Cảnh Liêm Uy vừa lau tóc vừa liếc mắt nhìn Ân Thiên Thiên, bộ dạng giống như Ân Thiên Thiên sắp sửa làm một chuyện khiến người người oán trách không bằng. Cái nhìn của anh làm cho chân tay Ân Thiên Thiên luống cuống.
"Chuyện này..." Ân Thiên Thiên nhận điện thoại cũng không được, mà không nhận cũng không xong, cô vô cùng sốt ruột: "Em...."
Cảnh Liêm Uy thưởng thức đủ dáng vẻ bối rối của Ân Thiên Thiên rồi mới mở lòng từ bi nói một câu: "Nhận đi!"
Ân Thiên Thiên lập tức nhân lúc điện thoại sắp ngắt vội nhận cuộc gọi. Kỳ thực cô vẫn rất mong có người gọi điện cho cô vào lúc này, dù sao đây cũng là đêm động phòng hoa chúc, động phòng đấy! Cuộc sống của cô chỉ có một lần động phòng hoa chúc thôi! Nhưng mà cô lại không biết nên đối diện với Cảnh Liêm Uy như thế nào...
Thế nhưng dù cô mong là vậy, thì người gọi điện cũng nên là Đào Ninh hoặc những bạn học khác chứ, cho dù bây giờ là mấy người Lý Giang, Trương Mai cũng được mà, vì sao lại trúng ngay cái người khó đối phó nhất thế này...
Ân Thiên Thiên vừa nghe điện thoại vừa lặng lẽ nhìn phản ứng của Cảnh Liêm Uy. Người đàn ông kia thì hay rồi, vừa lau tóc vừa xoay người đi sắp xếp giấy tờ của mình, tỏ vẻ không thèm để ý tới Đổng Khánh.
"Alo, Đổng Khánh hả, có chuyện gì không?" Theo bản năng Ân Thiên Thiên cảm thấy Đổng Khánh nhất định là có việc mới tìm tới cô, nếu không sao anh ấy lại chọn thời gian này để gọi điện cho cô chứ. Người bình thường đều sẽ không gọi vào lúc này!
Hôm nay Đổng Khánh cũng có tham dự hôn lễ của Ân Thiên Thiên, khi anh nhận được tấm thiệp mời còn sửng sốt một lát, thậm chí anh còn lợi dụng quan hệ nhà mình cố ý hỏi thăm. Lúc đó anh ấy mới biết Cảnh Liêm Uy là cậu ba nhà họ Cảnh. Giây phút đó, anh không biết trong lòng mình đau khổ nhiều hơn hay là chúc phúc nhiều hơn nữa...
Cô gái anh bảo vệ bốn năm, thậm chí anh còn đặt cô gái ấy trong lòng, thế mà xoay người một cái đã trở thành cô ba của nhà họ Cảnh tiếng tăm lừng lẫy...
Nghe giọng Ân Thiên Thiên, trong lòng Đổng Khánh có chút chua xót, một lúc sau mới đáp lại: "Thiên Thiên, không phải lần trước anh nói có chuyện muốn nói với em sao? Thời gian này quên mất, hôm nay vừa lúc gặp được người kia, cho nên anh mới điện thoại cho em vào lúc này. Anh... Không quấy rầy em chứ?"
Một câu nói đã khiến mặt Ân Thiên Thiên càng đỏ hơn...
Quấy rầy?
Ây dà, vì sao suy nghĩ của cô lại đột nhiên không trong sáng như vậy chứ? Ân Thiên Thiên ho nhẹ hai tiếng trả lời: "Không đâu, bọn em cũng vừa về tới nhà. Người anh muốn nói chính là người bao che cho Trương Mai lần trước sao? Anh biết đó là ai à?"
Nghe thấy vậy, Cảnh Liêm Uy ở bên kia, đang giả bộ chăm chú xử lý giấy tờ của mình cũng không nhịn được khẽ nhíu mày. Xem ra chuyện lúc trước quả thực là có người đứng sau phá đám, thậm chí người kia còn có mặt trong hôn lễ hôm nay! Chỉ là không biết có đúng là người anh đoán hay không thôi...
