“Hiện tại chờ xem phái Thái Hành ứng đối thế nào thôi.” Phương Khác bình tĩnh nói với Tiêu Xương Thu.
Hai người yên tĩnh ngồi trong doanh trướng đợi tin tức, giữa mày đều mang sự sắc nhọn giống nhau.
Ngoài thành Thái An vẫn tĩnh mịch, âm thanh của Phương Khác còn đang trong đầu mọi người không tan đi.
Một tiếng cười dài vang lên, phá vỡ sự tĩnh mịch ở thành Thái An, tiếng cười gần như vang vọng khắp thành Thái An.
Chỉ thấy các đệ tử Côn Luân quỳ dưới đất đã thẳng lưng lại, trong mắt phát ra sắc màu khiếp người. Gần như không hẹn mà cùng bật cười thật lớn.
Không cần ngôn ngữ dư thừa, chỉ có những tiếng cười khàn đặc mà hào hùng này, nhưng còn kịch liệt đánh vào mặt hơn bất cứ ngôn ngữ nào, sắc mặt đệ tử Thái Hành cực kỳ khó coi.
Mà lúc này, trong đám người xem náo nhiệt có người giật mình kêu lên.
“Vừa rồi trong số đầu người được dâng lên, không phải có hai người tên Trịnh Thất và Lý Thừa sao? Ta nhớ vừa rồi họ còn đứng ở đây xem náo nhiệt mà! Chúng tôi còn nói chuyện nữa.” Nói rồi người đó nhìn quanh tứ phía, vẻ mặt cực kỳ sợ hãi.
Lời vừa nói ra, đám người còn đang chìm trong chấn động và không dám tin đều giật mình tỉnh táo.
Người trong cửa thành bắt đầu xao động, kiểm tra xung quanh. Kết quả quả nhiên tìm được hai cái xác không đầu trong một con hẻm rất gần cửa thành.
Người vừa giật mình kêu lên cảm thấy hơi lạnh dâng thẳng từ chân lên. Hắn nghe rất rõ ràng, phái Côn Luân này giết người hoàn toàn không giảng đạo lý chọn ai thì chính là người đó, chỉ cần bọn họ là người Thái Hành đều được. Nhưng vừa rồi hai người này đứng trong đám đông chật kín mà! Phái… phái Côn Luân này làm sao yên hơi lặng tiếng giết người rồi chặt đầu? Hơn nữa còn là hai người bên cạnh hắn, nếu lần sau không chắc được là ai đâu.
Chúc Cố Chi lạnh mắt nhìn xao động ở cửa thành, hung tợn đóng hộp gỗ trong tay ném vào ngực Giang Trầm Chu tức giận nói: “Đóng cửa thành! Tra! Một người cũng không bỏ qua.”
“Vậy những người này?” Giang Trầm Chu chỉ Hộ Lạc hỏi.
Chúc Cố Chi lạnh lùng đảo mắt nhìn qua nói: “Ngươi không hiểu.”
Giang Trầm Chu cong người lui xuống, vung roi xuống dưới cửa thành lớn tiếng nói: “Nhốt bọn họ lại, đừng để họ chết nhưng cũng không thể để họ sống thoải mái!”
Hộ Lạc và Vương Dĩ An cũng bị nhốt cùng mọi người.
Phương Khác và Tiêu Xương Thu đợi được Ngô Thất tới.
“Trở lại bao nhiêu người?” Phương Khác hỏi.
Ngô Thất đưa tay vẽ một con số.
TIêu Xương Thu quay đầu nhìn Phương Khác, Phương Khác cả mày cũng chưa nhíu lại lạnh lùng nói: “Còn trở về, làm phiền ngươi rồi.”
Phương Khác nói rất thành khẩn, bản lĩnh của Ngô Thất hiện nay y đã thấy được, nếu không phải nhờ Ngô Thất chỉ sợ hôm nay phần lớn mọi người đều không trở về.
Ngô Thất gật đầu, thầm tính lại số đầu người phải chém tối nay, hơi nhếch môi rồi cong lưng muốn lui ra.
