Khả Liên Trùng Đích Hạnh Vận

Chương 5

Hôm nay thời tiết sáng sủa, ánh nắng tươi sáng, kẻ bất hạnh bị sai đến thư phòng giúp đỡ Nguyệt cô nương và Phong cô nương phơi sách, phơi được một nửa thì bỗng thành chủ đến đây, ba người sợ tới mức đồng loạt quỳ xuống.

Thành chủ là một người rất uy nghiêm, dựa trên khí chất mà nói thì thiếu thành chủ rất giống hắn. Nhìn thấy sách được mở ra, bên trong có không ít chỗ bị mọt sách cắn nát, sắc mặt thành chủ lập tức trở nên khó coi.

Chỉ chốc lát sau, nhị công tử chạy nhanh đến đây, thành chủ phất tay áo một cái, trầm giọng nói: “Kỳ nhi, mấy tháng này ngươi có bỏ thời gian ra để đọc sách hay không?”

“Này….. Con….. Đọc….. Đọc…..” Nhị công tử toát mồ hôi lạnh, hắn ngày thường đi khắp nơi huênh hoang kiêu ngạo, lúc này đứng trước mặt thành chủ lại giống như chuột thấy mèo, ngay cả nói cũng không rõ chữ.

“Đọc ư, người vào trong đi, ta kiểm tra ngươi.”

Thành chủ nhấc chân rảo bước đến thư phòng, nhị công tử cọ cọ xát xát mà đi theo vào, Nguyệt cô nương, Phong cô nương và kẻ bất hạnh đứng ở ngoài cửa, tinh tường nghe được không lâu sau, từ bên trong truyền ra một tiếng tát tai vang dội, sau đó là tiếng gầm của thành chủ.

Thời gian nửa nén hương trôi qua, cửa thư phòng mở ra, sắc mặt của thành chủ vô cùng giận dữ, phất tay áo bỏ đi.

Nhị công tử điều chỉnh bộ dáng khúm núm, phát giận lên, quăng đồ đạc trong thư phòng tứ tung, cơn giận còn sót lại vẫn chưa tiêu tan quát: “Bên ngoài có ai đang hầu hạ, mau tiến vào đây cho ta!”

Chuyện như vậy không phải là lần đầu tiên xảy ra, Nguyệt cô nương, Phong cô nương đồng thời hoảng sợ lui về phía sau từng bước, sau đó liếc nhau, đồng thời đưa tay ra đẩy mạnh kẻ bất hạnh đang không có chút phòng bị nào vào trong thư phòng.

Kẻ bất hạnh bị đẩy vào trong cánh cửa, nặng nề mà ngã xuống, đầu gối bị đập vào trên mặt đất cứng rắn, đau nhức làm cho hắn nhất thời không thể đứng dậy.

“Là cái tên hèn mọn đáng thương nhà ngươi sao…..”

Vẻ mặt nhị công tử dữ tợn đi tới, trên mặt hắn còn lưu lại dấu vết bàn tay hồng hồng, hiển nhiên đây là nguyên nhân khiến cho hắn phẫn nộ. Hắn bước tới xách kẻ bất hạnh lên đặt trên một cái bàn học trống, túm chặt lấy cổ áo kẻ bất hạnh rồi tát lia lịa vào mặt của hắn.

Kẻ bất hạnh sợ hãi, mắt nổ đom đóm, căn bản vẫn chưa hiểu mình đã chọc giận nhị công tử chuyện gì, cũng không dám giãy dụa, chỉ có thể khóc mà kêu lên: “Nhị công tử tha mạng….. Tha mạng….. Nhị công tử…..”

Hắn hiện tại tựa như một thứ để cho nhị công tử trút giận, có kêu la lớn hơn nữa cũng vô ích, nhị công tử đánh cho đến khi tay cũng bị đau, thở hổn hển vài hơi rồi đột nhiên lật người kẻ bất hạnh lại, sau đó dùng tay xé rách quần của kẻ bất hạnh. Trán kẻ bất hạnh bị đánh thật mạnh vào cạnh bàn, nhất thời bị sưng to lên, không đợi hắn phục hồi tinh thần liền cảm thấy huyệt nhỏ ở phía sau có cái gì đó tiến vào, mở rộng vách tường khô khốc ra, đau đến mức hét lên.

“Không cần….. Không cần….. Đau quá….. Không cần…..”

Nhị công tử rút ngón tay ra, đánh một cái vào bờ mông trắng tròn của hắn, mở miệng nói: “Tiểu dâm đãng, thanh âm kêu lên nghe không tồi, kêu lớn lên nữa, kêu lên cho ta nghe…..”

Kẻ bất hạnh ngược lại không dám động đậy, bởi vì hắn đột nhiên nhớ tới ở Tây viện này, nhị công tử là người tuyệt đối không được làm trái ý, không nghe lời nhị công tử sẽ bị ném cho sói ăn.

“Ô ô ô….” Kẻ bất hạnh nức nở.