"Ừ, sau khi chuyện bị lộ thì anh gặp bọn họ trong quán trà sữa. Mấy cô đó không thấy anh cho nên anh mới nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ..." Đổng Khánh khẽ kể. Lúc trước, anh vẫn muốn tìm cơ hội nói cho Ân Thiên Thiên biết, thế nhưng lúc đó vẫn luôn cảm thấy chuyện này có phần không thể tưởng tượng nổi, cho nên anh ấy không nói. Cũng may Ân Thiên Thiên không hề ép buộc, nên chuyện cứ vậy chìm xuống. Nhưng hôm nay anh lại thấy hành động của người đó trong hôn lễ, vì vậy mới cảm thấy nên nói cho Ân Thiên Thiên biết. "Thiên Thiên, lúc đó anh nghe Trương Mai nói, người đưa quảng cáo của em cho cô ấy, là người nhà họ Ân."
Ân Thiên Thiên nghe xong lời này cảm thấy thật sự rất bất ngờ, nhưng nếu bảo cô không biết gì thì cũng không phải.
Lúc đó quảng cáo của cô chỉ có Đào Ninh từng nhìn qua, sau đó lúc cô làm quảng cáo thì chỉ có Hướng Thực và Ân Nhạc Vy đi vào phòng cô. Cô là một người thiết kê, nên cô hiểu rõ đối với người dùng sự sáng tạo để kiếm cơm, thì việc giữ bí mật chính là chuyện vô cùng quan trọng, vì thế cô chưa bao giờ bàn chuyện quảng cáo của mình trước mặt người ngoài, cũng sẽ không làm thiết kế của mình ở nơi nhiều người nhiều miệng. Người có cơ hội nhìn thấy quảng cáo của cô chỉ có mấy người đó, sau này suy nghĩ kỹ lại thì sao lại không đoán ra cơ chứ?
Thế nhưng không thể không nói, cuộc điện thoại này của Đổng Khánh cho cô một chỗ dựa vững tin!
"Ân Nhạc Vy." Ân Thiên Thiên không chút chần chừ, dứt khoát nói ra tên cô ta.
Nếu người ta đã nói rõ là người nhà họ Ân rồi thì ngoại trừ Ân Nhạc Vy ra, còn có thể là ai nữa chứ? Đổng Khánh hơi sửng sốt, lúc đó khi anh nghe thấy cái tên này thật sự rất giật mình. Bởi vì theo anh, cho dù Ân Nhạc Vy có không thích Ân Thiên Thiên tới mức nào, thì cũng sẽ không dùng chuyện như vậy để nói đùa. Hơn nữa hai người lại là chị em, đây cũng là nguyên nhân vì sao anh không nói cho Ân Thiên Thiên ngay từ đầu. Anh là một người đàn ông, đương nhiên không thích nhiều chuyện. Nhưng hôm nay, sau khi thấy một loạt biểu hiện của Ân Nhạc Vy trong hôn lễ, anh thật sự sinh ra nghi ngờ đối với quyết định của mình.
Bộ dạng kia của Ân Nhạc Vy hoàn toàn không giống như em gái của Ân Thiên Thiên, mà giống kẻ địch hơn!
"Thiên Thiên..." Đổng Khánh nhẹ giọng gọi tên cô, trong giọng nói là một chút đau lòng, đáng tiếc người còn lại hoàn toàn không nghe ra.
Ân Thiên Thiên hít sâu một hơi, sau đó mới đáp lại: "Cảm ơn anh nói cho em biết, chuyện này em đã có dự tính, cảm ơn anh."
Sau khi nói lời cảm ơn, Ân Thiên Thiên tùy ý trò chuyện vài câu với Đổng Khánh, sau đó mới cúp điện thoại. Lúc cô xoay người lại đã thấy Cảnh Liêm Uy đứng sau lưng mình, nên bị dọa sợ.
Ân Thiên Thiên vừa vỗ vỗ ngực mình, vừa bực bội nhìn Cảnh Liêm Uy: "Anh làm em sợ muốn chết!"
Cảnh Liêm Uy lại không thèm quan tâm, cứ đứng trước mặt cô, đôi mắt phượng khẽ nheo lại nhìn cô không nói lời nào.
