Ha ha ha...
Ha ha, không phải khi nãy còn ngoan cố lắm à? Chưa gì đã sợ hãi, đúng là mất hứng...
Tôi cứ nghĩ đêm nay có thể không còn vô vị như vậy nữa...
Quả là "biết co biết duỗi", tiếc thay chỉ là một con hổ giấy mà thôi...
Lời cầu xin của Ân Thiên Thiên chỉ là trò cười của đám cảnh sát biếng nhác này.
Ân Thiên Thiên mím môi, đột nhiên cẳng chân của cô bị đè nặng, cúi đầu nhìn xuống mới thấy Đổng Khánh đã hôn mê vì cơn sốt cao, lúc này, Ân Thiên Thiên thật sự cảm thấy rất hoang mang, cô mở miệng nói: "Các anh cho tôi gọi nhờ một cuộc điện thoại với, tôi gọi cho chồng tôi đến đón!"
"Ồ, không nhìn ra được đấy, trông cô nhỏ tuổi thế này mà đã kết hôn rồi à? Không phải là vị khách nào của cô đấy chứ?" Tên cảnh sát mập mạp nói, người xung quanh lại rộ lên cười lần nữa.
Có lẽ bình thường bọn họ sẽ không đối xử như vậy với một một cô gái trẻ trung giống Ân Thiên Thiên, nhưng hiện giờ có chị Mộc chống lưng thì sao lại không tình nguyện, ai lại không thấy thích thú khi có thể thêm một ít niềm vui vào cuộc sống tẻ nhạt đây?
Ân Thiên Thiên ngồi xổm xuống kiểm tra cơ thể của Đổng Khánh, nếu là lúc bình thường thì một người luôn luôn vận động như Đổng Khánh làm sao có thể dễ dàng sốt cao rồi hôn mê, nhưng đến tận hôm nay, lúc ngồi chung bàn ăn Ân Thiên Thiên mới biết mấy hôm trước Đổng Khánh từng làm một cuộc tiểu phẫu, sức khỏe còn chưa khôi phục hoàn toàn đã đi ra ngoài, hiện giờ bị thương, tất nhiên sẽ nghiêm trọng hơn rất nhiều...
"Ê, một đêm bao nhiêu tiền đấy?"
"Có tay có chân sao lại không tự nuôi lấy mình, đúng là ti tiện..."
"Thời đại bây giờ là như vậy đấy, rất nhiều cô gái có chút nhan sắc ỷ vào tuổi xuân để kiếm cơm..."
Từng câu từng chữ giễu cợt, sỉ nhục đều lọt hết vào tai Ân Thiên Thiên, nhưng cho dù cô có tức giận thì làm được gì? Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu chính là đây! Rồng mạnh không thắng nổi rắn địa phương cũng có nghĩa như thế này!
Muốn trách chỉ có thể trách Ân Thiên Thiên cô vẫn còn quá nhỏ tuổi, không biết cách bảo vệ chính bản thân mình.
Cuối cùng, Ân Thiên Thiên mới cầm lòng không nổi mà nói với người đằng sau lưng: "Tôi muốn gọi điện thoại cho chồng, chồng tôi là cậu ba nhà họ Cảnh, là bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện Nam Tư, chồng tôi là Cảnh Liêm Uy! Ân Thiên Thiên tôi là vợ của anh ấy! Tôi muốn gọi điện thoại ngay bây giờ! Xin các anh đưa điện thoại cho tôi!"
Một câu nói của cô khiến cho cả đồn cảnh sát chìm sâu vào trong im lặng.
Nhà họ Cảnh, Cảnh Liêm Uy, cậu ba nhà họ Cảnh...
Không thể không nói rằng, câu nói của Ân Thiên Thiên giống như một quả bom nặng ký bùng nổ, khiến cho tất cả mọi người lúng túng tay chân không biết phải làm sao, thậm chí có cậu cảnh sát trẻ bất cẩn ngã xuống khỏi ghế.