Phương Khác gọi Ngô Thất lại, nhíu mày nói: “Nhưng tối nay vẫn không thể động đến hai người đó, nếu động rồi ta sợ Chúc Cố Chi sẽ phát điên. Ta muốn là một Chúc Cố Chi bình tĩnh.”
Ngô Thất không hề chần chừ gật đầu đáp, sau đó lui ra.
Số đầu người treo trên trụ gỗ ngoài thành Thái An đang tăng lên, số đầu người bày trước mặt Chúc Cố Chi cũng đang tăng lên, vốn dĩ còn có hộp gỗ đựng, nhưng sau này hộp gỗ không đủ nữa liền tùy tiện dùng vải bao lại. Mùi máu tanh lan khắp cả đại thính, tùy tùng của Chúc Cố Chi đã có chút không dám nhìn thẳng.
Trong số đầu người này, có người trong quân doanh cũng có người của phủ thành chủ hoặc là tiểu thương tôi tớ phái Thái Hành thu phục.
Tối hôm nay cả thành Thái An đều nơm nớp lo sợ. Phương thức ngang tàng tìm chết có thể nói là tập kích kiểu tự sát của phái Côn Luân khiến cả thành Thái An chìm vào sự sợ hãi không tên.
“Vô sỉ!” Chúc Cố Chi nghiến từng chữ ra từ kẽ răng. Hắn vậy mà không biết Côn Luân còn có một nhân vật kiểu này!
Ngoài cửa sổ, trời đã sắp sáng. Trong lòng Chúc Cố Chi đã có giác ngộ, hắn hiểu đây là kỳ hạn cuối cùng. Hiện tại Côn Luân không động hai người đó, là vì họ không muốn bẻ gãy khả năng hắn chọn lựa. Nhưng nếu sau khi trời sáng đáp án hắn đưa ra không phải thứ Côn Luân muốn. Hắn sẽ lập tức thấy được đầu của một trong hai người đó xuất hiện ở đây. Mọi người cá chết lưới rách.
“Trời sắp sáng rồi.” Phương Khác bình tĩnh nhìn ra ngoài trướng, mặt không biểu cảm nói.
Sau đó y lại quay đầu nhìn Diệp Vu Thời đã cùng y ngồi hơn nửa đêm: “Trời sáng rồi huynh cũng phải đến dãy núi Kỳ Liên đúng không? Động tác của Thiên Sơn quá lớn, chỉ La Tất thôi không đủ.”
Nói xong y lại tiếp: “Sau khi trời sáng nếu còn không có đáp án, đệ phải chọn khai đao giữa tình cũ của sư phụ đệ và đồ đệ của tình cũ của sư phụ đệ. Huynh nói sau khi đệ động rồi, sư phụ đệ có xẻo đệ không?… Đệ đoán sẽ không. Cho dù có, cũng phải sau khi đệ tìm ông ta tính sạch nợ rồi mới tính đến chuyện này.”
“Dù sao ông ta lừa đệ bao nhiêu lần, đệ chỉ mới trả lại một lần nho nhỏ, chắc không quá mức nhỉ?”
“Huynh nghĩ đệ có nên đi gặp Tiêu Vân Dật một lần không?…”
Diệp Vu Thời luôn đặt sự chú ý lên sa bàn cuối cùng cũng phân cho Phương Khác một chút. Lần này phái Thiên Sơn có động tác rất lớn, hắn ở Tả Thần Sách Doanh nhờ phù chú chỉ huy La Tất rất phí sức. Nhưng hắn vẫn lưu lại đây, chẳng qua trễ nhất ngày mai hắn vẫn phải đi.
“Hôm nay đệ rất nhiều lời.” Diệp Vu Thời hơi nghiêng người qua, đứng thẳng nhìn Phương Khác, đối với biểu cảm đầy vô tội của Phương Khác, hắn nhẹ nhếch môi lên.
Phương Khác chớp chớp mắt nhìn Diệp Vu Thời nói: “Có lẽ ngày mai đệ đụng phải phiền phức lớn. Nếu lúc này sư phụ đệ biết đệ dùng Côn Luân lệnh của ông làm gì, chắc chắn ông ta sẽ xách cổ áo đệ trực tiếp ném đến Thận Hành nhai.”
