*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đứng lên đi tới bên cửa sổ, Ân Thiên Thiên hít hà hương gió mát của đêm hè, vươn vai một cái, cả người còn chưa duỗi hết cơ, điện thoại đã chợt vang lên.
Ân Thiên Thiên đi tới, bàn tay giơ ra định cầm điện thoại lại hơi khựng lại, mãi đến khi điện thoại sắp ngắt, Ân Thiên Thiên mới nghe máy, lập tức ngồi bên mép giường, tay trái nắm chặt lấy ga giường bên dưới, khẽ nói: “Alo, Cảnh Liêm Uy à.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát xong, Ân Thiên Thiên nghe rõ tiếng anh thở dài một hơi, rồi mới thấy anh nói: “Tôi đang ở ngoài cửa nhà em, ra đây một lát đi.”
Ân Thiên Thiên chợt sửng sốt, muốn nói gì đó thì Cảnh Liêm Uy đã cúp điện thoại, cắn cắn môi, Ân Thiên Thiên tùy tiện sửa soạn lại mình một chút bèn vội vã chạy ra ngoài.
Xa xa, Ân Thiên Thiên nhìn thấy bóng cột đèn đường, và người đàn ông đang nghiêng người dựa vào đó, dáng người anh cao to, hiên ngang mạnh mẽ.
Từng bước đi về phía Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên cảm thấy mình như đang bước vào một thế giới không ai biết đến, không ngừng hít sâu, mãi đến khi cô dừng trước mặt Cảnh Liêm Uy thì mới miễn cưỡng ổn định được tâm trạng của mình.
Từ khi cô bước ra khỏi cửa nhà họ Ân, Cảnh Liêm Uy đã nhìn thấy cô, nhìn cô bước đi chậm chạp, anh cũng chỉ kiên nhẫn chờ đợi, đến tận giờ phút này, khi cô đứng trước mặt mình rồi, vẫn cố hết sức nhe răng như chú cún ra cười với anh, sợi tóc hơi xoăn tán loạn ở phía sau, khuôn mặt không trang điểm son phấn, lại tươi sáng xinh đẹp, cả người đứng đó trông đẹp thuần khiết, không dính chút bụi trần.
Cảnh Liêm Uy rất lâu không nói lời nào, trong lòng Ân Thiên Thiên khó tránh khỏi trở nên nóng nảy, đôi mắt hơi hơi chuyển động rồi khẽ nghiêng đầu cười nói: “Cảnh Liêm Uy, muộn như vậy anh còn qua đây làm gì? Không phải vì muốn ăn sủi cảo tôi làm chứ?”
Rõ ràng là một câu nói đùa, Ân Thiên Thiên lại cảm thấy rõ ràng Cảnh Liêm Uy đã híp mắt lại một cách cực kỳ nguy hiểm.
Nhớ tới món sủi cảo đêm đó trong phòng làm việc của mình, Cảnh Liêm Uy bỗng nhiên cảm thấy hình như có chuyện gì đó anh không biết, trong lời nói chứa chút giễu cợt nhưng đồng thời cũng chứa chút thăm dò, nhẹ giọng hỏi một câu: “Em làm sủi cảo có thể ăn được không?”
Ân Thiên Thiên khẽ nhíu mày, không hiểu mà hỏi lại: “Hôm đó tôi đưa cho anh, anh không ăn sao?”
Lẽ nào anh không thích ăn sủi cảo? Hay là không thích loại nhân đó?
Quả nhiên, Cảnh Liêm Uy hơi giật mình, hỏi liền một mạch: “Đêm hôm đó sủi cảo là do em đem tới?”
“Không phải tôi thì ai? Tôi chờ anh lâu như vậy anh cũng không về, sau đó tôi lại gặp bác sĩ Sầm, cô ấy nói anh còn một ca phẫu thuật nữa phải làm, tôi liền đi về...” Ân Thiên Thiên nói rất chi tiết, hoàn toàn không ngờ bọn họ lại mở đầu bằng chuyện này, tựa như nhớ tới điều gì cô còn nói một cách rất chắc chắn: “Không phải tôi còn để lại tờ giấy cho anh rồi đó sao? Đặt trong hộp đựng sủi cảo ấy, anh không thấy sao?”
