“Đồng Đồng! Con ta chịu khổ rồi.” Lúc này đột nhiên một bóng đỏ xuất hiện ôm lấy Hách Liên Đồng, chỉ thấy một nữ tử mỹ mạo mặc áo trùm đỏ sậm ôm lấy Hách Liên Đồng nhẹ giọng hỏi han, đáy mắt tràn đầy lệ quang.
Cuối cùng lau lệ xong thì đôi mắt đẹp đó hung tợn trừng sang Phương Khác.
Phương Khác thẳng thắn cười lại, trên mặt chẳng có chút hổ thẹn chột dạ nào. Vì y chưa từng cảm thấy chuyện này mình làm sai. Chỉ âm thầm nói trong lòng, cái mục gặp gia trưởng này quả nhiên không thể tránh được.
Thu Thủy thấy người này còn có mặt mũi cười với mình, nhất thời nổi sung, nàng kéo Hách Liên Đồng ra sau lưng, lạnh nhạt nhìn Phương Khác: “Tiểu tử không giáo dưỡng, gặp trưởng bối không biết hành lễ vấn an sao?”
Phương Khác sửng sốt, tuy chẳng có mâu thuẫn gì với ba chữ không giáo dưỡng, nhưng dù sao đối phương quả thật là tiền bối, y nên hành lễ trước. Cho nên Phương Khác mỉm cười chắp tay hành lễ: “Vãn bối Phương Khác bái kiến tiền bối.”
Sắc mặt Thu Thủy lập tức càng thêm khó coi, đôi mắt xinh đẹp nhìn sang Hách Liên Đoan. Hách Liên Đoan sửng sốt một lúc rồi sắc mặt cũng khó coi, hơi mang khiển trách nhìn Phương Khác.
Phương Khác nhìn vẻ mặt hai người, hơi nghi hoặc khó hiểu, ngẫm lại một lượt ngôn ngữ động tác của mình, không phát hiện có chỗ nào thiếu thỏa đáng, cho nên sao lại đắc tội bọn họ nhỉ?
Hách Liên Đồng kéo tay mẹ mình nên có thêm lòng tin, thấy thái độ của cha mẹ mình đối với Phương Khác còn len lén cúi đầu cười, cho ngươi nhốt ta, đợi bị thu thập đi!
Hách Liên Đoan thấy Phương Khác đầy khó hiểu không giống như đang giả vờ, hắn đảo mắt nhìn mọi người. Phát hiện những tiểu bối này tỏ rõ dáng vẻ xem kịch vui, liền nhíu mày. Đợi khi thấy nữ nhi nhà mình vẻ mặt đắc ý khó che giấu, mày càng thêm nhíu chặt.
Chu Lập Đức thấy thế bước tới một bước cản trước mặt Phương Khác, lại bị Khổng Du Thanh bên cạnh kéo lại. Khổng Du Thanh nháy mắt ra hiệu, Chu Lập Đức thấy bàn tay giấu sau lưng Phương Khác đang xua xua.
Ngoài dự liệu của mọi người là Hách Liên Đoan không quở trách Phương Khác mà nhìn sang Hách Liên Đồng đang trốn sau lưng Thu Thủy: “Cha dạy con thế này sao? Còn không qua kiến lễ. Tuy trong phái Côn Luân y là Phương sư thúc của con nhưng y cũng là nhi tử của tiểu cô cô con, con nên gọi y là tam biểu ca.”
Độ cong trên khóe môi Hách Liên Đồng cứng lại, ngẩn ngơ nhìn người cha mình chỉ… quả thật là Phương Khác không sai.
“Còn không mau đi.” Thu Thủy đẩy Hách Liên Đồng một cái.
Hách Liên Đồng bước ra vài bước đứng trước mặt Phương Khác, chiều cao của nó chỉ đến ngực Phương Khác. Hách Liên Đồng ngẩng đầu miễn cưỡng nhìn rõ y, chỉ thấy Phương Khác cúi đầu cũng mang vẻ kinh ngạc nhìn nó.
Phương Khác là biểu ca của nó? Sao nó không biết? Hách Liên Đồng đơ ra nhìn Phương Khác, lại cúi đầu nhìn cha mẹ mình, cuối cùng hành lễ ấp úng nói: “Hách Liên Đồng kiến quá Phương sư… tam biểu ca, chào tam biểu ca.”
