Khi khói càng thêm nồng.
Một chiếc thuyền như u linh dâng lên từ đáy biển, cuốn mười mấy chiếc thuyền lớn vào. Phần lớn tu sĩ trên thuyền còn chưa phát giác chỉ một lòng nhìn chằm chằm đáy biển.
Đợi khi hỗn loạn lan ra như từng đợt sóng, tất cả đã trễ. Trong tiếng chất vấn ngờ vực của mọi người, những tu sĩ Thái Hành nhanh chóng khống chế cục diện.
Phương Khác và Thương Nhược Tuyết nhìn nhau một cái, sau đó cũng như những người khác an tĩnh theo tu sĩ Thái Hành lên một chiếc thuyền khác. Y nhìn phái Thái Hành nhanh chóng dựng trận pháp trên mặt biển, hơn nữa trận pháp và khói đen kia cứ như dung làm một thể.
Suy đoán của họ là chính xác, có lẽ ngay từ đầu phái Thái Hành đã biết chuyện đỉnh sinh khói, cho nên sau khi Phùng Sinh đạo nhân mất tích phái Thái Hành mới không có hành động.
Vì thế… y và Thương Nhược Tuyết chẳng qua chỉ là thuận tiện, đám người Trí Tiêu mới là mục đích chủ yếu của Thái Hành. Một khi Trí Tiêu không còn, Côn Luân sẽ lung lay sắp đổ.
Vẻ mặt Phương Khác bắt đầu ngưng trọng.
…
Một luồng linh quang hiện lên, trận pháp đã thành. Trận này nhìn như một cái lưới lớn đang giăng xuống, vô cùng đơn giản, nhưng lúc trận thành lại xuất hiện tiếng hổ gào rồng gầm.
“… Đây là Ngũ Hành Tỏa Long trận! Không ngờ trong đời lão phu còn có thể thấy được Ngũ Hành Tỏa Long trận!” Không xa có một tu sĩ đột nhiên phá khỏi phòng hộ, tì lên lan can thuyền giơ cao hai tay vẻ mặt điên cuồng mà kinh hỉ.
Phương Khác nhận ra người này chính là trận pháp sư nổi danh trên Thiên bảng, trên bảng người này tu vi không tính là cao nhưng xếp hàng rất cao, chỉ vì ông ta là một đại sư trận pháp cực kỳ lợi hại.
Cùng với tiếng kêu đó, mọi người bắt đầu xao động. Dù cho tu sĩ Thái Hành cầm mũi mâu lóe hàn quang cũng không thể ngăn cản nhiệt tình của họ.
“Khó trách Thái Hành tự tin như thế, thì ra là Ngũ Hành Tỏa Long trận.” Thương Nhược Tuyết nhìn vẻ nghi hoặc trên mặt Phương Khác, dịu giọng giải thích: “Một ngàn bảy trăm năm trước, phái Thái Hành dùng trận này vây chết một đại năng sơ kỳ độ kiếp trên bảng tản tu. Nhưng cái giá phải trả cũng cực cao, sau khi trận tan, những người này đều hủy.” Thương Nhược Tuyết nhẹ liếc nhìn những tu sĩ trên mặt biển, những người này tu vi cũng coi như không tồi. Nhìn sơ qua, thế mà không có ai dưới kim đan. Phái Thái Hành cũng có thể bỏ được, vậy mà trong mắt những người này không hề có chút oán hờn hay không cam lòng nào, còn mang theo sự cuồng nhiệt như hiến tế.
Nhớ tới những ngày nàng bị sư phụ rút quyền, sau đó lại đến đây. Côn Luân phá vỡ cục diện, lại rơi vào cạm bẫy Thái Hành. Từng vòng tuần hoàn, từng bước tính kế đều là tác phẩm của Tả Khâu.
Năm đó khi vây cánh Tả Khâu còn chưa cứng, nàng vốn nên xuất thủ, chỉ là sư phụ lo trước lo sau để mất thời cơ.
