“Nhìn thấy chưa? Tiểu Bạch bị cảm nặng, cậu còn muốn gọi cậu ta ra, bây giờ đã nhìn thấy người, áy náy không?”
Hứa Sênh Sênh bị Chu Nhiên giáo huấn sửng sốt, cô vốn xuất phát từ quan tâm hỏi một câu, tại sao bây giờ lại bị cắn dứt lương tâm thế này.
Bản lĩnh đổi trắng thay đen của Chu Nhiên rất nghịch thiên.
“Chúng ta đến quán trà phía trước ngồi chút đi, đi lâu chân hơi mỏi.” Lâm Tư Hàm đề nghị, trong lòng có suy tính.
Hứa Sênh Sênh không quá nguyện ý, “Rõ ràng mới đi không bao lâu......” Lời còn chưa nói xong, đột nhiên nhớ tới trong đội ngũ có một người đang bệnh nặng là Thẩm Diệc Bạch, vội vàng sửa lại nói: “Kỳ thật mình cũng có chút mỏi, mình còn muốn ăn bánh gạo trong quán trà, muốn nghe Bình Thư Tướng Thanh.”
Chu Nhiên đi theo Hứa Sênh Sênh về hướng quán trà, vừa đi vừa nói: “Cậu nghĩ đẹp quá. Tỉnh lại đi, tôi đảm bảo quán trà trong ngõ nhỏ này không có Bình Thư Tướng Thanh.”
“Vậy có cái gì?” Hứa Sênh Sênh tiếc hận hỏi.
“Trà bánh đơn giản thôi.”
Quán trà nhỏ hai tầng, xây ở khúc quanh của ngõ nhỏ, ngoài cửa có một cây hòe vừa qua kỳ nở hoa đang chuẩn bị kết quả, từng viên từng viên gạch xanh lát thành mặt đường lưa thưa cánh hoa hòe trắng rơi, cánh hoa bị người túm năm tụm ba đi qua đi lại dẫm nát thành bùn.
Hứa Sênh Sênh đứng sát đệm lót chân gần quán trà nhìn vào bên trong, trong lời nói có chút thất vọng, “Thật sự chỉ là quán trà bình thường.”
“Là lãnh đạo cậu hy vọng quá nhiều.”
Mọi người lên lầu, chọn vị trí sát cửa sổ ngồi lầu hai, Hứa Sênh Sênh ngồi gần cửa sổ không nhịn được mà nhìn trái nhìn phải, ánh mắt sắc bén nhìn đến một cửa hàng quả khô, “Các cậu ngồi đây, mình ra ngoài một chút rồi quay lại.”
“Sênh Sênh, đợi đã, cậu muốn ăn......” Lâm Tư Hàm nhìn Hứa Sênh Sênh vội vàng xuống lầu, nuốt hai từ “cái gì” xuống.
“Hai phần bánh mứt táo đậu đỏ phải không? Đặc sản của cửa tiệm chúng tôi là bánh hoa hòe, muốn nếm thử hay không, rất ngon.” Ông chủ nhiệt tình đề cử, “Các cậu chỉ có bốn người, một đĩa nhỏ là đủ rồi.”
“Vậy được, cho thêm môt đĩa bánh hoa hòe.”
“Được, chờ một lát.”
Trà chưa nấu xong, Hứa Sênh Sênh xách theo một bịch quả hoa khô trở về. Cầu thang bằng gỗ, dẫm lên kêu kẽo kẹt kẽo kẹt.
“Cậu mua cái gì vậy?” Chu Nhiên cầm lấy túi lớn túi nhỏ trong tay Hứa Sênh Sênh, mở túi tùy tiện lật lật.
“Hạt dưa, hạnh nhân!” Hứa Sênh Sênh cầm một quả hạnh nhân vỏ mỏng mà thịt quả tràn đầy nói: “Chỉ uống trà chiều không có gì thú vị, uống trà phải cắn hạt dưa, lột vỏ hạch đào, hạnh nhân.”
“Nhưng mà mình ngại lột hạch đào quá phiền toái nên không mua.”
Chu Nhiên ghét bỏ, “Cậu là môn tử của thần lý luận nào.”
"Lãnh đạo cậu, Hứa thị lý luận.” Hứa Sênh Sênh ngồi xuống tập trung lột vỏ hạnh nhân còn không quên mời mọi người: “Cùng nhau ăn đi!”
Trà sôi.
Thẩm Diệc Bạch nâng ấm trà tử sa, vươn người đổ trà vào chén tử sa phía trước Lâm Tư Hàm. Chén trà tử sa màu nâu, trong chén nước không hề nổi bọt, nước trà trong suốt.