Cảnh Liêm Uy híp mắt nhìn Ân Thiên Thiên một lúc lâu, bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến mức khiến Ân Thiên Thiên thấy khó hiểu, trong lòng cũng thấy tức lên, kết hợp lời nói của hai người là biết Cảnh Liêm Uy chắc đã hiểu lầm gì rồi, cô bước lên trước với vẻ ngang ngạnh, đôi mắt híp lại một cái rồi nói: “Cảnh Liêm Uy, không phải tôi, vậy anh tưởng là ai đưa hả?”
Thoáng chốc, Ân Thiên Thiên tựa như con mèo nhỏ sắp xù lông, Cảnh Liêm Uy phát hiện tâm trạng khó chịu hôm nay của mình dường như đã khá hơn một chút, dứt khoát duỗi tay ra nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Ân Thiên Thiên dẫn cô đi về phía nhà họ Ân, vừa đi vừa nói: “Ân Thiên Thiên, tôi đói rồi, làm chút sủi cảo cho tôi ăn đi.”
Phải biết rằng, lần trước anh tức không chịu nổi, nên vừa xoay người đã quăng hết đống sủi cảo chướng mắt trên bàn kia vào thùng rác rồi, nghĩ tới điều này, Cảnh Liêm Uy liền nhớ đến chuyện đêm đó Ân Thiên Thiên còn nói chuyện điện thoại rất lâu với người khác chứ...
Đợi lát tìm được cơ hội, có phải anh nên hỏi thử xem sao không?
Ân Thiên Thiên còn đang ngơ ngác chưa lấy lại tinh thần thì đã bị Cảnh Liêm Uy kéo vào trong nhà, người nhà họ Ân hôm nay không biết đã đi đâu, giờ này rồi mà đừng nói tới Ân Bách Phú và Lý Mẫn, ngay cả Ân Thiên Tuấn và Ân Nhạc Vy cũng chưa thấy về, có điều cô cũng không buồn để ý, nếu Cảnh Liêm Uy muốn ăn sủi cảo, thì cô sẽ dứt khoát vào bếp đun nước luôn.
Cảnh Liêm Uy cũng không ngồi đợi trong phòng khách, mà đứng thẳng ở cửa phòng bếp, nghiêng người dựa vào cửa bưng một cốc nước nhìn Ân Thiên Thiên bận rộn, khóe miệng chất chứa ý cười.
Mục đích hôm nay anh tới, thực ra có hai chuyện, một là nói cho Ân Thiên Thiên biết ngày mai phải đến nhà họ Cảnh, một là muốn xem thử Ân Thiên Thiên xảy ra chuyện như vậy xong có ổn không, tuy nhiên lại không ngờ sẽ giải quyết được hiểu lầm bất chợt hôm đó, coi như là thu hoạch ngoài ý muốn...
“Ân Thiên Thiên, lần sau lúc đến bệnh viện tìm tôi, nhớ phải nhìn thấy tôi rồi mới được đi.” Cảnh Liêm Uy nhìn Ân Thiên Thiên thuần thục nặn bột, trộn gia vị cho anh thì nhẹ giọng mở miệng: “Cho dù tôi có bận rộn hơn nữa, vẫn sẽ trở về phòng làm việc.”
Ân Thiên Thiên lơ đãng, vừa làm, vừa nói: “Chờ anh? Hôm đó tôi chờ đến hai hay ba giờ lận đó, nếu chờ tiếp thật thì ai biết phải đến bao giờ mới nhìn thấy anh chứ, khéo lúc đó trời cũng sáng luôn rồi.”
Cảnh Liêm Uy vừa nghe thấy thế thì không nhịn được khẽ nheo mắt, đợi đến lúc muộn vậy sao? Nhẹ giọng hỏi: “Muộn như vậy, em về kiểu gì?”