“Kêu đi, mau kêu cho ta…..” Nhị công tử không hài lòng, ba ngón tay nhắm thẳng sau huyệt khô khốc của kẻ bất hạnh, dùng sức mà đâm vào, móng tay thật dài ở trong vách hung hăng nạo vét, nhất thời khiến cho một luồng hơi nóng ngập tràn cả lối vào. Hắn cần phải phát tiết, phương thức phát tiết của hắn chính làm cho người khác phải đau khổ, người khác càng đau khổ thì hắn lại càng sảng khoái.

“A……….”

Kẻ bất hạnh rốt cuộc kêu lên thảm thiết, đau đớn cùng cực khiến cho hắn không tự chủ được mà vặn vẹo lưng áo, hắn muốn tiến về phía trước để thoát khỏi đau đớn đang truyền đến từ phía sau, nhưng không may bàn học lại không có chỗ để cho hắn dùng lực.


Cặp mông trắng bóng ở trước mặt nhị công tử bỗng nhô lên, ánh mắt nhị công tử cũng dần dần chuyển đỏ.

“Quả nhiên là dâm đãng, chừng này mà đã biết cách quyến rũ người khác…..”

Rút ba ngón tay đang làm cho kẻ bất hạnh đau đớn ra, không đợi hắn kịp thở một hơi, một thứ gì đó còn thô to hơn chợt đâm thẳng vào trong huyệt nhỏ.

“A a a………. Không cần……..”

Thân thể đau đớn tựa như bị xé rách khiến cho kẻ bất hạnh điên cuồng vặn vẹo thân thể, muốn làm cho cơn đau giảm đi một chút, nhưng hắn không ngờ hành động đó lại làm cho nhị công tử đạt được khoái cảm nhiều hơn, hắn gần như liên tục mà dùng sức đâm vào trong thân thể của kẻ bất hạnh, cấp tốc co rúm, ma xát đến cực độ khoái cảm làm cho hắn biến thành con dã thú trong mắt chỉ còn có dục vọng.

Nguyệt cô nương và Tuyết cô nương nghe được bên trong truyền ra tiếng kêu thảm thiết, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, mở cửa ra nhìn trộm thì chỉ nhìn thấy thân thể kẻ bất hạnh đang bị nhị công tử thúc đến run lên, tiếng kêu cũng mỏng manh đi dần dần, hai người không khỏi nhìn nhau, đồng thời thầm nghĩ may mắn bọn họ nhanh trí, không bước vào bên trong.

“Tiểu dâm đãng, thật là nhiệt tình….. Quả là báu vật….. Tại sao ta không phát hiện ra sớm hơn…..”

Phát tiết thú tính xong, nhị công tử đứng một bên sửa sang quần áo, vừa đứng vừa thì thầm, mà kẻ bất hạnh thì sớm đã hôn mê sâu, không hề nhúc nhích mà nằm ở trên bàn học, ở phía sau huyệt nhỏ chảy ra máu tươi, dọc theo đùi hắn mà ngưng tụ một vũng ở trên mặt đất.

Kể từ hôm đó, kẻ bất hạnh thường xuyên bị nhị công tử gọi đến thị tẩm, lẽ ra loại chuyện này kẻ bất hạnh đã sớm phải quen rồi bởi vì hắn vốn là được đại tổng quan mua về dùng để thị tẩm. Nhưng nói thật so với nhị công tử, đại tổng quản vẫn còn là người ôn nhu hơn nhiều lắm.

Nhị công tử có nhiều ham mê biến thái, hắn thích nghe thanh âm kẻ bất hạnh khóc lớn, kẻ bất hạnh khóc càng thê thảm thì hắn lại càng hưng phấn. Roi, nến là đạo cụ hằng ngày, có đôi khi ngại kẻ bất hạnh khóc còn chưa đủ thảm, kêu còn chưa đủ lớn, hắn thường lấy dao nhỏ vạch ở trên người kẻ bất hạnh vài đường, đến khi trên người có quá nhiều vết thương, kẻ bất hạnh rốt cục ngoan ngoãn, chỉ cần nhị công tử tới gần hắn liền khóc cầu xin tha mạng, nhị công tử rất thích nghe, nếu như cao hứng thì sẽ xuống tay nhẹ hơn. Sau này, nếu chỉ bị đau một chút thì hắn sẽ la thật lớn, còn thời điểm thật sự đau đớn, hắn thường kêu cũng không ra tiếng nữa, lúc này nhị công tử cảm thấy mất mặt, sẽ kêu một gã sai vặt khác đến, kẻ bất hạnh lúc đó được thả ra, chạy được càng xa thì càng tốt.

Không thể không nói, chiêu này của kẻ bất hạnh đúng là vô cùng hữu hiệu, qua vài lần, hứng thú của nhị công tử đối với hắn cũng giảm đi.

Mấy ngày này, nhị công tử ăn uống no đủ, nhàn rỗi nhàm chán, xa xa nhìn thấy kẻ bất hạnh đang xách một thùng nước để lau nhà, hắn lại nghĩ đến chuyện xấu xa, gọi kẻ bất hạnh đến trước mặt.

“Đã lâu không gặp đại ca, ngươi cầm hộp điểm tâm theo ta đến Đông viện một chuyến.”

Bây giờ đã là tháng sáu, thời tiết đang dần dần chuyển nóng, vậy mà kẻ bất hạnh lại chợt cảm thấy lạnh đến rùng mình, không dám nói không muốn đi, chỉ đành phải đến phòng bếp lấy vài món điểm tâm, dùng hộp gỗ đựng rồi ôm trong tay, lảo đảo đi theo nhị công tử đến Đông viện.

