Trong lòng Ân Bách Phú vẫn còn nghi ngờ, giám đốc Trương mắt nhìn thấy miếng ăn đã tới tận miệng lại mất đi như thế, lòng gã có chút không vui, cũng không định rời khỏi mà cứ ngồi một bên. Gã muốn xem, cậu ấm của nhà nào dám cướp người phụ nữ của gã! Gan quả không nhỏ.
“Nhạc Vy!”Ân Bách Phú lớn tiếng ngắt lời của Ân Nhạc Vy, cau mày quay sang nhìn Cảnh Liêm Uy trước mặt, cái gã đàn ông bỗng nhiên xuất hiện này thực sự khiến ông ta có cảm giác áp lực: “Cậu nói cậu tên là Cảnh Liêm Uy, vậy cậu làm nghề gì? Hoàn cảnh gia đình ra sao, nói xem nào.”
Cảnh Liêm Uy ngồi xuống vẫn nắm chặt tay Ân Thiên Thiên, khẽ đáp: “Cháu là bác sĩ khoa ngoại của bệnh viện Nam Tự, bố mẹ cháu vẫn khỏe mạnh, cháu còn có một anh trai và một chị gái, hiện tại cháu đang ở cùng với bố mẹ và bà nội, anh trai cháu thì giúp bố cháu quản lý công ty, chị gái cháu đang ở nước ngoài ít khi về nhà.”
“Nhà cậu cũng kinh doanh à?” Chuyện này cũng bình thường, mua được hai chai rượu kia chắc chắn cũng phải là nhà giàu có, người bình thường khó mà làm được như thế, Ân Bách Phú hài lòng với Cảnh Liêm Uy thêm vài phần, ông ta hỏi tiếp: “Nhà cậu kinh doanh gì?”
“Việc này thì cháu không rõ, bởi vì toàn là do anh cháu quản lý, cháu chỉ chuyên tâm nghiên cứu sự nghiệp riêng của mình.” Cảnh Liêm Uy đúng mực đáp, xem như đã trả lời hết tất cả các vấn đề rồi, song Ân Thiên Thiên biết Cảnh Liêm Uy còn điều gì đó vẫn chưa nói, mặc dù không biết rõ là gì nhưng cô cũng chẳng hỏi.
Cảnh Liêm Uy nhìn cô cười nói: “Sau này cháu cũng dự định tiếp tục sự nghiêp của mình, không có ý định về công ty của bố cháu làm.”
Lời này vừa nói ra, Ân Nhạc Vy liền nhoẻn miệng cười, một bác sĩ thì làm sao có thể so với Hướng Thực sớm muộn gì cũng thừa kế công ty nhà mình được chứ, không cần nói nhiều, chỉ bàn về lương đã đè bẹp lương của bác sĩ rồi. Cơn bực bội vì vẻ đẹp trai của Cảnh Liêm Uy tiêu tán đi không ít, đến Lý Mẫn ở bên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sắc mặt của Ân Bách Phú cũng hơi khó coi, nếu như chỉ là đứa con trong gia đình bình thường như vậy, có phải ông vẫn nên phản đối không, dù sao nếu như Ân Thiên Thiên gả cho nhà họ Trương thì lợi ích vẫn có vẻ khả quan hơn.
Không để cho Ân Bách Phú có cơ hội lên tiếng, Cảnh Liêm Uy liền nói ý kiến của mình, lần đầu tiên kéo Ân Thiên Thiên vào đề tài này: “Cháu là bác sĩ, cháu hi vọng vợ của mình có thể hiểu và ủng hộ sự nghiệp của mình, nếu như sau này Thiên Thiên chán ghét, hoặc là không thích thì bọn cháu có thể ly hôn, cháu cũng không miễn cưỡng cô ấy.”
Lời này là nói cho Ân Thiên Thiên nghe, cũng là để cho cô nói rõ thái độ của mình, dường như lời của anh vừa dứt thì Ân Thiên Thiên đã lên tiếng, cũng đơn giản, kiên định như thế: “Con sẽ không ly hôn, đời này con chỉ kết hôn với người con muốn lấy.”
Lời nói của Ân Thiên Thiên như giáng cho Ân Bách Phú một cái bạt tai, ý cô đã rất rõ ràng, cô sẽ không ly hôn với Cảnh Liêm Uy, cũng sẽ không gả cho giám đốc Trương! Cô sẽ nắm cuộc đời mình bằng chính bàn tay này!
Đôi mắt Cảnh Liêm Uy ánh lên điều gì đó, Ân Thiên Thiên nhìn thấy liền ngẩn ra, không hiểu là điều gì, khóe miệng Cảnh Liêm Uy cong lên khiến cô hoảng hốt.
“Thiên Thiên à, cô có biết lời này của cô có ý gì không? Cô lấy chồng xong có thể nói là không còn liên quan gì đến nhà họ Ân nữa, chi tiêu cuộc sống trong nhà sau này nhà họ Ân cũng sẽ không chu cấp cho cô nữa.” Lý Mẫn nói, rõ ràng là đang đả kích Ân Thiên Thiên: “Cô phải biết, nhà chúng tôi sẽ không mở bệnh viện cho Cảnh Liêm Uy, đừng nói không có khả năng kia, chỉ dựa vào việc hôm nay cô cố chấp gả cho một bác sĩ bình thường, chúng tôi cũng có thể không đoái hoài gì đến cô rồi, dù sao cũng không phải là bố cô không tìm cho cô một hôn sự tốt.”
Ân Thiên Thiên biết ý của Lý Mẫn, đơn giản là sau này cô có sống hay chết thì cũng không liên quan đến nhà họ Ân nữa, nhìn người bố đẻ máu lạnh trước mặt, còn có khuôn mặt giả nhân giả nghĩ của mẹ kế và Ân Nhạc Vy, Ân Thiên Thiên quay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy, kiên định gật đầu nói: “Đúng, con không hối hận, người con lấy chính là Cảnh Liêm Uy.”