Đông Phương Vu Mộc nhìn sắc mặt khó coi của Đông Phương Vu Vân, thở dài một tiếng, che đi vẻ trào phóng không chút che giấu của mình. Tình cảm giữa phụ tử, bọn họ vĩnh viễn không thể hưởng thụ được. Phụ hoàng của họ quả thật là một đời thánh quân, chinh chiến tứ phương nhất thống thiên hạ, cải cách luật pháp, xóa bỏ chế độ cũ… đủ chuyện đều đủ cho hậu nhân kính ngưỡng. Nhưng hổ dữ cũng không ăn thịt con…, có lẽ là vì hoàng tử quá nhiều? Thiếu một hai người không là gì cả? Dù sao vật chỉ quý khi hiếm.
Đại hoàng tử vì si ngốc bị giam lại, nhị hoàng tử đồn là bệnh nên chết sớm, tứ hoàng tử bị quở trách bất trung bất hiếu,… thập nhất hoàng tử đến nay vẫn ăn chay niệm phật. Còn hắn, trong mắt Đông Phương Vu Mộc thoáng qua vẻ mỉa mai.
“Nếu người đệ đã cứu về rồi, thay vì trách đệ còn không bằng nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.” Đông Phương Vu Mộc nói.
Đông Phương Vu Vân gật đầu, thứ mới biết được đã ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, nghe Đông Phương Vu Mộc bỏ qua cho mình hắn cũng không thấy vui vẻ gì.
“Nếu bây giờ bọn họ đều đang bị thương, vậy để cho họ ở trong phủ của đệ dưỡng thương đi. Chú ý đừng để lộ tin tức ra ngoài.” Trên mặt Đông Phương Vu Mộc mang theo vài phần ý cười: “Nếu họ là thù địch với đám lừa trọc, thì chính là bạn của chúng ta.”
Đông Phương Vu Vân lại tỏ vẻ khó hiểu, bọn họ quả thật không hòa bình với đám lừa trọc trong hoàng miếu, nhưng vừa rồi không phải tam ca nói bọn lừa trọc là người của phụ hoàng sao? Sao nghe khẩu khí của tam ca vẫn là muốn tiêu diệt đám lừa trọc này?
Đông Phương Vu Mộc liếc mắt nhìn Đông Phương Vu Vân: “Nếu trong chuyện triều chính lục đệ có được một nửa thủ đoạn như đối phó mỹ nhân, cũng không đến mức hiện tại vẫn là nửa người nhàn tản. Thôi, đệ chỉ cần nghe lệnh ta là được, không cần nghĩ nhiều.”
Nói xong Đông Phương Vu Mộc trực tiếp ngồi lên ghế thái sư, vung tay nói: “Đi mời hai vị tu sĩ đó ra đây gặp mặt.”
Thấy Đông Phương Vu Mộc bày thế không kiên nhẫn, Đông Phương Vu Vân lặng lẽ nuốt xuống lời phản bác, tam ca nói vậy giống như hắn chỉ biết hưởng lạc với mỹ nhân.
“Trù Đoạn, đi thỉnh hai vị khách ra.” Đông Phương Vu Vân cũng mất kiên nhẫn vung tay nói.
Lúc này Diệp Vu Thời đã mặc y phục chỉnh tề ngồi trong buồng ngăn của phòng, chăn trên giường ở phòng trong được xếp chỉnh tề đặt một bên, Phương Khác ngồi khoanh gối ở giữa giường, cả phòng trong đều được bố trí phù trận.
Diệp Vu Thời nghe thị nữ Trù Đoạn mời họ đến phòng khách, không hỏi nhiều đã đứng lên chỉnh lại tay áo rồi ra ngoài.
Cánh tay phải còn hoàn hảo của Diệp Vu Thời nhẹ tản ra linh quang, đây là linh quang của hạc giấy tiêu biến sau khi truyền đạt tin tức xong.