Thương Nhược Tuyết rũ mắt, mi mắt run run. Năm đó sư phụ vì băng tâm bị trộm lại còn bị Phương Minh Viễn gài bẫy thụ thương phải bế quan. Trên trên dưới dưới phái Thiên Sơn đều giao lại cho đệ tử thân truyền chưởng môn là nàng xử lý. Sau đó tuy xuất quan, nhưng lại dùng thân phận người đội đấu lạp đi bên nàng chỉ dẫn nàng. Nàng cho rằng sư phụ đây là đã giao phái Thiên Sơn cho mình.
Ai biết bây giờ sư phụ lại đích thân xử lý sạch sẽ người của nàng, trực tiếp phái nàng đi?
Thoáng chốc trong đầu Thương Nhược Tuyết đã xoay chuyển cuồn cuộn.
Phương Khác nghe Thương Nhược Tuyết nói, sắc mặt càng ngưng trọng hơn.
Lúc này, khói đen dưới đáy biển tựa hồ lan tràn đến trình độ nhất định thì bắt đầu tỏa ra kịch liệt, khói đen như mực phản phất như muốn phá khỏi mặt biển. Mà mặt biển đang bắt đầu chấn động, thuyền của họ còn cách khói đen khá xa, mà bây giờ lại nhấp nhô như thể sẽ lật nhào ngay lập tức.
Có vài tu sĩ trực tiếp bị hất ra khỏi thuyền, sau đó không còn âm thanh, chỉ để lại một chút bọt nước trên mặt biển.
Phương Khác cảm thấy linh lực trong người bắt đầu vận chuyển đình trệ, thuyền đã chậm rãi chìm xuống.
“Thuyền đang chìm! Giống như có thứ gì kéo nó!”
“A!”
Từng tiếng kêu thảm vang lên, những tu sĩ vốn thấy thuyền bắt đầu chìm liền bay lên đều như con diều đứt dây trực tiếp rớt xuống biển, sau đó không thấy nổi lên.
Mà ba người Phương Khác luôn giả vờ hoảng loạn như mọi người lại đột nhiên gây rối, giành lấy hương mộc đã điểm trong tay tu sĩ Thái Hành gần nhất. Thứ này mỗi tu sĩ Thái Hành đều có một phần, tất có kỳ quặc.
Quả nhiên, hương vừa đến tay, đầu óc nặng nề trở nên tỉnh táo hơn nhiều. Linh lực mắc kẹt trong người lại bắt đầu vận chuyển, hơn nữa lực hút kỳ lạ dưới đáy biển cũng biến mất.
“Mau! Giành lấy hương trong tay họ! Thứ này có thể khiến chúng ta không bị chìm!” Khoản Đông Nhiên quát lớn với đám người đang hoảng loạn, thoáng cái cục diện càng thêm loạn.
Các tu sĩ vốn e dè phái Thái Hành đều thi nhau sử ra sát chiêu để cướp hương, cục diện loạn cả lên.
Ba người Phương Khác sau khi thử qua trên mặt biển có thể ngự kiếm, liền nhanh chóng tiếp cận thuyền có Hàn Không.
Mắt thấy nhân loạn đã sắp đến nơi được, khói đen trong biển lại phát sinh dị biến. Nước biển ở nơi khói đen lan đến sôi lên sùng sục, trong mấy tức mặt biển đã phủ một tầng sương mù đậm che phủ không thấy được năm ngón. Sương mù này màu trắng sữa, nhìn giống như ruột bông, đưa tay chạm vào là một vùng ẩm ướt. Trong một vùng trắng xóa như thế này, trừ khi đưa tay đến trước mặt may ra mới thấy được màu của bàn tay.
Phương Khác quay người muốn kéo Khoản Đông Nhiên, nhưng lại bắt vào khoảng không. Mà linh thức thì không thể đưa ra nửa phần, còn chưa kịp nghĩ kỹ, một tiếng vang lớn chấn ầm ầm lỗ tai.
