Dạ Đình Sâm bình tĩnh nhìn sang.
Thấy hắn không hề có ý hùa theo, Joanna không giận mà còn cười:
- Em thương lượng với cha, ông cảm thấy em thiếu kinh nghiệm, nên học thêm đã, nhưng em làm việc ở công ty của nhà mà, tất cả mọi người sẽ nhường em, cho nên em mong mình có thể ở lại trụ sở của LN để học tập.
Nghe thấy "tin tốt" này, Dạ Đình Sâm không hề tỏ vẻ vui mừng, ngược lại còn nhíu mày:
- Cô muốn đến LN? Quả như cô ta đoán, Dạ Đình Sâm không hề thích thế.
Joanna cảm thấy khó chịu, nhưng rồi lại thấy may là mình có chuẩn bị từ sớm.
- Phải, cha em nói với Dạ phu nhân rồi, bà đã đồng ý.
Có lẽ hôm nay bà sẽ gọi cho anh báo tin này.
Để phòng ngừa Dạ Đình Sâm không cho mình tới LN, cô ta đã phí rất nhiều công sức thuyết phục cha mình, thuyết phục Dạ phu nhân, sau đó tiền trảm hậu tấu qua mặt Dạ Đình Sâm.
Có lẽ hành vi này sẽ khiến hắn không vui, nhưng cô ta không lo được nhiều như vậy.
Quả nhiên, hắn nghe thấy cô ta có được sự cho phép của Dạ phu nhân thì sắc mặt trở nên khó coi, nhưng không nổi giận mà chỉ lạnh lùng nói:
- Vậy tùy cô.
Không sao, dù bây giờ hắn không chào đón mình, nhưng chỉ cần mình có thể ở lại LN, về sau chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội bên cạnh hắn, thậm chí nhiều hơn cả Nhạc Yên Nhi, mình không tin Dạ Đình Sâm sẽ luôn lạnh nhạt với mình như thế.
- Đã làm việc tại LN thì đều là cấp dưới của tôi, về sau phải nghe lệnh tôi.
Cô ta được ở lại nhưng quy của vẫn phải có quy tắc.
Joanna liên tục gật đầu:
- Không thành vấn đề.
Đúng lúc này, Trần Lạc gõ cửa đi vào, anh cúi người, thì thầm với Dạ Đình Sâm:
- Đỗ Hồng Tuyết tới, mong được gặp chủ tịch một lần.
Dạ Đình Sâm khó chịu:
- Cô ta đến làm gì? Joanna mau mắn chen lời:
- Là ai? Đỗ Hồng Tuyết à? Dạ Đình Sâm nhìn Joanna, hắn nhớ ra người này chính là bạn thân của Mạnh Y Bạch, lập tức hắn đã có kế hoạch.
- Để cô ta vào.
Dạ Đình Sâm nói với Trần Lạc xong mới quay sang Joanna:
- Đỗ Hồng Tuyết tới, cô cũng tranh thủ gặp mặt đi.
Joanna làm bộ rất vui mừng:
- Vậy à, tốt quá rồi, đã lâu lắm rồi em không gặp Y Bạch.
Rõ ràng là Đỗ Hồng Tuyết nhưng cô ta lại cố nói thành Mạnh Y Bạch, đây chẳng phải đang ám chỉ hai người đó là một hay sao? Ánh mắt hắn nghiêm túc nhưng không nói gì cả.
Đỗ Hồng Tuyết rất nhanh đã vào, cô ta đã tìm tới trụ sở Dior để gặp hắn nhưng hỏi ra mới biết Dạ Đình Sâm không phải nhân viên của Dior mà lại cổ đông lớn.
Vốn chỉ nghĩ hắn là quản lý cấp cao, chẳng ngờ thân phận thật của hắn cao hơn tưởng tượng của cô ta rất nhiều, cao đến không thể với tới.
Hôm nay, Đỗ Hồng Tuyết chỉ thử vận may mà tìm tới LN, chẳng ngờ có thể gặp được Dạ Đình Sâm, cô ta lo lắng bất an đi lên phòng chủ tịch trên tầng cao nhất.
Rụt rè gõ cửa, sau khi được cho phép mới đẩy cửa vào, cẩn thận nhìn hai người đang ngồi trên salon.
- Chủ...
chủ tịch Dạ, xin chào...
Vốn quen gọi hắn là anh Dạ, khi mở miệng ra, cô ta mới nhận thấy mình không hợp phép tắc nên vội vàng sửa lời.
Liếc tới Joanna, cô ta thoáng sững sờ, trong lòng lại đoán xem cô gái xinh đẹp này là ai, có quan hệ thế nào với Dạ Đình Sâm.