Đông Phương Vu Mộc thấy Diệp Vu Thời chỉ tới một mình, mỉm cười chỉ vị trí phía dưới bên trái: “Ngồi.”
Diệp Vu Thời nhếch môi, ngồi xuống.
Đông Phương Vu Vân nhìn mặt mỹ nhân một chút, sau đó rất tự giác đưa trà cho hai người. Nghe hai người này khách sáo với nhau, mỗi một câu nói đều ẩn chứa huyền cơ, hắn cực kỳ nhàm chán ngồi nghịch ngón tay, kết luận duy nhất chính là mỹ nhân thật lợi hại. Lần đầu tiên thấy có người ở trước mặt tam ca hắn vẫn không chút sơ suất, thậm chí… còn có cảm giác đã áp đảo được khí thế của tam ca?
Sao hắn không chuồn sớm một chút nhỉ? Nếu không phải bị tam ca chặn lại, bây giờ hắn đã không cần ngồi nghe mấy thứ vô vị này, mà đang nằm trên đùi mỹ nhân uống rượu nghe tiểu khúc.
Vừa cảm thán vừa nhìn qua nhìn lại hai kẻ đang giao lưu đầy hảo hữu. Đông Phương Vu Vân đột nhiên ngây người, mắt tam ca và mỹ nhân sao có vẻ giống quá?
Mà lúc này trong ngự thư phòng của phụ hoàng họ, lão lừa trọc Đại phương trượng đang cong lưng giữ tư thế chắp tay hành lễ.
Do tư thế này, lão không nhìn thấy biểu tình của người ngồi sau bàn, chỉ có thể thấy bàn tay được bảo dưỡng cực tốt của người đó cầm bút phê từng quyển tấu sớ. Đại phương trượng hơi ngẩng đầu nhìn vào một đôi mắt sâu thẳm uy nghiêm, rồi chậm rãi cúi xuống. Trong mắt hiện chút hoảng sợ, không phải nhị hoàng tử đó đã bị ngài vứt bỏ từ lâu rồi sao? Sao…
Sau mấy nén hương, An Thịnh mỉm cười nhàn nhạt thỉnh Đại phương trượng dời bước đừng quấy nhiễu thánh thượng xử lý chính vụ. An Thịnh là đại hồng nhân bên người Đông Phương Nguyên Bốc, chưởng quản cấm vệ quân hoàng thành.
Đại phương trượng ra khỏi cửa mới thẳng lưng lại, sắc mặt âm trầm, thần sắc bất minh nhìn An Thịnh một cái.
An Thịnh làm như không thấy biểu tình của Đại phương trượng, vẫn mỉm cười làm tư thế Đại phương trượng đi thong thả không tiễn.
Đại phương trượng hừ lạnh, phất tay áo bước xuống bậc thang, chỉ là một kẻ phàm nhân ngay cả linh căn cũng không có, chỉ ỷ vào uy thế của Đông Phương Nguyên Bốc. Nếu không phải vậy lão làm sao dung nổi một con kiến tùy ý như vậy trước mặt mình.
Lúc Đại phương trượng đi ngang qua, An Thịnh nhẹ cười nói: “Phương trượng, đánh chó cũng phải xem chủ nhân. Huống chi là nhi tử thân sinh. Thánh thượng có thể động thủ, nhưng ngươi và ta thì không thể. Hy vọng lần sau phương trượng đừng phạm phải sai lầm này nữa. Lúc đó sẽ không trôi qua nhẹ nhàng như hôm nay đâu.”
Nhìn bóng lưng phương trượng rời đi, An Thịnh đưa tay vuốt râu, xoay người muốn vào lại ngự thư phòng. Thánh thượng mưu tính nhiều năm như thế, hiện tại cuối cùng tất cả đã gần kết thúc. Những tu tiên giả cao cao tại thượng này cũng nên rụt tay khỏi phàm giới rồi.
Lúc An Thịnh bước vào liền nghe Đông Phương Nguyên Bốc hỏi.
