Thời gian lạnh nhất trong năm đến rồi.
Ngụy Huỳnh chống cằm, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vừa có một trận tuyết, trước mắt là một màu trắng chói mắt.
Đan xen là những gốc cây màu nâu nhạt, và những tòa cao tầng ảm đạm, tựa một bức tranh thủy mặc.
Nhiệt độ ngày càng thấp cũng có hai việc khiến người ta vui vẻ: Tết và nghỉ đông.
"Còn 15 phút nữa mới hết giờ thi, những bạn chưa làm xong thì đang nắm bắt thời gian."
Lời nhắc nhở của giám thị tạm thời kéo suy nghĩ của Ngụy Huỳnh về lại, anh xem qua bài làm một lượt, cảm thấy để đủ điểm không vấn đề gì, liền thu dọn đồ, nộp bài rồi đi ra ngoài.
Trời rất lạnh.
Ngụy Huỳnh rụt cổ quay về kí túc xá, phát hiện hầu hết các bạn cùng phòng đều đã bắt đầu thu dọn hành lý.
Kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc, những bạn nhà ngoài tỉnh đều háo hức về nhà.
Ngụy Huỳnh nhà trong thành phố này nên không vội về nhà, nên đã giúp các bạn đóng gói hành lý và sách báo.
Bận tới trưa, các bạn cùng phòng đều đã về nhà hết, trong ký túc xá chỉ còn lại mình anh.
Dạo qua phòng khác, tình hình cũng không khác là mấy, số bạn ở lại cơ bản là chuẩn bị thi lên nghiên cứu sinh.
Ký túc xá nam ồn ào náo nhiệt thường ngày giờ trở nên vô cùng yên tĩnh.
Ngụy Huỳnh nhìn quanh một lượt, cảm thấy buồn tẻ, cũng quyết định buổi chiều về nhà.
Hành lý của anh không nhiều, ngoài mấy bộ đồ chưa giặt thì là mấy thứ để xem hết trong kỳ nghỉ, Ngụy Huỳnh nhìn đồng hồ, vừa đúng giờ cơm trưa, liền đeo ba lô lên, tới nhà ăn.
Trong nhà ăn cũng rất vắng vể, phần lớn bàn đều còn trống.
Ngụy Huỳnh lấy cơm xong, bưng tới khu dùng cơm, vừa nhìn liền thấy Nhạc Tiêu Tuệ đang ăn mỳ cay.
Cô cũng nhìn thấy anh, vẫy tay ý bảo Ngụy Huỳnh qua đấy ngồi.
"Buổi sáng thi thế nào?" Nhạc Tiêu Tuệ đang gắp cá viên, cười hì hì nói "Thấy cậu nộp bài từ sớm."
"Tàm tạm, đủ điểm chắc không vấn đề gì." Ngụy Huỳnh để ba lô xuống chỗ ngồi bên cạnh "Còn cậu?"
"Cũng tạm." Nhạc Tiêu Tuệ nhìn ba lô "Sao thế, về nhà sao?"
"Ừm, buổi chiều về." Ngụy Huỳnh uống ngụm canh "Mặn quá, cậu chừng nào về?"
"Không vội, dù gì nhà mình ở trong thành phố này." trong giây phút đó, Nhạc Tiêu Tuệ chợt trở nên cụt hứng, sau đó lại trở nên vui vẻ "Buổi chiều tìm Tiểu Đậu Tử chơi."
Ngụy Huỳnh đầu tiên là ngẩn ra, rất nhanh nhớ ra đó là con mèo Mĩ lông ngắn.
"Tiết học xã hội thực tiễn đã kết thúc rồi, cậu còn tới trạm cứu trợ sao.
Đúng rồi, bệnh da của nó thế nào rồi?"
"Có chuyển biến tốt." Nhạc Tiêu Tuệ nhìn Ngụy Huỳnh, cười "Còn nói mình, không phải cậu cũng thế sao?"
Nói tới đây, Ngụy Huỳnh chợt nhớ tới lão Kỉ.
Tính ra thì hơn một tuần rồi chưa tới thăm ông, cũng không biết lão đầu này thế nào rồi.
