Đêm đó, khi yêu phủ cử hành yến tiệc, Vương Lạc Dương dịch dung thành yêu tộc tóc xanh lặng yên vô thức xâm nhập vào phủ đệ, liên thủ với Hách Liên Đồng.
Hách Liên Đồng nhíu mày nhìn Vương Lạc Dương: “Hai người Phương sư thúc không biết thời gian đóng đỉnh… chúng ta đều biết chưởng môn nói trong đỉnh có cơ duyên của sư thúc, nhưng nếu sư thúc vì cơ duyên mà bị kẹt lại trong đỉnh thì phải làm sao mới tốt?”
Hai người nhìn đối phương một cái, đồng dạng lo lắng trùng trùng.
“Có thể làm đều đã làm rồi, chúng ta chỉ có thể đợi. Chúng ta phải tin tưởng y.” Vương Lạc Dương nói.
Sau đó nó lại hỏi: “Tình hình trong môn phái hiện nay thế nào? Chu sư thúc có tin tức gì chưa?”
Hách Liên Đồng lắc đầu, thấp giọng nói: “Đường dây đó của phái Thái Hành vì bảo mật, đều là liên hệ đơn tuyến. Người duy nhất có danh sách chính là Phương sư thúc, hiện nay y đã vào đỉnh, đường dây Thái Hành liền đứt hết.
Gần đây Thái Hành có động tác lớn, nhưng mật thám môn phái phái ra không có ai truyền lời về. Ngô Thất trưởng lão nói, đường dây Thái Hành ông đoán Phương sư thúc đã giao hết lại cho Chu sư thúc. Nhưng Chu sư thúc lại mất tích rất lâu. Điền Thanh Quang nói Phương sư thúc từng nói với hắn Chu sư thúc bị phái Thái Hành phục kích. Hiện nay chúng ta đoán hắn đã bị phái Thái Hành bắt giữ. Nhưng tại sao hắn không liên hệ với chúng ta?”
…
Chu Lập Đức được mọi người mong nhớ, quả thật đang ở Thái Hành. Hơn nữa là đang ở trong Thái Hành nhưng không phải bị bắt, mà là cam tâm tình nguyện lưu lại.
Hắn ở Thái Hành làm gì? Hắn ở Thái Hành dẫn dắt hài tử.
Trong một căn phòng lớn sáng tỏ, bày rất nhiều giường gỗ xếp thành hàng. Loại giường gỗ này giống như giường lớn, nhưng dài hơn và hẹp hơn giường lớn nhiều lắm, tứ phía đều có hàng rào vây lại. Trên giường là từng anh hài.
Trong gian phòng này tổng cộng có hơn ba trăm anh hài. Một đứa khóc trăm đứa theo, khiến nữ tu ở đây thật sự hiểu được cái gì gọi là khổ không thể tả. Dùng lời của Liễu Tửu để nói, nàng thà lên chiến trường cũng không nguyện ý ở đây thêm một ngày. Nhưng may là nơi này có Liễu Tửu, có phù chú của nàng giúp nữ tu thuận lợi hơn rất nhiều. Chẳng hạn thi hạ cách âm phù.
Chu Lập Đức chính là trà trộn trong đám tạp dịch, thỉnh thoảng đi dỗ các hài tử đang khóc.
Những hài tử này, toàn bộ đều là hài tử phái Thái Hành cướp về. Chu Lập Đức một tay ôm hài tử dỗ, trên mặt còn mang theo nụ cười.
Liễu Tửu bước tới, nhìn hài tử trong lòng hắn, nhíu mày lộ vẻ chán ghét: “Sao vừa đến tay ngươi liền không khóc nữa?”
Nhưng động tác nàng sờ mặt tiểu hài lại nhẹ đến không thể nhẹ hơn.
“Như vậy kẻ một tay như ta mới có chút tác dụng trong môn phái.” Chu Lập Đức cười hàm hậu.
Liễu Tửu nhìn ống tay áo bên trái trống rỗng của Chu Lập Đức một cái: “Sau khi kết thành nguyên anh, tay cụt của ngươi sẽ mọc lại.”