“Nghe nói hai hôm trước có hai vị khách đến hoàng miếu?” Đông Phương Nguyên Bốc buông tấu sớ xuống hỏi hắc y đới đao thị vệ trong ngự thư phòng.
Hắc y thị vệ này đại khái hơn bốn mươi tuổi, nhìn rất trầm ổn. An Thịnh đương nhiên biết người này là ai, Đao Tam Thiên năm mươi năm trước vang danh với đao pháp. Vốn chỉ là cao thủ tuyệt đỉnh trong phàm nhân, sau đó được tiên đế sử dụng, rồi phát hiện ông là đơn hệ linh căn hiếm thấy, bèn dùng đao nhập đạo, bây giờ đã là nguyên anh.
“Là phật tu của Tổ Sơn tự. Một trung kỳ kim đan, một sơ kỳ trúc cơ.” Đao Tam Thiên nói.
Đông Phương Nguyên Bốc gõ tay lên bàn, phát ra tiếng trầm đục.
An Thịnh thấy thế bèn thăm dò: “Hoàng thượng?”
“Nói.” Đông Phương Nguyên Bốc nói.
“Vâng. Hiện nay tu tiên giới đã phát hiện chỗ bất thường, Côn Luân Thái Hành và Thiên Sơn tin tức linh thông đều đã phái tu sĩ đến, ngay cả người của tứ đại tông môn cũng đã đến, tuy có thể xử lý sạch sẽ từng người, nhưng nếu lần sau tu sĩ được phái đến là nguyên anh như Đao đại nhân…”
An Thịnh còn chưa nói xong đã bị Đao Tam Thiên ngắt lời.
“Tu sĩ nguyên anh thì thế nào? Đến một người giết một người là được. Chúng ta luôn vì hoàng thượng đến chết mới thôi.” Đao Tam Thiên trảm đinh chặt thiết nói.
“Đao đại nhân hiểu lầm rồi, ta không phải ý này. Ý của ta là, làm sao khiến những tu sĩ này không cách nào đến phàm giới mới là trọng điểm.” An Thịnh nói: “Không biết Đao đại nhân điều tra về pháp cấm chế gì đó trong truyền thuyết thượng cổ thế nào rồi? Thuật pháp thần kỳ trong di tích đó là thế nào?”
Phàm giới và tu tiên giới bây giờ vốn là hai giới, ngặt nỗi năm đó tu sĩ lưu lại cấm chế còn truyền luôn phương pháp mở. Nhưng, may mà ban đầu đại thần thông giả thiết lập giới môn cũng lưu lại phương pháp vĩnh viễn đóng giới môn.
Tuy nhiều năm nay những hài tử bọn họ đưa đến tu tiên giới càng lúc càng phát huy tác dụng. Nhưng như vậy không phải con đường dài lâu, cũng không cách nào đối kháng với các đại năng giả của tu tiên giới, chỉ có đóng giới môn mới là đạo trị gốc.
Sắc mặt Tam Thiên Đao hơi dịu đi: “Tất cả thuận lợi. Di tích đó nửa năm trước đã được thăm dò hoàn tất. Hiện nay mọi sự đều chuẩn bị xong, chỉ thiếu gió đông. Còn nữa, không phải thuật pháp thần kỳ mà là trận pháp. An đại nhân vẫn nên nghe giảng đạo nhiều, đừng để ngay cả trận pháp là gì cũng không phân rõ được.”
“Ta nghe giảng đạo làm gì? Ta lại không có linh căn, có thời gian nghe giảng đạo còn không bằng đi luyện thương pháp, cũng cường thân kiện thể.” An Nhiên vuốt râu nói, trái tim luôn treo cao khi nghe tất cả thuận lợi cũng được buông xuống.
Nếu cách ly tu tiên giới và phàm giới, tất cả đều được giải quyết.
