Anjoye nhếch mép, nụ cười như đứa trẻ ngây thơ nhưng lời nói ra lại ác độc:
- Không tin em thì đã sao? Chờ chồng chị đến cứu à? Tối qua em thấy anh ta bỏ đi để mình chị lại trong biệt thự mà, thứ cho em nói thẳng chứ một người đàn ông đã như thế, chị nghĩ là anh ta sẽ còn quan tâm đến chị à? Nhạc Yên Nhi ngạc nhiên, chẳng ngờ biệt thự Hoàng Đình cũng bị người này giám sát.
Như bị biểu tình của cô lấy lòng, Anjoye khẽ nheo đôi mắt hồ ly lộ vẻ giảo hoạt, thậm chí có chút nóng bỏng.
- Hay là chị ly hôn rồi theo em đi, em sẽ tốt với chị mà, tốt hơn cả Dạ Đình Sâm nữa, những gì anh ta cho chị được thì em cũng cho được.
Nhạc Yên Nhi hờ hững nhìn về phía trước:
- Cậu khỏi phải nằm mơ, kể cả tôi có không ở với Dạ Đình Sâm đi nữa cũng không bao giờ ở bên cậu.
Vì sao? Em kém anh ta chỗ nào chứ? Cậu quá hèn hạ, quang mình chính đại không đấu được với Dạ Đình Sâm nên luôn giở trò hạ
lưu sau lưng, làm tổn thương người bên cạnh anh ấy, tôi coi thường cậu! Chẳng ngờ Anjoye thản nhiên thừa nhận:
- Chị nói phải, em chính là người hèn hạ như thế đấy, em đã nói với chị từ lâu rồi, cậu hai nhà họ Dạ chẳng tốt đẹp gì, chỉ là chị không để tâm thôi.
Cậu ta còn có mặt mũi nhắc lại nữa! Khi nói những câu này, chẳng phải cậu ta đang dùng thân phận người yêu Dạ Đình Sâm để ở bên cạnh mình sao? Khi ấy mình tin tưởng cậu ta như vậy, thế mà cậu ta vẫn lừa mình không hề nể tình, người này không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, rõ ràng chẳng có đạo đức liêm sỉ gì hết.
Nhạc Yên Nhi cắn răng, nghiêng đầu sang một bên, mặc kệ.
- Không phải là ai em cũng động đến đâu, ví như đồ ngu Joanna và đồ ăn hại Đỗ Hồng Tuyết ấy, em chẳng thèm để vào mắt.
Người mà em thực sự hứng thú chỉ luôn là người mà Dạ Đình Sâm yêu thôi, giống như chị ý! Anjoye đang nói thì bỗng sát lại gần khiến Nhạc Yên Nhi giật nảy, cô vội lùi về sau, chân cũng co lên, rõ ràng là tư thế phòng thủ.
Trong chiếc xe nhỏ hẹp, Nhạc Yên Nhi đã lùi sát tới cửa xe.
- Cậu làm gì đấy? Đừng đến gần tôi như thế! Nhạc Yên Nhi cau mày, cảnh giác nhìn Anjoye.
Hơi thở của anh ta tới gần, dụ dỗ như anh túc.
Anjoye cười rồi bỗng vươn tay về phía cô.
Nhạc Yên Nhi hoảng quá, định giơ tay lên để đẩy ra, thế nhưng chẳng ngờ anh ta lại tránh đi rồi cầm lên dây an toàn, cài giúp cô.
Hóa ra là cài dây an toàn.
Nhạc Yên Nhi khẽ thở phào, thế nhưng còn chưa hết một hơi thở thì khuôn mặt Anjoye lại nhích tới gần, thậm chí là gần hơn khi nãy, khuôn mặt anh ta cách mặt cô chỉ vài cm, lúc nói chuyện, hơi nóng đều phả lên mặt cô.
- Khi nãy chị sợ đến trắng bệch cả mặt, nhìn như con thỏ con ấy, rất thú vị.
Một vẻ đẹp khiến cho người ta muốn phá hủy.
Chị nói thử xem có phải Dạ Đình Sâm cũng thích điểm đó không? Bị một người đàn ông tới gần như vậy, Nhạc Yên Nhi đỏ mặt, thẹn quá thành giận đẩy Anjoye ra:
- Cậu...
Cút ngay! Tránh xa tôi ra! Bộ dáng này của cô khiến Anjoye buồn cười, dường như tâm trạng anh ta tốt lắm, giẫm mạnh chân ga, chiếc xe thể thao gầm lên, lao vụt đi.