"Cô... Cô... Cô đừng ăn nói bậy bạ! Vợ của cậu ba nhà họ Cảnh là cô cả nhà họ Ân!" Cảnh sát mập mạp ấy không tin, bèn cất tiếng phản bác, đôi mắt nhỏ của hắn ta nhìn Ân Thiên Thiên chằm chằm: "Cô tự coi lại mình đi, có thấy giống cô cả nhà họ Ân chút nào không? Hơn nữa, nếu như những gì cô nói là thật thì tại sao ban nãy cô không nói trước!"
Vừa nghe tên cảnh sát mập mạp chất vấn như vậy, những kẻ khác ở đây đều chờ đợi câu trả lời của Ân Thiên Thiên, bọn họ rất cần một liều thuốc giữ vững tinh thần!
Ân Thiên Thiên nhếch miệng cười mỉa mai, cô vươn tay sờ trán Đổng Khánh.
Nói sớm à?
Nói sớm thì bọn họ sẽ tin tưởng ư? Nói không chừng Mộc Sa còn sẽ hắt hết nước bẩn lên người cô, hơn nữa, nếu nói sớm, sau đó khiến cho việc này lan truyền ra bên ngoài, để ngày mai cả thành phố T sôi nổi bàn tán chuyện trong nhà họ Cảnh sao?
Ân Thiên Thiên cúi đầu im lặng, không nói năng gì, bộ dạng của cô lại khiến cho cảnh sát hoang mang, cuối cùng có một cậu cảnh sát lẩm bẩm mấy lời như: "Theo quy tắc, đúng là cô có thể gọi điện thoại, nhưng cô mạo nhận thân phận vợ của cậu ba, nếu để cậu ba biết chuyện này thì cô sẽ có thêm một tội danh nữa." Rồi mới đưa điện thoại cho cô...
Cầm điện thoại trong tay, trước giờ Ân Thiên Thiên chưa từng cảm thấy món đồ nhỏ bé này lại đáng cho cho cô dựa dẫm như hiện nay.
Ân Thiên Thiên không hề do dự mà bấm ngay số điện thoại của Cảnh Liêm Uy, chỉ tiếc là cảnh sát mở loa ngoài để bọn họ có thể an lòng, cuộc trò chuyện của hai người lọt hết vào tai tất cả mọi người...
"Alo?" Ở phía bên kia, hình như Cảnh Liêm Uy đang xé món đồ gì đấy, cô có thể nghe thấy tiếng loạt xoạt vang lên.
"Em đây, Đổng Khánh sốt cao nên hôn mê rồi, anh có thể đến đón bọn em không?" Từ tiếng nói đầu tiên thốt ra, Ân Thiên Thiên đã cảm thấy vành mắt mình nóng bỏng, suýt nữa cô đã bật khóc.
Hóa ra, lại có một ngày chỉ là giọng nói của anh đã có thể làm chỗ dựa cho bản thân mình.
Ân Thiên Thiên cách hàng song sắt, nhìn màn hình điện thoại, chờ đợi tiếng "Được" của anh, cảnh sát ở bên ngoài đều bắt đầu cảm thấy căng thẳng, cậu cảnh sát cầm điện thoại cho Ân Thiên Thiên nói chuyện ngạc nhiên nhìn cô chăm chú.
Một cô gái nhỏ nhắn thế này mà lại là vợ của cậu ba thật à?
Đột nhiên có giọng nói nũng nịu vang lên từ phía bên kia đầu dây: "Liêm Uy, khuya rồi, chúng ta mau đi nghỉ ngơi đi."
Không phải Mộc Sa vừa mới đi đó thì còn có thể là ai?
Đồn cảnh sát lại chìm vào im lặng lần thứ ba trong ngày, không có ai lên tiếng.
Ân Thiên Thiên ngơ ngẩn một hồi lâu, mấp máy môi nhưng lại không thốt ra được điều gì, đột nhiên giọng nói của Liêm Uy vang lên bên tai cô, cũng chỉ có một câu mà thôi: "Bệnh thì vào bệnh viện, hiện giờ anh rất bận, cúp máy trước đây."
