Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 446

- Là mẹ của Dạ Đình Sâm! Phu nhân Minh Tú!
Lâm Đông Lục rít từng chữ một qua kẽ răng, giọng nói chứa sự căm hận thấu xương.
- …
Hank nghe thế thì nhíu chặt mày lại.
- Việc… việc này có thể nói lên điều gì?


- Tại sao Dạ Đình Sâm lại vô duyên vô cớ lựa chọn Yên Nhi, chẳng lẽ anh vẫn không hiểu sao?
- Nhưng…
- Không nhưng nhị gì cả, tối nay tất cả mọi thứ sẽ có đáp án!
Ánh mắt của anh trở lên sắc bén hơn, trong đó chứa đựng sự tàn nhẫn khủng bố.


Tám giờ tối, trong phòng ăn rộng lớn tại nhà hàng Forren chỉ có hai người.
Hai người đàn ông đối diện nhau ở một khoảng cách khá xa, trên chiếc bàn lớn trước mặt họ không có bất cứ một vật gì, trống rỗng một cách quái dị.
Cuối cùng Dạ Đình Sâm đánh vỡ sự im lặng trước:


- Anh tìm tôi có chuyện gì?
- Vì chuyện mười lăm năm trước, chuyện nhà anh và nhà tôi, chuyện giữa mẹ anh và cha tôi!
Lâm Đông Lục gằn từng chữ một.
Người đàn ông ngồi đối diện nghe thế thì không tự chủ được siết chặt tay lại, gân xanh trên tay nổi hết cả lên.


Nhưng vẻ mặt của hắn lại bình tĩnh tới mức đáng sợ, đối mắt phượng kia hơi ngước lên, nhìn Lâm Đông Lục bằng ánh mắt sắc bén, lạnh giọng hỏi:
- Lời này của anh là có ý gì?
- Tôi nghĩ anh còn rõ hơn tôi mới phải.


Đôi mắt của Lâm Đông Lục lạnh lùng, lóe lên ánh sáng như ngọn lửa nơi địa ngục.
Sau khi biết được chuyện này, anh đã hoàn toàn thay đổi, giờ anh còn đáng sợ hơn trước kia!
- Chẳng lẽ anh cưới Yên Nhi không phải vì muốn trả thù tôi sao?
Lâm Đông Lục phẫn nộ gào lên.


Tiếng hét của anh vang vọng trong phòng, khiến nó trở nên thê lương hung ác.
- Anh đang nói gì tôi không hiểu, nếu anh đến tìm tôi vì để nói những lời vớ vẩn này thì tôi không có thời gian lãng phí với anh đâu!


Dạ Đình Sâm hờ hững liếc nhìn anh ta, đôi mắt của hắn giống như một giếng cổ êm ả, không hề dao động.
Hắn đứng dậy ra khỏi chỗ ngồi, không định tiếp tục cuộc trò chuyện vô nghĩa này nữa.
Nhưng vừa đi tới cửa thì sau lưng lại vang lên giọng nói u buồn của Lâm Đông Lục.


- Mười lăm năm trước, cha anh qua đời, mẹ anh, cũng chính là phó chủ tịch Minh Tú một mình ngăn chặn mọi sóng gió, nắm chắc quyền lực trong tay mình. Người được lợi sau cùng là ai chắc tôi không cần nói nữa nhỉ, nếu không có cha tôi dốc túi giúp đỡ, anh tưởng rằng mình sẽ được như hôm nay sao? Năm đó tuy rằng công ty bất động sản Quảng Thịnh đặt tại thành phố A nhưng sản nghiệp trải dài cả nước, thực lực không thể coi thường, thế mà chỉ vì người tình năm xưa, cha tôi lại vứt bỏ mọi thứ chỉ để củng cố địa vị của anh ở LN.


Chính vì thế nên thực lực của công ty bất động sản Quảng Thịnh suy giảm, nhưng cha tôi không hề quan tâm, một mình đến Anh giúp mẹ anh, ông một đi không trở lại, cuối cùng chết nơi đất khách quê người, thứ được chuyển trở lại chỉ là một lọ tro cốt. Lúc đó mẹ kế của tôi nhân cơ hội cướp đi vị trí chủ tịch Quảng Thịnh, chiếm lấy tất cả cổ phần thừa kế của tôi. Anh có biết tại sao tôi kết hôn với Bạch Nhược Mai không? Chính là để lấy lại quyền lực, có như thế tôi mới được ở bên Yên Nhi, nếu không tôi hoàn toàn không thể làm chủ hôn nhân của mình được!


Lúc nói những lời này, trái tim của Lâm Đông Lục quặn đau, trước giờ chưa có lần nào đau đến khắc cốt ghi tâm thế này.
Hóa ra, anh và cô gái anh yêu không thể ở bên nhau đều do nhà họ Dạ…


Cha anh vì người phụ nữ năm xưa phản bội lại hôn ước mà tình nguyện vứt bỏ cả tính mạng, vứt bỏ bất động sản Quảng Thịnh, để lại cho anh nỗi đau không thể phai mờ.
Kẻ đầu sỏ của chuyện này chính là hai mẹ con nhà đó!


