Sáu giờ chiều! Thế là Tùng đã đi hơn bốn tiếng chưa về. Cảnh hoàng hôn chiều nay thật đẹp, thật huy hoàng với muôn vàn màu sắc nhưng đối với bà mẹ đang đợi con mình trở lại thì màu đỏ rực rỡ của đám mây tựa như những ngọn lửa đốt nóng thêm sự nóng nảy trong lòng bà và vẻ yên tĩnh của buổi chiều tà như ngầm chứa một định mệnh tàn ác, báo hiệu sự chia ly. Ôi! Đối với bà Bảo thì giờ này con gái bà trở lại là tất cả!
Ba bóng người quen thuộc xuất hiện từ đằng xa làm mọi người trong lâu đài đều hướng mắt nhìn, lòng tràn đầy hy vọng. Đúng rồi! Thu Dung, Tùng và cả Vũ Thành nữa, đã trở về như những người từ cõi chết. Bà Bảo mừng rỡ, chạy lại ôm lấy Thu Dung, dòng lệ sung sướng khi cô gái kêu lên, giọng vô cùng xúc động:
- Mẹ!
- Con gái yêu quý của mẹ! Thật là may mắn cho mẹ!
Câu nói của bà Bảo trong lúc vui mừng thốt ra như không trọn nghĩa nhưng giọng nói của bà chứa đựng nhiều ý nghĩa nhất trên thế gian này. Lát sau, bà toan quay sang cảm ơn nhà thám tử thì chàng đã vào nhà với nét mặt hân hoan. Đây là lúc dứt khoát mọi vụ rắc rối.
Chủ nhân chợt cất tiếng với vẻ giận dữ:
- Cậu Thành, hôm qua cậu nói kế hoạch gì đó mà bây giờ thủ phạm đâu sao tôi không thấy? Hắn đã trốn mất rồi phải không?
Vũ Thành đáp, giọng bình tĩnh:
- Ông nóng tính quá. Chúng ta còn nhiều thì giờ để thảo luận.
- Thảo luận gì nữa, cậu đã lợi dụng lòng tin cậy của tôi để nói dối.
- Thưa ông, nói dối thì có. Tôi công nhận điều ấy nhưng tôi chỉ nói dối ông khi bảo Vinh là thủ phạm án mạng còn kế hoạch của tôi là sự thật và đã thành công mỹ mãn.
Chủ nhân có vẻ ngơ ngác, Vũ Thành nhìn Tùng nói tiếp:
- Thủ phạm vụ giết người chính là Tùng! Chính anh ta tự thú nhận tội lỗi.
Mọi người đều kinh ngạc. Đây là một chuyện bất ngờ, lạ lùng nhất từ xưa đến nay. Trong khi ấy, Tùng ngửng đầu lên:
- Phải. Chính tôi đã giết ông Hòa.
Nét mặt chủ nhân chợt tái lại. Không thốt một lời, ông ta rút súng. Khẩu súng của Vũ Thành đưa cho ông ta khi phát giác vụ án mạng - chĩa thẳng về phía Tùng và bóp cò liền sau đó, không chút do dự. Thu Dung ôm mặt, không dám nhìn cảnh tượng hãi hùng ấy nhưng nàng chỉ nghe một tiếng “cách” khô khan thay thế cho tiếng cho tiếng nổ chát chúa thường lệ. Khẩu súng không có đạn!
Vũ Thành quay sang chủ nhân:
- Tôi đã đề phòng mọi bất trắc nên mạn phép đưa cho ông khẩu súng hết đạn. Mong ông tha lỗi cho.
Ông Bảo chợt buông súng, gieo người xuống chiếc ghế và ý định sát nhân cũng tan biến đâu mất. Một nỗi buồn, xúc động man mác xâm chiếm tâm hồn nhưng kèm theo một cái gì may mắn nhất vì ông biết mình đã không trở thành kẻ sát nhân. Tiếng của bà Bảo vang lên:
- Cậu Tùng, từ trước đến nay tôi thấy cậu là người thông minh, dễ mến lại hiền lành nữa mà không hiểu soa cậu có thể giết người như thế. Hay là có một ẩn tình nào khác?
Tùng đáp nhẹ nhàng:
- Thưa bà, ẩn tình thì có nhưng dù sao thì tôi đã trở thành kẻ sát nhân dẫu với lý do tự vệ chăng nữa vẫn là kẻ sát nhân. Đó là chuyện quá khứ và hiện tại không còn phép màu nào thay đổi được tình thế. Mai kia, tôi sẽ vào tù để đền tội.
Đến đây, Tùng nói với nhà thám tử:
- Anh Thành, giờ này tôi vẫn coi anh là người bạn tốt dẫu chính anh đã bắt tôi về tội giết người. Tôi chỉ còn một thắc mắc là tại sao anh biết tôi là thủ phạm?