Lúc này, một tiểu hài lại khóc, Liễu Tửu nhíu mày nhìn một tu sĩ vội vàng chạy tới, sau đó mới rời khỏi phòng.
Chu Lập Đức buông hài tử xuống, sờ mặt, mục quang trầm trầm…
Liễu Tửu ra khỏi cửa, nhưng lại thấy càng nhiều hài tử trong viện.
Vừa biết đi đến năm sáu tuổi đều có. Chúng len lén nhìn nàng tự cho là che giấu được, ngây thơ lại yếu nhược.
Liễu Tửu tăng nhanh tốc độ rời đi, cho đến khi nàng ngự kiếm rời khỏi nơi này mới thở ra nhẹ nhõm, nàng nhìn những hài tử này, không cách nào không nghĩ đến những phụ mẫu qùy gục dưới đất khẩu cầu họ trả hài tử cho mình. Bọn họ liên tục dập đầu, cho dù trán sớm đã huyết nhục mơ hồ.
Những hài tử này… Liễu Tửu nhắm mắt lại, là tội nghiệt của Thái Hành. Tại sao, tại sao phái Thái Hành lại biến thành bộ dạng hiện nay?
“So với tàn sát, kết quả này đã tốt nhiều lắm rồi.” Chu sư huynh nói thế với nàng.
Không dám tin, không cách nào tin. Lẽ nào phái Thái Hành họ thật sự sẽ tàn sát sao? Thế nhưng nàng cũng không cách nào phủ định. Liễu Tửu hung tợn quất một roi để phát tiết.
Nhưng vào lúc này, lại nhìn thấy đoàn người Hàn Không đi tới trước mặt.
Ánh mắt Hàn Không từ roi trong tay nàng chậm rãi dời lên mặt nàng.
“Liễu sư muội.”
Liễu Tửu nhìn Hàn Không và Giang Trầm Chu cười lạnh hai tiếng rồi trực tiếp bỏ đi, căn bản không muốn nói nhiều.
Đám người Hàn Không và Giang Trầm Chu, nơi muốn đến không phải là tứ hợp viện Liễu Tửu vừa rời khỏi, mà là một sân diễn luyện cách đó không xa.
Trong sân diễn luyện phòng bị sâm nghiêm này, từng hàng tu sĩ mặc hắc bào giáp đằng đang diễn luyện. Tiếng hô quát đồng loạt, tất cả giống như rất bình thường, nhưng lại bất thường đến cực điểm.
Vì khiến người chấn kinh là khoảng cách tuổi tác của tất cả tu sĩ tại đây, có một vài đứa đã giống người trưởng thành nhưng trên mặt vẫn có thể nhìn ra sự non nớt. Có vài tu sĩ mới chỉ bộ dạng thiếu niên mười ba mười bốn. Nhưng nhiều hơn cả lại khoảng độ tám chín tuổi.
Thậm chí trong đó còn không có mấy ai cao bằng nửa người lớn, đều cầm đao thương kiếm kích cỡ nhỏ đấu khí vang vọng hô giết hết lần này đến lần khác. Nhưng chúng thậm chí không hiểu mình làm những thứ này vì cái gì. Bị giáo dục thành một khuôn, trong đầu chỉ có phục tùng và chiến đấu.
Từ trong mắt chúng có thể nhìn ra sự trung thành của chúng với Thái Hành và sự sùng kính dành cho Tả Khâu.
Đoàn người Hàn Không là đến quan sát.
Giang Trầm Chu và Hàn Không đứng sóng vai, bên cạnh hắn còn có Văn Qua – đây vốn là vị trí của Lãnh trưởng lão.
Hàn Không nhìn Văn Qua một cái. Văn Qua cong lưng càng thấp, cả người cúi xuống như một con tôm lớn.
Hàn Không đi ngang qua trước những phương trận này, thỉnh thoảng dừng chân quan sát thỉnh thoảng hỏi thăm đôi câu, vỗ lên bờ vai đơn bạc của những thiếu niên này cổ vũ vài câu. Trên mặt hắn mang theo nụ cười thích hợp, con có kiêu ngạo vừa lòng.
Nhưng chẳng qua vừa quay người, ánh mắt Hàn Không nhìn Giang Trầm Chu lại càng sâu. Hắn nhìn chằm chằm Giang Trầm Chu: “Ta sẽ nói đúng thật cho đại nhân.”
