Khác Thủ Tiên Quy

Chương 109: Cô gia quả nhân 3

Diệp Vu Thời nhìn thẳng vào Đông Phương Nguyên Bốc. Vị đế vương này hai mày như kiếm, mắt sâu như mực, nhưng nếp nhăn ở khóe mắt đã nói rõ ông không còn trẻ. Tuy không phải tu tiên giả, nhưng lại có khí thế mà rất nhiều tu tiên giả cũng không thể sánh bằng.

“Đa tạ hoàng thượng chỉ điểm.” Diệp Vu Thời nhếch môi, hàm ý chế giễu trong nụ cười khiến Đông Phương Nguyên Bốc híp mắt lại.

“Dạy không thành là lỗi của người làm cha.”

“Sự giáo dục của ngài ta gánh không nổi.” Diệp Vu Thời lắc đầu.

Đông Phương Nguyên Bốc nhìn vào mắt Diệp Vu Thời nói: “Ngươi đang chỉ trích cô?”

Diệp Vu Thời không nhường nửa phần: “Không dám.”

“Đây là thái độ không dám của ngươi sao?” Đông Phương Nguyên Bốc hừ lạnh một tiếng.

Đông Phương Nguyên Bốc nhìn diện mạo khá tương tự mình của Diệp Vu Thời, ánh mắt sắc bén hơi dịu đi. Trong nhiều hoàng tử như thế, xem ra chỉ có lão nhị và lão tam giống ông nhất.

“Lão tam đã nói chuyện với ngươi rồi, ngươi suy nghĩ thế nào?”

Diệp Vu Thời mím môi, quả nhiên chuyện của Đông Phương Vu Mộc không giấu được ông.

“Ngài đang bức hắn đi chết.”

Nghe câu này, Đông Phương Nguyên Bốc híp mắt lại.

Đao Tam Thiên nghe đối thoại truyền tới từ đại điện, đến chỗ này, khí thế đột nhiên phóng ra, nhắm vào Diệp Vu Thời.

Diệp Vu Thời lại như không hề cảm giác, như thể uy áp của tu sĩ nguyên anh này không hề tồn tại, hắn chậm rãi cười.

Đông Phương Nguyên Bốc cân nhắc một lát, lúc này mới vung tay.

Sát khí của tu sĩ nguyên anh lui đi như thủy triều, ngón tay Diệp Vu Thời nhẹ run trong tay áo.

“Lúc nó bảy tuổi cô đã tế thiên sắc phong nó làm thái tử, mang nó theo bên người dạy dỗ, dẫn nó vào sinh ra tử, dạy nó chuyện triều chính. Nó là người thừa kế cô một tay nuôi lớn. Trăm năm sau tất cả của cô đều là của nó. Nhưng mấy năm gần đây, cô phát hiện lão tam khó gánh trọng trách. Do dự lưỡng lự, tính cách quá khích, hành sự tùy tính không suy nghĩ hậu quả. Đại Ương vừa thống nhất thiên hạ nhân tâm không thống nhất, di dân tiền triều chưa chết tâm. Đại Ương cần là một quân vương sát phạt quả quyết, tâm tính vững chắc. Cho nên tương lai đại Ương Triều không thể giao vào tay lão tam.” Đông Phương Nguyên Bốc nói: “Huống chi, cô cho nó cái gì thì nó chỉ có thể nhận cái đó. Cô không cho nó, nó không thể vươn tay lấy.”

“Trên sử sách sẽ ghi chép về ngài thế nào? Cô gia quả nhân, trăm năm cô độc?” Diệp Vu Thời mím môi nói.

“Đế vương vốn chính là cô độc. Sử sách miêu tả về cô thế nào thì đó là chuyện của sử quan và hậu nhân, điều cô muốn là thiên thu đại nghiệp của Đại Ương Triều. Cô quả thật không phải một phụ thân tốt, nhưng cô không có lỗi với con dân thiên hạ.” Đông Phương Nguyên Bốc nhìn ra ngoài điện, như đang nhìn giang sơn vạn dặm thuộc về mình.