Lâm Tư Hàm nhấp một ngụm nhỏ nhuận giọng, nước trà mới vào cổ họng mang theo chút cảm giác hơi đắng và chát, không tự chủ ɭϊếʍƈ môi, hương vị so với lúc trước ngọt hơn không ít, “Cảm ơn.”
Lâm Tư Hàm cười rộ lên rất đẹp, đôi mắt đẹp hơi cong, lông mày mềm mại mang theo chút cổ điển.
Thẩm Diệc Bạch dời tầm mắt, ánh mắt rời khỏi khóe miệng của Lâm Tư Hàm, theo thứ tự rót trà cho Chu Nhiên và Hứa Sênh Sênh. Hứa Sênh Sênh lột không ít hạnh nhân, ăn khô miệng, nâng chén trà uống ừng ực một hơi hết.
Chu Nhiên, “...........”
“Tôi nghi ngờ cậu là quỷ chết đói đầu thai, phí phạm trà tốt như vậy.”
Hứa Sênh Sênh sờ sờ mũi tự biết đuối lý, khó có khi không phản bác Chu Nhiên, ngược lại cười hỏi: “Đây là trà gì? Khá ngon.”
Ba Hứa và ba Lâm đều thích uống trà, Hứa Sênh Sênh và Lâm Tư Hàm từ nhỏ mưa dầm thấm lâu cũng có thể đơn giản phân biệt được trà tốt hay không, tuy nói tên trà không được, nhưng uống ngon không thì khi uống có thể nhận ra.
Lâm Tư Hàm lại nhấp thêm một ngụm nhỏ, đầu lưỡi đặt trên môi, mang theo ngữ khí không xác định hỏi: “Long Tĩnh?”
“Đại Phật Long Tĩnh hay là Tây Hồ Long Tĩnh, hay là Mai Hồ Long Tĩnh?” Hứa Sênh Sênh chớp chớp mắt, cố ý trêu đùa Lâm Tư Hàm.
Lâm Tư Hàm buông chén trà, nhét một quả hạnh nhân đã bóc vỏ vào miệng Hứa Sênh Sênh, nói: “Ăn hạnh nhân của cậu đi.”
Đầu ngón trỏ của Thẩm Diệc Bạch sờ viền của chén trà, sau đó lại vuốt ve chén sứ tinh xảo, rũ mắt nói: “Tây Hồ Long Tĩnh.”
“Phải không?” Tuy rằng là câu hỏi, ngữ khí lại mang theo chút khẳng định mà Lâm Tư Hàm cũng không phát hiện ra được.
“Hẳn là vậy.” Chu Nhiên khẳng định, cầm di động máy móc đọc theo nội dung trên mạng, “Tây Hồ Long Tĩnh, hương vị: tươi mát sảng khoái, vị thanh nhàn nhạt, mùi hương kéo dài. Màu sắc: xanh biếc hơi vàng, màu gạo nức, tươi sáng mà ấm áp, sau khi pha nước cũng xanh biếc trong suốt, rất mê người.....”
Hứa Sênh Sênh thò đầu lại gần nhìn điện thoại của Chu Nhiên, nhịn không được kêu ngừng: “Dừng lại. Tôi có mắt, tự nhìn được.”
Chu Nhiên cất điện thoại, “Tôi không phải sợ cậu đau mắt sao, không tốt cho mắt.”
Bên kia Chu Nhiên và Hứa Sênh Sênh đấu võ mồm vô cùng vui vẻ, bên này Lâm Tư Hàm cẩn thận lột vỏ hạnh nhân. Hứa Sênh Sênh rất biết chọn, mua hạnh nhân vỏ mỏng mà giòn, không cần dùng nhiều lực, vỏ bên ngoài lột xong chỉ dư lại thịt quả căng tràn.
Một, hai, ba........
Lâm Tư Hàm lột được non nửa đĩa mới dừng lại, vừa lòng nhìn hạnh nhân căng mọng, cầm lên một quả đưa đến bên tay Thẩm Diệc Bạch, nói: “Ăn thử đi.”
Ngữ khí mong chờ, bản thân không hề phát giác.
Tay trái của Thẩm Diệc Bạch vốn chống dưới cằm, híp mắt thưởng thức chén trà trong tay, nhân tiện thất thần mà nghe Chu Nhiên và Hứa Sênh Sênh đấu võ mồm coi như trò tiêu khiển, nghe thấy tiếng Lâm Tư Hàm, nâng mí mắt, nhìn ánh mắt mong chờ của người nào đó, trong đồng tử trắng đen rõ ràng như phản chiếu ngàn vạn tinh tú.