Bây giờ lão Kỉ đã dùng Wechat rất thành thạo rồi, thi thoảng còn gửi vài tấm ảnh hay video gì đó.
Ngụy Huỳnh chỉ ông theo dõi mấy tài khoản Wechat quần chúng về tình hình chính trị, lịch sử và pháp luật, lão đầu chơi rất vui, còn không cần thầy dạy mà học được cách đăng bài lên bảng tin trên Wechat.
Trong thời gian Ngụy Huỳnh bận thi cuối kỳ, lão Kỉ lại tự tìm niềm vui, xem ra cũng không cô đơn.
Ngược lại là Ngụy Huỳnh một khi rảnh rỗi cũng khó tránh khỏi nhớ tới ông.
Cho nên, ăn trưa xong, anh cùng Nhạc Tiêu Tuệ tới trạm xe buýt, nhìn cô lên xe rời khỏi, suy nghĩ một hồi, đi mua một cây thuốc lá hiệu Kent, sau đó lên xe buýt tới viện dưỡng lão.
Đường đi chòng chành, lúc tới viện dưỡng lão đã là 2h chiều.
Giờ này vốn là giờ nghỉ ngơi của các cụ, nhưng trong vườn lại rất náo nhiệt.
Trên mấy gốc cây có giăng dây thừng, các điều dưỡng đang treo những lồng đèn đỏ.
Một số khác thì đang quét dọn khu vườn, dán chữ Phúc.
Thi thoảng có cụ được dìu ra vườn, được đưa lên các loại xe với màu sắc khác nhau.
Nhìn biểu tình của họ, ai nấy đều vui vẻ, có một số thì đang mong đợi.
Số khác thì đang khoanh tay rụt cổ, tụ tập dưới mái hiên, lặng lẽ nhìn những cụ già được đón về, thần sắc ngưỡng mộ và đố kỵ.
Lão Kỉ trong phòng, ngồi trước cửa sổ nhìn ra ngoài.
Nghe tiếng Ngụy Huỳnh gõ cửa, ông quay đầu lại, không có vẻ kinh ngạc, trong mắt ánh lên một tia sáng.
"Cậu đến rồi?"
"Dạ." Ngụy Huỳnh để thuốc lên bàn, tới trước cửa sổ, "Bác đang xem gì thế?"
Lão Kỉ cười, nhìn ra cửa sổ bĩu bĩu môi.
Một bà lão tóc bạc trắng, toàn thân bị gói chặt trong tấm thảm lông, được người ta dùng xe lăn đẩy tới cửa một chiếc xe việt dã.
Vào giây phút cửa xe khép lại, lộ ra gương mặt của bà cụ.
Ngụy Huỳnh nhận ra bà, là bà Tần.
"Đây là?"
"Người nhà đón bà ấy về." lão Kỉ nhàn nhạt nói, "Hôm nay là ngày 23 tháng chạp, ông táo về trời."
"Ồ." Ngụy Huỳnh nhớ tới đèn lồng đỏ và chữ Phúc trong vườn "Bà ấy không về lại nữa sao?"
"Nếu được vậy thì tốt rồi." vẻ mặt lão Kỉ âm trầm "Qua tết xong, bà ấy vẫn bị đưa về đây."
Ngụy Huỳnh im lặng.
Sau phút sum họp ngắn ngủi, còn phải về lại nơi cô quạnh này, đối với các cụ mà nói, không biết là hạnh phúc hay là bất hạnh nữa.
Lão Kỉ mắt nhìn theo chiếc xe việt dã đi khuất mới xoay người sang Ngụy Huỳnh: "Sao cậu lại tới đây, được nghỉ rồi sao?"
Không đợi Ngụy Huỳnh trả lời, ông đã nhìn thấy cây thuốc Kent để trên bàn, liền mừng rỡ.
"Cậu đúng là cứu tinh!" lão Kỉ không đợi được nữa mà di chuyển chiếc xe lăn tới cái bàn nhỏ "Hai ngày trước đã hết lương thực rồi, nhịn chết tôi mất."
Xé ra, châm thuốc, hút hai hơi.
Trên mặt lão Kỉ lộ ra vẻ thỏa mãn.