“Vậy sao? Vậy ngài không có lỗi với cả nhà Diệp gia? Bọn họ là người trung lương vào sinh ra tử vì Đại Ương.” Diệp Vu Thời lạnh nhạt nói.


Đông Phương Nguyên Bốc đạm nhạt quay đầu nhìn nhi tử của mình: “Vì thiên thu đại nghiệp của Đại Ương, bọn họ chết có ý nghĩa. Ngày sau cô tự nhiên sẽ sửa lại án sai, lưu danh trung lương cho Diệp gia, và xóa bỏ tội đã chiêu cáo.”

“Hoàng thượng không thể! Tội đã chiêu cáo là sự tình trọng đại, sẽ trở ngại thanh danh của thánh thượng.” Đao Tam Thiên bước vào điện, nói với Đông Phương Nguyên Bốc, đoạn quay đầu nhìn Diệp Vu Thời: “Nhị hoàng tử điện hạ, chuyện thánh thượng làm hôm đó đều là bất đắc dĩ, là vì đại nghiệp của Ương Triều ta. Hôm đó người phe hoàng hậu lấy dược vật của khu ôn dịch mười vạn lưu dân uy hiếp, hơn nữa giao cho hình bộ chứng cứ Diệp gia thư tín qua lại với Tấn quốc, thánh thượng mới hành sự như thế. Điện hạ nên thông cảm tấm lòng cứu trăm họ của thánh thượng. Mà lúc đó hoàng miếu phụ thuộc tứ đại tông môn tu tiên giới, hơn nữa còn có qua lại với Âm gia của tu tiên giới, ngũ thúc lại lấy Ảnh Bích trong miếu cho nhị điện hạ. Hoàng miếu đòi thánh thượng phải giao điện hạ ra, thánh thượng ban hành ý chỉ điện hạ bệnh mất cũng là chuyện bất đắc dĩ. Hôm nay điện hạ đã tiêu diệt toàn bộ người của hoàng hậu, đã đủ bình ổn lòng oán hận mấy năm nay của điện hạ rồi.”

“Bất đắc dĩ? Không còn cách nào? Đao đại nhân không cảm thấy lời này quá mức giả dối vô sỉ sao? Hôm nay ta đến, chỉ để kết thúc tư oán. Mà tư oán này là huyết thù, huyết thù đương nhiên phải dùng máu để tẩy sạch, không liên quan đến hư danh tội đã chiêu cáo gì đó. Đao đại nhân không cần lo lắng.” Diệp Vu Thời cười, nụ cười ôn nhu mà đám người La Tất vô cùng quan thuộc, chỉ là trong mắt chỉ toàn giá lạnh, hắn nhìn Đông Phương Nguyên Bốc lạnh lùng nói: “Cả nhà Diệp gia trung liệt, chết cũng nên chết trên chiến trường, chứ không phải bị nói là tặc phản quốc rồi chết dưới trảm đao của chính quốc gia mình, chết dưới sự thỏa hiệp của quân chủ mình. Đây là sỉ nhục, là phản bội, mà tất cả đều bắt nguồn từ dã tâm của ngài.”

Đao Tam Thiên đã chắn phía trước Đông Phương Nguyên Bốc, mũi đao nhắm vào Diệp Vu Thời, chỉ đợi Đông Phương Nguyên Bốc hạ lệnh một tiếng, sẽ cho Diệp Vu Thời đổ máu tại chỗ, vì sát khí trong mắt Diệp Vu Thời.

“Lui xuống.” Đông Phương Nguyên Bốc vỗ vai Đao Tam Thiên.

“Thánh thượng…” Đao Tam Thiên do dự một lát, rồi lui xuống trong ánh mắt sắc bén của Đông Phương Nguyên Bốc. Nhưng ý cảnh giác lại chưa từng giảm bớt, sát cơ nồng đậm khóa trên người Diệp Vu Thời.