Mắt như nước, mày như núi, một tấc ba thu, đều tụ lại trên dung mạo nhẹ nhàng này.
Thơ của Vương Quan và Yến Kỷ Đạo hợp lại cũng không thể diễn tả hết được.
Động tác thưởng thức chén trà tử sa ngừng lại, Thẩm Diệc Bạch nhất thời không động đậy.
Đầu lưỡi Lâm Tư Hàm ɭϊếʍƈ khóe môi, vội vàng nói thêm một câu, “Không ngọt.”
Hầu kết của Thẩm Diệc Bạch chuyển động, rốt cuộc cũng cầm hạnh nhân ăn.
“Hạnh nhân có tác dụng trị ho giảm suyễn, tốt cho não và an thần.” Đôi mày của Lâm Tư Hàm giãn ra, càng thêm nhu hòa, nói xong đẩy đĩa hạnh nhân đã lột qua cho Thẩm Diệc Bạch, “Nè, cho cậu.”
Suy nghĩ một chút, lại nói thêm một câu: “Sớm khỏi bệnh.”
Thẩm Diệc Bạch cầm quả hạnh nhân, nhìn hạnh nhân đã lột vỏ giữa ngón tay nói: “Đây đã sấy rồi.”
Hạnh nhân đã được sấy qua, bởi vì thay đổi hương vị, tác dụng dược hiệu không lớn, gần như là không có.
“Nhưng vẫn tốt hơn so với không uống thuốc, không truyền nước.” Lâm Tư Hàm phát huy hết tài ăn nói của Hứa Sênh Sênh.
Nghe qua tựa như rất có lý.
“Ừm.” Một tiếng nhàn nhạt, Thẩm Diệc Bạch coi như tán đồng lời ngụy biện của Lâm Tư Hàm.
Chu Nhiên và Hứa Sênh Sênh đấu võ mồm đến nỗi miệng lưỡi khô đắng, rót chén trà nhỏ chuẩn bị tái chiến, lúc rót trà vẫn nhìn thấy Hứa Sênh Sênh giống như chuột hamster, gặm hạt nhân tanh tách, tốc độ cực nhanh, trước mặt đã có một đống vỏ nhỏ.
“Hứa Sênh Sênh?” Chu Nhiên thử thăm dò mà gọi Hứa Sênh Sênh đang chăm chú gặm.
“Gọi lãnh đạo làm gì?”
“Cái này không thể ăn nhiều!” Chu Nhiên nói rất yếu ớt, “Cậu đừng cắn hạnh nhân như cắn hạt dưa chứ.”
Cái này Hứa Sênh Sênh dứt khoát không để ý đến Chu Nhiên, tay lột vỏ hạt nhân một khắc cũng không ngừng. Lâm Tư Hàm cầm ấm tử sa lại rót cho Hứa Sênh Sênh một chén trà, nói: “Không sao đâu. Cậu ấy thường cắn hạnh nhân như cắn hạt dưa mà.”
“À.” Chu Nhiên đứng dậy, chuẩn bị rót thêm cho mình một ít trà, tay cầm ấm tử sa nhỏ giơ trên không trung nhìn Thẩm Diệc Bạch đang ăn non nửa đĩa bày trước mặt, ở góc mà Lâm Tư Hàm không nhìn thấy, dùng khẩu hình nói một câu: “Đồ chó này”
Thẩm Diệc Bạch không phản ứng.
Uống trà một lúc, hoàng hôn càng đậm, từng nhà trong ngõ nhỏ lần lượt lên đèn.
Hứa Sênh Sênh lột xong quả hạnh nhân cuối cùng, ɭϊếʍƈ ngón tay, vừa lòng nói: “Cắn hạnh nhân so với cắn hạt dưa có cảm giác hơn nhiều.”
Chu Nhiên lần đầu tiên thấy có người cắn hạnh nhân như cắn hạt dưa, lượng ăn của ba người bọn họ không bằng một phần ba của Hứa Sênh Sênh.
“Sẽ không bị chảy máu mũi chứ? Nóng trong?”
“Sẽ không. Loại cảm giác này, mấy phàm nhân như các cậu không thể lĩnh hội được.” Hứa Sênh Sênh lấy một tờ giấy, chậm rãi lau năm ngón tay làm lụng vất vả cả buổi chiều của mình.
Cầu thang gỗ, vì tiết kiệm không gian nên làm rất dốc. Lúc lên còn được, khi xuống lầu, đứng trên sẽ nghi ngờ mình có thể lăn xuống.
Khi Lâm Tư Hàm xuống lầu, nhìn cầu thang dốc như vậy, da đầu tê dại, chống vách tường hồi lâu mới đi xuống được một bậc thang.
