Trên mặt Diệp Vu Thời không có biểu tình gì, chỉ là trắng như giấy. Nhưng trong mắt chỉ tràn đầy phù văn. Từng đường vân hoặc thần bí hoặc đơn giản, hoặc khó hiểu hoặc kỳ dị nhanh chóng vụt qua trong đôi mắt đen kịt của hắn, chỉ lưu lại từng điểm linh quang rối loạn.
Trong những đường nét mà người bình thường chỉ cảm thấy tối nghĩa khó hiểu, Diệp Vu Thời lại thấy được một thế giới khác.
Một phù một thế giới, phù văn là một loại thể hiện của đạo. Thiên địa nhân yêu ma, kim mộc thủy hỏa thổ. Thế giới vạn vật đều chứa đạo, có đạo thì sẽ thành phù.
Hắn đứng thẳng tắp, y sam lay động theo gió. Bên chân là từng bình sứ đã trống rỗng. tuy lúc này hắn đã đạt đến trình độ khá cao trong cảnh giới, nhưng tu vi bày ra trước mắt. Nếu cảnh giới là chất, vậy tu vi là lượng. Phần lớn mọi người đều là lượng tích lũy đến mức nhất định mới đạt thành chất biến, còn hắn lại là cảnh giới đề thăng quá nhanh ngược lại không đủ lượng.
Thái A và Trí Tiêu là lượng Diệp Vu Thời mượn đến, ngoại lực của hắn.
Trí Tiêu thỉnh thoảng sẽ nhìn Diệp Vu Thời, trên mặt lộ vẻ tán thưởng. Tuy từ trên mặt Diệp Vu Thời không nhìn ra gì, nhưng Trí Tiêu lại biết lúc này Diệp Vu Thời tiêu phí tâm lực cực lớn. Nếu không phải người có tâm trí kiên cường quyết không thể giữ được bình tĩnh như thế trong loại diễn toán này.
Từ lúc đám người Diệp Vu Thời đến điểm cuối của Hoàng hải đến nay đã qua hai ngày, cấm chế đã sắp giải. Xem tình huống tất cả đang phát triển theo hướng tốt, thời gian dự tính của họ là nhiều nhất năm ngày, ít nhất ba ngày. Hiện tại xem ra, chắc là tình huống tốt nhất.
Thái A mặt vô cảm đưa linh lực vào cấm chế, đột nhiên tựa hồ cảm ứng được gì đó. Thái A nghiêng người đi.
Trí Tiêu nhàn nhạt thở dài một tiếng, nói: “Ngươi tiếp tục, cái khác giao cho ta.”
Nói xong Trí Tiêu xoay người, khắc tiếp theo xuất hiện ở nơi cách hai người Diệp Vu Thời hơn ngàn mét. Ông ngẩng đầu nhìn đám mây nơi xa.
Xa xa, có hai điểm đen, khắc tiếp theo, hai thân ảnh xuất hiện giữa biển trời.
Một nam tử mặc đồ xám, vải bố kiểu ngắn bình thường nhất, chỉ có ở góc áo mơ hồ thấy được hình ngũ hành bát quái. Người này ngũ quan tinh xảo xuất trần, nhưng nhìn toàn diện lại thấy tướng mạo bình thường giản dị chân chất.
Nữ tử còn lại thì một thân đầm dài màu cam chân trần đạp nước mà đến. Sau lưng nàng lại là một ngọn sóng cao gần ngàn mét, không đợi mở miệng đã dùng thế công mạnh nhất trực tiếp tấn công Trí Tiêu.
Hàn khí lạnh buốt nghênh diện mà tới, trên thuyền nhẹ dưới chân Diệp Vu Thời xuất hiện một tầng hàn sương. Trên tóc Diệp Vu Thời cũng lan tràn khí băng tuyết.
Sóng lớn như thể muốn nuốt chửng tất cả mọi người, một luồng kiếm quang không biết từ đâu dâng lên, đầy trời mây trắng cùng ráng màu, trên mặt biển là một phiến kiếm khí trắng xóa.
Ầm ầm, che phủ bầu trời, Diệp Vu Thời nhắm mắt lại, còn chưa mở ra thuyền nhỏ của hắn đã bị sóng biển dâng lên đẩy cao hơn mười mét.
Khi hắn mở mắt ra, thuyền theo sóng trôi xuống, rơi đến tận mấy trăm mét. Mặt biển trong phạm vi ngàn mét rút xuống mấy trăm mét. Từ trên không nhìn xuống, từ điểm kiếm khí và sóng lớn va nhau khuếch tán ra một vòng tròn vô cùng lớn. Mà nơi trung tâm xuất hiện một lốc xoáy, lốc xoáy sâu không thấy đáy.