“Xem ra ngươi ở tu tiên giới chẳng học được bao nhiêu tùy cơ ứng biến, nhưng lại có mấy phần can đảm. Cô cho rằng ngươi xông vào hoàng cung, sẽ muốn nhiều hơn chứ. Ví như bức vua thoái vị. Kết quả lại chỉ nói mấy câu thừa thãi.” Đông Phương Nguyên Bốc nhìn ra ngoài điện nói: “Lúc này, lão tam chắc đã vào cửa nội thành rồi.”

Sau đó ông lại quay đầu nhìn nhi tử của mình: “Cô biết ngươi cảm thấy bất bình, thậm chí oán hận cô. Cô phái ngũ thúc đến bên ngươi, dẫn ngươi đến tu tiên giới, đã từng nghĩ đến cảnh tượng phụ tử chúng ta tương kiến hôm nay. Cô thậm chí từng nghĩ ngươi sẽ đâm qua một kiếm.”

Đông Phương Nguyên Bốc gác tay lên vai Diệp Vu Thời, vỗ nhẹ: “Tiếp theo, ngươi muốn giết ai? Cô không cho rằng hôm qua ngươi đã phát tiết đủ.”

“Lão lừa trọc.” Diệp Vu Thời vô cảm nói.

“Lão là nguyên anh, ngươi là kim đan, làm sao giết?” Đông Phương Nguyên Bốc hỏi.

“Muốn giết thế nào thì giết thế đó. Hôm nay đến gặp ngài, chỉ để thông báo một tiếng. Chó của ngài, ta phải giết rồi.”

“Chỉ vậy thôi?”

“Chỉ vậy thôi.”

Nghe câu trả lời của Diệp Vu Thời, Đông Phương Nguyên Bốc nhẹ than.

“Ngài già rồi.” Diệp Vu Thời nhàn nhạt nói, nhìn gương mặt đột nhiên dịu đi đến mức có mấy phần già nua của Đông Phương Nguyên Bốc, cùng với tóc mai rõ ràng đã có sợi bạc.

“Cô già rồi, nhưng hoàng vị này cô vẫn còn có thể ngồi trên mười năm. Lão tam bị cô mài hư rồi, lão lục thì dưỡng phế rồi… Các nhi tử của cô đều ly tâm với cô. Ngươi đi giết lão lừa trọc, cô sẽ không xen vào.” Đông Phương Nguyên Bốc dứt lời, vung tay lên: “Ngươi đi đi.”

Diệp Vu Thời lạnh nhạt nhìn Đông Phương Nguyên Bốc một cái rồi quay người đi.

Đông Phương Nguyên Bốc nhìn Diệp Vu Thời đi, trước mắt hiện lên một nữ tử tươi cười như hoa, Đông Phương Nguyên Bốc chậm rãi đi về phía long ỷ.

“Thái tử ca ca, đợi muội trưởng thành rồi sẽ gả cho huynh được không?”


“Thái tử ca ca, huynh xem đây là hài tử của chúng ta.”

“Hoàng thượng… thần thiếp không phục.”

“Hoàng thượng, tại sao?”

“Thái tử ca ca, muội bị oan, huynh phải tin muội, làm sao cha muội có thể phản quốc? Thái tử ca ca…” Nữ tử mỹ lệ quỳ dưới đất, lại một lần kêu lên xưng hô nhiều năm trước. Nhưng đế vương lãnh khốc chỉ gạt tay nữ tử ra.

“Hoàng thượng, tội thần Diệp thị, chỉ cầu được chết.”

Đông Phương Nguyên Bốc ngồi lên long ỷ, vuốt đường vân trên long ỷ. Nhìn Thái Cực điện an tĩnh, chỉ cảm thấy băng lạnh mà trống rỗng.

“Cô không hối hận.”