Sân ở Đông viện so với Tây viện rộng hơn nhiều, mặt tiền không hoa mỹ tinh tế như Tây viện nhưng nơi đây lại lộ ra hơi thở uy nghiêm, hạ nhân của Đông viện tựa hồ cũng ít hơn so với Tây viện nên cũng không ầm ỹ như bên đó. Lúc đi đến cánh cửa thứ ba, nhị công tử bị thủ vệ canh cửa ngăn lại.

“Nhị công tử, thiếu thành chủ từ sáng sớm đã đi săn thú cùng thành chủ ở ngoại thành rồi.”

“Cái gì? Cha mang đại ca đi săn thú, tại sao lại không gọi ta? Bất công!”

Nhị công tử nổi giận đùng đùng quay về Tây viện, đóng cửa lại đập phá đồ đạc, kẻ bất hạnh sợ tới mức cả người phát run, ôm hộp điểm tâm gỗ thầm muốn chạy trốn, ai ngờ được vừa ra khỏi cửa lại động phải Thủy Ca Nhi đang tiến vào, hộp gỗ rơi trên mặt đất, hấp dẫn sự chú ý của nhị công tử.

“Ngươi, đứng yên không được nhúc nhích….. Thủy nhi, đem dây thừng ra đây…..”

Sắc mặt Thủy Ca Nhi tái nhợt, đang lúc do dự bỗng bị nhị công tử đá một phát vào ngực.

“Tiểu dâm đãng, còn chậm chạp cái gì, ngươi thiếu cơm ăn sao….. Nhanh lên, bằng không ta đem ngươi cho sói ăn.”

Lần này Thủy Ca Nhi không dám do dự nữa, ôm ngực từ dưới đất đứng lên, mở rương gỗ nằm ở góc tường lấy ra một bó dây thừng thật to.

“Làm như thế nào ngươi đã biết, nhanh lên cho ta.”

Nhị công tử cởi bỏ đai lưng, thân người to lớn đi về phía giường nhỏ nằm xuống, đôi mắt hẹp dài thoáng nhìn về phía kẻ bất hạnh, sự bạo ngược tàn nhẫn trong ánh mắt hắn làm cho kẻ bất hạnh run càng mãnh liệt hơn.

Thủy Ca Nhi cầm dây thừng đi đến bên kẻ bất hạnh, thấp giọng nói: “Hôm nay ngươi chạy không thoát rồi, mau cởi quần áo ra đi.”

Kẻ bất hạnh không dám không nghe, hai tay run run mò mẫm, như thế nào cũng không mở được vạt áo, gấp đến độ phải nhờ Thủy Ca Nhi lấy tay xé bỏ, dĩ nhiên là toàn bộ áo quần đều bị xé rách.

“Nhị công tử tha mạng….. Tha mạng…..”

Kẻ bất hạnh quỳ xuống không ngừng khóc thảm, nhưng mà lúc này đây chiêu gì cũng vô dụng, nhị công tử không thèm quan tâm đến lý lẽ, còn thúc giục Thủy Ca Nhi đẩy nhanh động tác. Thủy Ca Nhi đẩy ngã kẻ bất hạnh ra trên mặt đất, kéo dây thừng vòng qua dưới nách, quấn từ trước ngực ra đến sau lưng, thắt thành một nút, sau đó lấy hai đầu dây phân biệt, cột chặt sườn và tay chân của kẻ bất hạnh vào cùng với nhau, khi hai đầu dây hợp lại một chỗ, hắn lại thắt nút, sau đó hắn kéo đầu dây đi đến xà nhà, vòng qua thanh xà, Thủy Ca Nhi cầm hai đầu dây dùng sức kéo, kẻ bất hạnh tức thì bị treo lên.


“A!”

Kẻ bất hạnh lắc lư ở giữa không trung, hai bắp đùi bị dây thừng cột lại gần như động vào đỉnh đầu, đây là do tuổi hắn còn nhỏ, xương cốt mềm mại, nếu là người trưởng thành e rằng nãy giờ xương cốt đều đã bị chặt gãy, nhưng nói đi rồi nói lại, loại đau đớn này không ai có thể chịu đựng nổi, tiếng hét thê thảm này không phải là kẻ bất hạnh đang giả vờ, đùi bị treo lên, tay cũng bị cột vào một chỗ, huyệt sau của kẻ bất hạnh bị mở ra thật rộng, cứ như vậy là lồ lộ trước mắt nhị công tử, lỗ nhỏ sạch sẽ màu hồng nhạt, thật sự khiến cho người ta không thể không ngược đãi.

“Đem hắn chậm rãi buông xuống.” Nhị công tử liếm liếm môi, nở một cụ cười dâm đãng, “Đã lâu không có chơi trò này, thật sự hoài niệm.”

Ưu điểm lớn nhất của tư thế này chính là ít tốn sức, muốn chơi bao lâu thì chơi bấy lâu.

Thủy Ca Nhi đi đến cầm lấy một đoạn dây thừng, chầm chậm thả lỏng, thân thể kẻ bất hạnh từ từ rơi xuống, sau huyệt nhằm ngay vị trí dương cụ của nhị công tử.

