Trong phòng, Ân Thiên Thiên mệt mỏi vùi mình xuống giường không nhúc nhích, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm trần nhà trắng như tuyết, cô chẳng buồn động đậy, chỉ có tiếng hít thở thanh cạn vang vọng khắp căn phòng.
Cô không biết mình đang suy nghĩ gì, thậm chí không biết mình rốt cuộc có phải đang suy nghĩ hay không, cứ ngây ngô sững sờ như vậy.
Cảnh Liêm Uy...
Ba chữ này cứ quanh quẩn nơi khóe môi của cô, không chôn giấu được cũng chẳng chịu rời đi.
Cô thật sự chỉ là một thế thân thôi sao? Hay là thứ tiêu khiển của anh lúc nhàm chán?
Bất luận là đáp án nào, cô cũng phát hiện căn bản là không thể tiếp nhận.
Nắm thật chặt điện thoại trong lòng bàn tay, Ân Thiên Thiên vẫn luôn muốn gọi điện hỏi rõ ràng, nhưng làm cách nào cũng không gom nổi dũng khí, chỉ có thể nắm thật chặt điện thoại như vậy, mặc kệ thời gian trôi.
Đêm xuống, Ân Thiên Thiên vẫn duy trì động tác kia ở trên giường như cũ, rất nhiều thứ cần phải suy nghĩ rõ ràng. Tương lai của cô nằm trong tay, cô tuyệt sẽ không ngồi chờ chết.
Bất chợt, chuông điện thoại vang lên, Ân Thiên Thiên vậy nhưng không giật mình chút nào, rất tự nhiên nhận điện thoại.
"A lô." Nhẹ nhàng cất giọng nói, không ẩn chứa một chút ưu tư.
"Ân Thiên Thiên, em đang làm gì vậy?" Đầu điện thoại bên kia, Cảnh Liêm Uy mới từ phòng giải phẫu đi ra, khắp người đều vô cùng mệt mỏi.
Nhếch khóe miệng, Ân Thiên Thiên nhẹ nhàng trả lời, giống như chuyện ban ngày căn bản chưa từng tồn tại vậy. "Em đang nằm ở nhà, sau khi về có hơi mệt một chút, ngủ được một giấc rồi."
Cảnh Liêm Uy bật cười, sau đó mới nói tiếp: "Đúng rồi, ngày mai em có bận gì không?"
Trái tim Ân Thiên Thiên hơi ngưng lại một chút.
Ngày mai là hôn lễ của Ân Nhạc Vy và Hướng Thực, chẳng lẽ anh đã quên?
"Anh có việc gì à?" Hỏi ngược lại, Ân Thiên Thiên không trả lời anh.
Cảnh Liêm Uy xoa xoa huyệt Thái dương nhẹ giọng đáp: "Ừ, ngày mai có một chút chuyện phải giải quyết."
Ân Thiên Thiên cười không ra tiếng, ngẩng đầu nhìn trần nhà, khóe mắt luôn khô ráo vào lúc này lại trượt xuống một giọt lệ, rất nhanh liền rời vào khoảng không, không còn thấy dấu vết, cô nghe thấy mình trả lời: "Ừ, vậy anh làm việc đi, ngày mai em cũng có việc."
Cảnh Liêm Uy hơi cau mày nhưng cũng không nói gì, hai người trò chuyện thêm mấy câu rồi cúp điện thoại.
Khoảnh khắc Ân Thiên Thiên cúp điện thoại, Cảnh Liêm Uy có chút bất an, cầm điện thoại trong tay hồi lâu không lấy lại được tinh thần, tại sao anh cảm thấy Ân Thiên Thiên hôm nay có chút lạ? Nhưng thật sự không nói ra được là lạ ở chỗ nào...
Hôm sau.
Ân Thiên Thiên dậy thật sớm, nhưng dù cô có dậy sớm hơn nữa, vào lúc cô rời giường, Ân Nhạc Vy đã đi tới khách sạn rồi.
Thay quần áo xong, Ân Thiên Thiên ăn bữa sáng đơn giản rồi mới ra khỏi cửa.