Ông vẫy Ngụy Huỳnh ngồi xuống, đồng thời đưa tay vào túi áo lấy ví tiền.
"Cầm lấy." ông đưa 200 tệ, "còn lại 50 tệ xem như là phí đi xe."
"Cháu ngồi xe buýt tới." Ngụy Huỳnh kiên quyết thối lại ông 50 tệ, "Chúng ta đã có giao ước, lão Kỉ bác không được vi phạm."
"Được." lão Kỉ không từ chối, thoải mái nhận lấy, "Sao cô bạn gái bé nhỏ của cậu không tới cùng?"
"Đó là bạn học của cháu!" Ngụy Huỳnh liền đỏ mặt "Bác đừng nói lung tung."
"Cô bé đó nhìn không tồi mà." lão Kỉ nháy nháy mắt "Cậu có thể suy nghĩ."
"Được được được." Ngụy Huỳnh liền chuyển đề tài "Điện thoại dùng thế nào, không tồi chứ?"
"Rất dễ sử dụng, đại khai nhãn giới." lão Kỉ lấy di động ra "Đúng rồi, hôm nay nhận được một tin nhắn, tôi xem không rõ, vừa hay cậu giúp tôi xem xem."
Ngụy Huỳnh vừa nhìn, bất giác bật cười.
Đây là tin nhắn của nhà mạng thông báo về lưu lượng data, nội dung hiện thị lưu lượng data còn lại không tới 2MB.
Điều này cũng khó trách, lão Kỉ cả ngày dùng di động lên mạng, lưu lượng tiêu hao đương nhiên nhanh.
Anh nhẫn nại giải thích cho lão Kỉ, lại thay ông mua gói dung lượng mới.
Lão Kỉ đắn đo một hồi, vẻ rất không phục.
"Nói như vậy, bất kể là tôi tháng này có dùng hết..
cái gì nhỉ?"
"Lưu lượng."
"Đúng, lưu lượng.
Cuối tháng vẫn bị xóa sạch?"
"Đúng vậy."
"Cái này không nói đạo lý mà."
"Haha, đúng vậy." Ngụy Huỳnh cũng cười, "Nghe nói mấy nhà mạng muốn thay đổi chính sách thu phí.
Nếu bác thấy không tiện, lần sau cháu sẽ giúp bác tìm cái Wifi không dây."
Từ này lại khiến lão Kỉ hồ đồ rồi, sau khi làm rõ, nhưng vẫn có vẻ muốn có một cái
"Tới khi đó hoan nghênh các cậu tới chỗ lão Kỉ đây lên mạng."
Hai người đang trò chuyện, Trương Hải Sinh xách mấy chiếc túi nilon chạy vào.
"Mẹ nó mệt chết tôi rồi." Trương Hải Sinh nhìn thấy Ngụy Huỳnh, lạnh mặt gật đầu, sau đó xoay người hỏi lão Kỉ: "Đồ cho ông để đâu đây?"
Lão Kỉ chỉ vào góc tường.
Trương Hải Sinh vừa để đồ vừa làu bàu: "Để trong nhà không được mấy ngày, quá nóng, hay là treo ngoài cửa sổ cho ông, để ăn dần."
Nói xong, ông lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy, bên trên là những dòng chữ nghiêng nghiêng vẹo vẹo, nhìn giống một tờ hóa đơn.
"Ông trả thêm cho tôi 7 đồng." ông ta đưa tờ giấy cho lão Kỉ "Sắp tết rồi, giá cả đều tăng, số tiền đó không đủ."
Lão Kỉ cầm lấy tờ giấy, nhìn cũng không nhìn vò thành cục, ném vào sọt giấy cạnh giường, móc ra 10 đồng đưa cho Trương Hải Sinh.
Trương Hải Sinh mặt nở nụ cười, nhanh chóng bỏ tiền vào túi áo: "Hai người trò chuyện, tôi bận việc."
Nói xong, ông ta mở cửa đi ra ngoài.
Ngụy Huỳnh nhìn những túi nilon đó, bên trong phần lớn là gà đông lạnh, cá đông lạnh.
"Bác muốn.."
"Sắp tết rồi, chuẩn bị chút đồ đón tết." lão Kỉ cười hờ hờ nói "Một mình thì cũng phải đón năm mới đàng hoàng chứ."