“Hàm của mình.” Hứa Sênh Sênh quay đầu, cười hì hì gọi Lâm Tư Hàm.
“Cậu đừng giục, mình sợ.” Giọng nói của Lâm Tư Hàm run run.
“Mình không giục ha ha, cậu xuống từ từ, mình tính giờ cho cậu, xem cậu có thể vượt qua kỷ lục Guinness hay không.”
“Không thể yêu thương rồi, Hứa Sênh Sênh.” Tay không chống vách tường của Lâm Tư Hàm chỉ về Hứa Sênh Sênh.
“A.....” một chân giẫm hụt, Lâm Tư Hàm hô một tiếng. Ngay cả tiếng hét cũng mềm nhũn đi rồi.
Hứa Sênh Sênh và Chu Nhiên đi ở phía trước Lâm Tư Hàm, muốn duỗi tay kéo, không kéo được, cũng may phía sau cô là Thẩm Diệc Bạch kịp thời đỡ lại.
Hai cánh tay của Thẩm Diệc Bạch vòng qua eo Lâm Tư Hàm, như có như không ôm lấy cô dựa vào người mình, trấn an: “Không sao rồi.”
“Mình còn tưởng cậu gia tăng tốc độ trực tiếp hành động chứ.” Hứa Sênh Sênh vỗ ngực, lòng vẫn còn sợ hãi. Cầu thang dốc như vậy, nếu mà ngã xuống, nặng thì gãy chân gãy tay, nhẹ thì cũng tím xanh cả người.
“Hứa lãnh đạo, cậu không tính đến lực ma sát đó.” Thấy Lâm Tư Hàm không có chuyện gì, Chu Nhiên bắt đầu ba hoa.
Hứa Sênh Sênh không cam lòng yếu thế, "Hứa lãnh đạo tôi hôm nay đá cậu lăn xuống như một quả bóng, để cho cậu cảm nhận lực ma sát nhé.”
“Lần thứ hai.” Thẩm Diệc Bạch nói.
Lâm Tư Hàm khẽ động, độ ấm ở chỗ eo dán lên tay Thẩm Diệc Bạch so với chỗ khác không giống nhau, khó chịu, loại cảm giác khó chịu không thể nói lên lời.
“Cái gì? Lần thứ hai?”
“Lần đầu tiên, ván trượt.” Thẩm Diệc Bạch khó có khi có lòng tốt nhắc nhở.
Biểu cảm trên mặt Lâm Tư Hàm thay đổi còn nhanh hơn với sư phụ hát hí kịch, khuôn mặt trắng bệch lập tức biến thành đỏ ửng.
Vô tình kabedon thôi mà cậu vẫn còn nhớ lâu như vậy?!
Tính tiền, đứng dưới bóng đèn vàng nhạt ngoài đầu ngõ, nhìn dòng xe cộ tới lui, Chu Nhiên cười một tiếng giống như được giải thoát, nói: “Chúng ta đi ăn bữa cơm chia tay đi, hôm nay ăn còn tiết kiệm, Hứa Sênh Sênh cắn hạnh nhân cả buổi chiều chắc no rồi.”
Hứa Sênh Sênh khó thở, dậm chân, “Cậu làm gì?”
“Cơm chia tay?” Lâm Tư Hàm lập tức bắt được trọng điểm.
“Đúng vậy, về sau chắc là rất lâu đều không gặp mặt. Tiểu Bạch phải xuất ngoại.” Chu Nhiên dùng bả vai huých bả vai của Thẩm Diệc Bạch, “Mời khách?”
“Chắc chắn rồi.” Thẩm Diệc Bạch mang khẩu trang, giọng nói rầu rĩ.
Hứa Sênh Sênh, “Hả? Tại sao lại.....”
Chu Nhiên duỗi tay bắt taxi, nói rất nhẹ nhàng, “Còn chưa nhờ Lâm Tư Hàm viết cho tôi vở ghi nữa đó, đã chia tay rồi. Muốn hẹn chỉ có thể sau này lại hẹn ha ha ha.”
Dưới ánh đèn mờ nhạt, vạn vật mất đi góc cạnh vốn có của chính mình, hòa một thể với bóng đêm, chỉ còn lại âm thanh vô cùng rõ ràng, âm thanh động cơ xe cộ vang lên "tích tích----" không ngừng.
Trái tim một khắc trước còn xao động bất an đã bình tĩnh lại, trong lòng tựa như hồ nước bị khuấy đảo từng vòng từng vòng mở rộng.
