Trong thư Trịnh Trường Thiên gửi cho Trí Tiêu có nhắc đến những điều này, Trí Tiêu xem, mày dần chau lại, rồi mở một phong thư khác, càng xem mày càng giãn ra.
Sau đó nhấc bút viết xuống hai chữ rồi dùng chim ruồi truyền về.
“Nói cho Dư lão, đến lúc để Chu Thức Vũ lên Thiên Sơn rồi.” Trí Tiêu nhàn nhạt nói.
Vì công đánh Côn Luân đã lâu không thành, cái giá Thiên Sơn Thái Hành bỏ ra vượt qua tưởng tượng của họ. Điều này khiến rất nhiều người bắt đầu nôn nóng, bất an.
Mà trong sự bất an này, trong phố chợ có một tin tức đang chậm rãi lan tỏa. Chưởng môn nhân của phái Thiên Sơn và Thập Phương của tông môn bí mật gặp mặt, trong khi phái Thái Hành không hề biết gì.
Phái Thái Hành có nghi hoặc có không tin cũng có trực tiếp cười bỏ qua. Ly gián vụng về như thế, ai tin?
Trong khu mua bán Kỳ Liên, trừ tu sĩ bình thường ra nhiều nhất là tu sĩ phái Thái Hành mặc giáp đằng cùng tu sĩ phái Thiên Sơn.
Trong đó có một tu sĩ phái Thái Hành tướng mạo tuấn tú, hắn dìu một tu sĩ say rượu. Tu sĩ kia đi đường lảo đảo, bị một cái mũ trùm che phủ.
Một nữ tu phái Thiên Sơn nóng vội không chú ý đụng phải người đó. Tu sĩ dìu người bị đụng thối lui, tu sĩ được dìu trong tay liền ngã xuống đất.
Nữ tu có chút kinh ngạc, nhưng vẫn xin lỗi, nàng vừa rồi rõ ràng đã thu lực đạo, sao có thể đụng người đó lùi một bước?
Vốn là một chuyện rất bình thường, với quan hệ của phái Thái Hành và Thiên Sơn hiện nay hai người chỉ gọi nhau một tiếng sư huynh sư muội là xong. Ai biết tu sĩ phái Thái Hành nghe lời xin lỗi của nữ tu phái Thiên Sơn thì lạnh lùng hừ một tiếng mang vẻ khinh thường.
Nữ tu nhíu mày, nhưng vẫn nhịn, cười lặp lại: “Vị sư huynh này, vừa rồi ta thật sự vô ý đụng phải ngươi. Ta rất xin lỗi, nhưng hôm nay sư muội thật sự có việc gấp, xin sư huynh nhường đường.”
Tu sĩ Thái Hành hơi nghiêng người nhường ra một con đường, nhưng miệng thì trào phúng: “Thật không biết phái Thiên Sơn ngươi có chuyện gì gấp? Lẽ nào công thành lại bại rồi sao?”
“Ngươi!” Sắc mặt nữ tử thoáng cái biến đổi, phải biết trong trận chiến công thành phái Thiên Sơn họ đã chết không ít người. Mà lần này quả thật lại bại, không những bại còn phải lui về mấy trăm dặm. Nàng vì nghe được tin này vội đi thông báo cho mấy vị sư tỷ sư huynh.
“Ngươi cái gì mà ngươi? Lẽ nào ta nói sai hay sao?” Tu sĩ kia nhướng mày, cười nhạo: “Thương Nhược Tuyết gì chứ, còn không phải bị Diệp Vu Thời của Côn Luân đánh cho không lực hoàn thủ?”
“Chính thế, còn bình luận nàng ngang bằng với Tả đại nhân của chúng ta. Nàng xứng sao?” Mấy tu sĩ sau lưng hắn phụ họa.
Nhất thời mặt nữ tu trướng đỏ bừng, đúng lúc này các sư tỷ và sư huynh của nàng chạy tới.
