Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 97: Đã lâu không gặp

Sớm đã nghe nói cô hai nhà họ Cảnh cũng muốn tham gia buổi lễ đính hôn này, nhưng mãi cho đến khi lễ đính hôn bắt đầu, rồi đến bây giờ đã tiến hành được một nửa nhưng vẫn chưa thấy cô ấy xuất hiện, tất cả mọi người đều cho rằng tin tức sai rồi, dù thế nào cũng không ngờ được, Cảnh Liêm Uy lại đến thật.


Vẫn là xuất hiện với phong thái vô cùng lộng lẫy...


Màu tím, cũng không phải tất cả những người phụ nữ đều hợp với nó, nhưng không thể nghi ngờ, Cảnh Liêm Uy lại rất phù hợp, thậm chí còn khiến cho sắc thái thần bí này trở thành một bộ phận trên người mình, thiết kế đơn giản, trang điểm khéo léo, mỗi một phần mỗi một chi tiết nhỏ bé nhất đều theo đuổi đến sự hoàn mỹ nhất.


Thời điểm Cảnh Liêm Uy xuất hiện không hề thua kém với thời điểm Tề Khải Vinh và Cốc Thái Yên xuất hiện.


Lần đầu tiên Ân Thiên Thiên nhìn thấy dáng vẻ Cảnh Liêm Uy mặc lễ phục lộng lẫy thế này, lần trước trong lễ cưới của mình và Cảnh Liêm Uy cô ấy cũng không trang điểm chăm chút như vậy, lúc này đây nhìn thấy cô ấy có cảm giác rung động giống như nhìn thấy tinh linh vậy.


Đồng thời, ngay tại khi Cảnh Liêm Uy xuất hiện, người chủ trì trên sân khấu cũng không tự chủ được khẽ ngừng lại, bởi vì trong giây phút Cảnh Liêm Uy xuất hiện, Tề Khải Vinh đã lập tức bỏ lại Cốc Thái Yên mà chạy đến trước mặt Cảnh Thiên Ngọc.


Cảnh Liêm Uy gật đầu mỉm cười đối với những người quen biết xung quanh, ánh mắt lại rơi xuống Cảnh Liêm Uy bên kia, rồi từng bước từng bước đi về phía đó, mãi đến khi trước mặt bị Tề Khải Vinh chặn lại.


“Thiên Ngọc...” Một tiếng gọi như có như không vừa thốt ra, toàn bộ người ở đây lập tức im bặt.


Chuyện Tề Khải Vinh thích Cảnh Liêm Uy phá hỏng chuyện tốt của nhà họ Tề và nhà họ Cốc cũng không phải chuyện bí mật gì, thậm chí cũng không còn là bí mật trong những gia đình qua lại thân thiết với hai dòng họ này, gần như mọi người đều toát mồ hôi khi nhìn thấy phản ứng của Tề Khải Vinh lúc này, có người quay đầu nhìn thoáng qua Cốc Thái Yên đang im lặng đứng trên sân khấu, thậm chí cô ta cũng không hề xoay người lại, bóng lưng xinh đẹp quay về phía mọi người, dường như cô ta biết rằng Tề Khải Vinh chắc chắn sẽ quay lại đứng tại chỗ này vậy...


Cảnh Liêm Uy nhìn Tề Khải Vinh đứng trước mặt đang khẽ nhếch khóe môi, không cho cậu ta cơ hội nói chuyện đã cất lời: “Chúc mừng cậu, như vậy rất tốt, cuối cùng người em trai và em gái thân thiết nhất của chị cũng về chung một nhà, chị gái chúc các em hạnh phúc, tốt nhất sớm kết hôn rồi sinh em bé.”


Lúc này Cảnh Liêm Uy cho Ân Thiên Thiên cảm giác hoàn toàn khác trước kia, trong suy nghĩ của cô, Cảnh Liêm Uy phải là một cô gái phóng khoáng như gió, thậm chí nghe người nhà họ Cảnh nói, Cảnh Liêm Uy là một người phụ nữ có thể liều lĩnh vì yêu, nhưng bây giờ người phụ nữ có cử chỉ khéo léo, tiến lùi đúng mực quả thật không giống với người phụ nữ hào phóng tự do trong suy nghĩ của mình.