Nhị công tử nhìn thử vị trí, hoàn toàn không lo lắng sẽ bị lệch ra ngoài, vừa lòng nói với Thủy Ca Nhi: “Thả.”

Thủy Ca Nhi nhẹ buông tay, thân thể kẻ bất hạnh mạnh mẽ rơi xuống, sau huyệt chuẩn xác nhắm vào dương cương của nhị công tử, thể trọng khi rơi xuống có lực rất mạnh, sự xỏ xuyên cũng theo đó mà vô cùng tàn bạo khiến cho kẻ bất hạnh đau đớn tột cùng, đồng thời cũng làm cho nhị công tử đạt được khoái cảm lớn nhất.

“Sướng lắm, kẻ hèn mọn này thật chặt, so với Thủy Ca Nhi ngươi còn chặt hơn ba phần….. Kéo lên, đừng kéo cao quá, rồi lại thả xuống…..”

Thủy Ca Nhi dùng cả hai tay, dựa theo chỉ bảo của nhị công tử kéo lên vài tấc, sau đó nhanh chóng buông tay, kéo lên, buông xuống, trong lúc hắn nhanh tay kéo thả dây thừng, tiếng kêu của kẻ bất hạnh cũng mỗi lúc một thảm thiết hơn.

Đau đau đau đau đau….. Đây hoàn toàn không phải là loại đau đớn mà con người có thể chịu đựng được, kẻ bất hạnh gần như không thở nỗi, cao giọng kêu la thảm thiết, cố gắng hít thở cho qua cơn đau, nước mắt tựa như dòng suối mãnh liệt mà tuôn trào, tại vì sao hắn luôn bị hành hạ như thế này, những ngày như vậy, hắn không thể nào chịu nổi nữa, hắn thà rằng bị sói ăn, thà rằng bị sói ăn….. Cha, mẹ, hai người đang ở nơi nào? Tại vì sao lại không cần hắn nữa? Hắn không muốn ở trong này, hắn muốn được cùng Trương lão bá đi trồng hoa, làm cỏ, tưới cây…..

“Ahahahaha….. Nhanh lên chút nữa, Thủy Nhi….. Ngươi nhanh lên chút nữa cho ta…..”

Nhị công tử hưng phấn liên tục rống lên, rốt cục, lúc dây thừng thả mạnh xuống lần nữa, hắn phun toàn toàn bộ tinh dịch màu trắng vào trong thân thể của kẻ bất hạnh.

“Kéo lên.”

Lần này kẻ bất hạnh bị kéo lên đến giữa không trung, ở huyệt phía sau không thể kiềm được mà mở ra, tinh dịch màu trắng ở bên trong tách tách chảy xuống dưới, tất cả đều dính lên trên người nhị công tử.

Nhị công tử cau mày, nói với Thủy Ca Nhi: “Liếm sạch sẽ cho ta.”

Thủy Ca Nhi hoàn toàn nghe lời, cột chặt dây thừng vào chân bàn, sau đó đi đến trước mặt nhị công tử cúi xuống, vươn dầu lưỡi màu tròn tròn màu hồng nhạt trông tựa như huyệt phía sau của kẻ bất hạnh, rất linh hoạt mà liếm sạch sẽ tinh dịch trên người nhị công tử, còn nhân tiện khiêu khích một chút. Liếm xong rồi, hắn mới ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt quyến rũ mà nhìn nhị công tử, đầu lưỡi chậm rãi liếm dọc khóe môi.

“Hương vị….. Thật ngon…..”

Thanh âm của hắn mang theo hơi thở khàn khàn hấp dẫn, khiến cho dục vọng của nhị công tử bị khơi mào lần hai.

“Tiểu dâm đãng, ngươi cũng nhịn không được nữa rồi chứ gì, tự mình tiến đến đi.”

Thủy Ca Nhi mím môi mỉm cười, chậm rãi cởi áo, tháo thắt lưng nhưng lại không cởi ra toàn bộ, nửa thân trên trần trụi so với lộ ra trọn vẹn cũng rất có lực hấp dẫn, như ẩn như hiện cọ xát vài cái trên đùi của nhị công tử. Tuy vậy hắn vẫn không chịu ngồi lên, rốt cục khiến cho nhị công tử không nhịn nổi, xoay người một cái đặt Thủy Ca Nhi ở phía dưới, động thân tiến vào.

“Tiểu dâm đãng, dám đùa giỡn với ta, hôm nay không đâm cho ngươi không xuống giường được thì ngươi sẽ là chủ tử của ta.”

Thủy Ca Nhi ha ha cười, vặn vẹo vòng eo co rúm lại phối hợp với nhị công tử, kích thích nhị công tử càng thêm điên cuồng. Kẻ bất hạnh nhìn thấy rõ mồn một, Thủy Ca Nhi vừa cười vừa hướng mắt lên nhìn hắn, kẻ bất hạnh hít hít mũi, cố gắng đáp lại Thủy Ca Nhi bằng một khuôn mặt trông giống khóc hơn là cười, đau đớn trên người chưa hề giảm nhưng trong lòng lại cảm thấy thư thái đôi chút.