Mọi người đứng xem ai cũng không ngờ một trận chiến nước bọt lại biến thành một trận hỗn chiến, mà trong trận hỗn chiến tu sĩ phái Thái Hành đã giết chết một tu sĩ phái Thiên Sơn.
Lập tức, chuyện thăng cấp, đệ tử phái Thiên Sơn và đệ tử phái Thái Hành trong khu mua bán Kỳ Liên bắt đầu đánh nhau. Quần tình sục sôi, đánh đến sau đó có vài người thậm chí không biết tại sao họ lại đánh đã bị kéo vào cuộc chiến, trong đó còn có không ít người trong tông môn ý đồ khuyên ngăn.
Cục diện vô cùng hỗn loạn, linh quang tung tóe. Không hiểu sao bị đánh, còn có người bị lột y phục. Có túi chứa đồ không cánh mà bay, thảm hơn chút nữa là bị côn gậy đao kiếm một trận loạn đánh.
Có một đệ tử Thái Hành cảm thấy không đúng, ngự kiếm bay lên không lớn tiếng quát: “Chuyện này có…” Lời còn chưa nói xong đã bị một đạo kiếm mang cứa cổ.
Mọi người trong hỗn chiến vẫn không biết gì, chuyện này dùng một tốc độ thần kỳ lan truyền khắp các nơi Thiên Sơn và Thái Hành ở chung. Nói thần kỳ, là vì chuyện này còn chưa phát sinh, trước khi nữ tu còn chưa đụng phải tu sĩ phái Thái Hành, chuyện đã được lan truyền ra. Những khu mua bán khác có đệ tử Thiên Sơn nghe nói hảo hữu hay sư huynh sư muội của mình chết trong trận loạn chiến liền tìm tới phái Thái Hành báo thù. Có người cảm thấy bất thường, nhưng không thể nào tránh khỏi kẻ có lòng cố ý chia rẽ.
Thế là, loạn chiến phát sinh trong cùng một thời điểm. Nhưng hỗn chiến không kéo dài quá lâu, trước khi chuyện mở rộng thêm một bước, tu sĩ nguyên anh nghe tin mà đến đã ngăn cản. Nhưng hỗn loạn đã tạo thành, lúc này đi điều tra, lại phát hiện trong khu mua bán tu sĩ có năng lực ngăn cản chuyện này đều chết rồi, vì thế mới không có ai kịp thời ngăn cản loạn đấu.
Chuyện rất nhanh bình lắng, nhưng lại khiến phái Thái Hành không vui vẻ. Thám tử Côn Luân cứ như không đâu không có, mấy năm nay rốt cuộc phái Côn Luân đã chôn bao nhiêu mật thám trong Thái Hành?
Vì thế trong âm thầm một cuộc thanh tra bắt đầu.
Đệ tử Thái Hành khơi chuyện trước tiên kia mang gương mặt bị đánh nở hoa, rất tức giận nói hắn căn bản không biết đã phát sinh chuyện gì, hắn lên tửu lâu uống rượu, sau đó xảy ra chuyện gì hắn căn bản không biết. Hắn là nằm dưới đất bị người đạp tỉnh.
Sao có thể là hắn dìu đồng môn say rượu?
Cùng lúc người này bị thẩm vấn, một tu sĩ khác giống y hệt hắn huênh hoang đi lên Cổ Sát tự.
Phật tu canh ngoài cửa cản lại, chỉ thấy thanh niên tuấn tú chắp tay hành lễ đầy vẻ thành khẩn và áy náy nói: “Phái Thái Hành Mẫn Lộ Bình, đến đây xin lỗi vì chuyện ở khu mua bán hôm qua.”
Nói xong dâng lên thẻ ngọc của phái Thái Hành.
Một trăm ba mươi bốn đạo sơn môn, mở rồi lại đóng.
