Khác Thủ Tiên Quy

Chương 194: Mất tích 1

Hôm đó, đám người Điền Thanh Quang đợi rất lâu chỉ cảm thấy được sau một trận động tĩnh như bài sơn đảo hải, cảnh tượng trước mắt thay đổi, nhìn thấy năm thân ảnh trên biển. Chỉ thoáng cái, mặt biển đột nhiên lại cuộn trào, nước biển như sôi sục. Một luồng uy áp không biết từ đâu ra ầm ầm giáng xuống, khiến người ta vô pháp kháng cự. Người tu vi tốt một chút chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, tu vi hơi kém thì trực tiếp ngất đi. Cũng chỉ trong mấy tức, chỉ trong mấy tức mà thôi. 

Trên mặt biển mất đi mấy thân ảnh, biển lớn trong bóng tối, lại lần nữa hồi phục bình lặng. Bình lặng như thể chưa hề có gì xảy ra, trước mắt chỉ có một chiếc thuyền nhẹ tan nát đã lật úp. 

Đúng, mất tích không chỉ có mình Diệp Vu Thời, mà là năm người trong đó có cả Thái A. 

Phương Khác gần như lập tức nói với Vương Lạc Dương và Hách Liên Đồng: “Mau thông báo cho nhóm Trịnh thống lĩnh, triệu tập hội nghị khẩn cấp.” 

Sau đó y lấy ra một con hạc giấy, truyền linh lực vào, hạc giấy vỗ cánh vài cái, bay một vòng trên không rồi trở vào tay Phương Khác. 

Hạc giấy không thể đưa đi. 

Ti Lan lo lắng nhìn Phương Khác: “Chúng tôi đã thử qua rồi, vô dụng, ngay cả phù chú truyền tin Diệp Vu Thời đặc chế cũng không thể truyền đi.” 

Vì từng thử, mới lo lắng như thế, vì không phải là mất tích bình thường. 

“Ta biết rồi.” Phương Khác gật đầu, bình tĩnh nói, nhưng tay lại lấy ra một con hạc khác, truyền linh lực vào, vẫn không thể bay đi, mí mắt y rũ xuống nhẹ run lên. 

“Trong tu chân giới, cho dù là ba đại lục đã ngăn cách tuyệt đối hay bí cảnh hạc giấy cũng không thể nào không truyền đi được, chỉ có không cách nào truyền đạt mà thôi…. Hạc giấy không thể truyền tin, chỉ có thể là không cách nào cảm ứng được linh lực của hắn trong tu chân giới. Như vậy chỉ có hai khả năng, một là họ đang ở nơi ngăn cách linh lực, hoặc là… đã chết.” Hộ Lạc nói, đôi mày rậm nhíu lại. 

“Không thể.” Phương Khác tức khắc nhìn Hộ Lạc nói. 

“Nếu ba ngày trước đã mất tích, nếu mà…, thẻ ngọc trong môn phái chắc chắn phải vỡ. Vậy thì chúng ta đã nhận được tin tức từ sớm rồi. Như vậy xem ra, có lẽ họ đang ở nơi cách tuyệt linh lực.” 

Nhưng… tu tiên giới có bao nhiêu người mất tích rồi một đi không trở về, có lẽ bị vây trong bí cảnh mấy trăm hoặc mấy ngàn năm sau mới phát hiện di cốt, hoặc hoàn toàn không chút tông tích, không chút dấu vết. 

Huống chi, là mất tích trên biển… 

Sẽ không sao đâu, chắc chỉ là nhất thời không liên hệ được mà thôi, Phương Khác thầm nói với mình như vậy. Ngoài mặt bình tĩnh như nước, không chút dao động, tỉ mỉ phân tích với người khác, tỏ rõ sự bình tĩnh và khắc chế. 

Y bình tĩnh như vậy, ngược lại khiến Ti Lan càng thêm lo âu. Nàng lo lắng nhìn Phương Khác muốn nói gì đó, nhưng không biết nên nói gì mới tốt. Cuối cùng chỉ đành nói: “Diệp Vu Thời sẽ không sao.” 

Phương Khác rũ mắt, rồi nhìn Ti Lan gật đầu sau đó rất tự nhiên đưa tay vỗ vai Ti Lan, cười nhạt: “Một đường cực khổ các ngươi rồi. Chỉ là ta tạm thời không thể dẫn các ngươi đi ngắm phong cảnh đại lục Cửu Châu này, đợi lát còn phải làm phiền các ngươi thuật lại chuyện này lần nữa.” 