Cổ họng Lâm Tư Hàm khó chịu, giống như bị dây thừng thắt chặt hơn nữa dây thừng còn đang không ngừng thắt chặt, xiết người không thể thở nổi. Nhìn chằm chằm vào mũi giày của Thẩm Diệc Bạch, nói: “Chúc bình an.”
Thẩm Diệc Bạch trầm mặc như cũ, gật đầu.
Bữa cơm chia tay cậu mời, ăn mà không biết có mùi vị gì.
Chương 18 - Thích Chính Là Ngàn Vạn Lần Liếc Mắt
Thẩm, Diệc, Bạch.......
Lâm Tư Hàm ôm đầu gối ngồi xổm bên bờ biển, ngón tay một lần lại một lần viết tên Thẩm Diệc Bạch trên mặt cát mềm mại, viết xong lại xóa đi, bàn tay xoa xoa cát vàng li ti, dấu chữ lập tức biến mất.
“Ai.........” Trán chốc một lại chạm vào đầu gối, Lâm Tư Hàm nhịn không được thở dài một hơi.
Cô cảm thấy mình có bệnh, bệnh không nhẹ. Thẩm Diệc Bạch trở thành ánh trăng không thể xóa mờ trong lòng cô, trở thành nốt chu sa giữa mày, trở thành chấp niệm thời niên thiếu của cô a a a a.
Nhặt nhánh cây khô bên cạnh đá ngầm, Lâm Tư Hàm vùi mặt vào đầu gối, không ngừng dùng nhánh cây khô chọc bờ cát.
Cô lớn như vậy rồi, vẫn không có tiền đồ như cũ, Thẩm Diệc Bạch là ma chướng trong lòng cô. Dùng câu cửa miệng khoảng thời gian trước của Hứa Sênh Sênh mà nói đại khái là em thích anh, giống như mẹ em đánh em mà không cần nói lý do.
“Chỉ mình ta ngồi rót chén rượu lầu nhỏ ngoài núi, nghe một đêm sầu tương tư, say càng thêm sầu, khó dằn tâm sự.....” Tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Chị Đường Như?” Lâm Tư Hàm vội vàng ném nhánh cây khô, nhận điện thoại.
“Em còn chưa trở về?” Đường Như nhìn phòng khách sạn không có một bóng người, sau khi kinh ngạc trực tiếp gọi điện thoại cho Lâm Tư Hàm. Lâm Tư Hàm có thể xem là kiểu bé ngoan, rất trạch*, theo như cô quan sát thấy, ngày thường nếu như không có việc, không phải ra khỏi cửa thì sẽ không ra, ngoài thì cũng chỉ là đi dạo với Hứa Sênh Sênh, vòng xã giao rất nhỏ. Cô nghĩ không ra, Lâm Tư Hàm buổi tối đi dạo có thể đi lâu như vậy, biển Vân Lai đẹp như vậy sao? Đẹp đến mức Lâm Tư Hàm đi dạo đến bây giờ vẫn chưa về? Không phải chỉ có một bờ cát, một mảng biển, mấy cái cây thưa thớt trụi lủi thôi sao?
(*Trạch nữ là một cụm từ có xuất thân từ nguồn gốc Hán Việt. Trạch nữ thường được dùng để miêu tả những cô gái chỉ luôn thích ở trong nhà, lẩn trốn mọi hoạt động bên ngoài (trạch có nghĩa là lẩn trốn). Sở thích của cô gái đó không phải là vận động mà là suốt ngày ôm lấy máy tính, điện thoại, sách truyện để xem phim, đọc tiểu thuyết hay chơi những game online đang thịnh hành.)
“Hồn vẫn còn ở đó chứ?”
Nghĩ Đường Như không có ở đây sẽ không nhìn thấy, Lâm Tư Hàm lặng lẽ cầm điện thoại, nheo mắt nhìn thời gian, nước mắt rơi, cô nhớ lại thời thiếu niên, nhớ đến quá nửa đêm….
“Hồn vẫn còn.” Lâm Tư Hàm nói rất không có khí thế.
Đường Như đi vào phòng, bỏ túi xuống, nói đùa: “Có diễm ngộ hả?”
Chung quanh ngay cả một người cũng không có, lấy đâu ra diễm ngộ, gió biển nửa đêm lạnh căm căm, Lâm Tư Hàm hít hít mũi nói: “Không có, người xấu. Một lát nữa em sẽ về ngay.”
“Được, chờ em về nghỉ ngơi một chút, chúng ta sẽ trở về.”
