Light: Chắc mọi người sẽ thắc mắc tại sao chương này ko kết nối với chương trước. Lúc làm mình cũng thấy khó hiểu nên có lên trang gốc xem. Tác giả đã nói là do lúc sáng tác ý tưởng cứ nhảy nên tác giả cũng nhảy theo. Do đó nội dung sẽ hơi bị ngắt quãng, cộng với tình tiết lộn xộn. Nhưng tác giả đã hứa đây là lần ngắt quãng rõ rệt duy nhất.
(Tâm sự nhỏ: Lần đầu tiên gặp tác giả viết loạn đến mức chuyên môn quên dấu chấm phẩy. Quả là hại não, nếu ko phải mê tu chân chắc bỏ luôn quá. Hức. T^T Do đó có nhiều chỗ mình đã tự động chỉnh sửa lại bản gốc để nó xuôi hơn, đương nhiên là tôn trọng nội dung, ko xuyên tạc. Do đó nếu có ai đi xét bản raw thấy khang khác thì đừng trách mình làm chi nha.)
============
“Sư, sư thúc, không biết có pháp quyết thuộc tính thủy nào có lực công kích cường đại không?” Phương Khác thấp thỏm đứng trước bàn sách. Vị sư thúc này tuổi tác không nhỏ nữa, tóc hoa râm, dung mạo đoan chính, đầy vẻ hiền từ. Phải biết tu tiên giả không có tuổi, dựa vào ngoại hình hoàn toàn không nhìn ra tuổi tác thật của một người, vị sư thúc này tính ra là người có ngoại hình già nhất mà y thấy từ trước tới nay.
“Không có.” Vị sư thúc chẳng thèm ngẩng đầu, tay còn cầm một tờ giấy cói, chỉnh tề không hề có tua mép, giống như muốn nhìn một tờ giấy trống không đến khi nở hoa luôn.
“Vậy thuộc tính mộc thì sao?” Phương Khác nhíu mày, sau khi ra khỏi bí cảnh Côn Luân tu vi của y bắt đầu đình trệ không tiến, rõ ràng cảm thấy sắp đột phá trung kỳ trúc cơ nhưng lại cứ bị mắc kẹt ở đó, sau khi đổi mấy thứ ở bí cảnh thành tích phân môn phái, nhờ vào tích phân được đến lầu ba Tàng Pháp các ở Vạn Pháp phong, rõ ràng phải có chứ? Lẽ nào mấy thuộc tính linh căn của y không có cái nào có thể tấn công sao? Không thể nào. Nghe nói lầu ba còn một nữ sư thúc kỳ kim đan, họ Cát, không biết tại sao hiện tại y chỉ gặp vị này.
“Không có.” Vị sư thúc này khẩu khí đã không còn kiên nhẫn, dường như chán ghét Phương Khác đã làm phiền mình.
Phương Khác chần chừ một lúc, ngó ngó các loại thẻ ngọc lơ lửng ở tầng lầu này, nếu y xem thử từng cái từng cái, cần không ít thời gian. “Sư thúc, thuộc tính thổ thì sao? Cũng không có sao?”
Cuối cùng vị sư thúc này cũng đặt tờ giấy cói trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Phương Khác: “Ngươi cần pháp quyết công kích cường đại của những thuộc tính này làm gì?”
Phương Khác nghẹn họng, cái này không phải đã rất rõ rồi sao? Pháp quyết không phải lực tấn công càng mạnh càng tốt sao? Trên mặt Phương Khác đã hiện ra hàm ý này.
Lão đạo nhíu mày lại, sau đó nói đầy cao thâm khó dò: “Ngươi chấp mê.”
Phương Khác trợn mắt, chắp tay hành lễ mơ hồ nói: “Chấp mê? Xin sư thúc chỉ điểm cho.”