“Đao ái khanh, phụng mệnh cô, mở đại trận phong giới, thống lĩnh tướng sĩ chống lại kẻ địch từ tu tiên giới. Lệnh người không được quấy rầy trận chiến của lão nhị và phương trượng. Nếu lão nhị chết rồi, thay cô nhặt thi thể… truyền lệnh cho lão tam, nói với nó, cô cho phép nó không chết.”

“Vâng.”

Ngoài Thái Cực điện, Phương Khác vẫn thoải mái dưới sự vây công, sắc mặt An Thịnh cực kỳ khó coi, nhưng lại chưa để mười hai tu sĩ trúc cơ tiến lên. Hắn muốn xem thử khác biệt giữa tu sĩ và người bình thường rốt cuộc lớn thế nào.

Lúc này lại đột nhiên nghe được tiếng kêu giết. An Thịnh chỉnh lại sắc mặt, lá cờ đỏ trong tay đột nhiên phất lên, nói: “Thái tử bức vua thoái vị rồi…”

“Mười hai tu sĩ nghe lệnh, tiêu diệt tội dân Phương Khác.”

Mười hai tu sĩ trúc cơ bắt đầu động, mũi đao chỉ vào Phương Khác, hàn quang lấp lóe.

“Dừng tay, An đại nhân, thánh thượng có lệnh thả hai vị tu sĩ Diệp Phương rời đi.” Giọng nói bén nhọn của thái giám vang lên.

Sắc mặt An Thịnh cứng đờ, nhìn Diệp Vu Thời chậm rãi bước ra, sau đó bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn quét tới, vậy mà sinh ra mấy phần hàn ý.

Sau đó là một tiếng kinh hô, tất cả cấm vệ quân lộ vẻ kinh hãi nhìn tay cầm cờ của An thống lĩnh, bị chặt thẳng từ vai.

Diệp Vu Thời cầm kiếm Tam của Phương Khác, đứng cách An Thịnh ba bước, không một ai dám động.

Phương Khác bước từng bước lại gần Diệp Vu Thời, mấy cấm vệ quân đó vô thức lùi ra sau. Bất luận là Phương Khác lấy một địch trăm, hay thân ảnh như quỷ mị của Diệp Vu Thời đều khiến họ cảm thấy hàn ý tỏa ra từ đáy lòng.

Diệp Vu Thời nhìn Phương Khác, duỗi tay.

Phương Khác rất tự nhiên đưa tay cho Diệp Vu Thời, hai người ngự kiếm bay lên, hoàn toàn không bận tâm mũi tên đang nhắm vào họ.

Mà trên trăm cấm vệ quân cũng kinh hoàng sợ hãi ngẩng đầu nhìn hai người, mười hai tu sĩ trúc cơ do dự nhìn An Thịnh, không biết có cần xuất thủ nữa hay không.

“Để bọn họ đi.” An Thịnh cắn răng, nhặt cánh tay dưới đất lên, sau đó quỳ đối diện Thái Cực điện. Đối phó Phương Khác là hành động tự ý của hắn, hắn vốn cho rằng thánh thượng sẽ lưu nhị hoàng tử lại. Chưa từng nghĩ, thánh thượng lại để nhị hoàng tử đi như thế.

Phương Khác cảm thấy lực đạo từ tay Diệp Vu Thời truyền đến, rất đau.

“Ông ta giết thân tộc của ta, ban chết cho mẫu phi ta. Ông ta nói là bất đắc dĩ, ta không tin.”

“Ông ta nói ông ta là vì mạng của mười vạn lưu dân, ta không tin.”

“Ông ta nói ông ta còn có thể ngồi trên hoàng vị mười mấy năm, ta không tin.”

“Có Đao Tam Thiên ở đó, huynh không giết được ông ta. Vì không để phàm giới lại rối ren, huynh không thể giết ông ta. Trưởng lão trong môn phái đã đến rồi, huynh không thể giết ông ta. Quan trọng nhất là, huynh sẽ không thí phụ.” Phương Khác cũng nắm chặt tay Diệp Vu Thời.