Khác Thủ Tiên Quy

Chương 166: Địa cung 3

Âm thủy ngư phủ trời phủ đất điên cuồng ập tới. Trong thông đạo chỉ thấy cả rừng âm thủy ngư. Bất luận ngươi giết bao nhiêu, luôn có một đống âm thủy ngư đếm không xuể thi nhau ào tới.

Đã thử qua thôi động linh thực và dựng tường đất. Nhưng âm thủy ngư thông qua tiếp xúc lại có thể hút đi linh lực của người thi pháp. Căn bản không làm được, cuối cùng chỉ có thể phát đại chiêu giết cá.

“Đại nhân, hiện tại phải làm sao?” Một người hỏi. Cứ tiếp tục giết thế này đến khi nào mới xong? Nếu có thể giết sạch còn được, nếu không thể giết sạch, bọn họ chỉ có thể bị mấy con âm thủy ngư này hút khô mà chết.

Phương Khác nghĩ nghĩ liền ném ra mấy lá bùa, đồng thời lấy ra một cái thuẫn phải dày bằng nửa cánh tay chắn trước người. Ầm ầm thật vang, dưới chân mọi người lay động, đất cát ào ào đổ xuống.

Những người khác chỉ cảm thấy bên tai vang ong ong, không kìm được nói: “Lôi hỏa phù thật lợi hại, nhưng dùng ở chỗ này… được không?” Dù sao lúc này bọn họ đang ở thông đạo dưới đất, nếu nổ sụp thông đạo, vậy không phải họ sẽ bị chôn sống sao?

“Sâu trong bức tường này không phải là đất cát, sẽ không sụp xuống.” Phương Khác nói. Y nhíu mày nghe âm thanh bên đó, tiếng ào ạt không dứt, rõ ràng âm thủy ngư vẫn còn rất nhiều. Phương Khác thu thuẫn lại, một mùi cháy khét truyền tới. Trước mắt chất đống xác của âm thủy ngư. Âm thủy như bên này bị nổ bay hơn nửa, lớp đất cát phủ trên thông đạo cũng bị nổ bay, thông đạo rộng hơn không chỉ gấp đôi. Vách tường lộ ra lớp đá hắc sắc kiên cứng, trên đá có năm đường rãnh sâu, trong rãnh là sợi xích đã bị Phương Khác chém đứt.

Đất cát đổ xuống chôn lấp xác âm thủy ngư, nhưng cũng khiến mặt đất cao hơn một mét.

Mọi người bước lên đất cát, tùy tiện cắm mấy cây đuốc vào đất. Thông đạo hơn mười mét được chiếu sáng tỏ, mơ hồ thấy được không xa lại có âm thủy ngư cuồn cuộn bò tới.

Phương Khác tính lại số lượng âm sát minh châu trong tay, cứ nổ như thế nhiều lắm cũng chỉ có thể đi được một dặm.

“Ủa.” Một hắc y nhân đoạn hậu đột nhiên kinh ngạc kêu lên: “Đại nhân! Âm thủy ngư lùi rồi!”

Lúc này, Phương Khác cũng thấy được âm thủy như đang nhanh chóng bò tới chỗ mình thoáng cái tốc độ càng tăng thêm, chỉ mới chớp mắt đã đến dưới mí mắt y. Nhưng không bò lên người họ, mà trực tiếp xông qua họ, hoang mang luống cuống chạy ra sau lưng họ. Tiếng nước ào ạt thoáng cái tăng nhanh nhịp điệu, nhưng nghe âm thanh lại cách họ càng lúc càng gần.

Mọi người dán lên tường nghiêng người qua, nhường ra một con đường cho đám âm thủy ngư giống như đang chạy trốn kia. Qua một lát, đã không còn thấy bóng dáng âm thủy ngư.

Mọi người quay mặt nhìn nhau, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Phương Khác đột nhiên quay đầu, nhìn phía trước.

Một đốm sáng như ngọn nến cách họ càng lúc càng gần. Phương Khác nâng tay cầm kiếm, những người khác cũng phòng bị không thôi. Tại sao đốm sáng đó trong sơn động quái dị này, cách xa như thế cũng có thể thấy được?

Đốm sáng di chuyển rất nhanh, một giây trước vẫn chỉ là một điểm nhỏ, giây sau đã lớn như cái mâm tròn, sau đó thoang thoáng thấy được bóng dáng một người.

Càng lúc càng gần, trong đốm sáng xuất hiện một bóng người.

“Yêu tộc.” Ngô Thất nhẹ giọng nói, tay đã tạo thành hình trảo. Hắn không cách nào cảm tri được tu vi của người này ra sao. Sau khi thoáng để lộ sự kinh ngạc thì nhướng mày, trong mắt lóe qua một tia trêu đùa, bình thản đợi người tới gần.