“Gọi điện thoại cho anh trai tôi, kêu anh ấy tới đón tôi.” Ân Thiên Thiên rửa một ít hành lá xanh biếc rồi thái nhỏ cho vào bát, nước chấm coi như đã làm xong, cô dọn dẹp phòng bếp rồi mới nói: “Anh không biết đâu lúc đó trên đường chẳng còn ai, gần đây lại có nhiều vụ sinh viên mất tích như vậy, nên tôi vừa nói chuyện điện thoại với anh trai vừa bảo anh ấy tới đón tôi...”
Đôi mắt đẹp híp lại, động tác uống nước của Cảnh Liêm Uy cũng hơi dừng lại một lát, thì ra đêm đó cô nói chuyện điện thoại với Ân Thiên Tuấn?
Ân Thiên Thiên bưng bát nước chấm ra đặt lên bàn ăn, lập tức vào múc cho Cảnh Liêm Uy một bát vừa chín tới đang nóng hôi hổi, canh gà hầm trong nhà cũng được bưng ra, dáng vẻ bận rộn gần như không có thời gian mà liếc mắt nhìn Cảnh Liêm Uy.
Chỉ là Cảnh Liêm Uy cứ đứng ở cửa dù sao cũng hơi chặn đường, Ân Thiên Thiên mỗi lần đi qua đều phải lách người mới đi được, mấy lần liền như vậy làm cô nhìn Cảnh Liêm Uy với vẻ ghét bỏ, không nhịn được mở miệng nói: “Tôi nói này Cảnh Liêm Uy, anh không thể ngồi cạnh bàn ăn được hay sao, cứ đứng đấy nhìn, làm như tôi ngược đãi anh vậy đó.”
Cảnh Liêm Uy uống nốt cốc nước, khẽ rướn mày tự đắc, vẻ mặt trông đã dễ chịu hơn một chút nên bèn xoay người đi ra ngoài, Ân Thiên Thiên thấy khó hiểu, xoay người nhìn sủi cảo trong nồi, xác định chúng đã chín rồi mới vớt lên, trụng qua một lần nước lạnh rồi mới bưng ra ngoài, lập tức trong nhà liền tràn ngập mùi thơm của sủi cảo...
Ân Thiên Thiên vừa mới đặt xuống, Cảnh Liêm Uy đã bắt đầu ăn không hề khách sáo, bởi vì đã lượt qua một lần nước lạnh, nên sủi cảo cũng không bị nóng, nhiệt độ vừa phải, hình dạng sủi cảo nhỏ nhắn đáng yêu y như ngày đó anh nhìn thấy trong bệnh viện, tâm trạng lại khá hơn một chút, Cảnh Liêm Uy mở miệng xử lý chúng một cách đầy tao nhã, thỉnh thoảng lại uống một ngụm canh, trông bộ dạng có vẻ rất thoả mãn.
Ân Thiên Thiên không có việc gì làm bèn ngồi một bên chờ anh ăn xong, đồng thời trong lòng cũng đang suy nghĩ, ngày mai phải đích thân tới nhà họ Cảnh một chuyến hay là gọi điện thoại qua, mọi chuyện xem như cô đã giải quyết xong, chỉ là không biết người nhà họ Cảnh có thoả mãn hay không? Còn chưa kịp ngẫm nghĩ thêm, cửa đã truyền đến tiếng động, người nhà họ Ân đã trở về.
Ân Thiên Thiên vô thức đứng lên, vừa đứng thẳng người dậy thì đã thấy Ân Bách Phú và Lý Mẫn dẫn Ân Nhạc Vy về, Ân Thiên Tuấn không đi cùng bọn họ, cũng không biết đã đi đâu làm gì.
“Bố, mẹ.” Ân Thiên Thiên lễ phép gọi một tiếng, chợt nhớ tới Cảnh Liêm Uy đang ở trong nhà, đôi mắt nhìn thoáng qua bên kia, cũng hơi giật mình phát hiện, Cảnh Liêm Uy vẫn đang nghiêm túc ăn uống, chỉ là sắc mặt kia trông rất thờ ơ, nhìn vào có vẻ hơi rợn.