Đi xe lúc sáng sớm, trên đường cao tốc không nhiều người lắm, tốc độ xe so với tốc độ rùa bò lúc bình thường quả thật là một trời một vực, không bao lâu đã đến nội thành. Lâm Tư Hàm hóng gió biển hồi lâu, ngồi trong xe bảo mẫu thân mình lệch qua ghế, trán tựa vào cửa sổ kính, ngủ không an ổn.
Mộng đứt quãng, kỳ quái là trong mộng nào cũng đều là hình ảnh của Thẩm Diệc Bạch, khổ sở nhất chính là sau khi ăn bữa cơm chia tay cuối cùng, anh đi không chút lưu luyến nào.
Nhìn bóng lưng, thật sự là một chút lưu luyến cũng không có. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, gió mùa hè mang theo hơi nóng, một câu tạm biệt đơn giản, anh xoay người đi đầu không hề ngoảnh lại, mỗi bước đi đều kiên định như vậy.
Ấn đường Lâm Tư Hàm nhíu chặt, hô hấp ngày càng không thoải mái, miệng khẽ hé mở hít thở, nhan sắc vốn nhợt nhạt lại càng thêm tái nhợt.
Đường Như lật lịch trình, khẽ đẩy đẩy Lâm Tư Hàm đang nửa mộng nửa tỉnh bên cạnh, đánh thức cô, nhẹ nhàng hỏi: “Gặp ác mộng?”
“Không có.” Lâm Tư Hàm vẫn chưa hoàn hồn, nhéo ấn đường, muốn làm giảm cảm giác đau đầu như muốn nứt ra.
“Em không phải là tự làm mình chịu tội sao? Cũng thật là, đi hóng gió biển lúc nửa đêm.” Đường Như buông di động, giúp Lâm Tư Hàm xoa huyệt thái dương, “Đừng quên đêm nay em còn có một bữa tiệc đó.”
“Buổi tối 9 giờ, Cảnh Hiên, đúng không?”
“Ngàn vạn lần đừng có quên nha, nhớ che đi quầng thâm mắt, trông như là gấu trúc ý.” Đường Như bất lực nói.
Có một loại nghệ sĩ gọi là nghệ sĩ nhà người ta, còn có một loại nghệ sĩ gọi là Lâm Tư Hàm. Sao nhìn nghệ sĩ nhà người ta chú trọng chăm sóc, mở rộng nhân mạch của mình, chỉ có Lâm Tư Hàm nhà bọn cô, một bộ đtá đá trôi, không nhắc thì cũng thôi.
Lâm Tư Hàm biết chính mình có tiền án, hứa đi hứa lại với Đường Như mình sẽ làm, Đường Như mới yên tâm.
Ngủ một buổi trưa, Lâm Tư Hàm ngoan ngoãn nghe lời Đường Như bò dậy sớm để trang điểm, đến Cảnh Hiên trước mười lăm phút.
Bữa tiệc lần này, là chuẩn bị cho bộ phim tiếp theo “Chờ người đến”, diễn viên đạo diễn và nhà đầu tư cùng ăn một bữa tiệc, để mọi người bồi dưỡng tình cảm, tiện cho ngày sau sẽ hợp tác.
“Chờ anh đến” là bộ phim được cải biên từ bộ tiểu thuyết cùng tên, nam chính là tuyển thủ LOL chuyên nghiệp, nữ chính là một bình luận viên game tuyến 18 chuyên phát sóng trực tiếp các loại game online, chơi LOL gà ở mức không phải là gà bình thường. Nữ chính tự xưng là một streamer tuyến mười tám không nổi, nhưng với kỹ thuật chơi game như hố đen vô địch lại có giá trị nhan sắc nghịch thiên, sự đối lập đáng yêu như vậy hấp dẫn không ít fans. Nữ chính là fan cứng của nam chính, mỗi lần nam chính thi đấu, nữ chính sẽ phát sóng trực tiếp, bình luận trận đấu của nam chính, kỹ thuật đánh gà chút cũng không sao, bình luận rất hấp dẫn. Nữ chính vì nam chính, cuối cùng cũng trở thành người bình luận trực tiếp trên sân khấu, hai người nhìn như không có điểm chung đến khi có điểm giao nhau, cuối cùng đương nhiên là Happy Ending vui vẻ rồi, toàn văn ngọt ngào không có chút ngược nào, nhẹ nhàng như bánh kem nhỏ, rất thích hợp với xu hướng bây giờ.
Lâm Tư Hàm đi theo nhân viên, đáy lòng yên lặng nhớ lại cốt truyện một lần, đối với người đầu tư càng tò mò hơn. Theo đạo lý bình thường với loại phim thần tượng này chi phí đầu tư ít thu hồi lại nhanh, nhưng lần này lại khác, từ đạo diễn đến những diễn viên nhỏ, đều rất tâm huyết, nghe nói, cảnh thi đấu thể thao điện tử còn hợp tác với đội ME.