Y đã dùng Côn Luân lệnh điều động tất cả mật thám ở thành Thái An, nếu Chúc Cố Chi không đáp ứng. Y còn phải điều động mật thám trong toàn Thái Hành… đến lúc đó tính ra mật thám mai phục nhiều năm như thế sẽ bị hủy sạch.
Diệp Vu Thời nhướng mày hỏi: “Sợ sao?”
Phương Khác nhướng mày, đang muốn phủ định thì thấy Diệp Vu Thời cong người sáp tới, đưa tay nâng cằm Phương Khác nhàn nhạt nói: “Không ngại, cho dù đệ tạo ra phiền toái lớn chúng ta cũng có thể bù đắp.”
Phương Khác vốn muốn trực tiếp đẩy tay Diệp Vu Thời ra như hôm qua, nhưng ngặc nỗi biểu tình của Diệp Vu Thời quá nghiêm túc, ngữ khí quá thành khẩn, khiến y cảm thấy tư thế này kỳ thật cũng không sao hết.
Y không sợ, y chỉ không nhẫn tâm. Tối nay số người trực tiếp hoặc gián tiếp chết trong tay y quá nhiều. Là người đều có lòng thương tiếc, dùng tâm thương tiếc, làm chuyện có tình thương. Nhưng y lại đi ngược lại với nó, dùng hành động lang độc nhẫn tâm bức ra lòng thương tiếc của đối phương từ đó đạt được mục đích.
Nhưng có vài thứ y không thể biểu hiện ra. Trước mặt Tiêu Xương Thu không thể, trước mặt Ngô Thất không thể, trước mắt người khác càng không thể. Chỉ có Diệp Vu Thời, chỉ có thể là Diệp Vu Thời.
“Đại nhân!” Chu Lập Đức tươi cười chạy vào. Trên y sam của hắn còn mang vết máu.
“Đại nhân! Hộ đại nhân và Vương đại nhân trở về rồi. Giờ ngọ hôm nay trên Tuyết Đỉnh sơn sẽ đổi tù binh!…” Từ binh vừa ra khỏi miệng, nụ cười của Chu Lập Đức cứng lại. Hắn thấy tư thế của đại nhân nhà mình và Diệp Vu Thời, bị Diệp Vu Thời lạnh lùng đảo mắt một cái liền run chân. Thầm hận bản thân quá kích động vào mà không thông báo một tiếng.
Cùng lúc này, trong đầu hắn hiện lên một câu. Xong rồi, hai khối linh thạch của hắn mất rồi.
Diệp Vu Thời nhìn bộ dạng Chu Lập Đức cúi đầu hận không thể lập tức biến mất. Chậm rãi thu ngón tay về, thần thái tự nhiên mà thong dong đứng thẳng lại…
“Sau khi đổi tù binh, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu, đệ nhất thiết phải bảo trọng bản thân.” Diệp Vu Thời nhàn nhạt nhìn Phương Khác nói. Trong ngữ khí mang theo khí thế không cho phép phản bác. Không phải đệ phải bảo trọng bản thân mà là đệ nhất thiết phải bảo trọng bản thân. Vì đệ không chỉ là của bản thân đệ, đệ cũng là của huynh.
Phương Khác bật cười nói: “Đệ biết.”
Sau khi trao đổi tù binh, họ tất phải nghênh đón sự phản kích điên cuồng của phái Thái Hành. Mà bọn họ đã sớm có chuẩn bị.
Chu Lập Đức nhìn hai người trước mắt, sờ bội kiếm của mình, thầm nghĩ có phải hắn cũng nên tìm một bầu bạn?
Trong thành Thái An, Giang Trầm Chu chắn trước mặt Chúc Cố Chi lạnh lùng nói: “Ta không đồng ý, đại nhân cũng sẽ không đồng ý.”
Chúc Cố Chi dùng đôi mắt tràn đầy tơ máu nhìn Giang Trầm Chu cười lạnh một tiếng: “Ta đồng ý là được rồi.” Nói xong phất tay áo đẩy Giang Trầm Chu ra, bước qua người hắn đi ra ngoài.
