Dương quan giữa trưa ngày thu mang theo mấy phần nhiệt độ, trên cầu thang đá kéo dài ngoài đại điện Côn Luân có hai người đi trước đi sau, trên mặt đệ tử đi trước có vẻ rất nóng ruột.
Phương Khác đi sau đệ tử này, khẽ chau mày, cản y lúc đang đến chỗ ở của đệ tử, nói chưởng môn có việc gấp bảo y tới. Hỏi là chuyện gì, lại ấp ấp úng úng không đáp được. Có thể có chuyện gì gấp khiến sư phụ tiện nghi hôm qua đã hiểu hành trình của y hôm nay mà vẫn gọi y đến?
Phương Khác mím môi, đột nhiên nhớ tới lời Trần Chử nói… lúc y bế quan được nửa tháng, đại lục Cửu Châu đột nhiên thay đổi tình thế – Tổ Sơn tự trở mặt không nhận người, cùng hơn ngàn đệ tử Côn Luân bị Thái Hành bắt làm tù binh. Khi đó Thái Hành muốn dùng những tù binh này để đổi lấy Tiêu Vân Dật, kết quả Côn Luân cự tuyệt, hơn ngàn đệ tử Côn Luân đến nay vẫn ở phái Thái Hành, sống chết không rõ.
Đám Trần Chử vẫn chưa có cách nào thâm nhập phái Thái Hành, tình hình cự thể không rõ lắm, nhưng tuyệt đối có thể tưởng tượng.
Tại sao Trí Tiêu lại cho phép tình huống này phát sinh? Phương Khác vô thức híp mắt.
“Phương sư huynh, chưởng môn bọn họ đang ở thư phòng sau đại điện.” Đệ tử đó đưa một miếng mộc bài cho hai đệ tử ngoài đại điện xem, mở cửa ra cho Phương Khác rồi cúi đầu lùi một bước cung kính đứng ngoài cửa.
Phương Khác mỉm cười, gật đầu bước vào. Tiếng bước chân vang vọng trong đại điện trống trải băng lạnh. Lúc đi đến cửa bên phải trong đại điện, Phương Khác nghiêng đầu nhìn ra cửa. Từ mấy đệ tử an tĩnh đứng ở đại môn đỏ rực mở rộng kéo dài đến cầu thang đá của sân diễn luyện, tiếp đến hai tòa tứ hợp viện vô cùng lớn đối xứng nhau hai bên cầu thang. Đó là ngoại môn trước kia, hiện nay là nơi ở của đệ tử đời ba mươi bảy. Ánh mắt Phương Khác có phần trống trải, tựa như có thể nhìn thấy sơn môn Côn Luân bị rừng cây rậm rạp che phủ ở xa xa…
Cho đến khi đệ tử trước cửa ném ánh mắt hiếu kỳ qua, Phương Khác mới chớp mắt, mím môi cười nhấc chân bước vào cửa bên.
Chẳng ai biết vừa rồi Phương Khác nghĩ cái gì, ngay cả bản thân y cũng không rõ. Chỉ là trong đầu vô thức xuất hiện một người. Gương mặt tuấn mỹ, cùng một hõm mắt trống rỗng và đáng sợ khiến y cảm thấy khí tức nguy hiểm đè nén thật lớn.
Tả Khâu.
“Môi hở răng lạnh, đạo lý này tin rằng các ngươi đều hiểu?”
Vừa đến cửa thư phòng đã nghe có vài giọng nói quen thuộc,… hình như là La Thanh.
“Tuyết Đỉnh sơn, Tiêu gia…”
Phương Khác dừng chân, nâng tay gõ cửa.
Sau hai tiếng gõ cửa thanh thúy, trong thư phòng lập tức yên tĩnh, sau đó Trí Tiêu lên tiếng. “Vào đây.”