Thiên Du ở Thành phố T cũng được coi là khách sạn có chút danh tiếng, có lẽ là bởi vì chiếm được vị trí thiên thời địa lợi, thỉnh thoảng cũng sẽ học theo lối kinh doanh của khách sạn Nocturne bên cạnh một chút, mặc dù không coi là thập toàn thập mỹ, nhưng đối với các sự kiện thông thường cũng là một địa điểm không tồi.
Ân Thiên Thiên hôm nay mặc một chiếc váy bằng lụa thêu hoa hồng, vạt váy hơi rộng lộ ra vẻ hoạt bát, giầy da kiểu đơn giản, mái tóc dài buông xõa trông tràn đầy sức sống.
Dọc đường đi, Ân Thiên Thiên đều nghiêng đầu nhìn phong cảnh phía ngoài cửa sổ.
Ở thành phố T lâu như vậy, cô thật sự vẫn chưa bao giờ cẩn thận ngắm nhìn thành phố này.
Tới hôm nay cô mới phát hiện, dường như có đại nhân vật gì mới tới Thành phố T, những tấm bảng ven đường đều đổi, lúc đèn đỏ, xe taxi của Ân Thiên Thiên vừa vặn dừng cạnh một tấm biển quảng cáo lớn ven đường. Giống như có quỷ thần xui khiến, Ân Thiên Thiên liền quay sang phía cửa kính xe, lẳng lặng nhìn hình ảnh cô gái đang múa trên tấm biển quảng cáo...
Cô gái mặc váy múa, đi giày ba-lê, kéo căng mũi chân, đôi chân mảnh khảnh, động tác trên thân thể mỗi một chỗ đều lộ ra ưu nhã, càng để lộ một vẻ cao quý.
Ánh mắt Ân Thiên Thiên rơi vào trên gò má cô ta, trang điểm hơi khoa trương. Cô gái này không phải nhảy điệu Bạch Thiên Nga truyền thống mà người ta tán tụng, ngược lại là nhảy điệu Hắc Thiên Nga khiến người ta vừa yêu vừa hận...
Cô ta lại có ma lực nhảy theo một nhân vật khiến người khác động tâm không dứt như vậy.
Đánh mắt xuống phía dưới, Ân Thiên Thiên nhìn thấy một dòng chữ tiêu sái:
Yêu tinh ba-lê đã trở lại.
Một lần nữa nghiêm túc đánh giá tấm biển quảng cáo trước mặt, Ân Thiên Thiên không có biểu cảm gì.
Khi xe một lần nữa chậm rãi chạy đi, Ân Thiên Thiên mới phát hiện, cả thành phố bất luận là tấm biển quảng cáo ven đường hay màn hình trung tâm thành phố đều phát sóng tin tức vị yêu tinh ba-lê đã trở lại...
Dáng múa linh hoạt, phong thái ưu nhã, nhất cử nhất động đều làm cho hết thảy người dân thành phố T rầm rì bàn tán.
Người như vậy, là trời sinh có cơm ăn.
Ân Thiên Thiên trong lòng nghĩ như vậy, sau đó lại cúi đầu xuống nghỉ ngơi. Cô cũng biết hôm nay sẽ có một trận chiến phải đánh, chỉ là chính cô cũng mê man không biết nên hết sức hay là cứ thuận theo tự nhiên.
Lúc đến Thiên Du, tiệc cưới vẫn còn chưa bắt đầu, nhưng là chị của Ân Nhạc Vy, Ân Thiên Thiên vẫn làm rất tốt bổn phận của mình, ít nhất sẽ không để người khác có cơ hội nói hai chị em nhà họ Ân bất hòa...
Trong phòng trang điểm, Ân Thiên Thiên ngồi một bên nhàm chán xem tạp chí, cả người toát ra vẻ ôn hòa không nói nên lời.
