Khi đứng trước tòa cung điện thứ hai, Phương Khác còn chưa phát hiện có gì bất thường. Đợi khi vào cung điện, Phương Khác cúi đầu nhìn đừng nứt mảnh nhỏ kéo dài đến mũi giày y. Đường nứt này bắt đầu từ dưới chân y, kéo thẳng tới trước, hơn nữa càng lúc càng rộng, cho đến cuối cùng vết nứt đã rộng khoảng độ sải hai tay của một nam tử.
Ngô Thất ngẩng đầu nhìn, lòng thầm kinh ngạc. Đỉnh phòng và mặt đất nứt giống nhau. Cả cung điện bị nứt thành hai. Mà điều làm hắn kinh ngạc là kiếm ý đó, sắc bén đến mức ngay cả nhìn cũng cảm thấy chói mắt. Trên khe nứt dường như có từng mũi nhọn đang ẩn náu.
Phương Khác đi vòng qua đường nứt theo sau Thái A. Y nhìn đường nứt đó, khóe môi giần giật. Y một chút cũng không thích Thái A kiếm ý thậm chí còn vô cùng phản cảm. Thanh kiếm nhỏ trong thức hải vặn vẹo, còn có cảm giác mài đấm mài quyền. Đó là thanh kiếm Phương Khác hư hóa ra. Hiển nhiên nó cũng phản cảm với luồng Thái A kiếm ý trước mặt.
Hơi phù trong cung điện rất mạnh, Phương Khác nhìn đủ kiểu tường thú được khắc trên bốn vách tường cung điện, tất cả đều sống động như sắp phá tường mà ra. Nhờ phúc của Diệp Vu Thời, tuy đối với việc chế phù y chỉ bình thường như cảm tri về nó lại rất nhạy bén. Nếu không nhờ một kiếm như nét bút thần, họ vừa vào cung điện nhất định sẽ bị phù trận vây khốn.
Từ vách tường bị phá vỡ trực tiếp, đến cung điện bị chém ra, cái gọi là nhất lực phá thập ải cũng là như thế.
Phương Khác lấy từ túi chứa đồ ra đá chiếu ảnh, ghi lại phù văn cùng tường thú trên tường. Phù trận này vô cùng cổ xưa, chắc Diệp Vu Thời sẽ cảm thấy hứng thú.
Sau đó vô cùng tự nhiên dọn sạch sẽ bảo vật cạnh cung điện. Ống trúc và mấy thứ phía trên thì cả nhìn y cũng không thèm.
“Thứ đó trông không tồi.” Phương Khác đột nhiên quay người đưa tay chỉ.
Ngô Thất và Thái A quay đầu nhìn, chỉ thấy đó là đèn ***g treo trên cung điện. Ngô Thất thầm nói ánh mắt Phương Khác thật độc, đèn này ước chừng là thứ quý giá nhất trong điện. Đèn ***g đó chế tác vô cùng tinh xảo, có tám mặt, mỗi mặt đều vẽ một con thụy thú, phía trên tỏa ra linh lực không tầm thường.
Đợi khi Thái A nhìn Phương Khác, y đã tháo mấy ngọn đèn đó bỏ vào túi chứa đồ.
“Ngô trưởng lão.” Phương Khác tiện tay ném đi. Ngô Thất giơ tay nhận lấy, phát hiện là một khối huyền thiết lớn bằng lòng bàn tay. Bất luận màu sắc hay chất liệu đều cực tốt. Ngô Thất thu huyền thiết, nhìn Phương Khác một cái.
Phương Khác nhếch môi cười với Thái A. Thái A nhìn cung điện thoáng cái đã trống rỗng không còn sót lại gì, chợt nhớ lại viên đá Tinh Thần đã bị Phương Khác bỏ vào túi trong Huyết Mạch Tinh Hải. Thái A nhận lấy thứ Phương Khác ném tới, là một cây trâm bạch ngọc cực kỳ đơn giản và không phải là thứ trong địa cung.