"Viện dưỡng lão không chuẩn bị cơm đón giao thừa sao?"
"Haizz, mấy món đó, đừng nhắc nữa." lão Kỉ xua xua tay "Tay nghề còn không bằng tôi."
Ngụy Huỳnh nghe vậy, trong lòng khó tránh ủ dột.
Một mình làm bữa cơm giao thừa, lại một mình cô đơn ăn nó, e rằng không còn việc nào thê lương hơn thế.
"Không sao cả." lão Kỉ hiểu được thần sắc của anh, cười "Hơn 20 năm nay, tôi đã quen rồi."
Ngụy Huỳnh đang muốn an ủi ông, liền nghe chuông di động vang lên.
Là mẹ gọi tới, hỏi anh khi nào về.
Ngụy Huỳnh không muốn lão Kỉ bị đả kích quá lớn, vội nói vài câu rồi cúp máy.
Lão Kỉ ngược lại không để ý, vẫn vẻ mặt tươi cười.
"Mẹ cậu sao? Đợi sốt ruột rồi phải không?" lão Kỉ vỗ vỗ đầu gối "Thời gian không sớm nữa, tiểu tử cậu mau về đi, hãy tốt với mẹ cậu."
"Ừm" Ngụy Huỳnh có chút ngượng ngùng đứng dậy, cầm lấy ba lô "Lão Kỉ bác phải chăm sóc tốt cho mình nhé, lúc giao thừa..
sẽ tới chúc tết bác."
"Gửi tin nhắn Wechat được rồi, không cần nghĩ tới tôi, lão Kỉ có thể làm được." nụ cười trên mặt ông vẫn còn đó, nhưng mùi vị khổ sở lại ngày càng nặng "Cậu hãy ở nhà với cha mẹ, và người thân, quan trọng nhất là đoàn viên, sum vầy."
Trời vừa sáng, Đỗ Thành đã bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Khoác áo bước xuống giường, dụi mắt mở cửa, kết quả trong phút chốc cả đám người ồ tới.
Dẫn đầu là Đoàn Hồng Khánh, theo sau là Trương Chấn Lương, Cao Lượng và mấy anh chàng của đội hình cảnh.
Ai nấy đều tay xách nách mang, không ai đi tay không.
Đỗ Thành còn đang sững sờ, Đoàn Hồng Khánh đã đẩy ông ra, gọi mọi người để đồ xuống.
Bỗng chốc cá thịt dầu trứng, mỳ rau xanh, bày đầy cả nửa căn phòng khách.
Đỗ Thành xem như đã hoàn hồn: "Làm gì thế? Các cậu mẹ kiếp muốn mở siêu thị ở nhà tôi sao?"
"Cậu bớt lảm nhảm đi." Đoàn Hồng Khánh cẩn thận vòng qua túi hoa quả, đưa cho ông cây thuốc lá, "Phúc lợi của tết."
Đỗ Thành trong lòng hiểu rõ, theo lệ thường, dịp lễ tết, trong cục nhiều nhất chỉ phát thùng dầu ăn hoặc 10 cân trứng gà.
Hai năm nay lệnh nghiêm cấm cơ quan nhà nước dùng các loại danh nghĩa để phát phúc lợi, tết năm ngoái đến cả tờ lịch treo tường còn không có.
Những thứ để đầy trong nhà này, chắc là kết quả của việc Đoàn Hồng Khánh và Trương Chấn Lương bọn họ tự móc tiền túi rồi.
"Nhiều quá." trong lòng mặc dù rất cảm động, nhưng vẫn cứng miệng "Tôi sống một mình, có thể ăn uống được bao nhiêu?"
Đoàn Hồng Khánh cười hì hì, không thèm để ý tới ông.
"Sư phụ, cái này để đâu?" Trương Chấn Lương từ trong bếp cẩm ra một con cá lớn "Trong tủ lạnh chật cứng rồi."
"Sân thượng." Đỗ Thành xắn tay áo lên đi vào phòng bếp, "Để dưới cửa sổ."
Nấu nước, pha trà.
Gọi đồng nghiệp ngồi nghỉ ngơi.