Ân Nhạc Vy vẫn còn đang trang điểm, trên người đã khoác lên bộ lễ phục phiền phức, trước kia nghe nói Hướng Thực vốn là muốn giống như Cảnh Lịch Dao đi đặt áo cưới ở nước ngoài. Chỉ là rốt cuộc thân phận kém hơn một chút cộng với Cảnh Lịch Dao cũng không thiếu tiền, áo cưới này chỉ có thể lựa chọn một nhà thiết kế áo cưới nổi tiếng người Pháp khác thiết kế riêng cho Ân Nhạc Vy mà thôi.
Thế nhưng cho dù là như vậy, cũng đã đủ để thấy Hướng Thực coi trọng Ân Nhạc Vy thế nào.
Ân Nhạc Vy ngồi trước gương trang điểm, thỉnh thoảng lại nhìn Ân Thiên Thiên ngồi sau lưng qua gương, trong lòng khấp khởi hồ nghi.
Cảnh Liêm Uy đâu? Tại sao còn chưa tới?
Cuối cùng Ân Nhạc Vy vẫn là không nhịn được, mới vừa trang điểm xong liền hỏi một câu: "Chị, anh rể đâu?"
Ân Thiên Thiên ngẩng đầu lên từ quyển tạp chí nhìn Ân Nhạc Vy, hờ hững đáp: "Anh ấy hôm nay có việc, không tới được rồi."
Ân Nhạc Vy cau mày, trong lòng có chút không thoải mái không nói ra được, thế nhưng cuối cùng vẫn là không để ý.
Đến khi hết thảy đều đã chuẩn bị xong, Ân Thiên Thiên liền rời khỏi đây đi ra ngoài phòng khách. Lúc này, chỗ đó đã bị hoa tươi bao phủ, ngập tràn trong phòng khách đều là hương hoa hồng nồng đậm. Ân Bách Phú ra phía sau chuẩn bị đợi lát nữa dắt Ân Nhạc Vy đi vào, mà một đầu khác phía cuối tấm thảm đỏ, Hướng Thực mặc một bộ âu phục màu trắng đang an tĩnh chờ đợi.
Ân Thiên Thiên ngồi vào vị trí của mình, nhàm chán quay đầu lại thì tình cờ nhìn thấy tấm biển quảng cáo lớn ngoài cửa sổ đối diện, cũng là tin tức yêu tinh ba-lê ban nãy...
Người này hot thật đấy.
Ân Thiên Thiên rất ít khi chú ý những thứ này, nhưng bởi vì bản thân làm quảng cáo, cho nên khó tránh khỏi luôn phải chú ý tới một ít những nhân vật đang lên, tuy vậy đối với giới nghệ sĩ vẫn ít khi để ý. Nhưng không để ý không có nghĩa là cô không biết vị yêu tinh ba-lê này, mặc dù không biết tên, nhưng Ân Thiên Thiên biết được người phụ nữ này là một người có năng khiếu ba-lê trời sinh.
Thu hồi tầm mắt, Ân Thiên Thiên còn chưa kịp xua đi ý nghĩ trong đầu, lại nghe thấy bên cạnh có người đang xì xào bàn tán về mình.
Đó hẳn là cô lớn nhà họ Ân đi, tôi nghe nói không lâu nữa cũng sắp lập gia đình rồi
Đúng rồi, chỉ có điều hôn lễ đó khẳng định không có hoành tráng như hôm nay, bởi vì cô ta chỉ gả cho một một bác sĩ ngoại khoa nho nhỏ mà thôi.
Làm sao có thể chứ? Cô ta không phải cô lớn nhà họ Ân sao? Trước kia tôi xem tin tức còn thấy cô ta cao ngạo lắm mà.
Ai biết đâu, dù sao chuyện cũng là như vậy. Nhà họ Ân người ta cũng không thèm để ý, cô để ý làm gì.
Vậy vị hôn phu của cô ta tới chưa? Đang đứng ở đâu vậy?
Chắc là vì sợ mất thể diện, cho nên chưa thấy tới. Nếu là tôi tôi cũng không tới, chỗ này lớn như vậy không phải cố tình đến để người ta cười hay sao?
...