Sau khi đi xuyên cung điện thứ hai. Giữa cung điện thứ hai và cung điện thứ ba là một bậc thang cực xa. Mà điểm cuối của bậc thang chính là tòa cung điện thứ ba. Nhìn từ xa thế này, đỉnh của tòa cung điện thứ ba dường như liên kết với đỉnh vòm của địa cung này. Nhưng bây giờ giống như màn đêm đang buông xuống, tòa cung điện thứ ba cùng cầu thang được từng điểm hỏa chiếu sáng. Hỏa quang đó là rất nhiều thần hỏa lơ lửng trên bậc thang, chúng chiếu sáng nơi này như ban ngày, nhưng chỗ đỉnh vòm lại tối thui. Nhiều thần hỏa như thế, nhưng Phương Khác chỉ có thể gọi tên được một phần ba.
Ngô Thất quay đầu nhìn, phát hiện đỉnh vòm trên con đường họ vừa đi vẫn còn sáng như ban ngày, chỉ có chỗ này bị bóng tối bao trùm. Chỗ liên kết từ tòa cung điện thứ hai đến bậc thang dường như là nơi trao đổi giữa ban ngày và ban đêm. Một nửa ban ngày một nửa ban đêm, nhưng lại vô cùng hài hòa, mà hình dạng lại hơi giống với đồ hình thái cực bát quái của phái Thái Hành.
Thái A bước lên bậc thang, sau đó quay đầu nhìn Phương Khác.
Phương Khác bước lên bậc thang, như bước vào một lò lửa, sóng nhiệt ập đến. Cang khí hộ thể của y dường như không tồn tại. Trong một tức ngắn ngủi, khí tức nóng hổi thông qua hít thở tràn vào cổ họng phế phủ để thiêu đốt. Mồ hôi chảy ra, thấm ướt tóc Phương Khác. Phương Khác nhíu mày kéo kéo áo. Trong nhiệt độ thế này, y không cảm thấy mình có thể chịu nổi một canh giờ, sẽ bị đốt khô sao?
Ngô Thất bước lên bậc thang, yên hơi lặng tiếng đứng sau lưng Phương Khác, kéo Phương Khác vào vòng bảo hộ. Dù là hắn, sắc mặt cũng không tự chủ tái đi.
“Vốn dĩ cung điện này dùng để tế lễ, không có thần hỏa. Hơn hai mươi năm trước sau khi ở đây được thiết lập Ngũ Đỉnh Thần Hỏa trận, nơi này mỗi ngày một nóng hơn.” Thái A nhàn nhạt nói, đưa tay cho Phương Khác.
Phương Khác rất tự nhiên gác tay lên khuỷu tay Thái A, tựa như mượn lực bước lên từng bậc. Do hơi lạnh nhàn nhạt tỏa ra trên Thái A khiến y thoải mái hơn nhiều. Nhưng rõ ràng sau khi bước lên một bậc thang thì nhiệt độ càng cao hơn.
“Cầu thang này càng lên trên càng nóng sao?”
Thái A gật đầu.
Phương Khác chớp chớp mắt, đứng lại, gác tay lên vai Thái A nhìn bậc thang dài dài nói: “Bạch nhãn lang, nếu tiếp tục theo tình hình này, chỉ sợ ta còn chưa đi được nửa đường đã bốc hơi rồi.”
Thái A nhíu mày, tuy không hiểu bốc hơi có ý gì, nhưng mơ hồ đoán được.
“Ngô tên Thái A.” Thái A không chê phiền sửa lại xưng hô của Phương Khác nhưng không đẩy tay Phương Khác ra. “Ngô đưa nhữ vào trong điện.”
Nói xong túm lấy cùi chỏ của Phương Khác, chân điểm nhẹ. Hai người liều bay ra cực xa, Ngô Thất rớt lại đằng sau.
Tuy trên người Thái A không ngừng truyền đến hơi mát, nhưng nhiệt độ cực cao vẫn khiến Phương Khác rất khó chịu, đặc biệt là càng lên trên, y hít thở cũng trở nên khó khăn.
Thái A nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy trên mặt Phương Khác đã phiếm một tầng đỏ, mà y bào giống như bị lửa đốt.