Đợi Hàn Không đi rồi, Văn Qua đứng bên cạnh Giang Trầm Chu khẽ cong lưng, hắn nhìn những đệ tử Thái Hành tương lai kia, cảm giác đầu tiên không phải là an ủi mà là một luồng hàn ý không hiểu từ đâu ra. Hàn ý này khiến hắn cảm thấy sợ hãi, nhưng hắn cũng không hiểu tại sao mình sợ hãi.
“Đại nhân, nơi này không những có đệ tử Thái Hành còn có một phần là tiểu hài bị bắt tới…” Văn Qua nói một câu như thăm dò, ánh mắt liếc về hàng phương trận có vóc dáng lùn nhất. Tuy là bắt đến, nhưng đã hoàn toàn không thể phân biệt rõ khác biệt của chúng với đệ tử Thái Hành.
Giang Trầm Chu cười như không cười nhìn Văn Qua: “Lẽ nào ta không biết? Còn cần ngươi tới nhắc nhở ta?”
Văn Qua giật mình, cúi đầu, ngay lúc này trong một hàng phương trận đột nhiên truyền tới tiếng huyên náo.
“Thanh Nhị Thập Tứ! Ra khỏi hàng!”
“Thanh Nhị Thập Tứ! Ta bảo ngươi ra khỏi hàng!”
Nhưng trong phương trận không có ai bước ra, chỉ là ánh mắt của tất cả mọi người đều lặng lẽ ném lên người tiểu bất điểm mặc giáp đằng nhìn không vừa người chút nào. Trông nó nhiều lắm là tám tuổi, vô cùng gầy. Trong tay cầm một cái thuẫn, đáy mắt lại là cố chấp.
Thiếu niên giáo huấn liền không kiên nhẫn, bước vào phương trận đá lên người nó một cái. Cước này không nặng, chỉ là làm ra vẻ mà thôi.
“Thanh Nhị Thập Tứ, tại sao không ra khỏi hàng?”
Tiểu hài co ro một chút, trong mắt còn có thể thấy lệ quang lấp lóe, nhưng nó không nói chuyện, vẫn trầm mặc.
Bất luận thiếu niên bức hỏi thế nào, nó vẫn trầm mặc đứng. Cho đến khi thiếu niên cuối cùng mất nhẫn nại tha nó ra khỏi hàng ngũ.
Cũng vào lúc này, một tu sĩ thành niên cầm roi đi tới, hỏi đã phát sinh chuyện gì. Sau đó quất mạnh một roi vào khoảng không.
Ánh mắt tiểu hài nhìn hắn khác với ánh mắt nhìn tu sĩ thiếu niên, trong ánh mắt đó gần như mang theo một loại hận ý.
“Thanh Nhị Thập Tứ! Nói chuyện!” Tu sĩ thành niên kia lạnh lùng quát.
“Ta không phải tên Thanh Nhị Thập Tứ! Ta họ Tiêu! Ta tên Tiêu Bình Phúc, mẹ ta nói tên ta là lấy từ bình an là phúc…” Tay cầm thuẫn của Tiêu Bình Phúc run rẩy.
Biểu tình trên mặt tu sĩ đó đại biến, xách cổ áo Tiêu Bình Phúc ném nó lên đài giữa sân diễn luyện.
Sân diễn luyện đột nhiên trở nên an tĩnh. Tất cả phương trận đều tụ lại trước đài. Giống như đang cử hành một nghi thức nào đó.
Một tu sĩ bước lên đài, đôi mày kiếm đen rậm kéo dài tận tóc mai, mắt sáng rõ. Mà Tiêu Bình Phúc thì đứng một bên, có chút sợ hãi nhìn mọi người đang tụ lại.
“Các ngươi phải theo lệnh bảo là làm, cấm là ngừng. Quân lệnh như núi. Các ngươi bây giờ đều lấy Xích Thanh làm số hiệu, đây là quân lệnh. Quân lệnh không thể trái, kẻ trái quân lệnh trượng năm mươi. Hành hình trước mặt mọi người, coi như răn đe cảnh cáo. Niệm tình tuổi nhỏ, chẳng qua mới luyện khí, phân ra thực thi trong mười ngày.” Nói xong thì có hai tu sĩ nâng ghế gỗ ra, ấn Tiêu Bình Phúc lên trên, giơ gậy gỗ đánh bôm bốp.