Ba ngày sau, thiếu thành chủ trở về, cửa thành phủ vừa được mở lên đã nghe thấy tiếng ồn ào, đó là bởi vì nhìn thấy thiếu thành chủ bị nâng vào. Lúc đi săn thú, thiếu thành chủ vô ý bị một loại rắn độc hiếm thấy nào đó cắn phải, lập tức ngất xỉu, toàn thân sưng vù, trông giống như một cái phao chứa nước màu đen. Thành chủ lập tức phất roi thúc ngựa mang thiếu thành chủ trở về phủ, mời thầy thuốc tốt nhất trong thành về điều trị cho y.

Bởi vì trở về lúc nửa đêm, đến khi nhị công tử nghe được thông tin đã là giữa trưa của ngày hôm sau. Nghe nói thiếu thành chủ bị rắn độc cắn, mạng sống khó giữ, nhị công tử ngược lại vô cùng vui vẻ, sung sướng khi người khác gặp họa mà chạy đi xem náo nhiệt, đương nhiên, hắn không quên mang theo kẻ bất hạnh.

Tuy rằng chuyện bị treo lên đã trôi qua ba ngày nhưng do bị dùng tư thế không thích hợp mà treo lên trong một thời gian quá dài, kẻ bất hạnh giờ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại, hai bắp đùi vẫn mềm nhũn, lảo đa lảo đảo theo sát phía sau nhị công tử, mỗi bước đi tựa như muốn gục xuống. Thật vất vả bước đi, rốt cục cuối cùng cũng vào được sương phòng của thiếu thành chủ ở Đông viện, người canh giữ bên ngoài phòng trông thấy người đến là nhị công tử, không ai dám ngăn lại, để cho hắn mang theo kẻ bất hạnh tiến vào bên trong.

Thành chủ ngồi ở gian ngoài, vẻ mặt rất lo lắng, thấy nhị công tử tiến vào cũng không lên tiếng, tựa như chưa phát hiện ra. Nhị công tử thành thật rụt đầu, nói với thành chủ: “Cha, đại ca thế nào rồi?” Nghe có vẻ như là đang quan tâm huynh trưởng, chỉ tiếc trên mặt một chút thành ý cũng không có.

Thành chủ tức giận phất tay nói: “Đi đi đi, đứng đợi một bên, đừng chọc ta phiền thêm.”

Nhị công tử mặt nóng áp mông lạnh (1), tự biết mất mặt, ngượng ngùng chạy vào trong phòng nhìn thiếu thành chủ. Thiếu thành chủ toàn thân trần truồng, trên người cắm đầy kim châm, một lão đại phu râu bạc đang ngồi bên giường, vừa bắt mạch vừa châm thêm kim vào người thiếu thành chủ.


“Không phải nói là toàn thân sưng tấy, đen giống như than hay sao?” Nhị công tử nói thầm trong bụng, nhìn trong chốc lát, không hề có ý định bước ra ngoài.

Thiếu thành chủ lúc này thân thể đã gần khôi phục lại như cũ, nhưng nọc rắn vẫn chưa được bức ra hết khỏi người y, lão đại phu dùng kim châm ở phía trên dương cụ, mà khi nhị công tử nhìn đến lại chỉ nhìn nửa người trên của thiếu thành chủ, không nhìn thấy dương cụ của thiếu thành chủ không chỉ đang sưng tấy cực kì thô to mà lại còn đen hơn màu mực mấy phần.

Nhị công tử đứng bên ngoài đợi trong chốc lát, phu nhân vẻ mặt nghiêm trọng, khuôn mặt thành chủ lại càng cứng ngắc hơn. Nhị công tử đứng ngồi không yên, dù sao thì thiếu thành chủ cũng không chết được, hắn lén đứng lên, đang muốn chuồn đi thì lão đại phu lại từ bên trong bước ra.

“Ấn thần y, độc trong người con ta thế nào rồi?” Thành chủ lập tức đứng lên, vội vàng hỏi lão đại phu.

Ấn thần y sờ sờ râu, nói: “Thành chủ chớ lo, độc trong người thiếu thành chủ đã bị lão phu dùng kim châm bức tập trung hết về dương khí, chỉ cần có một nữ nhân giao hoan cùng thành chủ thì độc có thể theo đó mà ra ngoài, chỉ là, nữ nhân đó tốt nhất là nên tự nguyện, bởi vì sau khi nàng và thiếu thành chủ giao hoan, độc này sẽ tiến vào trong thân thể của nàng, lão phu không dám cam đoạn sau khi giao hoan cùng thiếu thành chủ, tánh mạng của nàng có còn giữ được hay không.”

Thanh chủ quay đầu hét lớn: “Tổng quản, mau đi bố cáo khắp trong thành, nếu có nữ nhân nào bằng lòng giao hoan cùng thiếu thành chủ, phần thưởng sẽ là một vạn hai lượng bạc.”

“Này, khoan khoan…..” Nhị công tử ngăn cản tổng quản, bày ra vẻ mặt thâm trầm đối với thành chủ đang muốn nổi giận với hắn nói: “Phụ thân, lỡ như người kia giao hoan với đại ca xong không chết, lại còn mang thai thì làm sao bây giờ? Để cho đại ca cưới nàng, sau đó sinh ra một đứa bé mang độc trong mình hay sao?”