Chỉ thấy người đó cầm một ngọn đèn lưu ly tạo hình xưa cũ, chậm rãi lại gần. Mái tóc màu bạc xõa tung như thác, gần như dài đến gót chân. Diện mạo người này tuấn mỹ phi phàm, ngũ quan đặc biệt sâu, sống mũi thẳng, bờ môi mỏng. Đặc biệt đáng chú ý là một đôi mắt đờ đẫn mà ảm đạm, đen thui không có chút ánh sáng nào ánh vào được. Làn da gần như tái trắng tô điểm cho đường vân máu trên trán càng thêm bắt mắt. Trên lưng mang một thanh trường kiếm.

Đợi khi hắn cách Phương Khác ba bước, Phương Khác đã bước tới. Đi vòng quanh hắn một vòng cười hi hi nói: “Chúng ta có tính đây là lần đầu gặp mặt không? Bạch nhãn lang?”


“Ngô tên Thái A.” Thái A thần sắc thản nhiên lặp lại lời đã nói bao nhiêu lần. Hoàn toàn ngó lơ sự phòng bị của những người khác, duỗi tay giơ đèn lưu ly trước mặt Phương Khác.

Nghe hai chữ Thái A, mí mắt Ngô Thất nhẹ run lên.

Phương Khác vô cùng tự nhiên nhận đèn, đánh giá một phen. Đèn lưu ly này là một cái đèn trùm trong suốt như lưu ly, trong đèn trùm lại có bảy ngọn đèn lưu ly nhỏ giống hệt nhau vây thành vòng. Chính giữa là một lọn thần hỏa nhỏ, lửa này Phương Khác không thể phân biệt được. Mấy năm nay y cũng coi như đã kiến thức qua vô số kỳ trân dị bảo, thế mà nhất thời cũng không nhìn ra được chất liệu của ngọn đèn này.

“Dưới kỳ xuất khiếu, tự động rời đi.” Thái A đảo mắt nhìn những người khác nói.

Những người này chỉ có Ngô Thất đến kỳ xuất khiếu, bảy người khác đều là nguyên anh.

Phương Khác nhíu mày nói: “Trước đó ngươi không hề nói với ta.”

Thái A nhìn Phương Khác nói: “Cửu Khúc Hồi Trường trận cũng phá không nổi, vào địa cung cũng chỉ có con đường chết mà thôi.” Ngữ khí của Thái A thật bình thản, nhưng mọi người nghe thấy lại cảm nhận được sự chán ghét trắng trợn trong đó.

Những người khác nghe thế, trong lòng có chút bất mãn nhưng không biểu hiện ra, chỉ nhìn thẳng phía trước nhàn nhạt chờ lệnh.

Ngô Thất nhìn Phương Khác, Phương Khác nhìn Thái A nói: “Ngươi đưa họ ra ngoài.”

Thái A phất tay áo, một thanh kiếm màu bạc bay ra khỏi tay áo, bay vù vù mấy vòng trên đầu mọi người, rồi bay về một phía.

“Đi theo nó, tự nhiên có thể ra khỏi đây.”

Ngô Thất gật đầu với mọi người, mấy người vội cong lưng nói: “Nhị vị đại nhân bảo trọng.” Sau đó xoay người đuổi theo thanh kiếm màu bạc.

Hiện tại, ở đây chỉ còn lại ba người, Phương Khác kéo Thái A qua giới thiệu hai người cho nhau. Y nói với Ngô Thất: “Ngô trưởng lão, hắn là Thái A.”

“Đây là Ngô trưởng lão.”

Thái A khẽ gật đầu nói: “Xin chào.”

Ngô Thất bình tĩnh nhìn Thái A một cái. Phương Khác sửng sốt, đột nhiên nhớ ra thứ y dạy không phải là lễ nghi của thời đại này.

Phương Khác cười híp mắt nói với Ngô Thất: “Ngài đừng để ý, đây là hắn đang chào ngài.” Sau đó lại quay đầu liếc Thái A: “Ngươi không thể nói thêm vài từ sao?”

Thái A đáp: “Ngô thích.”

Sau đó hắn nhìn ngọn đèn lưu ly được cầm rất tùy ý trong tay Phương Khác, mắt lóe lên: “Thất Khổng Dẫn Hồn đăng có thể bảo đảm nhữ vào địa cung yên bình. Đèn sáng, nhữ còn. Đèn tắt, nhữ vong.”


Phương Khác nhìn ngọn đèn trong tay, vì y cầm tùy ý nên đèn hơi nghiêng. Y chỉnh lại cán đèn cho bằng, cầm vững trước người. Sau đó cười híp mắt nhìn Thái A nói từng chữ: “Ngươi nhắc nhở thật sự rất kịp thời.”

Thái A làm như không nghe thấy, chỉ quay nhìn xung quanh: “Đi theo ta.”

Thái A trở lại con đường đã đến lúc nãy. Phương Khác cầm đèn đi theo.

Suốt đường không nói, cho đến khi đi chưa được nửa nén hương. Thái A dừng bước, Phương Khác cầm đèn lên chiếu, trên vách tường bên trái thông đạo này có một hang động cao bằng một người, trông có vẻ rất sâu. Thái A trực tiếp dùng bạo lực phá ra hay sao vậy? Phương Khác nhíu mày.