Ti Lan gật đầu, rồi lại lắc đầu tỏ vẻ không cực khổ không để ý. 

La Tất bên cạnh vừa mới tỉnh hồn khỏi tin tức này, liền nghe được câu nói của Phương Khác. Nếu không phải định lực tốt hắn đã muốn túm Phương Khác lắc lắc. Đại sư huynh mất tích rồi, mẹ nó ngươi còn có tâm tư hàn huyên? Còn phong cảnh đại lục Cửu Châu? Mẹ nó ngươi đang đùa ta? 

Rất nhanh, mọi người đã đến đủ. 

Đám người Trịnh Trường Thiên quái dị nhìn Phương Khác một cái, đến không khỏi quá chỉnh tề, tất cả trưởng lão, thống lĩnh, bao gồm cả Vệ Thoán đều có mặt. 

Chẳng lẽ xảy ra đại sự? Trịnh Trường Thiên nhìn Phương Khác. 

Phương Khác lại nhìn Vệ Thoán trực tiếp nói: “Bói một quẻ cho chưởng môn và Diệp Vu Thời.” 

Mọi người lập tức xôn xao, bói một quẻ cho chưởng môn và Diệp Vu Thời? Chẳng lẽ họ đã xảy ra chuyện rồi sao? Liền có người nhịn không được lên tiếng hỏi, cục diện càng thêm huyên náo. 

“Mọi người trước đừng nóng vội.” Phương Khác tiến tới một bước: “Trước xin Vệ sư huynh bói một quẻ, sau tự sẽ thông báo cho mọi người. Chỉ là tính xem phương vị của họ lúc này.” 

Vệ Thoán thấy thế, không chần chừ nữa, lấy mai rùa ra… một lát sau Vệ Thoán không kìm được nghi hoặc nhẹ ủa một tiếng. 

Chỉ thấy vết rạn trên mai rùa trong tay hắn kéo dài đến một phần hai thì đột nhiên đứt đoạn. Vệ Thoán lật tay đánh ra một pháp quyết thử lại, vẫn như thế, cứ vậy lặp lại ba bốn lần, sắc mặt Vệ Thoán tái nhợt. 

Hắn thở dài một tiếng, nhìn Phương Khác nói: “… Vệ Thoán tu vi không đủ, quẻ tượng không cách nào hiển thị hoàn toàn. Chỉ biết là vùng cực nam. Chắc là ở trong Hoàng hải, hung cát khó đoán.” 

Vừa nghe thế, mọi người sợ hãi. 


Lúc này, Phương Khác mới nói ra chuyện chưởng môn và Diệp Vu Thời mất tích. 

Ti Lan cũng thuật lại toàn bộ chuyện đã thấy hôm đó. 

Nói xong, trong phòng yên tĩnh đáng sợ. 

“Tuy chưởng môn tạm thời không cách nào về môn phái chủ trì đại cục, nhưng may là lão tổ của hai phái Thái Hành Thiên Sơn cũng không cách nào về phái. Do đó chuyện này không ảnh hưởng quá lớn đến phái ta. Những việc sau này, chưởng môn sớm đã có an bài. Mọi người không cần quá lo lắng.” Phương Khác an ủi. 

Thấy thần sắc mọi người đã hơi yên, Phương Khác mới tiếp: “Chỉ là trong thời gian chưởng môn chưa về, còn cần các vị trưởng lão và tiền bối đảm đương chỉ điểm nhiều chút, ổn định đại cục, mới tiện chờ đợi chưởng môn trở về.” 

Phương Khác chắp tay nói. 

Mọi người liên tục đáp lời. 

Trịnh Trường Thiên sờ râu gật đầu. 

“Thông báo sáu đại quân doanh… lệnh người chú ý thẻ ngọc trong môn, nếu có dị tượng lập tức thông báo… giám sát tin tức về Thái Hành Thiên Sơn.”…. 

La Tất đứng sau lưng Phương Khác, thấy Phương Khác nói vài lời đã ổn định được cục diện, hơn nữa nhanh chóng an bài hàng loạt. Tuy hắn cũng hiểu, lúc này nóng ruột cũng không giải quyết được vấn đề. Phương Khác bình tĩnh như vậy còn lãnh tĩnh ổn định đại cục mới là cách xử lý tốt nhất. 

