- Không.
Dạ Đình Sâm nói bằng giọng chắc chắn,
- Tôi tin Albert.
Đúng lúc này, một người đàn ông Pháp khoảng năm mươi sáu mươi tuổi rảo bước từ ngoài cửa vào, giận dữ nói với nhân viên dẫn đường cho mình:
- Chắc chắn là mấy người đang lừa tôi, Dạ không thích phụ nữ thì sao lại có vợ cho được, mấy người dám nói dối thì tôi không bỏ qua đâu...
Dạ Đình Sâm đứng dậy.
Nhạc Yên Nhi nhìn theo ánh mắt hắn, thoắt cái đã hiểu, người này chắc chắn là nhà thiết kế nổi tiếng Albert.
Quả nhiên, khi ông ấy đến gần, Dạ Đình Sâm cất tiếng chào:
- Albert.
Trên gương mặt Albert hiện rõ vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng, ông nhiệt tình ôm Dạ Đình Sâm một cái.
- Samuel, lâu lắm không gặp, tôi rất nhớ cậu đấy.
Samuel là tên tiếng Anh của Dạ Đình Sâm, người có thể gọi tên này thân phận đều không tầm thường.
Chào hỏi xong, Albert lại tức giận nói với hắn:
- Samuel, phải sa thải người này mới được, dám tung tin đồn nhảm lừa tôi đến đây, lại còn bảo là cậu đã kết hôn nữa! Ai chẳng biết cậu ghét phụ nữ chứ…
- Chủ tịch, ngài xem...
Quản lý quay sang cầu cứu.
Dạ Đình Sâm nắm tay Nhạc Yên Nhi, kéo cô lại gần rồi giới thiệu với Albert:
Albert, quên không giới thiệu với ông, đây là vợ tôi, Nhạc Yên Nhi. Vợ?!
Albert trợn mắt nhìn hắn với vẻ không tin nổi.
Nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm túc không hề có ý đùa cợt của hắn, ông kéo kính xuống, ghé mặt vào gần nhìn chăm chú, sau đó kinh ngạc thốt lên,
- Chúa ơi...
Albert từng thiết kế trang phục cho Dạ Đình Sâm, ông còn nhớ rất rõ, khi ấy ngay cả nữ trợ lý muốn lấy số đo của hắn đều không được.
Thế mà hắn lại lấy vợ ư? Nhạc Yên Nhi lập tức nén sự bất mãn với Dạ Đình Sâm xuống rồi mỉm cười chào ông:
Chào ngài, tôi là Nhạc Yên Nhi. Ôi trời ơi, đúng là cô gái kiều diễm như một đóa hồng vậy.Samuel, ánh mắt cậu tốt thật đấy.
Dạ Đình Sâm đáp không hề khách sáo:
Cám ơn, tôi cũng thấy vậy. Cậu gọi tôi đến vì làm lễ phục cho cô ấy phải không? Ừ, loại kín đáo một chút, ông làm được không? Được, được chứ!
Albert hưng phấn đến mức khuôn mặt đỏ bừng lên.
- Quá tuyệt, tôi đã cá với lão già Max xem trong hai bọn tôi ai sẽ có cơ hội thiết kế lễ phục kết hôn cho cậu, xem ra tôi có cơ hội rồi đây.
Khi nào cậu cần?
- Ngày mai.
Albert cau mày khó xử:
- Mai à? Gấp quá nhỉ, bây giờ mới làm sợ là không kịp… À phải, tôi có bảo bối này, chắc chắn thích hợp với phu nhân của cậu! Albert đánh giá Nhạc Yên Nhi một cách tỉ mỉ, càng nhìn lại càng thấy hài lòng.
Ông hào hứng nói bằng thứ tiếng Trung không mấy lưu loát, thậm chí vài chỗ còn phát âm sai nữa.
Phòng làm việc của Albert ở ngay phía trên, ông dẫn mọi người vào thang máy rồi lên lầu.
Khắp phòng toàn là tủ kính trưng bày những bộ trang phục vừa lộng lẫy vừa sặc sỡ.
Nhưng trong đó phần lớn là những tác phẩm đang trên ý tưởng chứ chưa hoàn thiện, chứng tỏ khả năng thiết kế siêu phàm của ông.
Albert dẫn họ đi thẳng vào trong, cuối cùng dừng trước tủ kính bày một bộ lễ phục trắng tinh.
Đến gần quan sát Nhạc Yên Nhi mới thấy bộ này còn đẹp hơn tất cả những bộ cô đã thử qua.