Anh vừa dứt lời, điện thoại đã vang lên tiếng tút liên hồi, sau vài giây im lặng, cả đồn cảnh sát cười ầm ĩ!
"Ha ha ha, còn nói mình là con dâu nhà họ Cảnh, "làm ăn" mà làm đến ngớ ngẩn rồi à?"
"Tôi thấy cô ta nằm mơ giữa ban ngày! Lời nói dối thế này mà cũng nói ra được?"
"Quan hệ giữa cậu ba nhà họ Cảnh với cô Mộc tốt như vậy mà cô ta vẫn còn ngồi đây mơ mộng?"
"Có lời kịch bản thế này "Kẻ đê tiện thường rất lập dị", cô không lập dị thì chết à?"
Người trong đồn cảnh sát đều đang cười nhạo cô, trêu tức cô, xem thường cô, mà Ân Thiên Thiên lại tựa như một người đã mất hết suy nghĩ vậy, chỉ ngơ ngẩn đứng đó túm chặt lấy song sắt trước mặt, ánh mắt vẫn nhìn trân trân vào màn hình đã tối đen, cô thật không ngờ, người đàn ông vẫn luôn bảo vệ mình lại có thể nói ra những lời như vậy...
Những tiếng chế nhạo, tiếng cười ầm ĩ đó, tựa như Ân Thiên Thiên đều đã nghe thấy, mà lại tựa như chẳng nghe thấy một chút nào vậy, cô chỉ đứng lặng người, cậu cảnh sát cầm điện thoại ban nãy không nhịn nổi mà vươn tay kéo cô.
"Ê, cô ngốc rồi à? Ai bảo cô nói dối mà không biết suy nghĩ làm chi, đáng lẽ tôi còn muốn lên mạng kiểm tra lại xem có phải là sự thật không, bây giờ xem ra không còn cần phải làm vậy nữa, ha ha... Cô nói đùa cũng buồn cười thật đó!" Cảnh sát cười cợt nhả, trong giây phút đó dường như Ân Thiên Thiên đã không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa: "Cô mạo nhận ai không được mà phải mạo nhận là vợ của cậu ba, làm vậy không phải là tự chuốc lấy khổ vào người sao? Nghe đi, hiện giờ cậu ấy với cô hai nhà họ Mộc chuẩn bị đi nghỉ ngơi rồi đó..."
Phải đấy, bọn họ chuẩn bị đi nghỉ ngơi rồi.
Đã trễ đến như vậy, cô cứ ngỡ anh ấy còn đang ở bệnh viện, nhưng thật không ngờ hóa ra anh đang ở nhà Mộc Sa.
Một hồi lâu sau, dường như Ân Thiên Thiên mới tìm lại được giọng nói của chính mình, đầu óc cô trống rỗng, không nhận ra nổi tiếng nói của bản thân, chỉ nói một câu: "Nhờ các anh đưa cậu ấy vào bệnh viện giúp tôi với, cậu ấy vừa mới làm tiểu phẫu, bây giờ lại sốt cao hôn mê rồi..."
Nghe cô nói như thế, vài cảnh sát sợ có người chết ở đây mới đi qua đưa Đổng Khánh đi...
Ân Thiên Thiên lặng lẽ quay người ngồi lặng trong góc, hai tay ôm chặt đầu gối mình, hơn nửa gương mặt đều chôn vùi vào trong gối, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn nền nhà trân trân, tựa như đã đánh mất linh hồn...
"Ê coi kìa, có phải cô ta ngốc luôn rồi không?"
"Quan tâm cô ta làm gì, đồ ngốc mới có ích cho khách, bằng không mặt hàng như vậy đắt lắm đấy nhỉ?"
"Ai mà biết đâu, tiếc là dơ quá, bằng không tôi cũng muốn thử?"
"Tôi nghe nói cậu ba nhà họ Cảnh rất yêu thương vợ mới cưới của anh ấy, sao có thể là cô ta cho được?"
