Ân Bách Phú nghe Ân Thiên Thiên nói xong, đứng bật dậy khỏi sô pha, trợn mắt nhìn Ân Thiên Thiên đang chỉ ngón tay vào mình. Chút cảm xúc áy náy trong lòng ông ta mất sạch, ông ta gào lên: “Ân Thiên Thiên, tao nói cho mày biết, hôm nay mày không gả cũng phải gả, không lấy chồng cũng phải lấy! Trước giờ nhà họ Ân không phải do mày làm chủ!”
Sắc mặt Ân Thiên Thiên thoáng chốc tái nhợt như không còn giọt máu, càng nhìn càng khiến người ta đau lòng.
Cả căn phòng yên lặng như tờ, Ân Bách Phú nói xong không hề rời đi mà đứng yên chờ đứa con gái ngang bướng phản bác. Ông ta không tin người làm bố như ông ta không thể áp chế được Ân Thiên Thiên luôn ngang ngạnh này!
Nhìn người bố đang đứng đối diện, bấy giờ Ân Thiên Thiên mới hiểu được cái gì gọi là họa vô đơn chí. Hôm nay cô mất đi tình yêu bốn năm của mình, ngay sau đó người bố ruột thịt mà cô không dám hi vọng xa vời cũng đá văng cô đi! Chẳng lẽ cô khiến người ta khó chịu đựng được đến vậy sao?
Lý Mẫn lập tức đi tới bên Ân Bách Phú, khẽ vỗ lưng ông ta: “Bách Phú, anh cũng thật là, biết rõ Thiên Thiên chắc chắn sẽ nghe lời mà anh còn tức giận như thế làm gì? Ai chẳng biết nhà họ Ân chúng ta không nuôi kẻ vô tích sự. Bây giờ ngay cả Nhạc Vy nhà mình cũng hy sinh hạnh phúc để kết hôn với nhà họ Hướng, Thiên Thiên làm chị thì sao lại không hiểu nỗi khổ của vợ chồng mình chứ. Với lại, rốt cuộc hai đứa nó cũng là người nhà họ Ân mà.”
Ân Nhạc Vy tức khắc tiến đến túm chặt lấy Ân Thiên Thiên, dè dặt nói: “Chị, thật ra thì em thấy chú Trương cũng tốt lắm, biết thương yêu người khác còn gì? Hơn nữa em còn nghe nói bây giờ chú ấy là người quyết định trong nhà họ Trương, chị lấy chú ấy, nhất định sau này sẽ không phải nếm trải cay đắng gì cả, lại còn được hưởng phúc nữa chứ.”
Ân Thiên Thiên chỉ khẽ hừ khẩy nhưng trong hoàn cảnh yên tĩnh này, âm thanh đó trở nên vô cùng rõ ràng. Cô liếc nhìn Ân Nhạc Vy: “Vậy thì em lấy chú Trương nhé? Nếu ông ta tốt như vậy thì chị tặng cho em đấy.”
Vừa dứt câu, sắc mặt Ân Nhạc Vy bỗng trở nên trắng bệnh, cô ta nhìn Ân Thiên Thiên với ánh mắt chất chứa oán hận.
“Thiên Thiên, sao cô lại nói vậy? Em gái cô cũng chỉ nghĩ cho cô mà thôi. Cô xem lại mình đi, sắp tốt nghiệp đại học mà còn chưa có bạn trai, thế nhưng nghe đồn cặp với không ít người, cô còn muốn lăng nhăng nữa à! Đúng là không biết xấu hổ!” Lý Mẫn nhanh chóng dời chủ đề câu chuyện, sau đó nói tiếp: “Nếu cô thật sự có bản lĩnh thì tìm bạn trai một cách đàng hoàng cho tôi. Nếu cô có thể kết hôn với thằng bạn trai ấy thì tôi với bố cô sẽ không ép cô nữa!”
Ân Thiên Thiên lạnh lùng nhìn ba người họ, trong lòng thì ngửa mặt cười to. Làm sao cô tin nổi Lý Mẫn và Ân Nhạc Vy lại không biết quan hệ của cô với Hướng Thực cơ chứ. Vậy mà bây giờ Lý Mẫn còn dám trâng tráo nói với cô câu như vậy, tìm bạn trai ư? Lương tâm của bà ta bị chó ăn hết chưa?
Ân Bách Phú nghe vậy cũng nói thêm vào. Nhìn dáng vẻ Ân Thiên Thiên, tuy trong lòng ông ta rất không vui nhưng vẫn nói câu y hệt như Lý Mẫn, giọng nói mạnh mẽ của ông ta có sức thuyết phục hơn Lý Mẫn nhiều: “Thiên Thiên, nếu con có bạn trai thì tốt nhất hãy đưa về cho cả nhà gặp mặt, đến lúc đó nếu phù hợp thì các con làm đám cưới, không phù hợp thì con hãy ngoan ngoãn lấy chú Trương cho bố. Bố sẽ không hại con đâu.”
Ân Thiên Thiên cắn chặt cánh môi, tức giận nhìn chằm chằm Lý Mẫn đang đắc ý, mạnh miệng nói một câu: “Con có bạn trai, con sẽ đưa anh ấy về cho cả nhà xem mặt, cho nên bố mẹ hãy hủy bỏ cuộc hôn nhân này đi!”
“Thế này không được, ai biết cô nói thật hay giả? Cứ dẫn người về cho tôi xem trước đã rồi tính sau, đừng để đến lúc đó làm nhỡ việc của cả nhà và cả chú Trương. Lúc ấy bố cô mà xấu mặt thì cô cũng đừng trách cả nhà làm chuyện không tốt với cô.” Lý Mẫn tức khắc ngắt ngang, căn bản không để cho Ân Thiên Thiên có cơ hội thở: “Với lại nhà chúng ta và nhà họ Trương đã có nhiều vụ hợp tác làm ăn, người học thiết kế như con không hiểu được nhiều đâu, làm sao biết cái gì nặng cái gì nhẹ chứ.”
Câu nói này như biến tướng nhắc nhở Ân Bách Phú, phải mượn quan hệ giữa nhà họ Ân và nhà họ Trương, ông ta lập tức đồng ý với Lý Mẫn, nghiêm túc nói: “Ngày mai con đưa bạn trai con về đây cho cả nhà gặp mặt.”
Lúc nghe thấy thời hạn, sắc mặt Ân Thiên Thiên thoạt trắng thoạt xanh.