Một ly trà nóng xuống bụng, Đoàn Hồng Khánh đánh giá Đỗ Thành: "Khí sắc nhìn không tệ, gần đây bận gì thế?"
"Chạy đông chạy tây." Đỗ Thành trả lời qua loa "Không làm chính sự gì."
Đoàn Hồng Khánh nhìn ông vài giây: "Không nghe lời, đúng không?"
"Nghe mà." Đỗ Thành vẻ mặt tươi cười, "Uống thuốc đúng giờ, ăn cơm đàng hoàng, ngủ sớm dậy sớm."
Sắc mặt Đoàn Hồng Khánh tối sầm lại, ông nhìn một lượt các đồng nghiệp còn đang uống trà hút thuốc, xoay người nói nhỏ vào tai Đỗ Thành "Mẹ kiếp ông để tôi bớt lo đi, được không?"
Đỗ Thành nhìn ông, nụ cười trên mặt dần tan biến: "Lão Đoàn, ông biết tôi là dạng người gì rồi đấy."
Đoàn Hồng Khánh chau mày, tựa hồ cảm thấy Đỗ Thành không nói lý lẽ: "Hơn 20 năm rồi, hà tất phải khổ sở như thế? Điều tra rõ rồi thì sao nào? Người chết không thể sống lại, người sống vẫn phải chịu tội.
" Đúng rồi, người chết không thể sống lại.
"Đỗ Thành nhìn thẳng vào mắt Đoàn Hồng Khánh," Nhưng tôi không sợ chịu tội, dù sao cũng là người sắp chết rồi.
Người thật sự sợ tội, bọn họ đáng đời.
"
Đoàn Hồng Khánh nhìn sang chỗ khác, ông nhắm chặt mắt, rồi lại mở ra, nói:" Đi Tam Á chơi đi, thời tiết tốt, không khí cũng tốt.
Ông anh già của cậu có một mình ở đâu cũng thế.
Khỏi cần cậu lo lắng, trong cục..
"
" Cục trưởng Đoàn.
"Trương Chấn Lương từ đầu tới cuối đều im lặng chợt mở miệng," Sư phụ cháu muốn làm gì thì cứ để ông ấy làm đi.
"
Đoàn Hồng Khánh ngạc nhiên ngẩng đầu.
Không chỉ có ông mà những người có mặt ở đó đều cảm thấy kinh ngạc: Trương Chấn Lương luôn chăm chỉ làm việc, biết nghe lời lãnh đạo, lần đầu tiếng chống lại cấp trên.
Sau đó mọi người đều trở nên im lặng.
Lúc sau, Đoàn Hồng Khánh đứng dậy trước, lấy giọng:" Được, lão Đỗ, ông nghỉ ngơi cho tốt.
Có gì cần, cứ nói "Nói xong liền đi khỏi.
Đám đồng nghiệp mồm năm miệng bảy nói lời chào tạm biệt, rồi theo Đoàn Hồng Khánh rời khỏi.
Trương Chấn Lương lúc ra cửa, thấp giọng nói với Đỗ Thành:" Sư Phụ, thầy giữ gìn sức khỏe.
Vụ án đó, con cũng đang điều tra, cuối năm hai thầy trò ta gặp lại "Nói xong, anh ấn ấn vai Đỗ Thành rồi xoay người xuống lầu.
Tiễn khách xong, Đỗ Thành đóng cửa, chầm chậm đi tới phòng khách, nhìn đồ tết trên nền nhà, cười cười.
" Đón tết.
"ông lẩm bẩm một mình" Đúng rồi, tết lại về.
"
Ông cầm một chiếc túi to, mở ra xem, là sườn đã được cắt thành miếng, trong lòng đột nhiên muốn làm một bữa cơm đàng hoàng.
Đỗ Thành đi thẳng tới nhà bếp, lúc đi qua chiếc tủ đứng, ông dừng bước, nhìn vào khung hình đó, nói lớn:" Hì, chúng ta, đón tết thôi! "
Đối với người Trung Quốc mà nói, trong tất cả các ngày lễ, quan trọng nhất vẫn là tết.
Dù hương vị tết ngày càng nhạt, nhưng trong dịp tết tới thăm người thân và bạn bè là việc không thể thiếu.