Tiêu Bình Phúc nhỏ gầy, gậy gỗ thô to.
Cảnh tượng có chút thảm liệt, toàn trường trầm mặc. Có vài thiếu niên đã len lén dời mắt, mà những hài tử nhỏ hơn thì giống như vừa mới trải qua một cuộc giáo dục chấn động. Ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Bình Phúc. Mà sau đó còn vang lên mấy tiếng thút thít đè nén, sau đó lập tức lại biến mất.
Sau đó vị tu sĩ đó quay mặt về phía đám đông tụ lại nói: “Có thể đứng ở đây đều là đệ tử tinh anh tương lai của phái Thái Hành chúng ta. Hiện nay thiên hạ đại loạn, yêu ma xâm nhập, nhân tộc đang phải đối diện với một lần hỗn loạn chưa từng có. Mà tạo nên điều này chính là phái Côn Luân…
Không phải tộc ta ắt có dị tâm!
Sát phạt khắp nơi, chính là thế thiên hành đạo. Phàm là đệ tử Thái Hành, nên lấy trảm yêu trừ ma làm trách nhiệm, hưng thịnh Thái Hành…
Mà các ngươi phải nên đạt được mong đợi, hướng theo lệnh, có lệnh thì làm, bị cấm phải ngưng, nơi chịu pháp lệnh và tập tục ảnh hưởng, đều phải như tứ chi bách cốt phục tùng ý chí. Như thế quân Thái Hành ta, tất đánh đâu thắng đó!”
…
“Vâng!” Đoàn người lại lần nữa sục sôi ý chí, đáy mắt tràn đầy chiến ý, mục quang không còn đặt vào Tiêu Bình Phúc nữa, mấy đứa nhỏ tuổi thì vẻ mặt mù mờ kêu theo, kỳ thật chúng làm gì hiểu được mấy thứ này?
Lúc còn chưa kết thúc Văn Qua đã bị Giang Trầm Chu phái đi làm chuyện khác.
Giang Trầm Chu đứng một bên nhìn từ đầu tới đuôi, tu sĩ đó bước xuống khỏi đài xong thì lập tức đi tới trước mặt Giang Trầm Chu.
“Đại nhân có gì phân phó?”
“Hài tử đó nói nó họ Tiêu?” Giang Trầm Chu hỏi.
Tu sĩ kia gần như lập tức rùng mình, hắn không phải trực hệ của Giang Trầm Chu, mà là do Hàn đại nhân phái đến. Nhưng trong phái ai cũng biết Giang đại nhân quản cái gì. Tù binh, mật thám… còn có phản đồ.
Mà Tiêu Bình Phúc chính là tốp hài tử bị bắt đến, nhưng lúc trước không có ai biết nó họ Tiêu. Dù sao tốp hài tử bắt từ Nam Lĩnh Tiêu gia đến hiện nay vẫn còn bị nhốt.
Tu sĩ gần như lập tức nói: “Ta lập tức đưa người đến địa lao.”
Giang Trầm Chu gật đầu, bâng quơ nói: “Về sau, loại không nghe lời giống vậy. Đều đưa đến chỗ của ta. Dù sao, địa lao quá lớn, người ít khó tránh khỏi cô quạnh.”
“Vâng.” Tu sĩ thầm mắng một tiếng, nhưng trên mặt không nhìn ra gì. Giang Trầm Chu là kẻ tiểu nhân, còn là một tiểu nhân âm hiểm. Đây là chuyện mọi người đều biết.
Nhưng sự trung thành của hắn với Tả đại nhân cũng là chuyện mọi người đều biết. Vì thế, hắn càng leo càng cao, dẫm mọi người dưới chân. Rõ ràng lúc trước chẳng qua chỉ là một nhân vật không nhập lưu như ngục tốt, mà hiện nay ngay cả Mục trưởng lão cũng bị hắn dẫm dưới chân.