Nhưng… trong mắt La Tất lấp lóe u quang, Phương Khác và đại sư huynh là quan hệ gì, y bình tĩnh thế này hơi quá mức… 

Nếu là Công Tôn Tùy gặp chuyện, hắn tuyệt đối không thể bình tĩnh như thế. 

Bạch Cập Thiên nhíu mày, nhìn Ti Lan truyền âm: “Ta thấy ngươi suốt đường lo lắng là dư thừa rồi, vị Phương đạo hữu này hiện tại không phải rất bình tĩnh sao?” 

Lúc hắn nói lời này, lộ rõ vài phần ghen tỵ. 

Ti Lan liếc nhìn Bạch Cập Thiên một cái, sau đó lại nhìn La Tất, rồi mới nói: “Không phải như thế. 

Trong ký ức của nàng, Phương Khác chưa từng có ánh mắt như bây giờ, nhìn thì bình tĩnh… kỳ thật tràn đầy hoang mang. 

Sau khi tan họp. 

Trịnh Trường Thiên dưới ánh mắt ra hiệu của Phương Khác, đi sang một bên. 

“Chẳng lẽ còn có chuyện gì?” Trịnh Trường Thiên nhíu mày hỏi, lẽ nào trong môn phái còn xảy ra đại sự nào hay sao? 

Phương Khác chắp tay hành lễ, trực tiếp nói, “Trịnh sư bá, ta là muốn từ biệt ngài.” 

Trịnh Trường Thiên sửng sốt, sau đó trầm giọng hỏi: “Nghĩ kỹ rồi?” 

“Vâng. Chỉ là đám nhóc Vương Lạc Dương còn xin sư bá tốn công chăm sóc rồi.” 

“Vậy thì đi đi, chỉ là trên biển nhiều linh thú cấp cao, đáy biển càng thần bí vô cùng, tự mình nên cẩn thận.” 

“Vâng, đa tạ sư bá.” 

Đám người La Tất đương nhiên nghe được. 

“Ta cũng đi.” Mấy người đồng thời nói. 

Phương Khác lắc đầu: “Không được, các ngươi đi rồi, môn phái không phải sẽ loạn sao?” 

La Tất và Hộ Lạc trầm mặc. 

“Phương đại ca, ta đi cùng ngươi vậy.” Ti Lan nói. 


“Ngươi còn phải lưu lại đại biểu cho Thanh Minh cùng Côn Luân thương nghị… đừng nói nữa, chỗ Hoàng hải có đám người Điền Thanh Quang tiếp ứng, ta đi một mình là được.” 

Nói xong Phương Khác không đợi mọi người phản bác, lại tiếp: “Các ngươi không ngại thì cho ta biết một ít tình hình Hoàng hải, cùng một vài cấm kỵ trên biển…” 

Mọi người nhìn nhau một cái, Ti Lan bước tới một bước nói: “Tình hình trên biển ta hiểu rõ.” 

… 

Tối hôm đó. 

Phương Khác từ biệt mọi người xong, cầm trường kiếm bước ra khỏi viện lạc. 

Y còn chưa đi được vài bước, đã thấy Triệu Lịch Duyệt đang bước tới. 

“Sư huynh, ngươi muốn làm gì?” Triệu Lịch Duyệt nói, hắn vốn còn đang dưỡng thương, nghe tin Phương Khác muốn đi Hoàng hải tìm người liền chạy tới, may mà còn kịp. 

Phương Khác dừng chân, đôi mắt không chút gợn sóng nhìn Triệu Lịch Duyệt. Sau đó cong môi nói: “Ta muốn làm gì, không phải ngươi đã biết rồi sao?” 

Triệu Lịch Duyệt cười cười: “Thẻ ngọc trong môn phái chưa vỡ, lúc này nhất định họ vẫn còn sống, cho nên sư huynh không cần phải lo lắng như thế.” 

Phương Khác nhếch mi, cước bộ không ngừng. 

Triệu Lịch Duyệt lại chớp người chặn trước mặt Phương Khác. 

Vẻ mặt Phương Khác hơi lạnh. 