Vũ Thành đáp:
- Trước hết, tôi thành thật khen anh là người có mưu trí và anh sẽ thành công nếu may mắn hơn một chút. Sự khám phá của tôi không phải trong một vài giây phút mà có. Tôi góp nhặt từng chi tiết nhỏ, ráp nối, liên lạc chúng với nhau, và phải vất vả lắm mớ tìm ra sự thật. Bây giờ, tôi sẽ trình bày một vài yếu tố như sau:
Thứ nhất, khi anh chặt bàn tay ông Hòa để gây thắc mắc, nghi ngờ trong vụ án mạng thì việc đó có một sơ hở. Khi tôi đoán được mục đích cũng nhận thấy bàn tay bị chặt trùng hợp với lời cháu Khang trước đó. Sự trùng hợp ấy tôi tin là không phải ngẫu nhiên và như vậy tố cáo thủ phạm đã nghe được lời hăm dọa của cháu Khang tức thủ phạm phải là người ở trong lâu đài này.
Sau đó, tôi khám phá vụ xô xát trước khi chết qua các dấu tích còn sót lại trên người ông Hòa nên đoán thêm thủ phạm là đàn ông. Như thế, tôi đã biết được yếu tố: thủ phạm là một người đàn ông trong lâu đài nghĩa là hoặc anh hoặc ông Bảo. Giữa hai người, tôi phân vân rất nhiều và phải đợi những chi tiết về sau mới chắc chắn.
Yếu tố thứ hai tôi tìm được bắt nguồn từ vụ anh giả bộ bị kẻ bí mật dùng đinh đóng chặt nắp quan tài, nhốt anh trong đó. Mới đầu tôi tưởng bóng đen trong đêm đã làm việc ấy nhưng về sau, tôi gặp được bóng và hắn chính là Nguyễn Lâm, người bạn thân nhất của tôi. Nguyễn Lâm xác nhận rằng anh ta không hề dùng đinh đóng nắp quan tài của anh và hơn thế nữa, Nguyễn Lâm còn cho biết trong đêm đó, anh ta thấy Thu Dung đi về phía nhà sau. Biết được đến đây, tôi vô cùng thắc mắc nhưng về sau biết thêm Thu Dung là người yêu của anh thì tôi vỡ lẽ. Tôi đoán rằng chính Thu Dung và anh đã âm mưu với nhau làm việc ấy để tôi không nghi ngờ anh là thủ phạm. Tất nhiên, người vô tội thì không ai hành động như thế.
Thứ ba là trong bức thư hăm dọa trước ngày Thu Dung bị bắt cóc, tác giả bức thư tự xưng là người bí mật đêm hôm trước nhưng tôi biết bóng người là Nguyễn Lâm và anh ấy không biết bức thư nào cả thì đoán rằng chính anh ngụy tạo ra để che mắt tôi.
Với những khám phá ấy, khi Thu Dung bị “bắt cóc” thì tôi hiểu được rằng đó chỉ là một mưu kế giúp anh cùng Thu Dung trốn khỏi lâu đài này. Nói thế nghĩa là Thu Dung không hề bị bắt cóc mà tự ý đi khỏi lâu đài, còn bức thư là để giúp anh ra khỏi nơi đây với số tiền nửa triệu, và sau đấy hai người sẽ nắm tay nhau về một phương trời xa lạ. Biết thế, tôi mới giả bộ bằng lòng theo điều kiện trong thư rồi ngấm ngầm theo dõi để bắt quả tang khi anh đến gặp Thu Dung tại chỗ hẹn và bắt cả hai về đây.
Thế là một phần những bí mật đã được đem ra ánh sáng. Tùng nói, giọng buồn rầu:
- Anh Thành, anh là người rất thông minh. Tôi hoàn toàn thua cuộc, bị anh cho vào tròng vẫn không hay.
- Chưa hẳn thế. Tôi gặp nhiều may mắn vì nếu Nguyễn Lâm không tới đây thì chắc kẻ thua cuộc là tôi. Nhưng Tùng này, tôi có chung một thắc mắc với bà Bảo đây. Khi chọn anh làm phụ tá, lúc ấy tôi chưa hề nghi ngờ và thấy anh là người tốt, hiền lành can đảm. Tại sao...
Tùng ngắt lời:
- Bây giờ tôi có nói cũng chẳng ai tin và sẽ cho tôi tự bào chữa tội ác của mình. Thật ra, tôi giết ông Hòa là vì bắt buộc phải tự vệ.
Đúng lúc ấy, tiếng còi xe cảnh sát vang lên inh ỏi. Vũ Thành nhìn ra ngoài, nhận ra ngay bóng dáng quen thuộc của Nguyễn Lâm và mấy người cảnh sát mặc sắc phục. “Họ đến thật đúng lúc, khỏi mất công mình gọi điện thoại nữa”, Vũ Thành vừa nghĩ thế thì Nguyễn Lâm bước vào, sắc mặt vui vẻ, bắt tay nhà thám tử rồi hỏi:
- Tên Vinh đâu?