Thành chủ sửng sốt nói: “Kỳ nhi, ngươi lúc này tại sao lại đột nhiên thông minh như vậy? Nhưng mà….. Nói đạo lý một chút, Ấn thần y, tình huống này có thể phát sinh hay không?”

Đây là quy củ từ lâu trong thành phủ, các thiếu chủ tử và nha hoàn bên người không được nảy sinh quan hệ, nếu có, nha hoàn từng bị chạm qua sẽ bị xử tử, đây là vì phòng ngừa lúc đón dâu sẽ lại xuất hiện thê thiếp sinh con. Nhưng nếu các thiếu chủ tử muốn tiết dục thì phải làm sao, phải chăng là nên dùng nam đồng có diện mạo thanh tú đến thay thế. Bên người thiếu thành chủ có thư đồng Liên Hoa, chính vì vậy mà bên người nhị công tử càng không cần phải nói, nam đồng xinh đẹp có không biết bao nhiêu mà kể.

Ấn thần y hiển nhiên cũng biết quy củ ở trong thành phủ: “Chuyện này cũng có khả năng….. Khụ khụ, thật ra nếu dùng nam nhân để thay thế cũng được, chỉ là…..” Dương cụ của đại công tử lúc này bị nọc rắn biến thành cực kì thô to, huyệt phía sau của nam nhân e là sẽ không chứa nổi.

Nhưng chưa đợi Ấn thần y nói xong, thành chủ đã lại rống lên.

“Tổng quản, đi bố cáo khắp thành, nếu có nam nhân bằng lòng giao hoan cùng thiếu thành chủ, phần thưởng sẽ là một vạn hai lượng bạc.”

Nhị công tử vừa cười hì hì vừa mở miệng nói: “Cha, một vạn lượng bạc này người cứ thưởng cho con đi, đứa sai vặt bên người con thật sự bằng lòng giúp đại ca đấy.” Hắn vừa nói, vừa kéo kẻ bất hạnh đang tránh ở phía sau ghế dựa ra.

Thành chủ đánh giá vài lần, gật gật đầu nói: “Cũng coi như sạch sẽ, chọn hắn đi.”

Kẻ bất hạnh đã sớm nghe rõ câu chuyện nãy giờ của bọn họ, sợ tới mức tê liệt mà ngã nhào trên mặt đất, hắn bị nhị công tử kéo dậy, ghé vào bên tai hung hăng nói: “Mau vào đi, bằng không sẽ đem ngươi cho sói ăn.”

Kẻ bất hạnh gắt gao cắn môi, không dám khóc, ở trong tình huống của hắn, giúp thiếu thành chủ giải độc và bị đem đi cho sói ăn đâu có khác gì nhau, nếu không phải sau khi thiếu thành chủ tỉnh lại sẽ treo cổ hắn tươi sống thì giờ cũng bị sói cắn chết, kết cục đều là chết mà thôi. Hắn đờ đẫn đi theo Ấn thần y vào trong phòng, chết thì cứ chết đi, chết cũng tốt, sẽ không còn bị ai bắt nạt nữa, cũng sẽ không còn bị ong mật đuổi theo chích, chỉ là hắn còn muốn gặp lại cha mẹ, còn có các đệ đệ….. Nước mắt chậm rãi đảo quanh hốc mắt hắn.

Thành chủ cũng muốn đi theo vào trong nhưng lại bị Ấn thần y ngăn lại ở bên ngoài, hiện tại trong phòng chỉ có Ấn thần y và kẻ bất hạnh, nhìn thấy kẻ bất hạnh đang cố nén để không khóc, từng bước từng bước từ từ đi vào, cũng không dám tới gần thiếu thành chủ, Ấn thần y không khỏi cảm thấy có chút thương tâm.

“Nhóc con, ngươi tên là gì?”

“Ta, là kẻ bất hạnh.”

Tên sao lại kì lạ như vậy? Ấn thần y lại nhìn kẻ bất hạnh, khuôn mặt tròn tròn, trong ánh mắt đen bóng đang ngấn lệ, quả thật là một bé trai rất đáng yêu, thân thể toát lên vẻ bất hạnh khó tả.

“Trước kia đã từng làm qua chuyện này chưa?” Ấn thần y lại ôn nhu hỏi.

Kẻ bất hạnh gật đầu, hắn vốn chính là luyến đồng, từ này chính là nghe được từ chỗ của đại tổng quản, người hầu hạ chủ nhân ngủ đều gọi là luyến đồng, hắn trước kia là luyến đồng của đại tổng quản, sau lại đi theo Trương lão bá, trở thành tên sai vặt, rồi giờ lại đến Tây viện, đầu tiên là làm công việc của sai vặt, hiện tại cũng là luyến đồng.

“Đã làm bao lâu?”

Kẻ bất hạnh đếm đếm ngón tay.

“Hai năm.”

Vậy là tốt rồi, Ấn thần y thầm nghĩ, đã làm luyến đồng lâu như vậy, huyệt phía sau cũng sẽ không chặt, có lẽ sẽ chứa nổi dương cụ của thiếu thành chủ. Nghĩ một hồi, hắn lại lấy từ trong hòm thuốc ra một cái lọ, nói: “Bôi cái này vào sẽ đỡ đau hơn nhiều, động tác chậm một chút, sẽ không bị thương.”