Người này được đưa đến đại điện, chẳng qua hỏi xin một ly trà, phật tu bưng trà vừa xoay người, người sau lưng đã biến đâu mất.
Phật tu đó sửng sốt lập tức hiểu ra, vẻ mặt nghiêm túc đánh ra một đạo kim quang đập vào chuông lớn trong tự.
“Có tặc nhân vào tự, giới nghiêm!”
“Mau! Lục soát toàn tự!”
Mà thanh niên tuấn tú đã thay vào y phục mình chuẩn bị sẵn từ trước, huyễn hóa thành phật tu Cổ Sát tự, cũng mang vẻ mặt nghiêm túc gia nhập vào đội ngũ tìm kiếm.
“Sư huynh, thạch thất hậu sơn.” Tiểu phật tu tuấn tú đột nhiên nghĩ đến gì đó, kéo một vị sư huynh lại nói.
“Đúng, ngươi mau đi xem thử.” Sư huynh đó như bừng tỉnh vội nói, nhìn tiểu sư đệ vội vội vàng vàng dẫn vài người đi, đột nhiên cảm thấy không đúng lắm… rốt cuộc là không đúng chỗ nào?
Hôm qua tiểu sư đệ bị thương còn nằm trên giường, nhanh như vậy đã khỏi?
Hôm nay Trần Phủ đang ngồi trước bàn, cầm một quyển phật kinh để xem, đột nhiên cửa phòng bị mở ra.
Mắt Trần Phủ ngưng lại.
Phật tu đó cung cung kính kính chắp hai tay lại, hành lễ nói: “Chưởng giáo, hôm nay có một tặc nhân xâm nhập vào phái, đệ tử đến kiểm tra.”
Trần Phủ nâng mí mắt, tay vung chưởng vỗ mạnh ra, một phật thủ ấn thật lớn úp lên đệ tử đó, đệ tử đó nghiêng người tránh đi, một quyền tấn công Trần Phủ.
Trần Phủ hóa chưởng thành trảo, vòng tay quấn lấy cánh tay đệ tử kia, muốn khóa yết hầu.
Đệ tử đó chặp hai ngón tay lại, như múa kiếm nhẹ đẩy nhẹ gọt, ngón tay đã đặt trên động mạch của Trần Phủ.
“Ngươi lại thua rồi. Ta có thể xin tăng giá không?” Vừa dứt lời, phật tu đã thay đổi bộ dạng, hóa ra là Phương Khác.
Y cười híp mắt nhìn Trần Phủ.
Trần Phủ nhìn Phương Khác chằm chằm, nhàn nhạt nói: “Lại tới.”
Tứ đại tông môn, hiện nay thống nhất gọi là tông môn, chịu Tổ Sơn tự kìm chế. Bốn năm trước, phái Thái Hành dùng danh trừ yêu tấn công Cổ Sát tự. Cổ Sát tự kết minh với Côn Luân, Hộ Lạc liền đóng ở Cổ Sát tự đối chiến với Thái Hành. Hơn hai năm trước, phái Thái Hành lại tấn công Cổ Sát tự. Hộ Lạc theo đó xuất chiến, bị nội quỷ bán đứng, đại bại. Bát Thiên trưởng lão trọng thương.
Tổ Sơn tự dùng danh nghĩa đứng đầu tông môn xuất binh tăng viện, đồng thời bảo Côn Luân đừng xen vào nội vụ tông môn. Bát Thiên trưởng lão trọng thương khó chữa, thân vong. Bát Du trưởng lão giao chức chưởng giáo Cổ Sát Tự cho Trần Phủ. Tháng đó, Cổ Sát tự nội loạn, Bát Du trưởng lão thân vong. Năm sau, tông môn liên thủ với phái Thái Hành, Trần Phủ bị giam lỏng ở thạch thất hậu sơn.