Phương Khác đẩy cửa vào, sau khi nhìn rõ trận thế bên trong, hơi sửng sốt, đây có tính là hội nghị cao tầng của phái Côn Luân không? Năm vị phong chủ thực quyền, còn có ba vị nắm quyền trong Côn Luân Lục Doanh, cộng thêm Thượng Quan gia chủ, Hách Liên gia chủ, hai vị trưởng lão, cùng đường chủ mới thượng nhậm của Duy Pháp đường là Diêu Trọng Khanh.
Không đến hai mươi người mà thôi, lại khiến thư phòng có thể chứa được trăm người trở nên chật hẹp. Chỗ ngồi được sắp xếp có vẻ tùy ý thực chất theo quy luật. Chẳng hạn Tả Long Vũ Doanh trong Côn Luân Lục Doanh khá gần chủ tọa của năm vị phong chủ, mà Hữu Long Vũ và Hữu Thần Vũ thì chia ra ngồi ở góc.
Lúc đảo mắt qua Diêu Trọng Khanh Phương Khác hơi khựng lại, vì đối phương nhìn y với ánh mắt không thể xem thường. Đó là một ánh mắt lạnh mà khinh thường, đối phương biểu hiện rất thẳng thắn, không mặn không nhạt thể hiện sự chán ghét đối với Phương Khác. Diêu Trọng Khanh, đồ đệ đầu tiên của Tạ lão, một năm trước không biết từ chỗ nào vân du trở về sau đó thuận lý tiếp nhận Duy Pháp đường.
Từ lúc Phương Khác đẩy cửa vào rồi trên mặt hiện chút kinh ngạc chỉ mất một thoáng chớp mắt, sắc mặt Phương Khác hồi phục bình thường, thần thái tự nhiên chắp tay hành lễ với Trí Tiêu giữa phòng, thân trên cong bốn mươi lăm độ tiêu chuẩn, cho dù lúc y mở cửa tất cả mọi người trong phòng tỏa ra khí tức cường đại đè ép khiến y khó thở, hay bất cứ người nào trong phòng này chỉ cần vỗ một chưởng cũng có thể đánh y bán chết. Hết cách, tu vi cách biệt quá xa.
“Sư phụ.”
Sau đó hơi khom người hành lễ với những người khác, trên mặt mang nụ cười đúng chuẩn.
“Vãn bối bái kiến các vị sư bá, tiền bối.”
Từ lúc Phương Khác mở cửa đến bây giờ, chỉ một lát người trong phòng đã đánh giá người trẻ tuổi hơi có danh tiếng trong môn phái này một lượt từ đầu đến đuôi, từ đó đều có đánh giá và nghi hoặc của riêng mình.
Cho dù trong mắt bọn họ Phương Khác chẳng qua là một tiểu nhân vật bọn họ tùy tiện tung một chưởng cũng có thể đánh chết, nhưng giờ này khắc này Phương Khác có thể xuất hiện tại đây đã nói rõ – đây là người đáng chú ý.
Vài người trong đó khẽ gật đầu với Phương Khác, vài người lại làm như không thấy, mà Diêu Trọng Khanh thì lạnh nhạt hừ một tiếng.
Sau đó tiếp tục vấn đề vừa rồi.
Phương Khác bước vài bước đến vị trí dưới cùng bên phải mà đứng, rũ mi thuận mắt lắng nghe.
Tin tức hơi lộ ra trong cuộc nói chuyện của họ khiến Phương Khác phải tiêu hóa mất một thời gian. Chẳng hạn tam đại thế gia và phái Côn Luân bí mật liên minh, chẳng hạn tình thế hiện nay của phái Thái Hành, người đội đấu lạp trên Thiên Sơn, Như Thị quán lặng lẽ đổi trời, cùng người thần bí đến từ đại lục Thanh Hoa…
Và cả Côn Luân đối diện với tấn công như cuồng phong bạo vũ của phái Thái Hành, phái Thiên Sơn, tông môn liên thủ trông như lung lay sắp đổ, thực tế lại dùng một tư thế mà chẳng ai ngờ được không nhường một tấc đất thủ vệ Côn Luân.