Không rõ vì sao Ân Thiên Thiên lại cảm thấy có phần chột dạ, bước chân không tự chủ lui về phía sau, không biết nên đối mặt với Cảnh Liêm Uy như thế nào, khuôn mặt nhỏ nhắn còn đỏ bừng lên...
"Đổng Khánh nói gì vậy?" Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng hỏi, từ cổ họng tản ra mùi bạc hà thơm nhẹ.
"Anh ấy nói chuyện quảng cáo lần trước có khả năng có liên quan tới Ân Nhạc Vy..." Ân Thiên Thiên giống như cô dâu nhỏ, nhẹ nhàng trả lời, bộ dạng kia cực kỳ ngoan ngoãn.
Cảnh Liêm Uy nghe xong cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu coi như cho qua chuyện này.
Ân Thiên Thiên thở mạnh một hơi, chỉ là không ngờ tiếp theo đó còn chuyện rất dặn vặt người.
Trước mắt đột nhiên tối sầm, khăn mặt vốn còn đang phủ trên đỉnh đầu Ân Thiên Thiên lay động, từng chút nhẹ nhàng lau tóc của cô, lực xoa thoải mái tới mức Ân Thiên Thiên chỉ muốn lập tức bò lên giường đi ngủ! Cuối cùng sau khi nhận ra chuyện không bình thường, Ân Thiên Thiên lập tức ngẩng đầu, không phải Cảnh Liêm Uy đang giúp cô lau tóc thì là ai?
"Cảnh Liêm Uy, để em tự làm." Ân Thiên Thiên nói xong thì vươn tay muốn lấy khăn, Cảnh Liêm Uy lại tránh đi.
Anh nhìn Ân Thiên Thiên đứng trước mặt lùn hơn anh một chút thì cười nói: "Đừng quậy, nhanh lau khô rồi đi ngủ."
Bùm, Ân Thiên Thiên xấu hổ gương mặt đỏ bừng.
Trong mắt Cảnh Liêm Uy hiện giờ Ân Thiên Thiên chính là như vậy. Dưới ánh đèn nhu hòa, anh thậm chí có thể nhìn thấy lông tơ nho nhỏ trên làn da nhẵn mịn của cô, phối hợp với gò má xấu hổ mà đỏ bừng, nhìn sao cũng thấy xinh đẹp. Bỗng nhiên ánh mắt anh chuyển tới vành tai trắng nõn múp míp của cô, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ cảm xúc khi cắn lên chỗ mềm mềm đó.
Hầu kết không tự chủ mà trượt lên trượt xuống, Cảnh Liêm Uy đột nhiên cảm thấy hơi nóng...
Ân Thiên Thiên khẽ cắn môi, sắc mặt đỏ có thể nhỏ ra máu.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!
Tại sao cô có thể quên hôm nay là đêm động phòng hoa chúc chứ! Tại sao có thể quên Cảnh Liêm Uy là một người đàn ông, cô là một người phụ nữ chứ!
Một nam một nữ ở chung một phòng! Đó là chuyện gì đây?
Ân Thiên Thiên khẩn trương đến mức tay nhỏ nắm chặt thành đấm, sau một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, cô nhẹ giọng gọi: "Cảnh Liêm Uy..."
Kỳ thực, nếu như Ân Thiên Thiên không lên tiếng thì tốt rồi, chí ít Cảnh Liêm Uy cũng không khổ cực đến như vậy. Anh không phải Liễu Hạ Huệ, vợ mình đứng ngay trước mặt, còn ở trong thời khắc thiên thời địa lợi như vậy, ai lại không có tâm tư? Nhưng dù sao anh vẫn nhớ rõ lời Ân Thiên Thiên nói trước kia...
Một câu gọi mềm nhẹ này rơi vào tai anh giống như lá bùa đòi mạng, Cảnh Liêm Uy phải dùng hết tất cả sức lực mới cố gắng giữ vững tỉnh táo cho mình!
Động tác tay tăng thêm không ít sức, sau khi nghe thấy Ân Thiên Thiên không nhịn được kêu đau, anh mới khàn giọng nói: "Ân Thiên Thiên, đừng nhóm lửa, đàng hoàng một chút cho anh!"