Lão đạo đạm nhạt sờ chút râu hoa râm dưới cằm, cuối cùng nói: “Cái gọi là tu tiên, chung quy nằm ở một chữ ngộ. Tu đạo không tu pháp, tu tâm vi thượng, pháp quyết vi hạ. Nếu vô ý, linh kiếm thượng phẩm cũng chỉ là phàm binh, nếu hữu ý, linh khí cũng giết được người ngoài ngàn dặm. Pháp quyết cũng thế, Vân Vũ pháp là pháp quyết phổ biến nhất tu tiên giới, nhưng tầng thứ nhất ngay cả dùng để tưới linh điền cũng chỉ có thể tưới được nhất phẩm linh điền bình thường cấp thấp nhất. Mà người có Vân Vũ quyết đại thành, sau khi thi pháp không còn thấy vật sống.”
Phương Khác trợn to mắt không tin nổi, phải biết Vân Vũ quyết là pháp quyết thuộc tính mộc, ý ngay ở tên, tưới nhuần, sinh cơ, làm sao có thể trở thành pháp quyết tấn công?
Lão đạo nhìn ra nghi hoặc của Phương Khác, chân mày càng nhíu chặt, những tri thức này gần như không hề cao thâm chút nào, sao tên đệ tử này lại hoàn toàn không biết? Vị sư thúc đánh giá Phương Khác một phen, tu vi sơ kỳ trúc cơ vững chắc, tư chất bình thường, vân vân.
Lão đạo túm tay Phương Khác, Phương Khác giật mình, còn chưa kịp phản ứng đã bị bóp tay, một đạo linh thức đi vào.
“Tiểu tử! Linh khí ngũ hành trong kinh mạch ngươi sao lại không cân bằng như thế? Kim linh lực và hỏa linh lực gần như không có.” Lão đạo kinh dị nói.
“Ta… ta là tam linh căn, kim thuộc tính và hỏa thuộc tính…” Phương Khác chưa nói xong, đã thấy biểu tình lão đạo càng phẫn nộ.
“Ai nói vậy với ngươi! Ai nói bậy vậy hả, tam linh căn thì chỉ có ba thuộc tính linh lực sao?” Rõ ràng lão đạo đã tức giận không nhẹ, túm cổ áo Phương Khác, với chiều cao của Phương Khác, vậy mà lại bị ông nhấc lên chỉ còn mũi chân chạm đất.
“Sư, sư thúc, sao vậy? Xin, xin nguôi giận.” Phương Khác sửng sốt, chuyện gì vậy chứ? Mấy đệ tử nội môn kỳ trúc cơ gần đó xôn xao tụ lại, rõ ràng là bị tiếng quát của lão đạo thu hút.
“Nguôi giận? Bớt giả vờ biết hết trước mặt trưởng giả lão tử. Ngươi có biết, linh lực ngũ hành không thể thiếu một, thiếu đến một lúc nào đó ngươi sẽ bị đứt đoạn kinh mạch, từ đó đường tu tiên cũng hủy sạch không! Còn muốn pháp quyết lực công kích cường đại! Thế này mà ngươi còn là trúc cơ? Quả thật là trò cười! Ngươi đi lầu một cho lão tử, bắt đầu xem từ những điều cần biết khi nhập môn tu tiên cơ bản nhất! Tiểu nhi vô tri, tiểu nhi vô tri, quả thật hồ nháo!” Lão đạo xách Phương Khác lên ném xuống cầu thang.
“Cần biết khi nhập môn tu tiên… Tàng Pháp các có sao?” Một đệ tử cạnh đó nhỏ giọng lầm bầm, bị lão đạo trừng một cái, lập tức không dám nói nữa, chỉ buồn cười nhìn Phương Khác bị ném xuống dưới đầy nhếch nhác, còn lăn lông lốc xuống tận lầu một.