Đúng, không nhường một tấc đất.
Hai năm qua, người của phái Thái Hành thậm chí không thể đặt một chân lên đất Côn Luân, trào phúng biết bao.
Mà tất cả, đều vì lão nhân tóc bạc ngồi ở vị trí chính giữa, cho dù trên thực tế ông trẻ tuổi hơn rất nhiều người đang ngồi tại đây.
Nghe một hồi, mày Phương Khác nhẹ động, đột nhiên ý thức được, mấy trò tiểu đánh tiểu nháo của y trong môn phái trong mắt sư phụ tiện nghi này đại khái là trò chơi của tiểu hài tử.
Không qua bao lâu, Phương Khác đã hiểu lúc y còn chưa vào La Thanh đang nói gì. Hách Liên gia, Tiêu gia, cùng Thượng Quan gia hiện nay coi như là quan hệ đồng minh với Côn Luân. Sau khi Phương gia bỏ chạy sang phái Thái Hành, chó cậy gần nhà liên tục ra tay với Tiêu gia kế bên, mà hiện tại còn trực tiếp đánh chủ ý lên Tuyết Đỉnh sơn ở Nam Lĩnh Tiêu gia.
Ngón tay giấu trong tay áo Phương Khác nhẹ động, thầm nghĩ tại sao lại là Tuyết Đỉnh sơn?
Cho đến khi một chuyện khác lại nhắc đến Tuyết Đỉnh sơn lần nữa, Phương Khác ngước mắt nhìn sư phụ tiện nghi. Đúng lúc đụng phải ánh mắt nhàn nhạt của sư phụ nhà mình, trong lòng hiện tia sáng tỏ.
Hội nghị này kéo dài đến năm canh giờ, Phương Khác vẫn bảo trì một tư thế lắng nghe thậm chí động cũng không động. Cuối cùng mọi người đi rồi, Hách Liên gia chủ Hách Liên Đoan nhìn y một lát, nhíu mày rồi tùy ý gật đầu sau đó bỏ đi.
“Qua đây.” Trí Tiêu vẫy tay với Phương Khác, Phương Khác lại gần Trí Tiêu cong lưng, ngồi ngang bằng với Trí Tiêu.
Trí Tiêu gác tay lên vai Phương Khác, cười ha ha.
“Lúc đứng trong đại điện, ngươi nhìn ra ngoài điện đã thấy gì?”
“Phái Thái Hành. Tả Khâu.” Phương Khác không hề kinh ngạc tại sao Trí Tiêu lại biết y nhìn ra ngoài điện một lát.
Trí Tiêu hơi nhướng mắt, lắc lắc đầu, không tiếp tục đề tài này mà nói: “Biết ta gọi ngươi đến làm gì không?”
Phương Khác chớp mắt, ra vẻ vô tội: “Không biết.”
“Bớt giả vờ cho gia.” Trí Tiêu buông tay đang ấn trên vai Phương Khác ra, ngữ khí mang theo trào phúng, nhưng mắt lại là ý cười, “Thật không biết?”
Phương Khác thanh cổ họng, đưa tay vuốt mũi: “Biết.”
Vừa rồi lúc lại nhắc đến Tuyết Đỉnh sơn đã nhắc tới một thành trì gần Tuyết Đỉnh sơn, thành Thái An. Tất cả đệ tử Côn Luân bị bắt giữ đều đang ở thành Thái An. Vừa khéo y lại muốn đến vùng Tuyết Đỉnh sơn, hơi liên tưởng một chút là biết trong chuyện này y nhất định sẽ đóng một vai gì đó.
“Qua vài ngày, ngươi sẽ cùng Hách Liên Đoan rời khỏi Côn Luân, đến thành Thái An, nhất thiết phải dẫn người Côn Luân trở về.”