Ân Thiên Thiên lập tức không dám nói tiếp nữa, chỉ có thể để mặc bàn tay to của Cảnh Liêm Uy làm xằng làm bậy trên đầu cô.
Sau một hồi lâu, Cảnh Liêm Uy mới coi như ổn định tâm tình, lạnh nhạt mở miệng: "Ân Thiên Thiên, anh nhớ chuyện mà mình từng hứa với em, cho nên thu lại sự sợ hãi của em đi. Người không biết còn tưởng anh đói khát lắm rồi."
Một câu nói khiến Ân Thiên Thiên lập tức ngước mắt nhìn anh. Anh nói thế cứ như cô khó ăn lắm vậy?
Nhưng cô lại không dám hỏi ra, nếu như hỏi xong rồi lại chọc anh hóa thành sói đói nhào lên, thì không phải cô mất nhiều hơn được sao? Cô đâu có ngốc.
Cảnh Liêm Uy nói xong khẽ dùng sức lau đầu Ân Thiên Thiên thêm một cái, rồi ném khăn mặt sang một bên. Ân Thiên Thiên quyết đoán lợi dụng đúng cơ hội, xông thẳng lên giường, dùng chăn bao kín bản thân lại, một đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm anh, giống như anh là một con sói xám to lớn...
Cảnh Liêm Uy không thèm chấp cô, đuôi lông mày khẽ nhếch, mặt phượng híp lại, cất bước đi tới. Bạn học Ân Thiên Thiên thốt ra một câu vô cùng hợp tình huống: "Cảnh Liêm Uy, anh muốn làm gì! Anh đừng tới đây..."
Cuộc nói chuyện này rơi vào tai mấy vị nhà họ Cảnh đang lặng lẽ nghe góc tường, khiến bọn họ cảm thấy vô cùng vui sướng. Nhưng Vi Gia Huệ đứng bên cạnh lại hơi ngượng ngùng, bà cụ Cảnh và Cảnh Thiên Ngọc đè ép nhau nghe tới mức vui quên đường về. Không ngờ, Cảnh Liêm Uy bình thường luôn chững chạc, còn có một mặt "bạo lực" như vậy...
truyện được up trên app mê tình truyện
Cảnh Nguyên Phước và Cảnh Liêm Bình ngồi trong phòng khách dưới tầng rốt cục hiểu được vì sao, ngay lúc bắt đầu Cảnh Liêm Uy đã nghiêm chỉnh tuyên bố, không cho náo động phòng. Có thể phòng ngày phòng đêm, nhưng "ăn trộm" khó phòng, bà cụ Cảnh đã mơ ước rất lâu rồi, làm sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy.
Mà Cảnh Liêm Uy sao lại không biết ngoài cửa có người nghe lén, anh đang còn nhìn dáng vẻ vừa sợ vừa ngượng của Ân Thiên Thiên, dứt khoát vén chăn leo lên giường. Ân Thiên Thiên la lớn lên một câu: "Cảnh Liêm Uy, sao anh có thể lên giường? Anh..."
Lời còn chưa nói hết, Cảnh Liêm Uy đã lật người, giam Ân Thiên Thiên vào trong ngực mình, đôi môi mỏng tới gần bên tai cô nhẹ nói: "Ân Thiên Thiên, em kêu to hay kêu nhỏ nữa cũng không sao, nhưng bà nội và chị hai ngoài cửa sẽ ước gì em kêu càng lớn tiếng càng tốt đấy."
Trong nháy mắt, Ân Thiên Thiên tự lấy tay che miệng mình lại, không dám nói to nữa.
Đêm tân hôn, Ân Thiên Thiên giãy dụa đấu tranh trong việc quấy rầy muốn đẩy Cảnh Liêm Uy xuống giường, dùng bốn chữ để miêu tả khái quát thì chính là... Vô cùng thê thảm.
Cô lại không thử nghĩ xem, làm gì có người đàn ông nào đồng ý giữ khoảng cách với vợ của mình chứ? Chưa một miếng nuốt chửng cô đã là may rồi! Đừng mơ mộng quá nhiều...