Cả buổi tối, những tiếng lời lẽ bẩn thỉu ấy vẫn quanh quẩn bên tai Ân Thiên Thiên, nhưng bây giờ cô không còn muốn tính toán với bọn họ nữa, chỉ im lặng rụt mình vào một góc, chìm vào thế giới của mình.
Nửa tiếng trước, cô kiêu ngạo muốn dằn mặt bọn họ, nửa tiếng sau, cô bị vả mặt một cách nặng nề, nhưng lại do người chồng mà bản thân mình luôn nghĩ rằng đáng tin cậy ấy làm...
Cô coi trời bằng vung, bản tính kiêu ngạo, to gan lớn mật hoàn toàn là vì biết rằng bản thân mình không làm gì sai, Cảnh Liêm Uy vẫn luôn đứng sau lưng cô! Cho dù anh ấy không phải là cậu ba nhà họ Cảnh, cô cũng sẽ dám hùng hồn vặc lại những kẻ sỉ nhục cô, nhưng trước giờ cô lại chưa từng nghĩ, nếu như Cảnh Liêm Uy không muốn bảo vệ cô thì sao?
Vợ chưa cưới...
Nghĩ đến ba chữ này, Ân Thiên Thiên chợt nhếch môi cười.
Ban nãy lúc bị Hướng Linh mắng, cô không khóc, lúc bị Hướng Linh và Mộc Sa đánh cô cũng không khóc, thậm chí cô cũng không khóc khi bị người trong đồn cảnh sát giễu cợt, nhưng bây giờ lại không cầm lòng nổi mà cười ra nước mắt...
Bệnh thì vào bệnh viện, anh ấy rất bận?
Một câu nói đơn giản như vậy, mà cô lại đau như có ai khoét vào tim...
Từ sau buổi lễ đính hôn của Tề Khải Vinh và Cốc Thái Yên cho đến tận ngày hôm nay, cả thành phố đều nói cậu ba nhà họ Cảnh rất yêu thương vợ chưa cưới của mình, không màng đến danh tiếng xấu của cô ấy, vẫn cưới cô ấy về nhà, thậm chí anh còn chứng tỏ danh phận của cô trước mặt đám đông, nhưng bây giờ thì sao? Một mình cô ngồi trong đồn cảnh sát, xung quanh chỉ toàn tiếng ngáy dậy trời của bọn sâu rượu, còn chồng cô đang ở đâu đây?
Thành phố T sắp sửa bước vào mùa thu, lòng cô cũng thấy buồn hiu hắt.
Cảnh Liêm Uy, sao hiện giờ anh có thể ở nhà Mộc Sa?
Tất cả mọi người trong đồn cảnh sát đều coi lời cô nói như câu chuyện cười, rồi lấy đó ra để thảo luận, Ân Thiên Thiên lặng lẽ rụt mình trong góc, mở mắt đến tận lúc trời sáng, thỉnh thoảng mấy con sâu rượu bên cạnh sẽ khẽ nhúc nhích, cô lại co mình lại như gặp phải kích thích nặng nề, lần nào nhìn thấy thế đám cảnh sát cũng cười ầm ĩ, nhưng dường như cô hoàn toàn không hay biết...
Sáng ngày hôm sau, đột nhiên có một cậu cảnh sát kinh ngạc thốt lên một tiếng, bất ngờ nhìn vào màn hình máy tính, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Ân Thiên Thiên ngồi lặng lẽ ở đó suốt đêm, vẻ mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên tột cùng, đồng nghiệp đang gà gật bên cạnh không nhịn được mà quay đầu nhìn thử, vừa liếc mắt vào màn hình máy tính, cả đồn cảnh sát đều lần lượt tỉnh táo trở lại.
Ân Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn bầu trời đã sáng sủa bên ngoài cửa sổ, vẫn chưa kịp nói gì, cánh cửa trong đồn cảnh sát đã bị đẩy mạnh ra, lúc một bóng người quen thuộc xuất hiện ở đây, những giọt nước mắt của Ân Thiên Thiên lặng lẽ chảy xuống.
Ân Thiên Tuấn không cách nào hình dung nổi sự tức giận và xót xa trong lòng mình!