Phương Khác híp mắt, mím môi gật đầu: “Vâng, đệ tử tuân mệnh.” Chuyện Thần Sách Doanh hai năm cũng không làm được, muốn làm tưởng dễ lắm? Nhưng… cũng không phải nhất định không thành.
Trí Tiêu vừa lòng gật đầu: “Nếu ngươi làm được, chỗ đệ tử đời ba mươi bảy không ai xen vào nữa, hơn nữa người của ta trong Duy Pháp đường đều cho ngươi dùng.”
Sư đồ hai người triển khai một cuộc nghị luận, sau đó Phương Khác cười híp mắt tạm biệt sư phụ nhà mình hơn nữa còn trả giá cao thủ đi theo lên đến chín người.
Lúc bước ra khỏi thư phòng, Phương Khác hơi dừng bước, đột nhiên lại quay đầu cười nói với Trí Tiêu: “Sư phụ, vậy về sau chỗ đệ tử đời ba mươi bảy không ai có thể thò tay vào nữa đúng không?”
Trí Tiêu gật đầu.
“Ngài cũng không thể sao?” Phương Khác hỏi, ngữ khí vô cùng tự nhiên.
Trí Tiêu nhìn cửa thư phòng nhẹ đóng lại, nhịn không được bật cười. Tào Đoạt vẫn luôn như khúc gỗ đứng sau lưng Trí Tiêu mắt lóe tia sáng. Câu vừa rồi của Phương Khác rốt cuộc là hữu tâm, hay vô ý?
“Ngươi thấy bộ dạng Hách Liên Đoan lúc ra ngoài nhìn Phương Khác không?” Trí Tiêu hỏi, trong ngữ khí mang theo mấy phần vui sướng, cứ như đã thấy chuyện gì rất buồn cười.
Tào Đoạt ngẫm nghĩ, do dự một lát mới nói: “Hắn tựa hồ có chút thất vọng.”
Trí Tiêu nhếch môi, cười không nói, năm đó cảm giác của những người kia khi thấy Phương Khác đại để đều là như vậy. Đây là nhi tử của Phương Minh Viễn sao? Sao có thể, hoàn toàn không giống, không sánh bằng Phương Minh Viễn.
Nhưng chỉ hơi suy nghĩ một chút lại cảm thấy, trúc xấu ra măng ngon. Tên điên Phương Minh Viễn vậy mà lại có một nhi tử bình thường như thế.
Hội nghị này kéo dài khá lâu, khi Phương Khác đến tiểu tứ hợp viện ‘giam lỏng’ đám nhóc Vương Lạc Dương, đã là sáng sớm hôm sau, theo tia nắng sáng, Phương Khác xuất hiện trong viện.
Trần Chử vừa thấy Phương Khác, nhẹ thở ra. “Hoãn lại đến hôm nay đi sao?”
“Tình huống có biến, phải đợi thêm vài ngày, hơn nữa kế hoạch phải thay đổi một chút.” Phương Khác nói.
Trần Chử nghi hoặc nhìn Phương Khác.
Phương Khác thấp giọng nói ra chuyện thành Thái An, Trần Chử giật mình: “Cái gì? Bọn họ đang ở thành Thái An sao.”
Nói rồi mắt Trần Chử sáng lên, lấp lánh nhìn Phương Khác: “Mọi người đều rất nhớ mong các sư huynh đệ bị bắt, chúng ta luôn kiên tin rằng không có tin tức chính là tin tốt. Quả nhiên, bọn họ còn sống. Ít nhất phần lớn vẫn còn sống.”
Trên mặt Trần Chử lộ ra vui mừng và hưng phấn dễ thấy, sau đó lại hiện lên mấy phần âm u thống hận: “Nếu không phải Tổ Sơn tự…”
“Chỉ là, thực sự quá nguy hiểm.” Qua một lát, sau khi hưng phấn khi biết tin này qua đi, Trần Chử nhíu mày nói.