Nhưng đối với những người không có người thân để thăm, không có bạn bè để hỏi mà nói, tết chỉ là một trong vô số những ngày cô đơn, ngày cô đơn nhất mà thôi.
31/1, âm lịch là 30 tết, trừ tịch.
Sau 28 tháng chạp, Lạc Oánh bắt đầu được nghỉ.
Từ hôm đó, cô dùng phương thức rõ ràng hoặc là ám thị để cảnh báo cha cô: Không được ra ngoài nhiều lần.
Lạc Thiếu Hoa rất phiền não, lại khổ vì không cách nào giải thích với cô, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Người vui nhất là Kim Phụng, dù đi lại không tiện, nhưng ngày tết thế này cũng nên để bà lo liệu vậy.
Sau đó, Kim Phụng mỗi ngày ghi ra những gì cần để Lạc Oánh đi mua, Lạc Thiếu Hoa làm tài xế.
Ông rất không tình nguyện, nhưng lại loáng thoáng có cảm giác nhẹ nhõm.
Đối với việc theo dõi lặp đi lặp lại mỗi ngày mà nói, việc mua sắm lại đơn giản nhẹ nhàng hơn nhiều.
Trong lòng Lạc Thiếu Hoa hiểu rõ, bản thân chỉ là cố gắng gượng mà thôi, cứ cho là dùng tới lực lượng chức năng để giám sát một người trong thời gian dài cũng là việc hết sức khó khăn, càng huống hồ bây giờ ông chỉ là một lão dân thường.
Sự kiên trì của ông, phần lớn xuất phát từ nỗi sợ hãi của bản thân đối với Lâm Quốc Đông và tương lai không biết thế nào.
Nhưng lúc trong lòng ông cảm thấy mệt mỏi, có một giọng nói vang lên trong đầu ngày một lớn:" Có lẽ hắn đã sửa đổi? Nhìn hắn, hoàn toàn giống một ông lão ôn thuận.
"
Đặc biệt là ngày thứ 3 sau khi Lâm Quốc Đông mua máy tính, hắn ta lắp mạng trong nhà, từ đó tựa hồ không ra khỏi nhà, ngoài lúc đi mua đồ hoặc tập thể dục ra, mỗi ngày đều ở nhà lên mạng.
Lạc Thiếu Hoa dùng ống nhòm nhìn thấy hắn ngồi trước máy tính dáng vẻ rất tập trung, phản ứng đầu tiên là nổi giận: Tên khốn này, hắn dựa vào đâu mà hưởng thụ sự tiện lợi công nghệ kỹ thuật mang đến chứ, dựa vào đâu mà sống như người bình thường, dựa vào đâu mà chỉ trong thời gian ngắn có thể san bằng khoảng cách của hai mấy năm nay?
Phản ứng thứ 2 lại thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đang cố gắng hòa nhập với cuộc sống mới, hắn đang cố gắng cảm nhận sự tốt đẹp của thế giới này, hắn đang tìm hiểu lại những sai lầm từng mắc phải.
Hắn không muốn bị cướp đoạt lần nữa, hắn không muốn chết.
Vậy thì, quái thú sẽ ngủ say không tỉnh?
Lạc Thiếu Hoa quyết định cho mình nghỉ phép vài ngày, cũng thầm thuyết phục mình có thể nghỉ phép.
Đêm giao thừa.
Hơn 4h chiều, gia đình Lạc Thiếu Hoa bắt đầu ăn cơm tất niên.
Cái gọi là" một nhà "là đã bị thiếu mất một người.
Trời vừa sáng Hướng Xuân Huy đã tới đón Hướng Dương về nhà cha mẹ đón năm mới.
Điều này khiến Lạc Oánh rất không vui, rõ ràng không uống được, mà vẫn uống với Lạc Thiếu Hoa cả nửa cân rượu trắng.
Kết quả, chưa ăn xong bữa cơm, Lạc Oánh đã nôn tới bất tỉnh nhân sự.
Lạc Thiếu Hoa vừa mắng con rể trước thật quá đáng, vừa giúp Lạc Oánh dọn dẹp, để cô nghỉ ngơi.