Một Nhạc Yên Nhi còn chưa biết rõ, giờ lại thêm một người, cuối cùng thì bên Dạ Đình Sâm còn có bao nhiêu người phụ nữ nữa? Đỗ Hồng Tuyết cực kỳ ghen tị, nhưng cảm giác này bị cô ta dằn xuống, làm bộ vô ý hỏi:
- Cô đây...
nên xưng hô thế nào ạ? Thật ra khi Đỗ Hồng Tuyết đánh giá Joanna, Joanna cũng đang đánh giá cô ta.
Joanna và Mạnh Y Bạch là bạn thân nhưng đó là chuyện mười năm trước rồi, tướng mạo của một người sau mười năm đã thay đổi rất nhiều, cô ta không thể đoán được Mạnh Y Bạch của mười năm sau trông thế nào.
Nhưng bây giờ có thể thấy Đỗ Hồng Tuyết cực kỳ giống Mạnh Y Bạch, kể cả khí chất đi nữa, nếu Mạnh Y Bạch không thay đổi quá lớn thì sẽ giống hệt thế này.
Dù tình chị em tốt đến đâu, qua mười năm cũng sợ đã nhạt như nước, đừng nói giữa Joanna và Mạnh Y Bạch còn có Dạ Đình Sâm.
Hai người họ vốn có bao chân tình sót lại, thật sự khó nói.
Trước mặt Dạ Đình Sâm, Joanna vẫn phải giả vờ, cô ta không mong hắn thấy mình là kẻ bội bạc.
Vậy nên vừa thấy Đỗ Hồng Tuyết, cô ta lập tức bày ra vẻ giật mình, cảm động, bất ngờ kêu:
- Y Bạch...
Còn có một nguyên nhân khác khiến Joanna hy vọng Dạ Đình Sâm nghĩ Đỗ Hồng Tuyết chính là Mạnh Y Bạch, đó là cô ta muốn dùng hai lực triệt tiêu nhau, muốn cảnh cáo Nhạc Yên Nhi, sau đó mình thì ngư ông đắc lợi.
Đỗ Hồng Tuyết nghe thấy cái tên xa lạ này, nghi ngờ hỏi:
- Cô gọi tôi là gì cơ? Có phải cô nhận nhầm người không? Tôi là Đỗ Hồng Tuyết.
Như nhớ ra chuyện Đỗ Hồng Tuyết mất trí nhớ, Joanna đàu lòng xoa khóe mắt:
- Phải, tôi quên mất bây giờ cậu là Đỗ Hồng Tuyết.
Sau đó, cô ta ngẩng đầu, mỉm cười:
- Tôi là Joanna.
Cô ta trông ngóng nhìn sang Đỗ Hồng Tuyết như hy vọng người kia sẽ nhớ ra gì đó, thế nhưng đáp lại chỉ là vẻ nghi hoặc của Đỗ Hồng Tuyết.
Dạ Đình Sâm quan sát tất thảy hành động của họ, cảm xúc trong mắt hắn rất khó đoán, cuối cùng ngắt lời:
- Cô Đỗ hôm nay tới đây là có việc gì? Bỗng nghe thấy giọng Dạ Đình Sâm, Đỗ Hồng Tuyết khẽ run, ngạc nhiên nhìn hắn.
Có vẻ hắn đã mất kiên nhẫn, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, lặp lại:
Cô Đỗ? Chủ...chủ tịch Dạ, tôi muốn xin anh giúp tôi.
Đỗ Hồng Tuyết lấy can đảm, nói.
- Nói tiếp đi.
Giọng hắn vẫn bình thản.
Đỗ Hồng Tuyết còn muốn giả bộ đáng thương, thế nhưng ở đây còn một cô gái khác, lại thêm Dạ Đình Sâm có vẻ không thích thế này, vậy nên cô ta nói thẳng.
- Tôi...
Lần trước được anh cứu từ tay Hùng Thái Ninh, tôi rất biết ơn, sau khi chuyện qua đi, người đại diện của tôi rất tức giận.
Cô ấy muốn đóng băng tôi.
Đỗ Hồng Tuyết không giả vờ nữa, nhớ đến những lời người đại diện nói khi tức giận, nước mắt cô lập tức chảy dài:
- Chủ tịch Dạ, tôi biết thỉnh cầu này rất vô lý, nhưng anh có thể giúp tôi không? Với anh mà nói thì chỉ là công nhấc tay nhưng với tôi thì nó quan trọng lắm.
Cô ta không quyền thế, không nơi nương tựa, chẳng biết tìm ai.
Cũng vì trước đây hắn giúp cô ta hai lần nên mới khiến cô ta ôm hy vọng, tìm tới trụ sở LN.
Nếu Dạ Đình Sâm từ chối, vậy cô ta cũng đành chịu chết.