Kẻ bất hạnh đương nhiên hiểu bình thuốc này xài như thế nào, hắn cẩn thận, ôm ý niệm rằng mình sẽ phải chết ở trong đầu, cởi sạch quần áo, ngồi chồm hỗm trên mặt đất đổ thuốc vào trên ngón tay, đưa một chút vào bên trong huyệt phía sau của mình. Ngày đó thật sự may nhờ có Thủy Ca Nhi, bằng không, chỉ sợ chỗ này của hắn cũng sẽ còn đau thêm mấy ngày nữa.

Chuẩn bị hoàn tất, hắn lại chậm chạp không dám lại gần thiếu thành chủ, cho dù trong lòng đã chuẩn bị tốt cho cái chết sắp tới nhưng sự sợ hãi vẫn không thể nào biến mất. Ấn thần y rút kim châm trên người thiếu thành chủ ra, còn chưa thấy kẻ bất hạnh tiến đến, vừa quay đầu lại liền thấy kẻ bất hạnh ôm chặt chân bàn, vô cùng sợ hãi mà nhìn hắn.


“Nhanh lên, kim đã rút ra, nếu ngươi còn không nhanh lên thì nọc rắn sẽ quay về toàn thân của thiếu thành chủ.”

Ấn thần y đi tới, lôi kẻ bất hạnh ra khỏi cái bàn, kéo đến bên giường.

“Ta, ta sợ lắm….. Lão gia gia, ta rất sợ…..”

Mắt thấy thiếu thành chủ đang nằm ở trước mặt, kẻ bất hạnh sợ đến run rẩy, nếu như thiếu thành chủ tỉnh lại nhìn thấy hắn, ánh mắt kia….. Kẻ bất hạnh nhịn không được lấy hai tay ôm ngực, thật lạnh….. Hắn sợ rằng toàn thân mình sẽ trở nên lạnh như băng.

“Đừng sợ, có lão gia gia ở đây, sẽ không để cho ngươi chết đâu.”

Ấn thần y lúc này lại càng thương cảm cho kẻ bất hạnh, lấy từ trong hòm thuốc ra một viên thuốc nhét vào trong miệng kẻ bất hạnh, sau đó đưa kẻ bất hạnh lên trên giường. Kẻ bất hạnh run rẩy vươn tay, cầm lấy dương cụ thô to màu đen của thiếu thành chủ, xoa vuốt lên xuống vài cái, dương cụ kia càng bị kích thích, chậm rãi đứng thẳng lên.

To quá! Kẻ bất hạnh cứng họng, này phải làm như thế nào….. Như thế nào…..

“Nhanh lên, không nọc rắn sẽ quay về mất.” Thanh âm lo lắng của Ấn thần y vang lên.

Kẻ bất hạnh rùng mình, không dám nhìn lại, nhắm chặt hai mắt, sau huyệt nhắm ngay dương cụ của thiếu thành chủ mà dùng sức ngồi xuống.

“A………”

Đau….. Đau quá….. So với những lần trước kia đau vô cùng, kẻ bất hạnh muốn động cũng không thể động, chỉ có thể kêu khóc, dương cụ của thiếu thành chủ cắm vào được một nửa, cứ như vậy không nhúc nhích gì thêm.

Ấn thần y đứng bên cạnh gấp đến độ xoay mòng mòng: “Đứa nhỏ này, tại sao lại ngồi yên thế hả, ngồi xuống, không phải đau đến chết chứ….. Quên đi, mau cử động, nhanh lên….. Khiến cho thiếu thành chủ bắn ra…..”

Ngay lúc đó, thiếu thành chủ vốn vẫn đang hôn mê bất tỉnh đột nhiên mở mắt ra, tựa như hai tia sáng lạnh lẽo, hơi giật mình mà nhìn chăm chú vào kẻ bất hạnh đang ngồi trên người mình. Y là do bị đau mà tỉnh lại, huyệt phía sau của kẻ bất hạnh dù cho đã được bôi thuốc nhưng trong tình huống gấp gáp này, kẻ bất hạnh vẫn không thể nhúc nhích, bản thân thiếu thành chủ cũng rất đau, trợn mắt mơ hồ không hiểu đây là tình trạng gì.

Thế nhưng kẻ bất hạnh lại phát hiện ra, thiếu thành chủ đột nhiên mở to mắt, hắn ngay lập tức nhìn thấy được, lúc trước hắn dám ngồi lên trên người thiếu thành chủ là do thiếu thành chủ đang hôn mê, khiến cho lá gan hắn to lên không ít. Vừa thấy thiếu thành chủ tỉnh lại, hắn đã hét lên một tiếng, không để ý đến đau đớn, mạnh mẽ từ trên người thiếu thành chủ đứng dậy, té về phía cạnh giường.

“Ta không phải cố ý….. Ta sai rồi….. Sai rồi…. Không phải….. Ta không phải…..” Kịch liêt xua hai tay, kẻ bất hạnh tựa như đang trở về khoảng thời gian bị thiếu thành chủ hạ lệnh treo lên cây ba ngày, sợ hãi khiến cho hắn ôm chặt lấy thân thể.

