“Trận bị phá rồi?!”
“Mau! Chúng ta mau rời khỏi đây!”
Các tản tu đã nhếch nhác không chịu nổi đều phóng ra pháp khí điên cuồng muốn thoát khỏi hải vực này. Trên hải vực này đã tổn thất không ít tu sĩ. Nhưng vẫn có một vài người, nhìn chằm chằm đáy biển cuộn trào, muốn vào bí cảnh trong tưởng tượng của họ. Chỉ vì một phần cơ duyên, chỉ có người đã vào thế giới trong đỉnh được gọi là bí cảnh kia mới hiểu, bí cảnh này căn bản không có bất cứ cơ duyên nào, chỉ là một vùng đất chết mà thôi.
Phương Khác cõng Diệp Vu Thời đứng lặng tại chỗ. Vì đã trễ, trận pháp bị phá quá trễ, lúc này bất luận có chạy thế nào cũng không thể tránh khỏi đỉnh sinh khói. Tu sĩ kỳ hợp thể đều không thể chạy thoát, huống chi là họ.
Phương Khác nhìn trung tâm trận chiến.
Trí Tiêu, Mai Hân sóng vai mà đứng, đối diện họ là Phùng Sinh và hơn ngàn tu sĩ Thái Hành sau lưng Phùng Sinh. Ngàn tu sĩ đó dẫm lên âm dương thái cực đồ thật lớn được phủ trên mặt biển. Âm dương thái cực đồ to lớn đó đang kêu gọi âm dương thái cực đồ nhỏ sau lưng Phùng Sinh.
Sắc mặt Trí Tiêu không đổi, nhưng trên người dính máu, mà trên đầm lụa trên người Mai Hân bị máu thấm ướt dán vào người. Cánh tay cầm kiếm của Phùng Sinh bị chặt bỏ từ khuỷu.
Duy chỉ có mình Thái A cầm một thanh trường kiếm, đứng ngoài vòng chiến của ba người. Thái A như có cảm giác gì chuyển đôi mắt đen kịt nhìn sang hướng Phương Khác, rõ ràng là khoảng cách cực xa. Nhưng đôi mắt ảm đạm không ánh sáng đó lại như ở gần ngay trước mặt, một thân huyền y phần phật trong gió đối chọi cường liệt với mái tóc màu bạc, trầm mặc mà sắc bén, như một thanh kiếm bình thường được che phủ đi tất cả mũi nhọn. Nhưng người biết nhìn kiếm vừa nhìn sẽ biết kiếm này sắc bén vô cùng.
Hắn nhìn Phương Khác một cái, rồi dời đi nhìn chằm chằm phía Thái Hành.
Phương Khác chậm rãi dời tầm mắt, thuận theo đường nhìn của Thái A, chân mày dần nhíu lại, trong đám đông tu sĩ Thái Hành cũng có một nam tử tóc màu bạc, nam tử tóc màu bạc đó đờ đẫn bị xích lại, một thanh đại đao gác trên cổ, máu chảy xuống nhiễm đỏ y sam màu trắng của hắn.
“Người đó chính là yêu tu của tộc Thương Lục?” Phương Khác mỉa mai, sau đó cười lạnh nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ: “Bạch nhãn lang, bạch nhãn lang nuôi uổng công.”
Người này chính là nguyên nhân tại sao Thái A sẽ đứng ngoài vòng chiến. Vì người này là chấp niệm của Cốc Lương Thương. Trước mắt Phương Khác hiện lên bộ dạng Thái A ngẩn ngơ rơi lệ.
Phương Khác vừa dứt lời, Thái A như nghe thấy được lại nhìn về bên này một cái.
“Hắn chỉ là kiếm linh mà thôi.” Diệp Vu Thời nhàn nhạt nói, trước khi Phương Khác lên tiếng lại nói: “Sao hiểu được nhân tâm khó dò. Yêu tu đó bị nhốt trong huyết trì mấy năm, sớm đã bị thẩm thấu không còn ra hình người. Hiện nay chẳng qua chỉ là một con rối của phái Thái Hành thôi.”
Phương Khác không nhịn được, lại cười lạnh một tiếng. Nhân tâm khó dò, hay kiếm tâm khó dò đây. Y bị Thái A đùa giỡn quay vòng vòng lẽ nào còn ít sao? Chẳng qua vừa nghĩ đến Thái A bị người lừa gạt, ngược lại y còn giận hơn cả vừa rồi.
Đột nhiên, phản phất như cảm giác được gì đó. Phương Khác chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy trong âm dương bát quái đồ thật lớn kia bước ra một người, người đó giang rộng hai tay, trước người nổi một âm dương bát quái đồ nữa.
Trên gương mặt âm nhu tú mỹ của người đó mang theo ý cười dịu dàng, con mắt còn hoàn hảo nhìn thẳng vào họ. Người này chậm rãi bay lên không, lơ lửng phía trên âm dương bát quái đồ thật lớn, thân hình thon dài ẩn trong trường bào tay rộng. Mái tóc buộc cao lộ ra diện mạo như nữ tử, gương mặt trắng tinh như ngọc, nhưng là một nửa tuyệt diễm một nửa tiếc nuối. Tả Khâu nghiêng người nhìn hai người Phương Khác, giữa mày là khoái ý dịu dàng không thể tả. Chỉ là khóe môi đỏ tươi cong lên một độ cong khiêu khích.