Sau đó trời đổ mưa mù mịt mang theo bông tuyết.
Đây chính là đấu pháp của tu sĩ kỳ hợp thể.
“Mai Hân, bây giờ ngay cả hàn huyên ngươi cũng bỏ bớt sao?” Trí Tiêu nhàn nhạt nói.
“Đây là biểu đạt thành ý của phái Thiên Sơn dành cho Thái Hành.”
“Quả nhiên là tác phong của Thiên Sơn.” Trí Tiêu cười chế nhạo, rồi lạnh lùng nói: “Vậy chẳng lẽ thành ý đối với phái Côn Luân chống đỡ không nổi ba ngày sao?”
Mai Hân mang nụ cười nhạt lắc đầu nói: “Thành ý của Thiên Sơn dành cho Côn Luân chỉ là thay Côn Luân che giấu một phen mà thôi, chứ chưa từng hứa gì khác. Nếu Tả Khâu đã phát giác, Thiên Sơn tự nhiên sẽ không vì Côn Luân mà đắc tội Thái Hành.”
“À?” Giữa trán Trí Tiêu mang theo trào phúng.
Mai Hân không cho là đúng nói: “Cho dù hôm nay ngươi có thể mở cấm chế, Côn Luân chỉ sợ cũng không đợi được. Côn Luân đã bại rồi.”
Lúc này nam tử luôn lãnh mắt bàng quan nhìn tay Trí Tiêu rồi chậm rãi nói: “Trong tay ngươi không kiếm, ngươi bại rồi.”
Nghe hai người nói thế, Trí Tiêu bất giác cười lớn, hai tay ông trống không, một kiếm vừa rồi cũng là hư thủ vung lên mà thôi.
Kiếm của ông vẫn ở Côn Luân. Nếu ông cầm kiếm đi, một khi rời khỏi Côn Luân, hai người này tất sẽ cảm ứng được, vì thế Trí Tiêu để kiếm lại Côn Luân.
Nhưng Côn Luân sẽ bại sao? Trí Tiêu ông sẽ bại sao?
Diệp Vu Thời nhanh chóng diễn toán, hắn không thể khẳng định một mình Trí Tiêu có thể cản được hai người kia liên thủ không. Cho nên hắn chỉ có thể nhanh hơn một chút, nhanh hơn một chút.
Ở đại lục Hoang Mạc cách một đạo cấm chế, ánh mắt Điền Thanh Quang lấp lánh trừng cấm chế trước mắt. Sau lưng hắn là tu sĩ đông nghìn nghịt, bọn họ đang nghiêm trận chờ đợi.
Chỉ cần cấm chế vừa mở, thì sẽ trực tiếp đến Ngũ Hành sơn.
Phái Thái Hành phái đội quân ra, hậu phương vừa lúc trống không.
Nhưng chờ đợi đã thật lâu, cấm chế trước mặt vẫn không chút biến hóa.
“Sư phụ, liệu tình huống có biến không?” Tiểu đệ tử của Điền Thanh Quang không kìm được thấp thỏm bất an nhỏ giọng hỏi. Cấm chế này đã tồn tại hơn ba ngàn năm, sao có thể nói mở mà mở? Nghe quá không bảo đảm.
Điền Thanh Quang trừng tiểu đệ tử một cái, nói: “Đại nhân chỉ cần chúng ta đợi ở đây năm ngày, nếu năm ngày sau cấm chế chưa mở…”
Điền Thanh Quang không nói cho hết, tiểu đệ tử đợi rất lâu thấy Điền Thanh Quang không nói tiếp cũng biết điều không hỏi nữa.
Chỉ có Ti Lan đứng trên một chiếc thuyền khác, ánh mắt nhìn chằm chằm cấm chế, phản phất như thông qua cấm chế nhìn thấy cái gì đó, nàng nhẹ giọng nói: “Trong năm ngày cấm chế tất phá.”
Nam tử tuấn nhã sau lưng nàng không cho là đúng nhíu mày nói: “Ta không tin, cấm chế này lập ở đây đã hơn ba ngàn năm, chưa từng có ai phá bỏ được. Người từng lĩnh ngộ chẳng qua cũng chỉ nhìn thấu được chút da lông, sao có thể phá giải nó?”
“Giết!”
“Đại nhân có lệnh, trong một ngày, phải phá Mạc thành. Toàn lực lao lên, không tiếc bất cứ giá nào. Không phá thành này, các ngươi cũng không cần trở về nữa.”
Mệnh lệnh này truyền đến tai Hàn Không, Mục Ảnh, Chúc Cố Chi. Đến lúc này, bọn họ mới biết thì ra Côn Luân đang đánh chủ lên cấm chế ba đại lục.
