Chuyện đáng sợ hơn cả việc gặp được tiểu thịt tươi hot nhất hiện nay ngay tại công ty mình là gì? Là tiểu thị tươi này còn biết bạn, còn gọi đúng tên bạn.
Nhạc Yên Nhi cứng lưỡi, lắp bắp:
- Anh...
anh...
anh...
anh biết tôi? Giang Sở Thù cười rộ lên, hai lúm đồng tiền cũng lộ ra:
- Tôi...
tôi...
tôi...
tôi biết cô.
Rõ ràng là đang trêu chọc Nhạc Yên Nhi.
Cô cảm thấy hành vi của mình thật mất mặt, Nhạc Yên Nhi hắng giọng, ổn định cảm xúc.
- Ừm...
Ý tôi là không biết vì sao anh Giang đây lại biết tôi? Giang Sở Thù híp mắt cười:
- Vì cô rất nổi tiếng.
Là do tai mình có vấn đề hay đầu óc Giang Sở Thù có vấn đề? Thành tích tốt nhất của cô cũng chỉ là diễn vai phụ số một trong White Lover, như thế cũng gọi là nổi tiếng à? Nhạc Yên Nhi bị suy nghĩ kỳ lạ của Giang Sở Thù làm cho giật mình, thế nhưng anh ta nói rất tự nhiên, hoàn toàn không phải nịnh nọt, nghe như đây là một sự thật bình thường vậy.
- Anh Giang, anh đừng đùa...
Nhạc Yên Nhi đỡ trán.
Giang Sở Thù cười ha ha, có vẻ rất vui:
- Cô thú vị thật đấy, hoàn toàn khác xa tưởng tượng của tôi.
Anh ta lấy giấy bút trong túi ra, viết vội một dãy số rồi đưa cho cô:
- Đây là số của tôi, tôi đã nói bồi thường cô là sẽ bồi thường, nhớ gọi tôi nhé.
Nói xong, anh ta còn nháy mắt với cô rồi mới vẫy tay bỏ đi.
Nhạc Yên Nhi cầm số của Giang Sở Thù, vẫn chưa kịp phản ứng lại, không biết hôm nay vận may của mình tốt đến đâu nữa.
Câu hỏi này đã có đáp án ở chỗ Danny.
- Giang Sở Thù à? Cô gặp cậu ta ở công ty rồi? Danny hỏi.
- Phải, khi nãy lúc tôi vừa tới thì anh ta ngoài, gặp ở sảnh tầng một.
Nhạc Yên Nhi nói sơ qua, không nhắc tới chuyện người kia đụng vào khiến cô làm rơi điện thoại.
Danny "Ồ" lên, giải thích:
- Cậu ta có bộ phim mới sắp quay nhưng chưa tìm được nữ chính, muốn đến công ty chúng ta xem xét liệu trong các diễn viên nữ có ai phù hợp không.
Nhạc Yên Nhi chưa hiểu lắm:
- Anh ta không phải đạo diễn cũng chẳng phải nhà sản xuất, vậy sao phải đi chọn nữ chính? Với lại chuyện như thế gọi điện là được mà, anh ta còn phải tự đi à? Ngôi sao lớn bây giờ bình dân vậy sao?
- Trong bộ phim này, cậu ta không chỉ là nam chính mà còn là một trong các nhà đầu tư, nghe nói là bỏ ra mấy triệu đấy, coi trọng là đương nhiên.
Khi nãy cậu ta đã lấy tất cả tư liệu của diễn viên nữ trong công ty đi rồi, bảo là để về xem xét.
Nhạc Yên Nhi bỗng giật mình:
Tất cả? Gồm cả tôi luôn à? Nói nhảm, cô không phải diễn viên của công ty à?
Danny liếc mắt, kỳ quái hỏi:
Sao thế? Có vẻ cô không tình nguyện, cơ hội tốt thế mà không cần à? Cần thì cần, nhưng tôi cứ thấy có gì đó là lạ.Anh biết không, khi nãy gặp ấy, anh ta còn gọi
đúng tên tôi nữa.
Danny khinh bỉ:
- Giang Sở Thù mới mười sáu đã thi đỗ Đại học Harvard, thiên tài thiếu niên đấy, tham gia giới giải trí là do cậu ta thích thôi.
Những người như vậy trí nhớ luôn tốt hơn người thường nhiều, nhớ tên cô có phải việc to tát gì đâu.