Trên biển lớn mênh mông, mưa gió chợt ngừng, khắp trời là biển sao. Ba tu sĩ kỳ hợp thể đứng trên không đối kháng, một âm dương bát quái đồ thật lớn ấn trên biển.
Tả Khâu lơ lửng trên không đứng dưới ba tu sĩ kỳ hợp thể, nhưng lại không có nửa phần thất sắc, mà ngược lại bầu trời đầy sao lại làm nền cho hắn.
Diệp Vu Thời ngẩng đầu mỉm cười nhìn Tả Khâu, đáy mắt phản chiếu ánh sao lấp láy.
Không cần ngôn ngữ, Phương Khác cõng Diệp Vu Thời từng bước từng bước đi về hướng Tả Khâu. Động tác cực kỳ chậm rãi, tư thế cực kỳ ung dung. Nhưng trong thoáng chốc đã đi xong cả trăm dặm, sau lưng để lại tàn ảnh nhàn nhạt.
Mọi người ngoài chiến trường như pháo hoa vừa bùng nổ, mang theo từng luồng linh quang chạy trốn khắp nơi. Trong trăm ngàn lưu quang này, Phương Khác lại cõng Diệp Vu Thời đi ngược lại.
Thương Nhược Tuyết híp mắt nhìn tình hình hiện tại, trở tay bắn vào bàn bát quái của Hàn Không.
“Chỉ sợ không ai biết, Thương Nhược Tuyết lại là một thể tu.” Hàn Không nhìn dấu ngón tay lõm vào trên bàn bát quái, còn là một thể tu đáng sợ như thế. Một nữ tử với bộ dạng nhu nhược yếu đuối lại là một thể tu, ai có thể ngờ được?
Vai trái của Hàn Không lõm vào một khối, máu tươi tràn lan, đây là cái giá để hắn biết được chuyện này.
“Phái Thiên Sơn hiện nay đã rơi vào chung đường với yêu ma.” Hàn Không tiện tay ném bàn bát quái đi, nghiêng mắt liền nhìn Khoản Đông Nhiên sống chết không rõ.
Thương Nhược Tuyết nhẹ cười ra tiếng, dịu giọng nói: “Hàn sư huynh nói lời này không hay lắm, ba tộc dung nhau là thuận theo thiên đạo.”
Hàn Không nhướng mày, lộ ra mấy phần ý cười: “Theo như ta biết, hiện nay ngươi không thể đại biểu cho Thiên Sơn. Là ngươi đang dùng thân phận Thương Nhược Tuyết của mình công khai phản bội phái Thiên Sơn sao?”
Thương Nhược tuyết đưa tay nhẹ che miệng, cười ra tiếng. Tư thế như thiếu nữ ngây thơ được nuôi trong nhà không hiểu thế sự, chỉ là máu trên đầu ngón tay dính lên gương mặt trắng nõn mang đến một phần mỹ lệ yêu dị.
“Hàn sư huynh nói đùa rồi. Ngươi lại đang dùng thân phận gì chất vấn ta phản bội Thiên Sơn? Chẳng lẽ phái Thái Hành thật sự cho rằng phái Thiên Sơn là dạng dế kiến dựa vào Thái Hành để sống sao?”
“Lẽ nào không phải.” Hàn Không trở hai tay, một bộ bàn cờ xuất hiện trên tay hắn, cùng lúc dưới chân hắn kéo dài ra một bàn cờ rộng cả ngàn mét. Hắn, Thương Nhược Tuyết, Khoản Đông Nhiên đều ở trên bàn cờ.
Thương Nhược Tuyết buông tay, bước tới một bước tấn công Hàn Không: “Tự nhiên không phải, có vài chuyện Thái Hành ngươi làm được, Thiên Sơn ta đương nhiên cũng làm được.”
…
“Huynh giải trận, đệ phá trận.” Diệp Vu Thời nói.
Phương Khác nhẹ gật đầu, lấy đài sen đã hư hại ra, đặt Diệp Vu Thời xuống. Xoay người nhìn Tả Khâu, hơi nâng trường kiếm trong tay.
Oành! Kiếm khí như sóng, uy áp như biển. Mấy người Trí Tiêu và Phùng Sinh lại giao thủ.
Trong sóng khí điên cuồng, Phương Khác cầm trường kiếm, nhảy vọt mấy cái đến trước âm dương bát quái trận.
“Cấn sơn.” Diệp Vu Thời ngồi khoanh chân trên đài sen, thần thái tự nhiên, nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn Phương Khác, như thể những thứ khác đều không lọt được vào mắt hắn.
Tả Khâu giang hai tay ra, âm dương bát quái đồ cỡ nhỏ trước người hắn chậm rãi bay lên. Âm dương bát quái đồ dưới chân hắn còn đang cuồn cuộn cung cấp linh lực cho Phùng Sinh. Âm dương bát quái đồ này chính là trận pháp chí cực phù hợp với hàm nghĩa tương sinh tương khắc nhất trong thiên địa nhân. Vì thế ngũ hành tương sinh, linh lực đương nhiên tự sinh không ngừng. Trận này còn, một mình Phùng Sinh có thể địch được Trí Tiêu cùng Mai Hân liên thủ.