Tuy bọn họ không cho rằng cấm chế dễ phá như thế, nhưng Tả Khâu lệnh họ trong một ngày phải phá thành thì họ chắc chắn phải làm được.
Trong mắt Mục Ảnh đầy lãnh quang nhìn Phương Khác đứng trên tường thành, cùng cự phù đã ảm đạm không thấy kim quang, một lần nữa giơ trường thương lên.
Chỉ có Liễu Tửu sửng sốt thật lâu, phá bỏ cấm chế ba giới?… Nàng cảm thấy, có lẽ Diệp Vu Thời có thể làm được. Nếu là thế, Thái Hành nguy rồi.
Phương Khác mặt không đổi sắc, lạnh nhạt nhìn đèn ***g đã tắt chỉ còn một ngọn.
Trong thành trì sau lưng y, khóe môi Khổng Du Thanh trào máu tươi, một phần người đã ngã xuống vì quá sức, phần nhiều thì vẫn tiếp tục cường chống.
Một vài tu sĩ bình thường tới tới lui lui nhét linh dược hoặc linh quả vào miệng mọi người.
Bắt đầu từ vừa rồi, tiến công của Thái Hành càng lúc càng mãnh liệt. Hơn nữa còn có binh lực cuồn cuộn tập hợp lại. Phương Khác bình tĩnh nhìn Ngũ Hành sơn, Thái Hành chắc đã biết kế hoạch của Côn Luân rồi.
Như vậy phải xem, rốt cuộc là cấm chế hay thành bị phá trước.
Một luồng kiếm quang, trên người Hộ Lạc có thêm một vết máu.
Vút, lại một mũi tên.
Vai trái của Phụng Chi Tiếu bị bắn thủng.
Trong đao quang kiếm ảnh, không ngừng có người ngã xuống, lại không ngừng có người nhào lên. Người trước ngã xuống, người sau tiếp bước, không lo sống chết.
Thái dương trên bầu trời dần dời đi, màn đêm sắp buông xuống.
Ầm, một tiếng trầm nặng.
Ngọn đèn ***g cuối cùng phía trước Phương Khác đã tắt, cự phù chớp nháy mấy cái rồi cũng tiêu thất. Mà viện quân chưa đến, cấm chế chưa phá. Cùng với đèn tắt, trong miệng Phương Khác trào lên vị tanh. Mười hai ngọn đèn ***g liên hệ với y, y cũng dựa vào đèn ***g khống chế cự phù. Hiện nay đèn tắt, y đương nhiên bị phản phệ.
Đệ tử sau cửa thành cũng ngã lớp lớp.
Trên mặt Mục Ảnh bất giác xuất hiện sự vui sướng, ông chưa từng nghĩ quân đội mấy chục vạn của Thái Hành họ lại bị một Thần Sách Doanh nho nhỏ cản lâu như thế.
Vì thế lúc này ông đặc biệt động dung.
Ông nhìn Phương Khác, nhịn không được nói: “Ngươi có thể thủ thành này đến bây giờ đã rất không dễ rồi.”
Sự chán ghét của Liễu Tửu với Phương Khác đã giảm đi không ít, cản trở họ là cự phù cũng là Phương Khác, bố trí phù dựa vào Diệp Vu Thời, linh lực dựa vào hơn vạn người trong thành. Nhưng hiển nhiên bọn họ dám làm như thế, là dựa vào người đứng trên thành lâu này.
Phương Khác siết chặt chuôi kiếm, đột nhiên chậm rãi nhếch môi lộ ra nụ cười nội liễm.
Y hơi nghiêng người, làm một thủ thế.
Sau đó, y phun ra một chữ.
Liễu Tửu trợn mắt nghẹn họng, hoàn toàn không dám tin.
Mục Ảnh cũng ngẩn ra, ông nghĩ có phải mình đã nghe lầm.
Phương Khác nói “Mời.”
Sau đó cửa thành mở.
Kèm với tiếng cót két cót két, đại môn màu đồng cao mấy mét được mở ra từ bên trong, để lộ con đường lát đá rộng rãi sạch sẽ. Trên đường không có một ai, từ cửa thành nhìn vào, tịch lặng như một tòa thành trống.
Lúc này, nhóm Liễu Tửu mới tin họ không nghe lầm. Nhưng, Phương Khác có phải điên rồi không? Chính tay y mở cửa Mạc thành sao? Y có biết như vậy nghĩa là gì không?
Liễu Tửu vô cùng chấn động.
Mà Mục Ảnh thì nhíu mày, nói: “Không thành kế?”
Mấy người bên cạnh giật mình, lúc này mới như vừa tỉnh ngộ. Đúng, sao Phương Khác lại có thể mở cửa thành mời họ vào? Nếu y làm thế, chính là phản bội Côn Luân. Đệ tử nhập môn của chưởng môn phản bội sư môn? Này này, này làm sao có thể?