“Đệ tử phái Côn Luân ta lẽ nào hiện tại đều như thế sao? Thật là hoang đường, đời sau không bằng đời trước. Hừ, giao đệ tử nội môn cho tên hói chết tiệt kia quản giáo, liền quản giáo thành thế này? Một đám tiểu nhi vô tri, tiểu nhi vô tri!” Lão đạo hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Để lại một đống đệ tử nội môn nghe được câu đó mà kinh ngạc không thôi. Câu này… lẽ nào lão hói mà ông nói, là quản sự nội môn… lão tổ nguyên anh, Trí Ngu đạo nhân, phải biết tọa kỵ của vị lão tổ này chính là một con kên kên hỏa diệm.
Vị sư thúc đó? Không… vị sư thúc tổ đó có lai lịch gì? Các đệ tử quay mặt nhìn nhau.
Phương Khác nhe răng lăn một đường xuống dưới, căn bản không dừng lại được, cuối cùng mông đáp lên lầu một, dẫn đến một đống người chú mục. Phương Khác thầm chảy nước mắt trong lòng, cuối cùng y đã hiểu tại sao lại có động tác lấy tay áo che mặt rồi, hiện tại y rất muốn làm thế…
“Phương sư đệ… làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Một đệ tử nội môn đi tới, hỏi thăm. Phương Khác thoáng kinh ngạc, mình quen biết hắn sao?
Phương Khác vỗ y phục đứng lên, lúng túng cười: “Ta, ta cũng không hiểu lắm…” Dứt lời vội vàng đi về phía đại môn Tàng Pháp các.
“Ấy?…” Người đó đưa tay nhưng không kịp túm Phương Khác lại.
“Lâm Thanh ta nói này, nói nhiều với Phương Khác vậy làm gì, con người y xuất quỷ nhập thần, trừ tu luyện ra không nghĩ gì nữa, vô cùng vô vị. Ta nghĩ chắc y gặp Phương Hiền Hoa bị ném xuống thôi.” Một đệ tử khác vỗ vai Lâm Thanh nói.
Phương Khác ngự kiếm trở về trạch viện của mình, càng nghĩ càng sợ. Kinh mạch đứt đoạn? Còn có đan độc trong kinh mạch là gì? Cần biết khi nhập môn tu tiên? Phương Khác nhớ hình như có một quyển như thế trong một đống thư tịch bằng giấy cũ kỹ.
Vội vã tìm kiếm, vỗ bụi đứng trước tủ sách lật xem.
[Con đường tu hành, nằm ở trong tim, nằm ở trong tính. Kiếm tu, nằm ở kiếm ý. Tu sĩ ngũ hành tức là nội tu. Song, trăm sông về một biển, chẳng qua là bản tâm, kiếm tu lấy kiếm nhập đạo, tu kiếm tức tu thân, ngũ hành điền vạn vật nhập đạo, tu tâm tức tu thân…”
Trời có ngũ hành, thủy hỏa kim mộc thổ, chăm sóc cùng lúc, để thành vạn vật. Linh căn của tu sĩ cũng phân làm ngũ hành linh căn. Ngũ hành, một là thủy, hai là hỏa, ba là mộc, bốn là kim, năm là thổ. Thủy là nhuận hạ, hỏa là viêm thượng, mộc là khúc trực, kim là tòng cách, thổ là giá sắc. Nhuận hạ tác hàm (mặn), viêm thượng tác khổ (đắng), khúc trực tác toan (chua), tòng cách tác tân (cay), giá sắc tác cam (ngọt). Kẻ sinh ra có linh căn, phải dựa vào ngũ hành chi linh căn, thuận thiên hành khí. Linh căn phân mạnh yếu… song ngũ hành giả, tu sĩ không thể thiếu một.]