Cảnh Liêm Uy cười vô cùng chân thành với Tề Khải Vinh, đưa tay cầm một ly rượu trên khay của nhân viên phục vụ bên cạnh, hướng về phía Cốc Thái Yên ở phía xa xa, dường như Cốc Thái Yên cũng có cảm giác, bèn xoay người cầm ly rượu trên khay người bên cạnh giơ ra, hai người phụ nữ cách nhau một đoạn, lại cùng mỉm cười ngửa đầu uống một ngụm rượu.


Trong thế giới tình cảm của cô ấy, ngoại trừ một người kia, cho đến bây giờ đều không phải ai cũng có thể dễ dàng tiến vào!
Nói xong, uống rượu xong, Cảnh Liêm Uy cũng không thèm liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tề Khải Vinh đang đứng trước mặt, mà đi thẳng về phía Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy.


Tề Thừa Bình đến vì để buổi lễ của Tề Khải Vinh được diễn ra viên mãn bèn cho người đưa cậu ta trở lại sân khấu, buổi lễ đính hôn bị cắt ngang giữa chừng này lại được tiếp tục, chỉ là sắc mặt Tề Khải Vinh này rõ ràng không được tốt, suy nghĩ lại càng không ở nơi này, từ đầu điến cuối Cốc Thái Yên lại làm như không phát hiện, vẫn luôn mỉm cười tiến hành từng bước...


Đi đến bên cạnh Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy lại quay đầu nhìn chằm chằm vào Trình Thiên Kiều đứng trước mặt.


Trong nháy mắt, Ân Thiên Thiên như phát hiện được cái gì đó thú vị, tay nhỏ không tự chủ được mà phấn khởi bóp Cảnh Liêm Uy, Cảnh Liêm Uy không kịp đề phòng, kinh ngạc rủ mắt nhìn đôi mắt đang phát sáng của cô, khẽ nhếch miệng mỉm cười.


Ngược lại anh cũng muốn nhìn xem chị ấy sẽ phản ứng thế nào.
“Thiên Kiều, đã lâu không gặp.” Cảnh Liêm Uy đứng trước mặt Trình Thiên Kiều, mặc dù đang đi giày cao gót nhưng cô ấy vẫn thấp hơn anh ta nửa cái đầu, một tím một xám đứng cạnh nhau lại vô cùng hài hòa.


Không hiểu vì sao, Ân Thiên Thiên dường như cảm thấy mình phát hiện ra một bí mật vô cùng lớn nào đó, phấn khởi đến mức kéo mạnh lấy Cảnh Liêm Uy.
Vì sao trong ánh mắt Cảnh Liêm Uy nhìn Trình Thiên Kiều lại chan chứa tình cảm? Lại còn tràn đầy nhu tình?


Đột nhiên Ân Thiên Thiên nghĩ đến có người nhà họ Cảnh nói, sở dĩ cho đến bây giờ Cảnh Liêm Uy hai chín tuổi rồi mà vẫn còn độc thân, là vì trong lòng cô ấy vẫn luôn có một người, chẳng lẽ người kia chính là Trình Thiên Kiều?
Thế giới này có phải nhỏ quá rồi không?


Cảnh Liêm Uy bất đắc dĩ mà duỗi cánh tay bị Ân Thiên Thiên chà đạp của mình ra, đổi thành ôm eo cô, khiến cho bàn tay nhỏ của cô không tự chủ được mà ghé vào lồng ngực của mình, dáng vẻ kia muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu, trái lại khiến anh rất hài lòng, hai người cũng không rời khỏi nơi này, chỉ im lặng nhìn tất cả diễn ra trước mặt.


Tại thời khắc Cảnh Liêm Uy xuất hiện, sắc mặt Trình Thiên Kiều hơi cứng lại, chỉ là khi Cảnh Liêm Uy đứng trước mặt mình, anh ta cũng đã sớm khôi phục lại dáng vẻ gió xuân ấm áp khi thường của mình.
“Đã lâu không gặp.” Nói xong, hai người khẽ cụng ly.


Cảnh Liêm Uy mở miệng muốn nói gì đó, chợt bị Trình Thiên Kiều cắt lời, chỉ nghe thấy anh ta cười với Ân Thiên Thiên: “Thiên Thiên, ba mẹ anh rất lâu chưa gặp em rồi, anh dẫn em đi gặp nhé, bọn họ cứ suốt ngày nhắc đến em đấy.”