Ân Bách Phú bây giờ nhìn thấy Ân Thiên Thiên thì giận không có chỗ trút, hôm nay bọn họ xử lý xong đám phóng viên bèn lập tức chạy đến nhà họ Trương, giám đốc Trương nay đã bất lực rồi, cả người giận đến mức hận không giết được Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy, thế mà Ân Thiên Thiên còn không muốn gánh chịu hậu quả mà gả sang, khiến nhà họ Ân tổn thất rất nhiều, giờ sao còn muốn nhìn thấy cô chứ?
“Ái chà, là cô cả nhà họ Cảnh chúng ta thật kìa.” Lý Mẫn liếc mắt nhìn Cảnh Liêm Uy ngồi vững vàng bên cạnh mà ăn đồ, cũng tức lên, phải biết rằng bọn họ đã phải bỏ ra bao nhiêu quyền lợi vốn dĩ không cần phải bỏ: “Tối thế này rồi, lại dẫn chồng chưa cưới về ăn, cũng không sợ người ngoài nhìn thấy, lại đàm tiếu một phen hả?”
Ân Thiên Thiên không nói gì, chuyện hôm nay cô không cho rằng mình đã làm sai, nhưng đằng sau cô quả thực đã làm cho nhà họ Ân phải chịu tổn thất, để Lý Mẫn nói mấy câu cô cũng chẳng mất miếng thịt nào, cô bèn chịu đựng với vẻ không sao cả, nhưng cô đồng ý chịu đựng, cũng không có nghĩa là Cảnh Liêm Uy cũng đồng ý.
Uống nốt ngụm canh gà cuối cùng, Cảnh Liêm Uy lau qua miệng rồi đứng dậy, đi tới chỗ Ân Thiên Thiên, cử chỉ nho nhã bẩm sinh.
“Xem ra bà Ân đã quên hôm nay trước mặt phóng viên bà đã nói gì rồi.” Cảnh Liêm Uy vừa qua tới nơi bèn trực tiếp mở miệng, lời nói lạnh lùng rõ ràng, giơ tay nắm lấy hông Ân Thiên Thiên rồi nói tiếp: “Nếu có người lại tiếp tục bịa đặt, thì giờ không cần Thiên Thiên phải đứng ra, tôi cũng sẽ dốc toàn lực nhà họ Cảnh ra để khiến người ta hiểu được người nào có thể trêu được, người nào chỉ có thể né tránh!”
Tiếng nói vừa dứt, ba người đối diện cũng không nhịn được sửng sốt, đặc biệt là sau câu nói kia của Cảnh Liêm Uy.
Vì sao khi Cảnh Liêm Uy nói ra ba chữ "nhà họ Cảnh" thì đến cả Ân Nhạc Vy và Lý Mẫn cũng thấy hơi run run? Nhất là cộng thêm câu uy hϊế͙p͙ rõ ràng ở phía sau, sắc mặt cũng càng thêm thay đổi.
Ân Bách Phú nhíu chặt lông mày quan sát tỉ mỉ Cảnh Liêm Uy, cũng càng nhìn càng kinh hãi.
Cảnh Liêm Uy? Nhà họ Cảnh?
Người nhà họ Cảnh trước nay đều rất khiêm tốn, nhưng nhà họ Cảnh ngoài cậu cả ra ông ta lại chưa bao giờ nghe nói tới cô hai và cậu ba, nên căn bản không biết cậu ba tên gì, nhưng bây giờ nhìn thấy Cảnh Liêm Uy, lại có thể dễ dàng nhìn ra vẻ cao ngạo trên người anh! Đó là một loại thần thái quý tộc bẩm sinh!
Trong lòng cả kinh, Ân Bách Phú vội vàng thốt lên: “Cảnh Liêm Uy, cậu rốt cuộc là ai?”
Tiếng nói vừa dứt, cả nhà im lặng hoàn toàn, không ai dám nói gì.