Bữa cơm tất niên đang yên đang lành lại thành ra thế này, Lạc Thiếu Hoa trong lòng vô cùng bực bội.
Ngược lại Kim Phụng bất động thanh sắc, trên mặt từ đầu đến cuối đều mang theo nụ cười điềm tĩnh.
Vừa tới 8h tối, bà ngồi trước tivi xem tiết mục liên hoan đón năm mới, thi thoảng còn cười thành tiếng.
Lạc Thiếu Hoa biết tâm tư của bà, cũng biết Kim Phụng đang dùng năng lực lớn nhất của người phụ nữ để cố duy trì sự bình yên và vui vẻ cho cả nhà trong đêm giao thừa.
Việc duy nhất ông có thể làm, chính là ở bên bà, chăm chú xem tivi.
Nhưng dù là ca múa hay là tấu hài, tiểu phẩm, đều không thể khiến lòng ông trầm tĩnh thật sự.
Vỏ đậu phộng được bóc xong ném vào thùng rác, Lạc Thiếu Hoa cầm nửa miếng vỏ đậu phộng, sững sờ nhìn Thẩm Đằng đang vướng mắc" đỡ hay không đỡ.
"
Kim Phụng đã cười tới ngặt nghẽo, nhìn sang người bạn đời đang trầm mặc bên cạnh, nụ cười dần cứng lại.
Bà đẩy bao thuốc lá và bật lửa tới, thấp giọng nói:" Đi hút điếu thuốc đi.
"
Lạc Thiếu Hoa nhất thời chưa kịp phản ứng, lúc tỉnh thần lại, trong lòng nửa áy náy nửa cảm kích.
Tới sân thượng, trước mắt là ánh đèn của muôn nhà rực rỡ như dãy ngân hà.
Đêm nay là buổi tối náo nhiệt nhất trong năm, cũng là giống với thế giới con người nhất.
Lạc Thiếu Hoa châm một điếu thuốc, lặng lẽ nhìn làn khói xanh đang hòa vào làn khói nồng đậm ngoài cửa sổ.
Ông có cảm giác thỏa mãn và lười biếng kỳ lạ, dường như bản thân trở thành quân vương trong trời đất.
Mình còn sống, có thể cảm nhận được máu đang chảy trong cơ thể.
Mình có một gia đình hoàn chỉnh.
Tuy người bạn đời sức khỏe không tốt, nhưng mỗi sáng đều có thể sờ thấy bàn tay ấm áp của bà.
Tuy con gái ly hôn, nhưng không bị gục ngã vì hôn nhân thất bại.
Cháu ngoại đáng yêu có chút nghịch ngợm, đang lớn lên từng ngày.
Mình không cô đơn sống trong căn nhà trống trải.
Không đón năm mới một mình.
Không hết lần này tới lần khác làm mới trang web, nuốt xuống đồ ăn đơn giản.
Không chịu cảnh không người chúc phúc, cũng không có được chúc phúc của người khác.
Lạc Thiếu Hoa dập đầu thuốc, trong đầu hiện lên một dấu chấm hỏi ngày càng rõ nét.
Hắn, đang làm gì?
Ngụy Huỳnh cầm di động, gửi một tin nhắn chúc tết cho Nhạc Tiêu Tuệ.
Bên dưới ảnh đại diện của cô, chính là lão Kỉ.
Một tin nhắn ông gửi cách đây bảy ngày.
Nghe nói, hôm nay viện dưỡng lão tổ chức cơm tất niên cho những cụ già ở trong viện, lúc chuông năm mới của âm lịch vang lên, còn có bánh chẻo để ăn.
Nhưng với tính cách của lão Kỉ, tuyệt đối sẽ không tham gia hoạt động náo nhiệt kiểu này.
Ông vào lúc này, hơn nửa phần là một mình ngồi trong phòng, từ từ ăn bữa cơm tất niên do tự tay mình nấu.
Nghĩ tới đây, Ngụy Huỳnh cảm thấy có chút khó chịu.
Trên bàn bày đầy đồ ăn vặt, trái cây và thức uống, khiến anh loáng thoáng sinh ra một tia bất an.
Vừa qua 11h, cha