nên nói, bầu trời Thái Hành đã sớm biến đổi rồi.
Nghĩ đến đây, dù là tâm trí kiên cường như Nhậm Giáp cũng không khỏi rét lạnh toàn thân. Tả Khâu đại nhân mưu tính quá lớn cũng quá sâu. Gã tính kỹ lại, không ngờ đã bắt đầu từ mấy năm trước, từ lúc… đại nhân bị móc mắt. Lần này chỉ trong mấy ngày người nắm quyền của Thái Hành lại từ Tiêu trưởng lão biến thành Tả đại nhân. Thái Hành cũng trải qua một trận gió tanh mưa máu, mà thái độ của trưởng lão khác, rõ ràng đều đứng về phía Tả đại nhân.
Lần này Tiêu trưởng lão gặp nguy, đệ tử có quan hệ mật thiết với Tiêu trưởng lão chỉ sợ cũng không có kết cục gì tốt, Nhậm Giáp nhìn Liễu Tửu, cho dù là người trong Bát Quái cùng trưởng thành.
Gió thổi báo giông tố sắp đến.
Người đội đấu lạp nghịch con cờ tự đấu cờ với chính mình, nhìn Thương Nhược Tuyết ngồi đối diện đang pha linh trà nói: “Nhược Tuyết, đệ tử phái đến Thái Hành có phải đã truyền tin tức về?”
“Mặc Ca nói tất cả thuận lợi. Thứ Thái Hành hứa cũng đã đến tay. Nhưng Nhược Tuyết không biết tại sao luôn cảm thấy bất an.” Thương Nhược Tuyết chau màu, tất cả quá thuận lợi, thuận lợi đến mức nàng cảm thấy không bình thường.
Thiên Sơn và Thái Hành quả thật bảo trì một giao hẹn ngầm. Chẳng hạn thái độ đối với Côn Luân, lại như hợp tác với Tả Khâu. Cho dù biết rõ dã tâm của Tả Khâu, nhưng bọn họ vẫn chọn Tả Khâu chứ không phải Tiêu Vân Dật.
Nếu Thái Hành luôn do Tiêu Vân Dật nắm quyền, Thiên Sơn sẽ thời thời khắc khắc đứng ngồi không yên. Tiêu Vân Dật và Tiêu Tiêu… cũng chính là Trí Tiêu hiện tại. Năm mươi năm trước suýt nữa đã kết thành đạo lữ, may mà không thành, tình nhân ngày xưa, trở mặt thành thù. Chuyện này người vui mừng nhất không ngoài phái Thiên Sơn. Tam đại môn phái chỉ có thể như vạc ba chân, trong đó bất luận hai phái nào qua lại quá gần, phái còn lại sẽ ăn ngủ không yên.
Hiện tại trừ Tiêu Vân Dật đối với Côn Luân vẫn giữ thái độ mờ ám không rõ, để Tả Khâu nắm quyền đương nhiên là chuyện tốt với phái Thiên Sơn.
“Quả thật không bình thường. Nhược Tuyết, nhanh chóng truyền lệnh của ta. Lệnh Liên An dẫn năm ngàn đệ tử nhanh chóng tới Cổ Sát tự.” Người đội đấu lạp nói.
Thương Nhược Tuyết giật mình, dường như cũng nghĩ tới gì đó, sắc mặt nghiêm túc, cúi đầu nói: “Vâng.”
Nếu suy đoán của nàng là thật, vậy Tả Khâu quá mức điên cuồng rồi. Nhưng Tả Khâu… khát vọng đối với chinh chiến của hắn cùng với trên trên dưới dưới phái Thái Hành, không thể không phòng.
Mà lúc này Hàn Không đã xách một người đến trước mặt Tả Khâu. Người đó bị Hàn Không ném xuống đất.
“Đại nhân, ta từng đến Côn Luân dò thám, không có bất cứ tin tức nào của Phương Khác, cũng không ai biết lúc này Phương Khác đang ở đâu.” Hàn Không báo cáo xong lại nhắc tới phân phó của Tả Khâu hôm qua.