Khổng Du Thanh và Chu Lập Đức nhìn nhau một cái đều thấy được đối phương thở phào rõ ràng. Còn những người khác biểu thị tình trạng chuyển ngoặt này khiến họ ngây ngẩn, ngay cả Vương Lạc Dương cũng sững sờ.
Cuối cùng Phương Khác nhớ đến quan hệ của ‘y’ và Hách Liên gia, cho nên lúc trước Thu Thủy và Hách Liên Đoan bất mãn là vì y gọi tiền bối tự xưng hậu bối.
Phương Khác nhìn Hách Liên Đồng cực kỳ khó chịu trước mắt, bất đắc dĩ cười đáp: “Gặp qua… không cần đa lễ.”
Sau thì lúng túng nhìn Hách Liên Đoan.
Hách Liên Đoan nhướng mắt nhàn nhạt nói: “Sao, chúng ta không xứng được ngươi gọi một tiếng cữu phụ cữu mẫu?”
“Không phải… vãn bối chỉ sợ làm vậy có chút đường đột.” Nói rồi Phương Khác mỉm cười chắp tay hành lễ: “Kiến quá cữu phụ cữu mẫu.”
Hách Liên Đoan tuy hừ lạnh một tiếng nhưng cũng chấp nhận lời giải thích của Phương Khác, sau đó gọi người áo xám dẫn đường trước đó đến an bài vài việc, rồi nói với Phương Khác: “Ngươi đi theo ta.”
Phương Khác theo sau Hách Liên Đoan đến chỗ người khác không thấy được mới dừng lại.
“Ta hỏi ngươi, tại sao hơn hai mươi năm trước ngươi chưa từng đến mộ mẫu thân ngươi thắp hương tế bái? Tại sao ngươi lại xa lạ với ngoại tổ gia của mình như vậy? Là có gì khó nói hay ngươi cho rằng Phương gia ngươi và Hách Liên gia ta quyết liệt rồi thì ngươi không cần nhận ngoại tổ gia này nữa?” Hách Liên Đoan nói.
Phương Khác giật giật mi, mặt lộ mấy phần cười khổ: “Ta…”
Hách Liên Đoan nhíu mày: “Có gì cứ nói, đừng ấp a ấp úng.”
“Không giấu cữu phụ, lúc nhỏ ta vì bị thương nên không có ký ức về mẫu thân, càng không cần nói đến ngoại tổ gia là nhà nào. Là do mấy năm trước nhận được một bức họa của tiên phụ mới biết mẫu thân là ai. Ta không phải không nguyện ý mà là không thể.” Phương Khác nói. Lúc trước thấy hoàn cảnh của Phương Khác cũ ở môn phái y cho rằng Hách Liên gia đối với Phương Khác cũng chẳng bận tâm gì, ai biết nghe ngữ khí của Hách Liên Đoan hóa ra là vì nguyên nhân này là Hách Liên gia mới đối đãi với Phương Khác như vậy. Nói thế thì ‘y’ quả thật rất oan uổng.
Dù cho trước đó Hách Liên Đoan đã cho rằng Phương Khác sẽ nghĩ ra trăm ngàn lý do cũng không ngờ lại là loại lý do này. Bị thương? Căn bản không nhớ? Nhất thời mặt Hách Liên Đoan trận xanh trận trắng. Hắn nghĩ kỹ lại một lượt, từ lúc biết Phương Khác bị Phương Minh Viễn đưa vào Côn Luân, vì khi đó bọn họ vẫn bất mãn với Phương Minh Viễn nên chưa từng đi thăm Phương Khác.
Sau Phương Minh Viễn chết rồi, họ cũng có thu xếp một chút cho Phương Khác tại Côn Luân nhưng chưa từng báo cho Phương Khác. Sau muốn đi thăm Phương Khác lại vì hài tử này chưa từng tế bái mẫu thân mà rét lòng, vì thế chỉ cho người chăm sóc chút rồi không còn muốn đi thăm nữa. Trong thời gian đó cũng có phái người dò thám nguyên nhân, nhưng tích cách Phương Khác cô đơn không giao tâm với ai, nên chẳng dò la được gì. Ngược lại là Phương Khác nhiều lần biểu hiện ra sự sùng bái, thương nhớ đối với Phương Minh Viễn, từ đó Hách Liên gia cũng không đề cập đến Phương Khác nữa.