Phương Khác giật mình, trực tiếp ngã khỏi kiếm, y lập tức xoay eo, mũi chân đạp lên mình kiếm. Kiếm rơi xuống, y mượn lực đó mới vất vả ổn định trọng tâm.
Là uy áp của tu sĩ cấp cao, cấp cao tuyệt đối!
Phương Khác thầm chấn động.
“Ngũ Hành Tỏa Long trận? Xem ra phái Thái Hành vì giữ ta lại, đã tốn không ít tâm tư.” Âm thanh quen thuộc vang lên, nhưng Phương Khác lại không cách nào phân biệt hướng âm thanh truyền đến.
“Nhưng đáng tiếc, muốn dùng trận này vây khốn ta, trước phải phá được sương mù đầy trời này đã.” Trí Tiêu lại nói.
Phương Khác chớp chớp mắt, cười.
“Hiện nay ngươi đã bị trọng thương, dù có bố trí sương mù này cũng chỉ kéo dài thời gian thôi, có tác dụng gì?” Giang Trầm Chu lạnh lùng chế nhạo: “Huống chi, Định Châu cửu đỉnh đã khởi động. Nếu ngươi không thể phá được Ngũ Hành Tỏa Long trận trong một ngày thì sẽ bị cửu đĩnh vĩnh viễn trấn áp trong thế giới của đỉnh. Ngươi không đi phá trận, ngược lại để chúng ta phá trận, có đáng cười không?”
Âm thanh Trí Tiêu lại vang lên lần nữa.
Phương Khác lần mò bước tới trong sương mù, nhưng cái gì cũng không thấy. Theo lý mà nói lúc này trên mặt biển phải có không ít người mới đúng.
Đột nhiên một cánh tay vươn ra từ sau lưng Phương Khác, gác lên vai y.
“A Khác.”
Cùng với tiếng gọi nhẹ là trọng lượng của một người dồn lên, Phương Khác ngẩn ngơ tại chỗ, lúc cảm giác được người đó trượt lên lưng mình còn hơi hoảng hốt. Nhưng thân thể đã nhanh chóng xoay lại, đón lấy người đó.
Đầu óc Phương Khác bây giờ giống như những gì trước mắt y, đều trắng xóa.
“A Khác, hoàn hồn.” Diệp Vu Thời tựa vào Phương Khác, lại gần Phương Khác nhẹ giọng nói.
Phương Khác ôm chặt Diệp Vu Thời, lại phát hiện nhìn thế nào cũng không thấy được người, sau khi tay chân vô thố một lúc, mới đột ngột tựa lại gần.
Đầu tiên là không cẩn thận đụng trán lên môi Diệp Vu Thời, sau đó mới tìm đúng được trán Diệp Vu Thời, trán hai người dán vào nhau, mới nhìn rõ được mắt đối phương, cứ thế nhìn liền nhìn vào đáy mắt nhau.
Giờ khắc này, trái tim luôn lửng lơ bơ vơ không nơi an ổn cuối cùng tìm được chốn về.
“Huynh bị thương sao? Thái A đâu?” Hồi lâu, Phương Khác mới hỏi.
“Ngô ở đây.” Diệp Vu Thời còn chưa mở miệng, sau lưng Phương Khác đã vang lên một âm thanh xa xăm.
Phương Khác sửng sốt, vô thức muốn quay người.
“Huynh không đáng ngại, chỉ bị thương chút mà thôi.” Diệp Vu Thời nhẹ ho một tiếng nói, chống tay lên vai Phương Khác như muốn đứng thẳng lại.
Phương Khác nhíu mày, ấn tay Diệp Vu Thời lại, trực tiếp đưa linh thức vào kiểm tra, sau đó mày càng nhíu chặt.
“Điều dưỡng một thời gian sẽ tốt. Chỉ là mấy ngày này phải cần sư đệ chăm sóc rồi.” Diệp Vu Thời nhẹ giọng nói.
Phương Khác gật đầu sau đó mới ý thức được Diệp Vu Thời không thấy được, bèn nói: “Được.”