Giang Trầm Chu đứng sau lưng Chúc Cố Chi lạnh giọng nói: “Lần này rõ ràng là cơ hội tuyệt diệu, một cơ hội tốt giải quyết sạch sẽ mật thám Côn Luân trong Thái Hành. Ngươi muốn vì tư tâm tư lợi từ bỏ cơ hội lần này sao?”
Chúc Cố Chi quay phắt đầu lại: “Tư tâm tư lợi? Ngươi không nhìn thấy đầu người Thái Hành chất đầy đại sảnh sao?”
“Ha.” Giang Trầm Chu cười lạnh một tiếng: “Người Thái Hành? Chẳng lẽ ngươi ngốc hay sao? Phái Côn Luân nguyện ý tự xưng bản thân là người Côn Luân còn bảo hộ tất cả người trong dãy núi Côn Luân dưới cánh mình, đó là chuyện của họ. Thái Hành chúng ta chỉ có đệ tử Thái Hành, không có người Thái Hành. Nếu không phải là đệ tử Thái Hành, chết rồi thì có gì đáng tiếc? Mà nếu là đệ tử Thái Hành, ta nghĩ bọn họ cũng vui vẻ hy sinh vì môn phái.”
Chúc Cố Chi thầm siết chặt tay, trên mặt hắn cũng lộ ra nụ cười.
“Vậy sao? Vậy ta chính là tư tâm tư lợi rồi. Ngươi dám ngăn cản ta?” Trong tay Chúc Cố Chi thoáng cái xuất hiện một thẻ ngọc màu trắng nổi trên lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng xoay chuyển.
Mắt Giang Trầm Chu tối đi, nói: “Không dám.”
Chúc Cố Chi nhếch mép nói: “Đợi mệnh lệnh của Tả Khâu truyền xuống, tất cả đã thành định cục.
Lúc gần giờ ngọ.
Theo hẹn định trước đó, phía bắc Tuyết Đỉnh sơn đã thuộc phạm vi khống chế của phái Thái Hành. Mà phía nam Tuyết Đỉnh sơn, từng đội đệ tử Thái Hành mặc ngân giáp hắc bào cũng đã chuẩn bị ổn thỏa. Vào lúc này phía bắc Tuyết Đỉnh sơn chỉ thấy một đội nhân mã men theo đường núi khúc khuỷu mà lên. Hai chiếc xe ngựa một trước một sau được sự hộ tống của mấy người chậm rãi lên núi.
Trên chiếc xe ngựa phía trước ngồi hai người, một người bố y rách rưới tóc tai tán loạn, một người bạch y tùy tiện tựa lên thùng xe.
Chính là Tiêu Vân Dật và Phương Khác.
Hai người đều đang đánh giá đối phương. Tiêu Vân Dật hơi híp mắt, nhìn người được Trí Tiêu lựa chọn đang ở trước mắt. Cuối cùng mở miệng: “Ngươi có hơi khác với ta đã nghĩ.”
“Tiêu tiền bối.” Phương Khác cũng đợi đến lúc này mới gọi một tiếng tiền bối, ngồi thẳng lại nhẹ kiến lễ với ông ta. Y khẽ nhíu mày, giữa mày hiện rõ nhuệ khí.
Tiêu Vân Dật nhíu mày rồi giãn ra.
“Ngươi và Tả Khâu quả thật giống như hai tiểu hài đấu khí. So xem ai không tiếc hơn ai cược không nổi trước. Nhưng ngươi ngây thơ hơn, hắn thì không tiếc hơn. Nếu hắn và ngươi trực tiếp đối đầu, ngươi chỉ có thể thất bại thảm hại. Tiếc rằng lần này giữa các ngươi còn cách một Cố Chi. Vì thế ngươi thắng thảm.” Tiêu Vân Dật hơi hấc cằm, dùng tư thế từ cao nhìn xuống đánh giá.
“Không. Lần này là ta thắng rồi. Tả Khâu thua ở chỗ hắn tính sai về Chúc Cố Chi.” Phương Khác nhướng mày đáp. Y vốn không nghĩ thế, nhưng loại thái độ của Tiêu Vân Dật khiến y muốn nói thế.
Tiêu Vân Dật nhướng mày, tỏ vẻ cực kỳ ôn hòa còn mang theo mấy phần ý cười nói: “Quả thật là thế.”