Chất vải màu trắng thoạt nhìn rất bình thường, nhưng thật ra toàn bộ những họa tiết màu bạc trên đó đều được thêu thủ công, khiến nó tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn, gợi cảm giác tinh khiết trang nhã như một đóa bách hợp giữa núi rừng, khiến người ta không nhịn được mà thở nhẹ lại.
Cô lập tức thấy thích bộ váy này.
Albert từ chối sự giúp đỡ của quản lý, ông tự tay mở tủ kính ra, hưng phấn giao nó cho Nhạc Yên Nhi rồi giục cô đi thay.
Cô vào trong phòng thử đồ, đến lúc này mới để ý đến chất liệu của nó, hình như đây không phải chất vải bình thường, cũng không rõ là chất liệu gì mà trơn mịn không khác gì làn da non mềm nhất.
Cô biết đây là bộ trang phục mà Albert yêu quý nên lúc thay thì cực kỳ thận trọng, chỉ sợ mình làm hỏng nó.
Nhạc Yên Nhi vốn cao ráo như người mẫu, vì vậy bộ váy này rất hợp với cô.
Nhưng khi kéo khóa sau lưng, mái tóc dài của cô lại bất cẩn bị móc vào.
Cô loay hoay mãi không chỉnh được, sốt ruột đến mức đầu đầy mồ hôi.
Cuối cùng không còn cách nào khác, cô đành phải ló đầu ra, xấu hổ gọi:
- Cô… Cô quản lý ơi, phiền cô lại đây một chút được không.
Quản lý còn chưa kịp phản ứng, Dạ Đình Sâm đã đứng dậy khỏi ghế sofa, chân dài lúc này phát huy tác dụng, chỉ hai ba bước đã đến chỗ cô.
- Sao thế? Dạ Đình Sâm hỏi.
Nhạc Yên Nhi còn chưa mặc đồ xong, cô rụt người lại theo bản năng:
Em… Tóc em bị mắc vào khóa kéo nên em định gọi quản lý đến gỡ giúp. Việc vặt vãnh này mà cũng phải làm phiền người ta? Cứ để tôi.
Dạ Đình Sâm thản nhiên bảo.
- … Đáng lý việc vặt vãnh này lại càng không nên làm phiền anh chứ?! Nhạc Yên Nhi chẳng còn sức để mà giễu cợt lối suy nghĩ ngược đời của ông chồng mình nữa.
Nhưng cô còn chưa kịp từ chối, hắn đã bước vào, thậm chí còn đóng kín cửa phòng.
Nhạc Yên Nhi trợn mắt nhìn, cô không ngờ Dạ Đình Sâm sẽ tự tiện xông vào như thế.
Còn hắn thì rất bình tĩnh, không những phớt lờ ánh mắt của cô mà còn thản nhiên chọc ghẹo:
- Quay lưng lại đi, chẳng lẽ khóa kéo nằm trên mặt em à? Cô hít sâu một hơi, quyết định không thèm so đo với kẻ có chỉ số EQ thấp này, ngoan ngoãn làm theo lời hắn.
Nhạc Yên Nhi vừa xoay lưng lại, một tấm lưng trắng nõn nà khiến người ta hoa mắt lập tức hiện ra.
Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn hơi nheo lại, một ngọn lửa dần dần bùng lên.
Mặc dù quay lưng về phía hắn, nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực ấy.
Vừa nghĩ đến khóa bị kẹt làm lộ hơn một nửa lưng mình, cô đã cảm thấy xấu hổ chết được, bèn lên tiếng thúc giục.
- Anh mau kéo lên giúp em đi.
Giọng điệu hờn dỗi của cô đánh thức Dạ Đình Sâm, hầu kết khẽ động đậy, hắn tiến đến gần cô rồi đưa tay ra.
Tuy không nhìn thấy động tác của hắn, nhưng cô có thể cảm nhận được một bàn tay to lớn chạm vào lưng mình.
Khi ngón tay kia chạm vào phần da để trần của cô, một cảm giác mát lạnh lập tức kéo đến khiến cô hơi run rẩy.
- Tay anh lạnh quá… Cô khe khẽ phàn nàn, trên lưng càng lúc càng lạnh.
- Đứng yên.
Giọng hắn cứng rắn như một khối băng.
Trong mắt hắn hiện giờ chỉ có vòng eo nhỏ nhắn không đủ ôm và tấm lưng trắng muốt kia, hắn biết rõ cảm xúc mà nó mang lại thế nào, độ dẻo dai của nó thế nào, nên lúc này mới khó lòng kiềm chế đến thế.