Hình như… quả thật họ chưa từng nói với Phương Khác họ là ngoại tổ gia của y. Vậy thì… Phương Khác chưa từng đề cập đến sinh mẫu cũng đã có lời giải thích hợp lý. Bị thương, căn bản không nhớ mẫu thân… nguyên nhân này ai có thể nghĩ đến?
“Vết thương của ngươi là ở thức hải hay ở thượng đan điền?” Hách Liên Đoan trầm ngâm một lát hỏi.
Phương Khác nhớ đến lời Phương Minh Viễn lưu lại trên cuộn tranh: “Hai chỗ đều có thì phải…”
Hách Liên Đoan đưa thần thức ra muốn thăm dò vết thương của Phương Khác, ai biết thần thức mới vào đã nghênh diện một thanh kiếm nhỏ màu bạc. Hách Liên Đoan giật mình tránh khỏi phong mang của kiếm nhỏ, buột miệng nói: “Hư hóa! Ngươi đã biết hư hóa rồi sao?”
Do Hách Liên Đoan tấn công bất ngờ, Phương Khác vô thức phòng bị liền đưa kiếm trong thức hải ra. Sau khi ý thức được Hách Liên Đoan không có ác ý thì y liền khống chế thu kiếm về. Nhưng Hách Liên Đoan trong lúc vô ý lộ ra uy áp của tu sĩ cấp cao khiến Phương Khác chấn động, suýt bị thương.
Hách Liên Đoan thấy sắc mặt Phương Khác thống khổ, vội lấy một viên đan dược ra đút vào miệng y. Phương Khác không khống chế được nuốt xuống, thầm thở dài. Được rồi, trước mặt tu sĩ cấp cao cỡ này y hoàn toàn phải chịu phận mặc người bày bố. May mà đối phương không ác ý, nếu không cho dù là mười Phương Khác cũng không sống nổi.
Một luồng mát mẻ trào lên trong đan điền, Phương Khác chậm rãi điều tức xong thì đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Hách Liên Đoan. Hư hóa này không phải ai cũng có thể làm được, người có thể hư hóa ai không phải tu vi trên nguyên anh lĩnh ngộ được thần thức hơn nữa thần thức còn đủ cường đại? Mà Phương Khác lại trực tiếp dùng linh thức hư hóa?
“Ngươi có tu luyện công pháp về linh thức không?” Hách Liên Đoan hỏi, hỏi xong mới ý thức được không thỏa đáng: “Thôi đi, ngươi cũng không cần cho ta biết. Về sau những bản lĩnh này đừng tùy tiện cho người khác biết, gặp những tu sĩ chuyên tu luyện công pháp âm độc tấn công thức hải có lẽ linh bảo này vẫn có thể xem là một thủ đoạn bảo mạng. Cố gắng tu luyện, ngày sau sẽ có tác dụng càng lớn.”
“Vừa rồi ta chỉ muốn xem ngươi bị thương ở đâu, giờ thì thôi vậy. Vết thương của ngươi ta đoán nhất định là chuyện tốt tên Phương Minh Viễn làm ra. Hắn quả thật là kẻ điên cuồng mất trí.” Trong mắt Hách Liên Đoan lộ ra sự căm hận.
Nhắc đến Phương Minh Viễn, Hách Liên Đoan lại nhớ ra Phương Khác chính là nhi tử của hàng này, ánh mắt nhìn Phương Khác lại không còn ôn hòa như trước. May mà hắn vẫn nhớ trên người Phương Khác còn chảy dòng máu của muội muội mình, nếu không hắn cũng không chắc mình sẽ làm gì.
“Những thứ này ngươi cầm đi, ta sẽ giải thích với tổ phụ mẫu của ngươi, sau này nếu có lòng thì đi núi Trường Bạch bái kiến hai lão nhân, nếu không có lòng thì thôi.” Hách Liên Đoan trừng mắt nhìn Phương Khác rồi nói.