Thái A dừng một lát trước cửa động, sau đó nhấc bước vào.

Phương Khác theo sát phía sau bỗng nói: “Chuyện ta đáp ứng ngươi coi như đã hoàn thành một nửa đúng không?” Câu này, Phương Khác thầm nghĩ trong lòng.

“Đúng.” Thái A nghiêng mặt qua nhìn Phương Khác.

Bước ra khỏi hang động được Thái A đả thông, trước mắt sáng rực, Phương Khác bất giác đưa tay che mắt, ngọn lửa của đèn trong tay y lấp lóe.

Đợi lúc Phương Khác đã quen với độ sáng, nhìn xung quanh liền cảm thán: “Quả nhiên là địa cung.”

Một tòa hành cung rộng lớn, hùng vĩ xây dưới lòng đất. Ba tòa cung điện đứng sóng vai, bậc thang hán bạch ngọc từ lối vào cung điện kéo thẳng đến chân Phương Khác. Đứng ở đây, Phương Khác không thể thấy được toàn bộ diện mạo của cung điện. Ngẩng đầu nhìn, Phương Khác híp mắt lại. Đỉnh vòm của tòa địa cung cao ước chừng hơn năm mươi mét. Đỉnh vòm là khối băng trơn tạo thành hình tròn, thứ sâu trong khối băng giữa đỉnh vòm tỏa ra ánh sáng rực rỡ chính là thứ chiếu sáng cả tòa địa cung.

Phương Khác quay đầu, chỉ thấy hang động lúc họ tiến vào chính là được mở trên tường vây của địa cung. Mà đại môn của địa cung vẫn còn đóng chặt.

Thái A đã bước lên bậc thang, đi tới cung điện ở giữa. Một thân hắc y cũng hắn tương phản kịch liệt với bậc thang hán bạch ngọc. Nhưng Phương Khác lại hơi ngẩn người, lúc này ở chỗ được chiếu sáng y mới phát hiện, Thái A không có bóng.

Hơn nữa thân thể của hắn nhìn có chút giống như hư ảnh, mà hình như càng lúc càng trở nên trong suốt. Phương Khác bước tới vài bước, đưa tay muốn vỗ vai Thái A, kết qua lại trực tiếp vỗ xuyên qua.

Thái A nhìn cánh tay y dừng lại trong ‘thân thể’ mình, bình tĩnh nói: “Ngô chỉ có thể dẫn nhữ tới đây. Nhữ xuyên qua đại điện này đi thẳng ra sau. Đợi đến cung điện thứ ba thì sẽ thấy ngô. Không cần lo lắng, nhữ có Thất Khổng Lưu Ly đăng, vật trong địa cung này không thể tổn thương nhữ.”

Dứt lời, thân ảnh Thái A lóe lên, biến mất tăm.

Phương Khác nhìn ngọn đèn trong tay một cái, bình thường tuy sắc mặt Thái A không tốt nhưng cũng chỉ hơi trắng hơn người thường một chút, bây giờ lại trắng bệch như giấy. Thái A bây giờ chắc cực kỳ suy yếu. Nghĩ đến đây, Phương Khác lại không kìm được cười cười.

Trước đó khi Thái A nói những người kia ngay cả Cửu Khúc Hồi Trường trận cũng không thể phá, tuy ngữ khí lạnh nhạt nhưng thực chất ghét bỏ vô cùng đúng không?

Phương Khác và Ngô Thất nhìn nhau một cái, đồng thời bước tiếp.

Trong Tả Thần Sách Doanh, mọi người vội vội vàng vàng an trí cho các đệ tử Côn Luân được đón về. Trong doanh đã nấu sẵn cháo. Hách Liên Đồng và Dư Sùng Lễ phụ trách phân phát.

Nhìn đám người gầy trơ xương cốt, Hách Liên Đồng chua xót lại phẫn hận vô cùng.

“Ta đã gửi thư cầu viện đến Tiêu gia và Thượng Quan gia. Chỉ không biết bọn họ có thể đến kịp thời hay không.” Hách Liên Đồng cắn môi nói. Hai nhà này là hai thế lực lớn cách Tuyết Đỉnh sơn gần nhất. Nếu họ có thể đến kịp thời, có lẽ Côn Luân còn có sức chiến đấu.

“Dùng Tật Lôi điểu của nhà ngươi?” Dư Sùng Lễ hỏi.

Hách Liên Đồng gật đầu, gian nan cười với đệ tử vừa mỉm cười cảm tạ mình: “Không cần cảm ơn, nên làm thôi.”

“Dư nhát gan… lúc trước chúng ta ở môn phái quả thật rất khốn kiếp đúng không. Phương sư… tam biểu ca của ta nói đúng.” Hách Liên Đồng nói với Dư Sùng Lễ.

Dư Sùng Lễ trầm mặc rất lâu mới chậm rãi nói: “Nhưng y đã giết lão đại của ta.”