An Nhiên ngẩng đầu nhìn đế vương ngồi sau bàn thần sắc khó dò. Lúc năm tuổi hắn đã nhập cung trở thành bạn học của thánh thượng, thánh thượng là nhi tử nhỏ nhất của tiên đế đồng thời cũng là nhi tử được sủng ái nhất. Sau khi thái tử tử chiến sa trường, còn tiên đế lại vì uống đan dược của tu tiên giả nên cực kỳ trường thọ, ngồi trên long ỷ đến hơn bảy mươi năm, lúc này thánh thượng liền trở thành người kế thừa tốt nhất.
Sau khi nhập cung hắn từng thấy tiên đế tất cung tất kính với người trong hoàng miếu và các tu tiên giả. Một người được gọi là thiết huyết quân vương như tiên đế mà cũng có thái độ như vậy với tu tiên giả. Khi đó hắn kinh ngạc vô cùng lại cảm thấy cũng đúng lẽ thường, thuật pháp và cưỡi mây cưỡi gió gì đó của họ hệt như thần tiên được miêu tả trong sách.
Nhưng thánh thượng không cảm thấy thế. Ngài biết rõ sự nguy hại của những kẻ được gọi là thần tiên kia đối với chính quyền triều đình. Đặc biệt là… sau khi thánh thượng thấy được dáng vẻ khổ sở cầu xin tu tiên giả của tiên đế trước khi băng hà. Sự chán ghét của thánh thượng càng ngày càng rõ rệt.
Sau đó lúc đăng cơ vi đế, bị bức lấy Âm thị làm hậu phế Diệp quý phi, cuối cùng Diệp quý phi bị ban chết.
Diệp quý phi là thê tử bầu bạn với thánh thượng từ thiếu niên, tình cảm đương nhiên những người khác không thể sánh được. Nhưng Diệp quý phi vẫn bị ban chết. Âm thị tính cách kiêu ngạo, ghen tỵ hơn nữa không hề đặt thánh thượng vào mắt, nàng ỷ mình là nữ nhi của thế gia tu tiên giới mà tùy ý làm càn, mưu hại hoàng tử.
Nhưng chỉ vậy còn chưa thỏa mãn, thậm chí còn mưu đồ thao túng chính quyền.
Phía sau mọi thứ, là từng lần thỏa hiệp của thánh thượng. Sự ẩn nhẫn đằng sau một đế vương, người bình thường không cách nào tưởng tượng.
Thánh thượng bố trí cục diện hơn ba mươi năm, hiện tại đã đến lúc thu lưới.
Tu tiên giả? Chẳng qua chỉ là phàm nhân võ lực siêu quần mà thôi. Căn bản không tính là thần tiên gì hết.
Đối với tu tiên giả, phàm nhân giết chết tu tiên giả là chuyện vớ vẩn đúng không?
Nhưng, dùng sự phục tùng của bách tính, công phá ràng buộc chướng ngại của thân thích, bởi vì quân tử thà không đánh trận, nếu đánh tất phải thắng.
Sự quy thuận của hoàng miếu, nội đấu của mấy đại môn phái, đã đủ để đám tu tiên giả nhìn như vô pháp chiến bại chết trong tay tu tiên giả. Trí mưu và võ lực ai vượt hơn một bậc?
Huống chi, tu tiên giả có phải đã quên, các hài tử có linh căn bọn họ mang đi từ phàm giới, chung quy đều là người phàm giới? Vì gốc của chúng ở phàm giới. Tu tiên giả phàm giới, tu tiên giả tu tiên giới. Cực diệu.
“Hài tử đó còn sống.” Đông Phương Nguyên Bốc đột nhiên nói.
An Nhiên sửng sốt, sau đó đáp vâng. Hắn còn đang suy nghĩ khi nào thánh thượng sẽ đề cập đến chuyện này, không ngờ lại nhanh như thế. Dù sao năm đó thánh thượng biểu hiện quá mức vô tình với hài tử này.
Khi viết chiếu thư cho dù chỉ dừng lại một khắc cũng không có.
Nhưng, nói một câu đại nghịch bất đạo, đế vương vô tình không phải là bình thường sao?