Thiếu thành chủ bị tiếng hét chói tai này của hắn làm cho tỉnh táo hoàn toàn, y chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt lạnh như băng đảo qua trên người kẻ bất hạnh, rồi dừng lại trên người Ấn thần y.

“Đây là chuyện gì?”

So với ánh mắt thì thanh âm lại càng lạnh lẽo, ngay cả Ấn thần y cũng không nhịn được mà rùng mình, vội vàng giải thích: “Thiếu thành chủ, đây là vì muốn bức nọc độc trên người của ngài ra, ngài phải dùng phương thức giao hoan.”

“Giao hoan xong thì sao?”

“Cái gì?”

“Giao hoan xong, hắn có chết không?”

“Không, nhất định sẽ không, ta đã cho kẻ bất hạnh uống thuốc, cho dù không thể hoàn toàn giải được nọc độc trên người ngài truyền qua thì ít nhất hắn cũng sẽ không chết.

“Đi ra ngoài.”

“Hả?”

“Đi ra ngoài, đừng để ta phải nói đến lần thứ ba.”

“A, vâng được rồi.” Ấn thần y đi được vài bước, lại quay đầu dặn dò: “Thiếu thành chủ, lúc giao hoan cần phải đem nọc độc tiết ra, khí đen trên dương v*t sẽ được tiêu trừ sạch sẽ, giao hoan xong, mong rằng thiếu thành chủ hô lên một tiếng, nọc độc trong cơ thể kẻ bất hạnh cần phải được rửa sạch kịp thời, nếu không, chỉ cần để lâu trong cơ thể hơn một khắc, độc lan đi khắp nơi, e rằng hắn dù có không chết thì cũng sẽ tàn phế.”

Ấn thần y vừa đi, ánh mắt thiếu thành chủ lại quay về trên người kẻ bất hạnh, nhìn thấy thân thể hắn co thành một nhúm, toàn thân run rẩy, mày không khỏi hơi hơi nhíu lại: “Ngươi lại đây, hôm nay ngươi giúp ta giải độc, về sau ta sẽ không bạc đãi ngươi.”

“Ta không phải là cố ý….. Ta sai rồi….. Sai rồi….. Không phải…. Ta không phải……”


Kẻ bất hạnh gắt gao ôm chặt thân mình, ngay cả môi cũng đang run rẩy, lời nói ra mơ hồ không rõ ý, làm sao còn có thể nghe thấy tiếng nói của thiếu thành chủ, ngược lại càng cố gắng lui về phía sau.

Mày thiếu thành chủ lại càng co chặt, y đáng sợ đến như vậy sao? Mắt thấy màu đen trên dương cụ đang dần có xu hướng tràn lại về thân thể, y biết nguy cấp, lúc đang muốn đưa tay giữ chặt lấy cánh tay của kẻ bất hạnh lôi về phía mình, bỗng phát hiện bàn tay đó kịch liệt run rẩy một chút rồi mễm nhũn rơi xuống.

Vậy mà lại bị dọa đến ngất đi, thiếu thành chủ ngạc nhiên một hồi lâu, đặt kẻ bất hạnh xuống bên dưới, vươn tay vén lên mái tóc đang che khuất đi khuôn mặt, lộ ra gương mặt trẻ con đang kinh hãi mất đi huyết sắc.

Nhỏ như vậy sao? Hẳn là còn chưa quá mười hai tuổi. Đây là lần đầu tiên thiếu thành chủ cẩn thận nhìn kĩ khuôn mặt của kẻ bất hạnh, hai lần trước, y chỉ chú ý tới ánh mắt của kẻ bất hạnh, chứa đựng nước mắt, so với bầu trời sau cơn mưa còn sạch sẽ sáng ngời hơn. Chậm rãi tiến vào bên trong thân thể của kẻ bất hạnh, chỗ kia so với tưởng tượng của y chặt hơn rất nhiều, y thậm chú còn có chút lo lắng rằng đứa bé dưới thân này có thể vì vậy mà chết đi hay không.

Thiếu thành chủ vừa thong thả đưa đẩy, vừa nhìn chăm chú vào khuôn mặt của kẻ bất hạnh, càng nhìn càng thấy quen mắt, rất giống với một người ở trong trí nhớ, thật lâu thật lâu trước kia đã từng rất thân cận với y, đây hẳn là nguyên nhân tạo tên sự khó chịu của y, bởi vì hắn giống như một người đã từng quen cho nên không chịu được mà đau khổ khi nhìn thấy cảnh tượng dâm loạn đó.

Giống ai chứ? Dưới thân truyền lên từng đợt khoái cảm mất hồn khiến cho thần trí của thiếu thành chủ dần trở nên mơ hồ, làm cho y không thể nhớ thêm được điều gì nữa.

*Chú thích: (1) Mặt nóng áp mông lạnh (热脸贴了冷屁股): ý bảo một người thì nhiệt tình nói chuyện nhưng lại nhận được sự hờ hững, lạnh nhạt từ người kia, nhiệt tình không được đáp lại tựa như bị giội một gáo nước lạnh vào mặt.