“Tại sao hôm đó Phương Minh Viễn muốn thiết lập trận này?” Phương Khác nhướng mày hỏi, trong lòng y đã có suy đoán, bây giờ chỉ cần nghiệm chứng.
Thái A trầm mặc một lát, âm u nói: “Hắn liên kết ngô và thức hải của nhữ, lại đặt dấu ấn kiếm ý vào thượng đan điền của nhữ. Ngô cho rằng Phương Minh Viễn đã tính được đến hôm nay, hắn chính là muốn nhữ xông vào địa cung, kết khế ước với ngô.”
“Ai biết nhữ không muốn đạt thành khế ước với ngô.” Âm thanh Thái A rất nhẹ, lúc nói ra câu này lại bình thản không mang chút cảm xúc nào. “Đương nhiên, nhữ hiện tại nếu đổi ý vẫn còn kịp.”
Phương Khác rũ mắt cười hai tiếng khinh thường nói: “Bạch nhãn lang, đủ rồi. Đáp án của ta trước giờ chỉ có một.”
Trong lúc nói chuyện, đã đến tòa cung điện thứ ba.
Thái A nhẹ liếc Phương Khác, ngữ khí không chút nhấp nhô: “Ngô bảo nhữ suy nghĩ sau khi kết thúc chuyến đi địa cung này, nhữ nên làm gì? Nhữ nghĩ xong chưa? Khi đó nếu nhữ đổi ý thì vẫn có thể.”
“Ha ha.” Câu trả lời của Phương Khác là hai tiếng cười lạnh.
Sau đó Phương Khác kéo tay áo Thái A đi vào trong điện, rồi ngạc nhiên dừng bước.
Năm ngọn đỉnh lớn cao bằng hai người bày thành ngũ hành phương vị, trong đỉnh là các thần hỏa cấp cao khác nhau. Mà một thanh trường kiếm màu máu bị xiềng xích quấn quanh lơ lửng trên năm đỉnh.
Thoáng cái, Thái A bị Phương Khác kéo tay áo đã biến mất không thấy. Mà phía trên trường kiếm xuất hiện bóng người. Thái A thần sắc thản nhiên ngồi trên trường kiếm, tứ chi đều bị xích khóa chặt. Lửa đốt lên người hắn, da thịt trên tay trên người hắn chợt hiện màu cháy đen sau đó hồi phục bình thường. Mà sắc mặt Thái A vẫn luôn tái nhợt.
Chỉ nhìn thôi, Phương Khác đã cảm thấy khó chịu, không biết mấy năm này Thái A làm sao mà qua.
Phương Khác sờ mũi, cái tên Phương Minh Viễn này đúng là không thể chọc. Đột nhiên y hoảng hốt, sau khi vào điện y không hề cảm giác được sự nóng cháy khó chịu, chỉ cảm thấy nhiệt độ như thường. Hơi mát trong thượng đan điền bắt đầu khuếch tán, lưu chuyển khắp kinh mạch.
“Lúc trước Phương Minh Viễn dùng Tân Hải chi lệ với nhữ vẫn còn tàn lưu, ở trong nhiệt độ cực cao sẽ được kích phát.” Thái A thấy được nghi hoặc của Phương Khác liền nói. Nhưng Phương Minh Viễn không hề nghĩ đến bên ngoài Ngũ Đỉnh Thần Hỏa trận sẽ sinh ra nhiều thần hỏa như thế, nhiệt độ vừa khéo nằm giữa mức Phương Khác không thể thừa nhận nhưng chưa đến mức kích phát Tân Hải chi lệ.
“Làm sao phá trận?” Phương Khác nhìn năm ngọn đỉnh hỏi.
“Nhữ chỉ cần trích máu của nhữ vào trong đỉnh, thần hỏa sẽ tự tắt. Nếu thần hỏa tắt, trận tự phá.” Thái A nhàn nhạt nói.
“… Phương pháp này, nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng cực khó.” Trầm mặc hồi lâu, Phương Khác mới nặn ra một câu này. Y nhìn đỉnh lớn cao bằng hai người lớn cỡ năm người ôm, cùng thần hỏa cao hơn một trượng trong đỉnh, lại nhìn chính mình.