Nhưng Tả Khâu chỉ nâng cằm người đó lên. Dung mạo lộ ra, người này tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, nhưng ánh mắt lại là một màu đỏ máu, hơn nữa tử khí trầm trầm không có nửa phần sinh cơ. Trên thân người này cũng truyền ra vị máu tanh nồng đậm, mà từ cổ gã trở xuống đều là đường vân kỳ dị chi chi chít chít.
Tả Khâu chậm rãi cười nói: “Hơn mười năm trước, các ngươi bị Phương Minh Viễn dẫn dụ mà đến, không ngờ cuối cùng là công dã tràng. Mười mấy năm sau, con của Phương Minh Viễn là Phương Khác đã lĩnh ngộ kiếm ý. Ngươi còn chưa mở miệng nói nguyên nhân sao? Cho ta biết, mười mấy năm trước là nguyên nhân gì khiến hai tộc yêu ma điên cuồng như thế, chấp nhận hy sinh năm vạn tu sĩ. Ta rất hiếu kỳ.”
Nói rồi Tả Khâu dịu dàng nâng mặt người đó lên.
Nhưng người đó lại không có chút dao động nào, như một vật chết.
Tả Khâu xem thường, chỉ là trong con mắt còn hoàn hảo là lãnh đạm.
“Đại nhân, đừng làm bẩn tay ngài. Thần trí của nó đã không còn rõ nữa.” Hàn Không nói, đáy mắt dậy sóng, gã dùng từ nó để chỉ động vật. Yêu tu này đã không thể gọi là người nữa, gã chết trong huyết trì sau đó lại sinh ra trong huyết trì. Cùng đồng tộc tương tàn, ăn máu thịt đồng tộc mà sống, thì sao còn có thể nói là người nữa?
Tả Khâu không nói gì, chỉ chậm rãi vuốt con mắt bị thiếu của mình. Năm đó, phân chi Phương gia diệt môn, năm đó hắn mất đi con mắt của mình. Hắn đã sớm phát hiện cơ quan ngầm của phân chi Phương gia nhưng lại không tìm ra vật gì hữu dụng. Thời gian trước dẫn dụ Tiêu Vân Dật đến nơi đó, vốn cho rằng có thể diệt trừ Tiêu Vân Dật, tiếc rằng chỉ khiến Tiêu Vân Dật bị trọng thương thật nặng mà thôi.
Hắn vẫn rất hiếu kỳ, rốt cuộc là thứ gì, có lực hấp dẫn lớn như thế? Hiện tại hắn nghĩ hắn tìm được đáp án rồi.
Hàn Không thấy vậy, mắt lóe qua một tia u quang, khẽ cúi đầu không nhìn Tả Khâu nữa. Gã thấy sau khi xuất quan, đại nhân đã buông chuyện con mắt xuống, nếu không sẽ không cắt mớ tóc phủ phần mắt để lộ con mắt bị thiếu. Tuy nghi hoặc tại sao đại nhân lại quan tâm một nhân vật nhỏ như Phương Khác, nhưng gã tin đại nhân. Chuyện đại nhân làm đương nhiên đều có đạo lý của đại nhân.
“Ngươi biết Thái A kiếm không?” Tả Khâu đột nhiên hỏi.
Hàn Không giật mình: “Ngài là nói thượng cổ thần kiếm Thái A năm đó Cốc Lương Mâu cầm trong tay hoành hành ba đại lục?”
Tả Khâu bật cười: “Chỉ là một thanh binh khí mà thôi, lại có vài người cho rằng chỉ dựa vào một thanh kiếm có thể thao túng một trận chiến. Càng ngây thơ hơn nữa là có người tin rằng bọn họ có thể tạo ra một thanh sát binh tuyệt thế. Thế là ngu xuẩn muốn trao linh hồn cho Thái A kiếm.”
Sau khi nói mấy chữ trao linh hồn, đáy mắt yêu tu nằm dưới đất lóe qua một tia sáng.
Hàn Không không tiếp lời, chỉ giữ tư thế cung kính.
“Sau đó, bọn họ thành công.” Tả Khâu mím môi, tạo ra một đường cong sắc bén.