Ân Thiên Thiên nghe vậy, cũng chỉ coi như gió thoảng bên tai, thổi qua thì thổi qua, cô hoàn toàn không để ý tới. Chính cô cũng rõ ràng, những người này dám ở đây nói lớn như vậy là cố ý muốn để cô nghe thấy. Cô không mở miệng sẽ khiến cho bọn họ càng lúc càng khẳng định suy đoán của mình, nhưng cô cũng không cách nào phản bác.
Bởi vì, Cảnh Liêm Uy thực sự chưa có tới.
Ân Thiên Thiên giơ tay nhấc ly nước trái cây lên uống một hớp, khóe miệng bất đắc dĩ nhếch lên một nụ cười.
Sau ngày hôm nay, cô thậm chí còn có thể đoán được toàn bộ Thành phố T này sẽ đồn thổi về cô như thế nào.
Cô lớn nhà họ Ân tinh thần sa sút? Hay cô lớn nhà họ Ân gặp tình thế quẫn bách?
Bất luận là thế nào, cũng tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với cô. Thậm chí cũng bởi vì lý do như vậy, khiến cô mơ hồ có suy nghĩ muốn chạy trốn khỏi thành phố này.
Tiệc cưới đã bắt đầu, Ân Thiên Thiên nhìn Ân Nhạc Vy mặt đầy hạnh phúc, thẹn thùng đi về phía Hướng Thực, hơi thất thần.
Hôn lễ này của Ân Nhạc Vy, tất cả mọi thứ đều là nhà họ Ân và nhà họ Hướng đích thân chuẩn bị. Mặc dù thời gian có vội vàng nhưng rốt cuộc vẫn là tổ chức được một hôn lễ hoành tráng có tiếng, ít nhất khách khứa ở đây phần lớn đều lộ ra thần sắc hâm mộ.
Áo cưới của cô ta, là Hướng Thực chuẩn bị, nhẫn kim cương của cô ta, là Hướng Thực chuẩn bị, tiệc cưới của cô ta cũng là Hướng Thực vì cô ta mà chuẩn bị... Hôn nhân này của bọn họ bất luận là xuất phát từ mục đích gì, rốt cuộc Hướng Thực cũng không lừa dối Ân Nhạc Vy, hết thảy tất cả đều là chuẩn bị vì cô ta...
Ân Thiên Thiên hơi thất thần, trong lúc giật mình liền muốn hỏi một câu, Cảnh Liêm Uy, hôn lễ của chúng ta có thứ gì thật sự chuẩn bị vì em không?
Cô chẳng qua chỉ là người phụ nữ anh lượm được đúng lúc, tình cảm là của người đàn ông kia, hôn lễ là của người phụ nữ kia...
Nghĩ đến hôn lễ sắp tới của mình, Ân Thiên Thiên không nhịn được giễu cợt nhếch khóe miệng.
Hôn lễ đó xem ra ngoại trừ chính bản thân cô, tất cả mọi thứ đều không phải là chuẩn bị vì cô...
Hướng Thực đứng ở phía cuối tấm thảm đỏ đợi Ân Nhạc Vy, ánh mắt lại không tự chủ được hướng về phía Ân Thiên Thiên, cô hôm nay không vui là tại sao?
Bởi vì hắn kết hôn rồi, cô dâu không phải là cô sao?
Hướng Thực nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô, màu hồng khiến da thịt cô càng trở nên trắng nõn, làn mi cong cong dưới tầng ánh sáng mờ tạo thành một bóng mờ mong mỏng, đôi đồng tử càng trở nên sáng ngời, trên đôi môi căng mọng còn sót lại vệt nước trái cây, sao có thể mềm mại đến thế. Ân Thiên Thiên như vậy khiến cho Hướng Thực không tránh khỏi có chút nhìn ngây người, hoàn toàn không chú ý tới hành động của mình tạo ra chấn động thế nào tại hiện trường, đồng thời cũng mang đến cho Ân Thiên Thiên không ít phiền toái...
Rốt cuộc, có người không nhịn được nói một câu: "Người mà thiếu gia nhà họ Hướng này muốn kết hôn rõ ràng là cô hai nhà họ Ân, bây giờ lại nhìn chằm chằm cô cả là ý gì?"