Cô rất muốn biết, nhà đầu tư coi tiền như rác này là ai.
“Đến rồi, Lâm tiểu thư.” Nhân viên phục vụ mở cửa phòng bao, nở một nụ cười chuyên nghiệp hoàn mỹ nói.
“Cảm ơn.”
Phòng bao lớn nhất Cảnh Hiên, trang trí theo phong cách cổ xưa, ngọn đèn màu ấm làm không khí càng thêm hòa hợp.
“Thầy Tống, buổi tối an lành.” Lâm Tư Hàm lễ phép chào hỏi.
Phòng bao lớn như vậy, mấy bàn đã có người ngồi hết, chỉ còn một bàn trống ở giữa, hơn nữa còn để trống chủ vị. Bàn ở giữa tất nhiên là những người quan trọng trong đoàn phim. Nam lưu lượng đang nổi bây giờ cũng là người đảm nhận vị trí nam chính - Sở Ôn Luân, đạo diễn lớn nhận giải thưởng đến mỏi tay - Tống Dần........
Chủ vị hẳn là người coi tiền như rác đi, Lâm Tư Hàm đơn giản suy đoán, lựa chọn ngồi ở bàn khác.
“Thêm một ghế, ngồi ở đây!” Tống Dần gọi Lâm Tư Hàm, “Không có lý gì mà nữ chính lại không ngồi ở bàn chính ha ha.”
Lấy thêm một cái ghế, lại sắp xếp chỗ một lần nữa, Lâm Tư Hàm ngồi giữa Tống Dần và Sở Ôn Luân. Chỗ trống bên tay trái của Sở Ôn Luân hẳn chính là chỗ của vị coi tiền như rác kia.
Đã hơn 9h, vị trí kia vẫn trống không.
Lãnh đạo còn chưa tới, nào có chuyện cấp dưới ăn trước. Lâm Tư Hàm chửi thầm, chỉ có thể uống mấy ngụm nước ấm, giảm bớt cơn đói.
Sở Ôn Luân xem xong tin tức, buông điện thoại xuống, nói chuyện với bạn hợp tác cũ là Lâm Tư Hàm: “Không nghĩ lần này mọi người đều đến sớm như vậy.”
“Đúng vậy, không ngờ các anh còn nhanh hơn cả thỏ” Lâm Tư Hàm đặt ly nước xuống, xuất phát từ lễ phép nghiêng nghiêng đầu nói chuyện.
Không nghĩ tới ngay lúc này cửa phòng bao bị đẩy ra.
Khi Thẩm Diệc Bạch tiến vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lâm Tư Hàm búi cao mái tóc dài, lộ ra cái cổ nhỏ trắng nõn non mịn, đang cười nói với người bên cạnh.
Đại sảnh của phòng bao lập tức yên tĩnh, Tồng Dần phản ứng nhanh, đứng dậy mời ngồi, “Thẩm tổng vinh dự vinh dự, bận trăm công nghìn việc cũng dành chút thời gian quý báu tham gia bữa tiệc nhỏ của đoàn phim chúng tôi.”
Nhất thời, khắp phòng bao nổi lên tiếng ghế ma sát với sàn nhà, mọi người nhiệt tình chào hỏi.
“Thẩm tổng.”
“Thẩm tổng.” Lâm Tư Hàm đứng dậy theo Sở Ôn Luân, lễ phép chào hỏi, nhìn về phía người coi tiền như rác kia, nụ cười đình trệ, cả người cứng đờ.
Thẩm tổng cũng chính là Thẩm Diệc Bạch.
Thẩm Diệc Bạch cũng chính là người coi tiền như rác kia.
Lâm Tư Hàm chớp chớp đôi mắt có chút chua xót, cắn môi, cố gứng phát huy kỹ thuật diễn không ra sao của mình để bày ra bộ dáng không có chuyện gì.
Sau khi hàn huyên, lại là một loạt âm thanh ghế ma sát với nền nhà.
Chính chủ đã ngồi xuống, nhân vật nhỏ bé có thể bắt đầu ăn. Lâm Tư Hàm ngồi vào vị trí của mình, nỗ lực điều chỉnh lại cảm xúc, cúi đầu chuẩn bị dùng bữa.
Cuộc sống không phải là diễn kịch, mỗi việc đều không có kịch bản trước, gặp lại cũng đột ngột như vậy.