“Phương Khác hổ thẹn không dám nhận.” Phương Khác cười chối từ.
“Cho ngươi cầm thì cứ cầm. Đừng phí lời nhiều như thế.” Hách Liên Đoan lạnh lùng nói.
Phương Khác chỉ có thể nhận túi chứa đồ Hách Liên Đoan ném qua.
“Tuy con đường này nằm trong nội cảnh Côn Luân nhưng cũng không thái bình lắm, đặc biệt là các ngươi còn chưa thể để phái Thái Hành biết được hành tung. Ta dùng danh nghĩa Hách Liên gia chuyển hàng cũng chỉ có thể đưa các ngươi đến khu mua bán gần Lăng giang. Sau khi đến đó, ngươi chỉ có thể dựa vào bản thân đến Tả Thần Sách Doanh…” Hách Liên Đoan tỉ mỉ nói lại dự tính trên con đường này cho Phương Khác nghe. Tuy ngoài mặt luôn bày vẻ không thích Phương Khác, nhưng thực tế đã nhắc nhở Phương Khác rất nhiều.
Nghe xong, đối với an bài của Hách Liên Đoan, Phương Khác tự nhiên có cảm thán. Tuy họ đã bỏ thuyền bay không dùng, nhưng cũng không gian nan như Phương Khác đã nghĩ trước đó. Đổi sang đi đường thủy, so với thuyền bay thì đường thủy này dù chậm một chút nhưng lại an toàn hơn rất nhiều, vì Hách Liên gia nổi danh với thủy vận và linh thực. Hiện nay tuy khai chiến, nhưng ngoài mặt Hách Liên gia coi như là trung lập không nghiêng về bất cứ phe nào, chỉ bán linh thực cho nhiều bên mà thôi. Vì thế thuyền vận của Hách Liên gia ra vào mấy đại môn phái sẽ thuận tiện hơn người bình thường nhiều.
Phương Khác thành khẩn nói: “Đa tạ cữu phụ.”
Phương Khác đảo mắt qua rừng cây, lại nhìn Hách Liên Đoan một cái, thầm nghĩ không biết mấy vị cao thủ mà sư phụ nói cho y đã đến chưa. Trí Tiêu nói sau khi hội hợp với Hách Liên Đoan, người âm thầm bảo hộ họ cũng sẽ đến. Điểm này ngay cả Hách Liên Đoan cũng không biết.
Chỉ là ngay cả Hách Liên Đoan cũng không hề phát giác gì… những cao thủ đó lợi hại vậy sao?
Đợi Phương Khác và Hách Liên Đoan nói xong, hai người trực tiếp vòng một lượt trong rừng rồi đến bờ nước. Con sông này là một nhánh nhỏ của Lăng giang, bọn họ sẽ lên thuyền ở đây, đợi hai người lên thuyền rồi, những người khác đã sắp xếp xong.
Chẳng qua trên mặt đám Vương Lạc Dương mang theo lo âu dễ dàng thấy được. Hiển nhiên điểm đến mà Phương Khác cho chúng biết còn khiến chúng bất an hơn trước.
Phương Khác mím môi cười, y cố ý không nói rõ muốn chúng làm gì, lần này y chẳng qua là hy vọng mang chúng đến ven đường lịch luyện một phen, sau đó ném vào quân doanh cho chúng kiến thức sự tàn khốc của chiến tranh, để bọn chúng hiểu cuộc sống an lạc chúng hưởng thụ hiện tại là dùng máu và mồ hôi của bao nhiêu đệ tử đồng môn đổi lấy. Bọn chúng dựa vào cái gì mà hoành hành ngang ngược trong môn phái, xem mạng người như cỏ rác? Chỉ dựa vào có phụ mẫu tốt sao?
Còn về những thứ khác, y cũng không cần chúng làm, những người khác cũng không để chúng làm. Đợi y từ Tuyết Đỉnh sơn trở về rồi, sẽ dẫn chúng về môn phái. Tin rằng sẽ có một phần hiểu được. Vì cuộc sống quân doanh là nơi tốt để cải tạo một người, sự tàn khốc của chiến tranh lại có thể khiến chúng nhanh chóng trưởng thành hơn nữa có tự giác mình là người Côn Luân.