Miệng nhỏ của Ân Thiên Thiên hơi nhếch lên, theo bản năng nhìn về phía Cảnh Thiên Ngọc, lại phát hiện thế mà cô ấy cũng không có biểu trạng gì! Giống như tình ý trong mắt vừa rồi cô nhìn thấy chỉ là giả thôi!


Mắt phượng khẽ híp lại, Cảnh Liêm Uy nhéch mép nói: “Thật đúng lúc, tôi cũng đến gặp một chút, chuyện Thiên Thiên kết hôn lớn như vậy mà lại bỏ sót bố mẹ anh cũng thật không phải.”


Trình Thiên Kiều cười nhưng không nói gì, chỉ xoay người dẫn Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy đi tìm bố mẹ của mình, Cảnh Liêm Uy thì xoay người bắt đầu nói chuyện phiếm với người mình quen biết, dường như tất cả đều rất bình thường, nhưng dù thế nào Ân Thiên Thiên cũng cảm thấy rất nhiều thứ đã không còn giống trước nữa rồi...


Cuối cùng lễ đính hôn của nhà họ Cốc và nhà họ Tề vẫn diễn ra thuận lợi, nhân tiện ở nơi này Ân Thiên Thiên cũng hiểu rõ không ít ‘bí mật’, không thể nghi ngờ việc này đã tăng thêm không ít chuyện để cô về tán gẫu với Đào Ninh, lễ đính hôn bên này là một bản nhạc hòa thuận vui vẻ, nhưng nhà họ Ân bên kia lại là mây đen u ám...


Lý Mẫn mặc quần áo xinh đẹp ngồi trên ghế sofa tức không chịu nổi, Ân Bách Thú bên cạnh cũng âu phục phẳng phiu, ngồi ngay tại bên kia là Ân Nhạc Vy đang nức nở cùng với Hướng Thực đang tức giận đến mức thở hổn hển.


Lý Mẫn và Ân Bách Thú ngóng trông lễ đính hôn của nhà họ Tề và nhà họ Cốc này đã bao lâu rồi? Vì muốn nhờ buổi lễ đính hôn này khiến cho nhà họ Ân chen chân vào trong xã hội thượng lưu! Nhưng hết lần này đến lần khác, thư mời của Cảnh Liêm Uy cũng đưa đến rồi, bọn họ cũng đã chuẩn bị xong xuôi tất cả để giành lấy sự chú ý trong buổi lễ đính hôn này, thành công tạo danh tiếng cho nhà họ Ân, khiến cho nhà họ Ân và nhà họ Cảnh buộc chung một chỗ thật chặt chẽ, lúc này Ân Nhạc Vy lại đột nhiên bị bắt được dây dưa không rõ với người đàn ông khác ở bên ngoài! Người nhà họ Hướng tức giận ngay lập tức kéo Ân Nhạc Vy về nhà họ Ân, hai người lớn nhà họ Hướng càng giận hơn, đến mức không chịu nổi mà phủi tay rời đi...


Trong phòng khách yên tĩnh, chỉ có buổi lễ đính hôn khiến ai cũng phải chú ý trên tivi, Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên xuất hiện khiến người trong này nhìn thấy mà nghiến răng ken két, vốn dĩ bọn họ cũng có thể xuất hiện tại đó, thuận tiện để lộ ra tin tức Ân Thiên Thiên mang thai, nhà họ Ân và nhà họ Cảnh coi như buộc chung trên một chiếc thuyền, nhưng Ân Nhạc Vy lại không thua kém, gây ra chuyện đến bực này!


Vừa mới kết hôn, vừa mới mang thai đã gây ra chuyện như vậy thật sự không phải chuyện gì tốt lành! Lúc này chỉ cần có chút lý trí, Lý Mẫn và Ân Bách Thú đã biết là không thể tham gia buổi lễ đính hôn kia rồi, chỉ có thể quay đầu xử lý chuyện bực mình này!


Ân Nhạc Vy vừa thút thít vừa nhìn Ân Thiên Thiên cười nói tự nhiên trong tivi, lửa giận trong lòng lại cháy càng lớn.


