Trần Chử và Chu Thức Vũ nhìn nhau một cái, bầu không khí khá trầm trọng. Đội đệ tử phái Tả Khâu mặc phục sắc có hình bát quái màu đen vây chặt cấm chế di phủ như thùng sắt. Nơi ở của phái Thái Hành còn ẩn ẩn truyền đến uy áp của tu sĩ kỳ nguyên anh.
Các tán tu vốn đang ồn ào lập tức trở nên cẩn thận, phái Thái Hành đã hoàn toàn khống chế cục diện.
Sắc mặt Trần Chử cực kỳ khó coi, phái Thái Hành triệt để gài bẫy Côn Luân một phen. Trong di phủ, thứ quan trọng nhất chính là truyền thừa, ai có thể tìm được đầu tiên, thì người đó là kẻ thắng lớn nhất. Mà với thực lực phái Côn Luân, trong di phủ này chỉ có thể tự bảo vệ lấy mình. Trần Chử thầm ước lượng thực lực của năm người họ.
Phương Khác thầm than một tiếng, tòa di phủ này chưa từng xuất hiện trong tiểu thuyết. Y hoàn toàn mù mờ, nhưng bây giờ không thể quấn quýt lấy tiểu thuyết nữa, lúc này quan trọng là phải sống sót. Bảo không lạnh không nóng thì không bằng nói là bị động, không đủ kiên định cũng không có chí hướng gì lớn, hoặc nên nói y là một người không có “phương hướng”, không biết mình muốn gì, cũng không có mục tiêu gì rõ rệt.
Ở thế kỷ 21 y chính là như vậy, miễn cưỡng coi như nỗ lực thi đậu một đại học không tệ, không lo nghĩ quá nhiều đã chọn một chuyên ngành ít được quan tâm. Chuyện đáng mừng nhất chính là phát hiện mình vô cùng hứng thú với việc nghiên cứu ngôn ngữ cơ thể, biểu cảm trên mặt người khác. Tiếc rằng, cuối cùng vẫn không thể kiên trì, vì không đủ mạnh mẽ. Thầy hướng dẫn của Phương Khác cũng đành bất lực, vất vả lắm mới tìm được một nhân vật thiên tài về mặt này, kết quả lại phát hiện học sinh đó vốn không dám đối diện hiện thực. Sở thích chính là khi rảnh rỗi xem tiểu thuyết tu chân huyền huyễn.
Phương Khác liếm đôi môi đã khô, đảo mắt nhìn những tu sĩ khác, trên mặt mỗi người đều viết đầy phòng bị, còn có tính công kích do cơ thể biểu hiện ra. Những nhân vật trong tiểu thuyết thế này là dạng y luôn hướng tới, đủ kiên định, có mục tiêu, không chùn chân, không sợ hãi, dám đối mặt tất cả cản trở.
Y không được như họ, trước giờ y đều tự biết mình, y vừa không thông minh tuyệt đỉnh cũng không phúc hắc yêu nghiệt, không khắc khổ kiên định cũng không lười biếng tản mạn, không khiêm nhường cũng không kiêu ngạo.
Phương Khác, phải sống sót. Phương Khác mím môi, cười lên.
Diệp Vu Thời vô tình thấy nụ cười đó, chợt tỉnh ra. Phương Khác nhất định không biết ánh mắt của mình sáng cỡ nào. Lấp lánh phát quang như thế, như những vì sao mang ánh sáng chói mắt lấp lánh trong màn đêm.
Đây là một ánh mắt kiên định, kiên định đến mức Diệp Vu Thời thông qua ánh mắt đó thấy được bản thân lúc ấu thơ.
Sống sót, sau đó giết chết họ. Không lưu một người.
Gầy yếu, mặc y phục giá rẻ rách nát, mỗi ngày đều không thể yên ổn, cùng đám ngũ thúc luẩn quẩn bên ranh giới sinh tử. Sau đó A Thạch chết, Mi Di chết, Dạ cũng chết… người bên cạnh đều chết, cuối cùng ngũ thúc cũng chết.
Ngũ thúc có xưng hiệu là thiên hạ đệ nhất võ giả, vậy mà dưới tay những tu tiên giả đó lại chẳng chịu nổi mười chiêu.
Sống sót, nhất định phải sống sót. Diệp Vu Thời thậm chí không bận tâm chôn cất thi thể ngũ thúc, đã bắt đầu đào vong. Sớm muộn gì những người đó cũng bị hắn giết sạch.
Tu tiên giả? Vậy thì thế nào. Một trong ngũ đại thế gia tu tiên giả, vậy thì lại thế nào. Nợ máu phải trả bằng máu, Diệp Vu Thời khô gầy vàng vọt lúc chỉ mới năm tuổi, trong mắt đã đầy kiên định. Từ phàm giới đến tu tiên giới, sau đó bái sư Côn Luân.