Phương Khác hoàn toàn đờ người, theo như quyển sách này nói, tu sĩ là dựa vào linh căn để hấp thu linh lực trong thiên địa, mà cái gọi là thuộc tính linh căn của tu sĩ, chỉ đại biểu hắn có tư chất tinh luyện linh căn càng mạnh, nếu hắn là thuộc tính hỏa, vậy đối với hỏa linh khí hắn càng dễ hấp thu hơn, hơn nữa đối với pháp quyết thuộc tính hỏa càng dễ vận dụng hơn. Mà pháp quyết những thuộc tính khác không phải không thể dùng chỉ là hơi khó khăn. Mà tu sĩ cần có thiên địa linh khí, cũng không phải đơn giản là hấp thụ linh khí một thuộc tính nào đó mà là cần hấp thu hết. Chẳng qua một ít một nhiều, một chính một phụ mà thôi.
Biến dị linh căn lại là biến số, biến dị linh căn thay vì nói biến dị không bằng nói là linh căn ngũ hành. Trời sinh tốc độ hấp thu linh lực ngũ hành đều cực nhanh, cho nên băng, lôi, phong, đều là do ngũ hành linh căn hóa ra. Vì thế tu sĩ có biến dị linh căn, tốc độ tu hành gấp bội linh căn đơn hệ. Còn tạp linh căn lại là linh căn làm chủ hệ càng nhiều, tốc độ càng chậm.
Linh căn chẳng qua là đại biểu cho tư chất mà thôi. Phương Khác cảm thấy chỉ thoáng cái toàn bộ nhận thức của y đối với thế giới này đều vỡ nát. Thứ mà y tự cho là hiểu biết, chỉ là tiếp thu không chọn lọc. Một quyển tiểu thuyết, không thể hoàn toàn miêu tả kỹ lưỡng mọi chi tiết của một thế giới, y đang ở trong một thế giới tu tiên, chứ không phải chỉ là một quyển tiểu thuyết. Y bỏ những tri thức trong thư tịch tu tiên mà y tự nhận định đã biết tại đây, kết quả đương nhiên là bi kịch.
Mà ký ức của Phương Khác nguyên bản có ảnh hưởng nhất định đến y, dù không nhiều, nhưng vẫn sẽ ảnh hưởng đến nhận thức về thế giới này, ấn tượng ban đầu dành cho thế giới này ngoại trừ ấn tượng trong truyện chính là lạnh nhạt, cô độc, không ngừng tu hành. Về đại thể tu hành có ký ức kỹ càng, nhưng chi tiết thì không lưu lại gì, y tự động cho rằng nếu là tam hệ linh căn đương nhiên chỉ có thể hấp thu linh lực ba hệ, vì thế tạo nên hậu quả này.
Quả nhiên là tiểu nhi vô tri.
Vì tính cách Phương Khác thật sự hơi bị âm trầm, cứ thế không thể hòa hợp với tu sĩ khác là nhất định. Cho nên bị người khác đối đãi lạnh nhạt cũng là có nguyên nhân, nhưng y trực tiếp cho rằng tất cả tu sĩ ở thế giới này đều lạnh nhạt. Môn xã hội học vốn rất uyên thâm, lẽ nào thế kỷ hai mươi mốt mà y từng sống không có những đoàn thể nhỏ sao? Không, nơi đó cũng có đoàn thể nhỏ, nếu không tìm được phương pháp dung nhập, đương nhiên sẽ bị bài xích. Ngay cả bản thân y, nói không nguyện ý giao thiệp với người khác, không thích thấy dấu vết của bất cứ lời nói dối nào, nhưng cuối cùng không phải vẫn chẳng thể thoát ly khỏi đám đông sao?
Cho nên, muốn nhận thức rõ về thế giới này, y cần phải tự mình đi tìm hiểu từng chút, chứ không phải dựa vào một mớ ký ức không khách quan trong đầu.
Nói quá xa rồi, tóm lại thế giới tu tiên này, không chỉ đơn giản là một đoạn văn tự hư cấu trên mạng, y phải thật sự sống trong thế giới này.
“Quả đúng là chấp mê.” Từ khi xuyên việt tới nay, lần đầu tiên Phương Khác mỉm cười nhẹ nhõm, phải cảm tạ vị sư thúc đó mới đúng.