Dựa vào cái gì, rốt cuộc là dựa vào cái gì! Rõ ràng bà chủ nhà họ Ân là mẹ cô ta, cô ta mới là cô cả nhà họ Ân, rõ ràng cô ta mới đúng là người gả cho Cảnh Liêm Uy, cô ta mới đúng là người phụ nữ của cậu ba nhà họ Cảnh, rõ ràng Ân Thiên Thiên mới phải là cái người tuổi còn trẻ đã mang thai, thậm chí là người bị chồng bắt trúng làm chuyện không đứng đắn!


“Ân Nhạc Vy! Nếu hôm nay cô không nói rõ ràng mọi chuyện, vậy bây giờ chúng ta đi bệnh viện luôn! Nhà họ Hướng chúng tôi cũng không có mặt mũi lớn đến vậy, dám cho cô sinh ra một đứa bé không rõ ràng!” Quả thật Hướng Thực giận điên lên rồi, lúc trước khi ở bên Ân Nhạc Vy, cô ta dịu dàng quan tâm, quyến rũ mê người, thậm chí trong chuyện giường chiếu cũng vô cùng được lòng anh ta, nhưng từ sau khi kết hôn tất cả đều thay đổi, cô ta động một chút là khóc, dăm ba câu lại khích bác quan hệ người trong nhà, bây giờ lại còn bị chính anh ta bắt được dây dưa không rõ với người đàn ông khác trước cửa nhà, nào còn chút xíu gì dáng vẻ trước đây? “Cô vừa mới kết hôn với tôi đấy, mới có hơn một tháng thôi, bây giờ đứa bé trong bụng cô cũng mới chỉ bốn tuần, vậy mà cô dám gặp tình nhân trước cửa nhà! Ân Nhạc Vy, có phải cô cho rằng nhà họ Hướng chúng tôi dễ bắt nạt không?”


Khuôn mặt Ân Bách Thú cũng thật hổ thẹn, chuyện như vậy chọc thẳng vào mặt người làm bố như ông ta, thật sự xấu hổ.


Hướng Thực nhìn dáng vẻ không nói một lời chỉ nhìn chằm chằm tivi của Ân Nhạc Vy, đột nhiên cười xì một tiếng rồi khẽ nói: “Ân Nhạc Vy, đừng tưởng rằng lúc trước nhà họ Hướng tôi muốn cầu cạnh nhà họ Ân cô, cô bèn tự cao tự đại trước mặt tôi, bây giờ cô là vợ của Hướng Thực tôi, chỉ cần hơi không hài lòng, tôi có thể ly hôn với cô bất cứ lúc nào! Cô một người phụ nữ còn chưa tốt nghiệp mang theo một đứa bé, trái lại tôi cũng thật muốn nhìn xem người đàn ông nào nguyện lấy cô, nếu lúc trước không phải cô nhiều lần nói với tôi Thiên Thiên trong nhà các cô không có địa vị, tôi sẽ lấy cô sao? Bây giờ trông cái dáng vẻ không có tôn nghiêm của mình đi, đều do chính cô làm ra mà thôi!”


Nói liên tục mấy câu, nói khiến cho sắc mặt mấy người nhà họ Ân trắng bệch, người nhà họ Ân nào lại không biết rõ chuyện này chứ?


Cuối cùng Ân Nhạc Vy đã hoàn hồn, sau khi suy tính ngàn lần trong lòng bèn nhanh chóng đáp: “Hướng Thực, chẳng lẽ anh còn không hiểu rõ em sao? Em yêu anh như vậy, chúng ta vừa mới kết hôn, chúng ta vừa mới tạo nên một gia đình nhỏ, thậm chí trong bụng của em có con của anh, em có ngu xuẩn đi nữa cũng không đến mức bị anh bắt được... trước cửa nhà?”


Hướng Thực hơi sửng sốt, quả đúng là vậy, Ân Nhạc Vy rất thông minh, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ‘sai lầm’ như vậy!


Sâu thẳm trong mắt Ân Nhạc Vy hơi động, duỗi tay vuốt ve bụng dưới bằng phẳng của mình, đứa bé này có tác dụng lớn, cô ta chờ để đánh một kích nặng nề vào Ân Thiên Thiên, cũng chờ đến ngày mình lên như diều gặp gió kia, nào có thể ngã ở nơi này chứ?


Mặc kệ hôm nay có phải là cô ta gặp tình nhân hay không, Hướng Thực hắn cũng đã nhất định phải đội lên đầu một cái nón xanh rồi! Ân Nhạc Vy