Khi mới bước vào giới giải trí, cô nhận một bộ phim, nhân vật nữ số 3 trong phim có lời thoại: Thích một người, là vạn lần tim đập loạn nhịp, cũng là vạn lần cúi đầu thở dài. Lúc ấy đạo diễn yêu cầu cô khóc phải có cảm giác nhập tâm vào trong cảnh diễn, cut rất nhiều lần mà cô vẫn diễn không tốt, sau đó không biết tại sao đột nhiên lại nhớ đến Thẩm Diệc Bạch, diễn một lần là qua. Làm cho đạo diễn vốn đang tức đến hộc máu cũng khen cô có ngộ tính cao.....
“Có chút chuyện nên đến muộn, ly rượu này tôi tự phạt mình.” Thẩm Diệc Bạch nâng ly, một hơi uống cạn.
Lâm Tư Hàm cố hết sức muốn làm ra bộ dáng không có chuyện gì, cũng vẫn không nhịn được mà nhìn Thẩm Diệc Bạch.
Người đàn ông đã không còn hơi thở hồi thiếu niên, góc cạnh càng thêm rõ ràng, vẻ mặt nhàn nhạt bớt đi chút lạnh lùng của thời thiếu niên, nhiều hơn cảm giác xa cách cự tuyệt người khác từ ngàn dặm, càng làm cho người ta nhìn không thấu.
Gầy đi rồi, cô nghĩ.
Thích một người cũng là vạn lần liếc mắt nhìn theo.
Khi Thẩm Diệc Bạch uống rượu, ánh mắt liếc qua Lâm Tư Hàm đang ngây ngốc, từ góc độ của anh, có thể thấy được hàng lông mi dài giống như cây quạt nhỏ của cô, mặt mày nảy nở, trang điểm nhẹ nhàng, son môi hồng nhạt nhìn rất mềm mại.
Ly rượu vừa hết, Thẩm Diệc Bạch cũng thu hồi tầm mắt.
Tống Dần cũng nhân đó mà vuốt mông ngựa: “Thẩm tổng quả là một người sảng khoái. Tôi kính Thẩm tổng một ly trước!”
Thẩm tổng tự phạt, đạo diễn kính rượu, nào có đạo lý diễn viên nhỏ không kính rượu.
Trong lòng Lâm Tư Hàm thầm mắng Tống Dần tốt xấu gì cũng là một đạo diễn ngay thẳng, sao lại chân chó* như vậy chứ.
(*chân chó: ninh nọt)
Né tránh tầm mắt mời rượu, một lần nữa ngồi xuống, Lâm Tư Hàm nhẹ nhàng thở ra một hơi, có thể ăn rồi chứ.
Cúi đầu cắn bánh đường đỏ, Lâm Tư Hàm cố hết sức ăn cho thật ưu nhã, làm một bình hoa hợp cách.....
Tống Dần cười như Phật Di Lặc, khí thế như đại tướng quân xuất chinh chỉ điểm giang sơn, “Thẩm tổng yên tâm, bộ phim này khẳng định sẽ hot. Nam nữ chính của chúng tôi đều qua lựa chọn kỹ lưỡng, đã từng hợp tác chung, rất ăn ý, là CP* đẹp nhất màn ảnh nhỏ.....”
*CP: couple, cặp đôi.
Lâm Tư Hàm nghe đến chột dạ, Tống Dần tâng bốc sắp thành hoa rồi, thanh danh của Sở Ôn Luân có thật, còn cô là sản phẩm dục tốc bất đạt của Chu Nhiên, miễn cưỡng xem như một bình hoa hợp cách, kỹ thuật diễn không tính là giỏi. Nắm được vị trí nữ chính này cũng là do Chu Nhiên đề cử......
“CP đẹp nhất màn ảnh nhỏ?” Âm thanh thấp mà chậm rãi.
Thẩm Diệc Bạch dùng ngữ khí lơ lửng nói ra mấy chữ này, ánh mắt không hề nhìn về phía Sở Ôn Luân.
Lâm Tư Hàm cúi đầu, rũ mắt, không thấy rõ biểu tình.
Không nhắc tới còn đỡ, nhắc đến Tống Dần càng thêm hăng hái: “Sở Ôn Luân và Lâm Tư Hàm làm nam nữ chính lần này quá thích hợp rồi, hai người từ vẻ bề ngoài đến khí chất đều rất xứng đôi, hơn nữa fans cũng rất có tiếng nói! Một ánh mắt có thể toát ra phản ứng hóa học.....”
Thẩm Diệc Bạch buông ly rượu, khóe miệng hiện lên nụ cười như có như không, tựa như châm biếm.
“Vậy sao, tôi rất mong chờ vào “phản ứng hóa học” giữa nam nữ chính, đặc biệt là biểu hiện của Lâm tiểu thư.”