Đúng thế, cửa thành này mở rộng nhất định có quỷ kế.
Vậy thì, không thành kế này họ vào hay không vào?
Có lẽ Phương Khác chỉ đang cố ý lừa bịp thì sao? Mượn đó kéo dài thời gian?
Nhưng vạn nhất có trá?…
Liễu Tửu nhìn thật sâu vào Phương Khác vẫn bình tĩnh đứng trên cửa thành, Phương Khác tươi cười nhìn họ, từ vẻ mặt không nhìn ra chút xíu nào.
Do dự thật lâu, Mục Ảnh thần sắc bất định nhìn Phương Khác. Ông luôn cảm thấy Phương Khác dường như có chỗ dựa gì đó, nhưng ông lại hiểu có lẽ Phương Khác chỉ là muốn tạo một loại lỗi giác cho họ.
Nhíu nhíu mày, Mục Ảnh nhìn sắc trời một cái, trảm đinh chặt sắt nói: “Công thành.”
Vô luận trong thành bố trí thiên la địa võng gì, đều không thể trùm được mười vạn đại quân của ông. Mục Ảnh hừ lạnh một tiếng, cảm thấy không vui vì sự do dự của mình vừa rồi. Vì ông vậy mà thật sự bị một người trẻ tuổi dọa.
Mây đen ầm ầm trào tới, kèm với ráng chiều gần tối, phản phất như muốn nuốt chửng tòa thành trì. Lần này, sẽ không còn bị cự phù cản trở nữa.
Phương Khác nhẹ thở dài một hơi, y có chút thất vọng, không thể kéo dài thêm chút thời gian. Sau đó y từ cửa thành nhảy xuống, một kiếm ghim vào trong mây đen.
Không có không thành kế gì hết, đây chỉ là một tòa thành trống mà thôi. Y chỉ là muốn kéo dài được khắc nào hay khắc đó thôi.
Vì thế trong ánh mắt trợn trừng ngây dại của mấy người Liễu Tửu, cửa thành dùng tốc độ nhanh gấp trăm lần lúc mở ầm một tiếng đóng lại.
Vô sỉ, quá vô sỉ…
Sao lại có chuyện này phát sinh? Cửa thành mở rồi, sau đó lại rầm một cái đóng lại?
Liễu Tửu cắn muốn nát răng, nàng vung roi dài, đá công thành ầm một tiếng xông lên. Cửa phát ra tiếng vang lớn như chuông đồng, nhưng không mở. Trên thành lâu xuất hiện rất nhiều thân ảnh.
Lúc này công thành chiến mới chân chính bắt đầu.
Cho dù bên Phương Khác chỉ có một vạn người, mà trong một vạn người này người có lực chiến đấu không còn bao nhiêu. Cho dù đây chỉ là bắt đầu của một trận giết chóc đơn phương.
Khổng Du Thanh tựa vào cửa thành, chịu đựng va chạm, bất giác cười ngốc ngốc: “Biểu tình của mấy người Thái Hành thật dễ nhìn.”
Nói rồi, miệng hắn phun máu tươi, sau đó được người tha đi, một sư đệ khác thay vào vị trí của hắn.
Bọn họ chống không được bao lâu nữa.
Không chỉ là cửa đông, chỗ Phụng Chi Tiếu, Tiêu Xương Thu cũng là thế.
Mục Ảnh nhìn Phương Khác bị vây trong đám mây người, cùng với cửa thành bị lõm vào một khối, khóe môi cong thành nụ cười lạnh.
Hắn vui sướng nhìn cửa thành chấn động lần sau lợi hại hơn lần trước. Dường như hắn nghe được tiếng kêu gào của địch quân sau cửa thành.
Mà trên thành lâu, cũng có tu sĩ cưỡi linh thú tấn công.
“Rầm.” Một tiếng.
Hai tiếng…
Ba tiếng. Sắc mặt Mục Ảnh có chút vi diệu, cửa thành này đáng lý phải phá rồi chứ.
Cho đến tiếng thứ bảy.
Một tiếng vang thật lớn.
Mục Ảnh thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thành phá rồi.
Mục Ảnh giơ trường thương lên.
Một cơn gió vút qua, như mang theo vị nước biển, sau đó chính là trời đất rúng động.
“Cấm chế đã phá! Mau rút!” Một âm thanh hùng hậu vang lên, đám người Mục Ảnh chấn động.
Đây là vạn lý truyền âm chỉ có tu sĩ kỳ hợp thể mới làm được.
Trên môi Phương Khác cuối cùng cũng nở nụ cười, nụ cười chân chính.