“Khôn địa.” Âm thanh Diệp Vu Thời xuyên qua tất cả âm thanh trên thế gian truyền vào tai Phương Khác.
Phương Khác cầm kiếm chém mạnh xuống vị trí Khôn, âm dương bát quái đồ đó hơi dừng lại một chút, sau đó tiếp tục chuyển động.
Tả Khâu nhìn Phương Khác, chậm rãi cười, hắn ngửa lòng bàn tay phải lên nhẹ nói: “Bát quái trong chưởng.”
Trên đầu Phương Khác chợt xuất hiện một bàn tay vô cùng lớn, trong bàn tay đó có đủ đường vân. Lòng bàn tay là đường, trên lòng bàn tay là tám quan vị Càn cung Khôn quan Chấn quan Tốn quan Khảm quan Cấn quan Ly quan Đoài quan được đường đỏ nối lại với nhau, là một bát quái đồ trong bàn tay.
Bàn tay đó ụp xuống Phương Khác.
Diệp Vu Thời nhanh chóng dùng tay phải tính toán, âm thanh bình đạm vang lên bên tai Phương Khác.
“Hợi mười hai, Khảm lục, chém!”
…
“Tốn năm, Khôn tám.”
Tả Khâu liên tiếp xuất chiêu, Diệp Vu Thời phá giải, hai người cứ thế so đấu trận pháp diễn toán.
Tả Khâu bình thản ung dung, Diệp Vu Thời thản nhiên tự tại, nhìn thì bình thản vô ba, kỳ thật mỗi một bước đều bao hàm sát cơ thật lớn. Sát cơ lan tràn ở trung tâm ba người.
Diệp Vu Thời cố gắng diễn toán, sau lưng đã ướt mồ hôi, đầu đau như muốn nứt nhưng trong cơn đau này, đầu óc Diệp Vu Thời lại tỉnh táo chưa từng có. Mỗi một bước hắn đều tính toán được trăm bước hoặc ngàn bước sau, khiến hắn kinh ngạc là năng lực diễn toán của Tả Khâu.
Tóc mai trước trán Tả Khâu nhẹ bay lên, trong con mắt còn hoàn hảo mang sát cơ sắc bén. Hắn nhếch môi thành một độ cung, tay nhẹ dương lên. Từ trong âm dương bát quái trận bước ra một đội người, mang theo ý sát phạt máu tanh tấn công Diệp Vu Thời.
Nếu còn tiếp tục diễn toán, hắn nhất định rơi xuống hạ phong, không hổ là Diệp Vu Thời. Tả Khâu cười nhẹ, rồi nhàn nhạt nói: “Đáng tiếc hôm nay ngươi bị thương, nếu không chắc có thể được kiến thức một chút phong thái của trận pháp sư phá giải được cấm chế ba giới.”
Diệp Vu Thời lắc đầu, cười không nói, chỉ là nhẹ điểm ra, mấy đóa Băng Lưu Diệm xoay chuyển va lên âm dương bát quái.
Từng luồng linh quang liên kết với nhau, ánh lên đường vân phức tạp.
Oành! Tiếng nổ chấn điếc tai, khí dâng lên đợt sóng lớn.
Âm dương bát quái đồ rung mạnh, rồi ngưng trệ như không thể vận chuyển được nữa.
Phương Khác dừng lại dẫm lên phương vị, sau khi chém chết hai người thì nhìn Tả Khâu nhếch môi cười: “Ngươi sai rồi, Vu Thời không phải trận pháp sư, hắn là phù lục sư.”
Vừa rồi Phương Khác bước đi như đang phá trận, bước đi như đang tránh né bát quái trong chưởng của Tả Khâu, chẳng qua là đang vẽ phù mà thôi.
Sắc mặt Tả Khâu không chút thay đổi, hơi thở dài nhìn Phương Khác nói: “Thì ra là thế sao?”
“Vậy các ngươi vẫn đừng miễn cưỡng là hơn.” Tả Khâu nhẹ liếc Diệp Vu Thời một cái, nhàn nhạt nói.
Phương Khác nhíu mày, nghiêng đầu nhìn. Trên mặt Diệp Vu Thời hiện lên rặng đỏ không bình thường, một tay che miệng ho lên hai tiếng.
Phương Khác cong môi, chém kiếm ra, sóng lớn ngập trời, sát cơ tất hiện.
“Ngươi còn phí lời hơn cả ta.” Phương Khác bình đạm nói, mũi kiếm quét tới, mấy người còn lại đã táng mạng.
Tả Khâu cười, nụ cười cực kỳ diễm lệ. Thoáng cái, âm dương bát quái trận chuyển thành sát trận. Mà Tả Khâu nhẹ nhàng nhảy lên rồi xuất hiện phía trước Phương Khác.
Chiến đấu chân chính, hiện tại mới bắt đầu.