Không giống, Diệp Vu Thời nhìn ánh mắt Phương Khác. Họ không giống nhau, Diệp Vu Thời khẽ cong mắt, nhìn cấm chế di phủ.
Ánh sáng của cấm chế càng lúc càng yếu, đây là một loại cấm chế cổ xưa nhất, vô cùng thịnh hành hơn hai ngàn năm trước. Lực phòng ngự kinh người, hơn nữa thủ pháp bố trí tuy đơn giản nhưng hay thay đổi, khó thể phá giải, sau đó thì không có ai dùng loại cấm chế này nữa. Vì sau này trận pháp sư phát hiện căn bản không cần phải phá giải cấm chế này, chỉ cần tìm được [điểm] của cấm chế, thì có thể dùng [phản cấm chế] không ngừng trùng kích nó, lực phòng ngự mạnh cũng là nguyên nhân khiến nó tiêu hao linh lực rất lớn. Linh lực đến từ linh thạch để bố trận, một khi tiêu sạch, cấm chế này hoàn toàn không còn tác dụng nữa.
So với những cấm chế khác, loại cấm chế này không những tiêu hao nhiều năng lượng mà thời gian duy trì cũng ngắn. Vì thế loại trận pháp đó cũng trở thành gân gà, ăn thì vô vị, nhưng vứt thì tiếc.
Ánh sáng cấm chế tản đi, lập tức mọi người đều ngẩn ra.
Vì di phủ này nằm ở dưới đất, hang động nho nhỏ cũng bị mở rộng thành hố lớn hình tròn mấy chục mét. Hố lớn đào sâu đến mười mấy mét thì chạm vào cấm chế, lúc này cấm chế đã tan, tầng đất mỏng manh lập tức rớt vào trong di phủ.
Thông qua hố lớn hình tròn lại là một khu rừng… một khu rừng rậm rạp. Mọi người đều sửng sốt, chưa từng thấy di phủ thế này. Rừng mọc dưới đất?
Vài bóng người nhanh chóng tiến vào di phủ, những người còn lại lập tức phản ứng, ùa vào như ong vỡ tổ.
Đám người Phương Khác thuộc nhóm đầu tiên vào di phủ.
Phương Khác vừa vào di phủ đã thầm kêu không tốt, sau khi vào rồi lại không phải đang ở trong khu rừng quái dị đã nhìn thấy, mà là một vùng sương mù mông lung. Mưa bụi lất phất như mùa xuân, vô cùng mờ mịt. Nhưng điều làm Phương Khác biến sắc là đám người Diệp Vu Thời không xuất hiện ở đây. Rõ ràng cùng vào, nhưng bây giờ chỉ còn mình y.
Phương Khác lấy ra một tờ giấy súc, đầu ngón tay điểm sáng, nhanh chóng gấp thành hạc giấy.
“Trần sư huynh, các huynh đang ở đâu?” Điểm ngón tay mang ánh sáng lên người hạc giấy, hạc giấy nổi lên… nhưng nửa ngày không có dấu hiệu bay đi.
Bị ngắt liên hệ rồi, y bị vây trong trận pháp này. Đối với hạc giấy, chỉ cần ngươi có ký hiệu của người đó, bất kể bao xa đều có thể để hạc giấy truyền tin. Nếu không thể sử dụng hạc giấy, nói rõ ngươi đang ở trong trận pháp.
Phương Khác nhìn trời mưa mông lung, qua màn mưa dày đặt này tầm nhìn bị giảm mạnh, ngoài năm bước đã là một vùng trắng xóa. Phương Khác ngẩng đầu, rõ ràng đang ở dưới đất, nhưng nơi này lại như đang ở trên mặt đất.
Ảo trận?
Phương Khác nhíu mày, lật ngón tay lên tạo một thủ thế phức tạp. Ánh sáng chớp lóe, đúng như dự liệu không xuất hiện điểm tựa.
Phàm là ảo cảnh, thì thiên biến vạn hóa, mà trong thiên biến vạn hóa này lại có một vài nơi vĩnh viễn không thay đổi, đó chính là điểm tựa, cũng được gọi là sơ hở của ảo trận.
Không phải ảo trận? Hay công lực của y chưa đủ? Phương Khác nghiêng đầu, xác định phương hướng phải đi, trên đỉnh đầu là một màn linh lực trông suốt tròn như miếng bánh. Đi xuyên màn mưa, cảnh tượng trước mắt chẳng hề thay đổi, vẫn là màn mưa liên miên bất tận, mặt đất màu nâu đen, trống rỗng không có vật gì.
Bỗng, Phương Khác kinh ngạc, màn mưa liên miên bất tận vốn không có lực sát thương gì chợt biến thành tinh thể như kim mảnh, đâm về hướng y.