- Anh cứ yên chí. Tôi đã nhốt hắn dưới một căn hầm bí mật chứa nữ trang châu báu ở gian nhà kho.
- Căn hầm bí mật chứa nữ trang, châu báu?... A, tôi hiểu rồi. Thế anh đã tóm ra thủ phạm vụ án mạng chưa?
- Rồi. Anh ta đứng kia, tên là Tùng.
Vừa nói Vũ Thành vừa chỉ vào Tùng. Nguyễn Lâm bèn tiến về phía Tùng, nói:
- Tôi mừng cho anh là người may mắn.
- May mắn? Này, ông đừng bông đùa, chế riễu tôi kiểu đó. Hãy coi chừng.
Nguyễn Lâm đáp giọng nghiêm trang:
- Không phải như vậy, anh đừng hiểu lầm. Tôi nói thế vì anh là KẺ SÁT NHÂN VÔ TỘI.
- Vô tội?
Mọi người đều ngạc nhiên khi nghe nói. Thật vậy, từ trước đến nay, có kẻ sát nhân nào vô tội đâu? Tiếng của Nguyễn Lâm vang lên, giải thích:
- Sau khi sưu tra, lấy dấu tay người chết, tôi biết hắn chính là Tướng Cướp Hải Long. Hải Long đã bị Tổng Nha Cảnh Sát truy nã từ lâu và treo giải thưởng 1.000.000 đồng cho bất cứ ai bắt sống hay giết được hắn. Và như thế, anh Tùng là kẻ có công chứ không phải có tội.
Tùng thấy mình vừa tỉnh khỏi một cơn ác mộng hãi hùng. Anh mỉm cười sung sướng và thấy mình hạnh phúc hơn bao giờ hết. Anh là kẻ sát nhân nhưng là kẻ sát nhân vô tội.
- Tùng, anh hãy kể lại chuyện nguyên do khiến anh giết được Tướng cướp Hải Long.
Bốn chữ “Tướng cướp Hải Long” làm Tùng mỉm cười lần nữa. Anh bắt đầu thuật lại:
- Đêm ấy, vào khoảng hơn 3 giờ sáng và trời đang mưa to, tôi sực nhớ mấy bao bột mì còn để ngoài sân, chắc là bị ướt nên nên xuống nhà sau, lấy mấy bao bột mì cất vào trong nhà. Lúc đó, dưới ánh sáng mù mờ của đêm tối, tôi chợt bắt gặp ông Hòa đang loay hoay xếp đặt mấy cái bàn ghế cũ trong góc nhà. Và ông Hòa quay lại nhìn tôi có vẻ giận dữ. Ông ta lên án rằng tôi đã biết điều bí mật của ông ta nên tôi phải chết. Thế rồi, ông Hòa xông lại và cuộc xô xát diễn ra rất kịch liệt. Tôi lỡ tay, tặng cho ông ta một cú atémi vào gáy khiến ông ta chết ngay tại chỗ. Vụ án mạng xảy ra ngoài ý muốn của tôi. Đến bây giờ tôi mới biết đó là Tướng cướp Hải Long. Tôi xin hoàn lại cái nhẫn của ông ta mà tôi đã lấy khi tính trốn đi.
Tùng kể xong, mọi người nhìn nhau với sự hài lòng. Vũ Thành bật cười:
- Vậy mà tôi cứ đinh ninh ông Hòa là nhân viên mật vụ vì bắt gặp cái thẻ cũ trong va-ly ông ta. Chắc đó là thẻ giả nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao Hải Long lại muốn trốn khỏi lâu đài trong đêm đó.
Nguyễn Lâm giải thích:
- Thật ra nếu không có anh Tùng thì cảnh sát cũng sắp tìm ra tông tích Hải Long. Chính hắn cũng biết điều ấy nên mới thu xếp hành lý, định lấy đi số nữ trang, châu báu nhưng bị anh Tùng bắt gặp nên câu chuyện mới xảy ra như ngày nay. Còn tên Vinh chỉ là đàn em Hải Long, đến đây thấy chúa đảng của mình đã chết và nghi ngờ Hải Long còn cất giấu một gia tài lớn quanh quẩn đâu đây nên mới kiếm cớ ở lại để tìm gia tài ấy.
Ngừng một chút, Nguyễn Lâm nói:
- Mọi việc kể như đều êm đẹp, thôi mời tất cả về ty cảnh sát lấy lời khai chính thức, có thể bị rắc rối về thủ tục mất vài ngày nhưng tôi cam đoan sẽ không có gì đáng tiếc xảy ra.
Mọi người vui vẻ ra xe. Những ánh nắng cuối cùng đã tắt ở cuối chân trời báo hiệu một ngày lại sắp tàn.