- Trời đẹp thế này, hay là chúng ta đi dạo bên bờ biển nhé! Cùng lúc đó, trong một khách sạn năm sao.
Bạch Kính Thần và Dư San San đấu võ mồm xong, võ chân tay cũng xong rồi, cậu cả Bạch đang định cầm súng ra trận, trừng trị cô gái không biết điều này thì nhận được một cú điện thoại khẩn từ thám tử.
- Bạch thiếu, có chuyện rồi! Anjoye đến Giải trí Tinh Huy đưa Nhạc Yên Nhi đi rồi.
Bây giờ chúng tôi đang đuổi theo GPS trên xe anh ta, gắt gao theo sát.
- Gì?! Nhận được tin này, Bạch Kính Thần biến sắc, làm gì còn tâm trạng phong hoa tuyết nguyệt, anh vội vàng nhảy dựng lên, xuống giường mặc quần áo.
Kể từ khi được Dạ Đình Sâm giao phó việc hỗ trợ bảo vệ Nhạc Yên Nhi, anh và Âu Duyên Tây đã thay phiên nhau chú ý cô 24/24, chỉ cần có chuyện sẽ lập tức báo cho hắn.
Vậy mà còn xảy ra sơ suất.
Bị trêu chọc, cơ thể Dư San San như bị thiêu đốt, vậy nhưng người dập lửa lại xuống giường.
- Anh đi đâu thế? Cô thốt lên.
Dư San San đã tỉnh táo lại, cảm thấy xấu hổ vì thân thể không chịu nổi kích thích của mình, vội vàng khoác thêm áo, hỏi.
Thấy anh bỗng rời đi, lòng cô dâng lên cảm giác mất mát vô cớ, chẳng biết là do cơ thể hay đến từ nội tâm nữa.
- Nhạc Yên Nhi có chuyện rồi, anh phải ra ngoài, em cứ về trước đi, tối anh qua đón.
Nói xong, Bạch Kính Thần nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.
Ngay cả bản thân Bạch Kính Thần cũng kinh ngạc vì hành động này của mình.
Trước đây anh đã ngủ với vô số phụ nữ, thế nhưng chưa bao giờ sinh ra cảm giác thương tiếc với họ, thế này là sao? Khi anh còn hoảng hốt, mặt Dư San San đã đổi sắc.
- Yên Nhi xảy ra chuyện? Cậu ấy thế nào rồi? Bạch Kính Thần trấn an:
Không sao, anh giải quyết là ổn, em về tòa soạn trước đi. Em không về.
Dư San San túm áo anh, kiên trì:
- Em cũng muốn đi! Ném một câu Nhạc Yên Nhi có chuyện rồi định đi như thế, cô yên tâm sao được.
Bạch Kính Thần do dự rồi gật đầu:
- Được, chúng ta đi nhanh thôi.
Hai người lên xe, Bạch Kính Thần lập tức dùng tốc độ xe đua lao đi, sau đó liên tục vượt đèn đó, tiếng cảnh báo tốc độ vang lên không ngừng cũng mặc.
Sắc mặt anh rất nghiêm trọng, Dư San San vốn quen với vẻ bất cần của anh, đây là lần đầu cô thấy vẻ mặt này, vậy nên cũng lo muốn chết.
Rốt cuộc là làm sao? Nghiêm trọng lắm à? Cậu hai nhà họ Dạ đưa Nhạc Yên Nhi đi rồi.
Dư San San nhớ ra Nhạc Yên Nhi từng đề cập đến người này, thế nhưng không tỉ mỉ.
Cậu hai nhà họ Dạ? Là em chủ tịch Dạ hả? Phải, anh ta cũng là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Dạ Đình Sâm.
Dư San San run lên, tuy nhiên cô vẫn hy vọng, hỏi:
- Nhưng dù sao đó cũng là em trai anh ta mà, tính ra thì Yên Nhi là chị dâu cậu ta, hẳn cậu ta sẽ không làm gì quá đáng chứ? Ánh mắt Bạch Kính Thần bỗng lạnh hẳn, trong mắt là giận dữ như muốn giết người.
Đó là vì em không biết mười năm trước anh ta đã làm vì với Mạnh Y Bạch thôi! Anh ta...làm gì?
Giọng Dư San San cũng nhuốm vài phần căng thẳng.