Thấy Nhạc Yên Nhi vẫn bất an, Danny cười nhạo:
- Không phải cô nghĩ cậu ta coi trọng cô chứ hả? Hay là cậu ta yêu thầm cô nhiều năm, muốn thông qua cách này để tiếp cận cô? Nhạc Yên Nhi vội xua tay:
- Không không không, tôi không tự luyến thế đâu.
Dù trong lòng còn lo lắng nhưng do không có chứng cứ xác thực cô chỉ đành im lặng.
Danny lại hỏi:
- Hôm nay casting thế nào? Nhạc Yên Nhi lắc đầu:
Đoán là không có kết quả, chỉ làm nền thôi, họ có dự tính sẵn rồi. Cô nói xem nào, tài nguyên của Dạ thiếu tốt thế thì cô không cần, ngày ngày chạy đi thử vai,
mà còn chẳng phải nhân vật hay ho gì, chỉ toàn vai phụ.
Danny tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng anh biết không ép được cô nên chỉ thở dài, bắt đầu sắp xếp công việc tiếp theo.
Cùng lúc đó, tại khách sạn thành phố A.
Trong một căn phòng, Dư San San đang bị tổng biên tập kéo ra góc dặn dò.
- Hôm nay toàn khách hàng lớn, cô phải nhịn đấy, đừng có giở tính trẻ con ra, biết chưa? Dư San San không kiên nhẫn đáp:
- Biết biết.
Trong lòng cô oán thầm, giọng điệu này của tổng biên tập y chang tú bà, người không biết còn tưởng tổng biên tập đang kiếm khách cho mình.
Một phóng viên siêu cấp tốt như mình, vừa được thăng lên chủ biên, chưa kịp vui mừng hai hôm đã bị lôi đi tiếp rượu, bây giờ ngành nghề của các cô gái tiếp rượu phủ rộng khắp thật.
Tự giễu vậy thôi, Dư San San vẫn nghiêm túc lại, nở một nụ cười chuyên nghiệp, đẩy cửa đi vào.
Một bàn đầy người, rồng rắn lẫn lộn, nam nữ đều có.
Trên mặt bàn có rượu vang đỏ, vỏ chai cũng thành từng chồng, điều đó chứng minh bọn họ đều có tửu lượng cao, thế nhưng thức ăn thì không ai động tới.
Như Dư San San đoán, những người này rót rượu rất đáng sợ, họ không hề nể tình vì cô là con gái, ngược lại còn rót nhiều hơn đàn ông vài chén.
Cũng may tửu lượng của cô không phải loại vừa, sau ba giờ, cô đã uống cho mười mấy người nằm gục.
Trong nhà vệ sinh, Dư San San ôm bồn cầu tới hơn mười phút, suýt nữa nôn hết dạ dày ra.
Nhưng những người bên cạnh cô còn tệ hơn, đã không phân biệt được vệ sinh nam hay nữ, tất cả đều vọt vào nhà vệ sinh nữ ôm bồn cầu, không ngừng nôn mửa tới nửa giờ!
- Mẹ nó, sao cô uống kinh thế...
Hức...
Người đàn ông kia vừa nôn vừa mắng.
Dư San San lau miệng, gắt:
- Hừ, mấy người mà cũng là đàn ông! Quá kém! Nói xong, cô rửa mặt một lần, thậm chí còn có thể thẳng lưng đứng trang điểm.
Đáng tiếc ngầu không quá ba giây, sau khi ra khỏi toilet, cô cảm thấy choáng váng, chân mềm nhũn, loạng choạng ngã xuống.
Nhưng đau đớn trong dự đoán không tới.
May mắn có một người ra khỏi toilet nam đã nhanh tay đỡ lấy cô.
Dư San San chóng mặt, nói lớn:
- Cảm...
cảm ơn...
Giọng nói trầm của người đàn ông kia vang lên bên tai cô:
- Tìm mãi không thấy, vậy mà cô lại tự đâm vào.
Dư San San ngẩn ra, chẳng hiểu sao cô cảm thấy giọng nói này rất quen.
Ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy khuôn mặt người đó, cô hóa đá.
Đây chẳng phải trai bao mà cô ngủ cùng hôm trước đó sao? Anh ta có ý gì? Anh ta đang tìm mình sao? Mua bán xong xuôi mà còn tìm mình làm gì? Cô có cảm giác bất an.
Nhưng chưa kịp hỏi, vừa đứng dậy, mùi rượu đã lại xộc lên khiến ý thức cô mơ hồ, hai mắt tối thui, ngất đi.
Bạch Kính Thần chẳng ngờ người phụ nữ này lại ngất xỉu, ngẩn ra rồi cười:
- Thú vị đấy.