“Lúc này ngươi đâu cũng không thể đi.” Triệu Lịch Duyệt nhìn thẳng Phương Khác nói: “Hiện nay chưởng môn và Diệp sư huynh không rõ tung tích mọi người đều đã rất lo lắng, bây giờ lại là thời kỳ trọng yếu Côn Luân dưỡng thương. Nếu ngươi không thể đứng ra ổn định nhân tâm, thế cục Côn Luân sẽ không vững. Huống chi ba đại lục hợp lại, các đại môn phái ở Cửu Châu tất sẽ điều chỉnh, mong giành được lợi ích lớn nhất. Mà các thế lực lớn ở hai đại lục kia cũng sắp tràn vào Cửu Châu ta. Cục thế thiên biến vạn hóa…” 

Triệu Lịch Duyệt nhìn vẻ mặt Phương Khác nói: “Bên trong tha hồ vùng vẫy.” 

Biểu tình Phương Khác lãnh đạm, nhìn không ra chút biến hóa cảm xúc nào. Triệu Lịch Duyệt lại nói: “Cho dù ngươi đi rồi lại có thể thế nào? Luận tu vi, ngươi không bằng các trưởng lão trong môn phái. Luận tìm người, ngươi cũng không phải là tu sĩ chuyên nghề này. Còn không bằng ở môn phái đợi tin tức.” 

Phương Khác lắc đầu, lại bước tới. 

Nhưng Triệu Lịch Duyệt lại không nhường bước. 

Phương Khác nhìn chằm chằm Triệu Lịch Duyệt, đáy mắt trào lên màu mực thâm trầm. Màu mực đó cuồn cuộn sôi sục, như có thể nuốt chửng người khác. 

Dù Triệu Lịch Duyệt đã có chuẩn bị cũng giật mình sợ hãi. 

“Hiện tại ta không có tâm tình nói mấy thứ này với ngươi.” Phương Khác rất bình tĩnh nói, nhưng y hiểu lúc này y không hề bình tĩnh chút nào. Nếu có người thấy được cánh tay siết chặt trong tay áo của y, sẽ thấy được ngón tay y run lên rất khẽ. 

Diệp Vu Thời mất tích rồi, làm sao đây? Đương nhiên là phải tìm hắn về. 

Ai cũng không thể ngăn cản y. Mắt Phương Khác hiện lên tơ máu, y cứ thế nhìn Triệu Lịch Duyệt, trường kiếm trong tay hú vang, đã bay lên giữa không. 

Triệu Lịch Duyệt đột nhiên cười nói: “Được thôi, lúc này nói gì ngươi cũng không nghe lọt. Ngươi đi đi, nơi này còn có chúng ta.” 

Phương Khác chỉ gật đầu, không chút do dự trực tiếp phi thân dẫm lên kiếm, thoáng cái đã biến mất không thấy. 

Triệu Lịch Duyệt thu lại nụ cười, nhẹ thở dài. 

“Cuối cùng ngươi cũng nói được một câu ra hồn nhỉ?” Đột nhiên một âm thanh chen vào. 

Thì ra là đám người La Tất Ti Lan, không biết họ đã ở đây bao lâu rồi. 

La Tất nói thế, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng đáy mắt không có ý cười. Lời Triệu Lịch Duyệt vừa nói hắn nghe không ít, lời không nói sai, nhưng hắn nghe là thấy không vui. 

Triệu Lịch Duyệt cười lạnh: “Tìm được còn tốt, nếu không tìm được…” 

Nếu không tìm được, Phương Khác sẽ thế nào? 

Trong mắt Triệu Lịch Duyệt ngưng tụ lãnh ý mỏng manh. 

Ti Lan nhíu mày thở dài. 

Tiêu Xương Thu lạnh lùng nói: “Lo âu vô dụng, không bằng nghĩ xem nên tặng đại lễ gì cho phái Thái Hành.” 

“Đúng là nên như thế.” Hộ Lạc gật đầu. 

Phương Khác dẫm lên phi kiếm, trong đầu trống rỗng, tơ máu trong mắt càng lúc càng rõ, nếu không phải cố gắng áp chế vừa rồi y đã động thủ với Triệu Lịch Duyệt. 

Phương Khác mím môi, nhắm mắt lại niệm thanh tâm chú. Khi mở mắt ra, huyết sắc trong mắt càng thêm rõ rệt, Phương Khác nhếch môi, một tay nhẹ ấn khóe mắt. 

Nhất định có thể tìm được.