Trước đây anh hoàn toàn không biết cha mình giúp đỡ ai, bây giờ đột nhiên biết được chân tướng, anh mới hay người cô mà anh rất yêu quý hồi còn nhỏ thực ra lại là kẻ thù hủy hoại cha anh, hủy hoại anh.
Dạ Đình Sâm nghe thấy lời này thì nhíu chặt mày lại, lạnh giọng nói:


- Anh đã phục hồi trí nhớ rồi à, Yên Nhi có biết không?
- Sao hả, anh sợ Yên Nhi biết được chân tướng, thấy rõ bộ mặt thật của mình thì sẽ thay đổi quyết định phải không?
Lâm Đông Lục cười lạnh.
Dạ Đình Sâm bình thản xoay người lại, giọng nói rét lạnh như tuyết mùa đông vang lên:


- Tôi sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra!
- Dạ Đình Sâm, chắc anh cũng biết mẹ anh và cha tôi ở bên nhau ba năm đúng không? Ba năm đó, bà ta ở thành phố A nhưng không chăm sóc người vừa mất cha như anh, cũng không giúp anh xử lý mọi chuyện ở LN mà lại đi chăm sóc cho tôi!
Lâm Đông Lục cười trào phúng.


Dạ Đình Sâm nắm chặt tay lại, không nói lời nào, có điều ánh mắt hắn lúc này cực kỳ đáng sợ, giống như một cơn sóng đen kịt có năng lực hủy đi vạn vật.
Hắn mím chặt bờ môi mỏng, toàn thân tỏa ra khí thế kinh người.
Điều mà hắn kiêng kỵ nhất chính là chuyện năm đó.


- Anh câm miệng cho tôi!
Giọng nói lạnh lùng của Dạ Đình Sâm như vang lên từ địa ngục.


Năm đó hắn biết cha mình bất ngờ qua đời thì muốn lập tức trở về, nhưng không ngờ lại bị phu nhân Minh Tú ngăn cản, đợi lúc hắn về thì đã là chủ tịch nhiệm kỳ kế tiếp của LN rồi, đối mặt với phu nhân Rose như hổ rình mồi, đối mặt với hội đồng quản trị luôn muốn chèn ép, mẹ hắn lúc ấy lại không ở bên cạnh hắn mà lựa chọn rời đi cùng một người đàn ông khác.


Năm đó hắn trốn trong tủ quần áo nghe được cuộc nói chuyện của phó chủ tịch và Lâm Viễn Đường.
Bọn họ muốn cùng nhau bỏ đi…
Vừa nghĩ tới cảnh tượng này, Dạ Đình Sâm liền đau khổ nhắm chặt mắt, khi mở mắt ra lần nữa, trong đó đã chứa đầy ánh sáng lạnh khϊế͙p͙ người.


Lâm Đông Lục thấy dáng vẻ này của Dạ Đình Sâm thì không khỏi cười giễu:


- Vì anh biết được quan hệ giữa tôi và Yên Nhi nên mới quyết định cưới cô ấy đúng không? Cướp đi người tôi yêu nhất cuộc đời này, đây chính là sự trả thù của anh với tôi đúng không? Nhưng nhà họ Lâm chúng tôi không nợ anh, là Dạ Đình Sâm anh nợ tôi quá nhiều!
- Vậy thì sao?


Dạ Đình Sâm lạnh lùng nói:
- Bây giờ Yên Nhi là của tôi, ai dám động vào cô ấy tôi tuyệt đối không buông tha!
Không khí…
Căng thẳng đến cực điểm!
Cảm giác quái dị bao trùm cả phòng ăn rộng lớn, hai người đàn ông lạnh lùng nhìn nhau, trong mắt họ đều ẩn chứa tàn nhẫn.


Nhạc Yên Nhi…
Là người phụ nữ họ yêu nhất cuộc đời này, cả hai đều không thể dễ dàng từ bỏ cô, nhưng Nhạc Yên Nhi chỉ có một, cũng chỉ có thể đến với một người.
Cuối cùng, Lâm Đông Lục nói:
- Lần này, tôi sẽ không tác thành cho anh nữa đâu, vì anh căn bản không xứng!


- Xứng hay không không phải do anh quyết định, bây giờ cô ấy là vợ của tôi, điều này không ai có thể thay đổi được!


- Thế sao? Nếu như cô ấy biết từ đầu mọi chuyện đã là âm mưu, là thủ đoạn anh dùng để báo thù nhà họ Lâm, anh cho rằng cô ấy sẽ còn yêu anh nữa ư? Ngay từ lúc bắt đầu cô ấy đã là một con cờ của anh rồi, không phải sao?


Lời này của anh ta giống như một cơn sấm sét đánh mạnh vào trong lòng Dạ Đình Sâm.
Hắn không phản bác lại được, vì lúc đầu quả thật hắn có suy nghĩ như thế.


Sau khi tra rõ thân phận của cô, đúng là hắn đã cân nhắc đến quan hệ giữa cô và Lâm Đông Lục, cũng vì vài nguyên nhân khác nên mới lựa chọn phương án kết hôn.


Đây là giao dịch sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng lợi và hại, hắn đường đường là chủ tịch của LN, sao có thể vì xảy ra quan hệ mà chấp nhận cưới một người phụ nữ cơ chứ?


Nhưng, đó chỉ là lúc bắt đầu, ý nghĩ này đã biến mất từ lâu, hắn không nỡ làm tổn thương cô thì sao có thể lợi dụng cô được chứ?
Hắn không thể tưởng tượng ra nếu như Nhạc Yên Nhi biết tất cả mọi chuyện thì sẽ ra sao, cô… có tha thứ cho hắn hay không?