“Nếu ngươi xuất hiện, dùng danh nghĩa chưởng giáo ít nhất có thể thu hồi hơn mười vạn đệ tử Cổ Sát tự. Phần lớn đệ tử đến nay vẫn cho rằng ngươi đang bế quan. Vì thế mới giao giáo vụ cho sư đệ đó của ngươi toàn quyền thay mặt.” Phương Khác nói.
Trên gương mặt tú lệ của Trần Phủ xuất hiện một tia ngơ ngẩn, đôi mắt sắc bén như dã thú đờ đẫn chốc lát, sau đó lóe lên một tia huyết quang.
“Ta chỉ biết giết người, không giỏi bày mưu.” Chính vì thế mới bị sư đệ của gã lừa gạt, nhốt ở đây. Cho dù mấy năm nay gã ngày đêm không ngừng xem hết vạn quyển kinh thư.
Phương Khác nhướng mày cười: “Biết giết người, là được.”
“Nếu có ngày sau, Côn Luân không thể dùng bất cứ phương thức nào can thiệp vào Cổ Sát tự.” Trần Phủ nói từng chữ.
“Thành giao.” Phương Khác gật đầu.
Hôm đó, chưởng giáo Cổ Sát tự ra khỏi Khốn Long trận, bước khỏi sơn môn. Trước mặt tất cả đệ tử Cổ Sát tự xuất hiện một đoạn hình ảnh. Lúc này họ mới biết, thì ra trưởng giáo không phải bế quan mà bị giam lỏng. Còn hai vị trưởng lão đức cao vọng trọng Bát Du Bát Thiên đều là bị Tổ Sơn tự hãm hại.
Lập tức mọi người phẫn hận, gần mười vạn đệ tử lui khỏi biên cảnh, tốn mất bảy ngày, trực tiếp lao về sơn môn. Thi thể chất chồng, máu chảy thành sông.
Cổ Sát tự tuyên bố cùng Tổ Sơn tự không chết không thôi.
Mà lúc này, trong bầu trời đầy tuyết, một người đứng trong vùng tuyết, chậm rãi gian nan cất bước. Tiêu tốn gần nửa tháng, mới đến được ngoài sơn môn Thiên Sơn, đón tiếp hắn là hai đội tu sĩ hợp vây.
Người này mặc một thân bạch bào, trên bạch bào thêu đường mây gợn tinh xảo. Đứng trong vòng vây, làm như không nhìn thấy mũi thương chỉ vào mình.
Hắn chắp tay nói với đệ tử Thiên Sơn lộ vẻ khẩn trương đối diện: “Làm phiền thông báo một tiếng, Chu Thức Vũ phái Côn Luân cầu kiến.”
“Bắt lại.” Đệ tử Thiên Sơn vung tay lên trực tiếp dùng xích tỏa linh trói Chu Thức Vũ lại, áp giải vào sơn môn.
Chu Thức Vũ đứng trước mặt người đội đấu lạp, cúi đầu gọi: “Chu chưởng môn.”
Diệp Vu Thời mệt mỏi nhắm mắt lại, trên mặt đầy vẻ lạnh lùng, toàn thân đầy mùi máu, còn mang sát khí, khiến người khó thể lại gần.
Sự ‘phản bội’ của Cổ Sát tự, khiến phái Thái Hành càng thêm điên cuồng. Đấu pháp không kể ngày đêm, dù là tu sĩ nguyên anh cũng ăn không tiêu.
Phương Khác thấy thế vòng ra sau lưng Diệp Vu Thời, gác tay lên vai hắn xoa ấn.
Diệp Vu Thời giãn mày, nhàn nhạt nói: “Vốn sau khi về môn phái sẽ cử hành nghi thức đạo lữ. Kết quả lại bị vây ở đây, không thoát thân được.”
Phương Khác cúi đầu, ôm lấy Diệp Vu Thời: “Chẳng qua chỉ là một cái hình thức mà thôi.”