Kẻ Phụng Sự Thầm Lặng

Chương 19

Docsach24.com

ốn giờ 49 phút chiều thứ bảy

Ánh sáng dọc bờ biển nước Pháp in dấu trong màn đêm trước mũi chiếc phà từ Portsmouth đi Le Havre. Người đàn ông ngồi gần cửa sổ quan sát ở tầng trên liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Vẫn còn 30 phút của chuyến đi 5 tiếng đồng hồ. Hắn ra hiệu cho cô phục vụ rồi bằng một cử chỉ của bàn tay, gọi thêm một chai Carlsberg nữa – chai thứ tư trong chuyến đi. Một lúc sau, cô gái mang đến rồi đặt bia trên bàn một cách gợi tình. Cô có mái tóc vàng trắng và một cái khuyên ở môi dưới. Bảng tên của cô có dòng chữ Christine. Người đàn ông nhìn thẳng vào cô theo cách mà những người ngoại đạo nhìn phụ nữ, và hắn ta cho phép đôi mắt mình lướt qua bầu ngực của cô.

“Anh tên gì?”, cô hỏi.

“Thomas”, hắn ta trả lời.

Đó không phải là tên thật. Cái tên này mượn của người khác, giống như việc hắn mượn bằng lái xe và hộ chiếu Anh. Chỉ có giọng Yorkshire của hắn ta là thật. Hắn ta là một chàng trai sinh ra và lớn lên ở Yorkshire.

“Có thể tôi sai, Thomas, nhưng tôi nghĩ anh có người ngưỡng mộ”.

“Ồ thật sao? Ai thế?”.

Cô phục vụ liếc qua phía bên kia của căn phòng. Ngồi một mình ở chiếc bàn gần cửa sổ đối diện là một phụ nữ hơi nhỏ bé độ tuổi khoảng hơn hai mươi tuổi với mái tóc đen ngắn và đôi mắt đen thật dữ dội. Cô mặc quần jeans bó sát và cái áo thun bó sát vừa vặn thêu dòng chữ OUI.

“Cô ấy nhìn anh từ khi phà rời Portsmouth đấy”, cô phục vụ nói. “Cô ấy không thể rời mắt khỏi anh, thật đấy”.

“Không phải kiểu người tôi thích đâu”.

“Thế anh thích kiểu gì”.

Hắn nhớ lại những lời giám sát đã nói trong buổi tổng kết. Cho dù làm gì, đừng bao giờ ngồi một mình trông như là tên khủng bố. Phải bắt chuyện. Mua đồ uống cho một ai đó. Ve vãn một cô gái nếu có thể.

“Tôi thích những cô gái tên Christien phục vụ đồ uống trên những chiếc phà xuyên eo biển”.

“Đừng nói thế mà”.

Cô ta mỉm cười. Hắn cảm thấy bụng của mình đang quặn lên vì cảm xúc mãnh liệt.

“Khi nào anh về Anh?”, cô hỏi.

“Mai, buổi trưa”.

“Thật trùng hợp. Tôi sẽ về cùng tàu đấy. Hy vọng gặp anh lúc đó nhé”.

“Hy vọng thế”.

Cô phục vụ bước đến quầy bar. Người đàn ông có giọng nói Yorkshire nâng bia lên môi rồi trước khi uống, cầu xin Allah tha thứ. Hắn ta đã cạo râu lần đầu từ thời thiếu niên và nhuộm tóc đen của mình thành vàng óng để trông giống dân châu Âu bản xứ hơn. Hắn đã ăn xúc xích thịt heo trong một quán cà phê bên đường ở Anh và nói chuyện với nhiều phụ nữ không dùng mạng che mặt. Tuy nhiên, hắn không tìm cách xin xá tội vì đã tham gia vào vụ bắt cóc một phụ nữ Mỹ. Cha hắn phục vụ chính quyền của dân Thập tự chinh – một chính quyền đàn áp Hồi giáo khắp thế giới, một chính quyền ủng hộ Israel trong khi người Palestine chịu đau khổ, một chính quyền ủng hộ một kẻ du côn bội giáo giống như Hosni Mubarak – kẻ đã trở nên giàu có trong khi người Ai Cập lún sâu hơn vào sự nghèo khó và thất vọng khi mỗi ngày trôi qua. Người phụ nữ Mỹ như một công cụ được sử dụng để giải thoát cho Sheikh Abdullah khỏi nhà tù của quân Thập tự chinh. Đó là một đứa con gái ngoại đạo có thể đưa ra chợ bán, và nếu cần có thể bị giết không chút thương tiếc mà không sợ sự trừng phạt của Allah.

Một giọng nói vang lên trên loa phóng thanh của tàu. Đó là giọng thuyền trưởng thông báo cho hành khách rằng phà sắp đến đất liền. Người đàn ông trong bar đã uống bia xong, hắn đi xuống cầu thang đến boong đỗ xe. Chiếc bán tải LDV Maxus màu bạc đỗ ở hàng giữa, cách đuôi phà ba dãy. Hắn mở cửa sau rồi nhìn vào khoang chứa hàng hoá tối om. Bên trong có mấy chục chiếc thùng gỗ lớn mang nhãn hiệu một loại sứ bằng xương của một nhà sản xuất ở Yorkshire. Lô hàng này có giấy tờ đầy đủ, định đưa ra một cửa hiệu riêng ở thành phố Strasbourg của Pháp – một cửa hàng tình cờ được sở hữu bởi nột người Ai Cập có liên hệ chặt chẽ với tổ chức Thanh kiếm Allah. Nhiều thùng đã bị cảnh sát Anh ở bến phà Portsmouth mở với nổ lực xác định chỗ ở của người phụ nữ Mỹ bị mất tích. Cuộc tìm kiếm không phát hiện được gì ngoài đồ sứ có xuất xứ từ Yorkshire.

Người đàn ông đóng cửa sau, sau đó đi vòng qua cửa tài xế và leo lên phía sau tay lái. Cô gái có mái tóc đen trong quầy bar đã ngồi trong ghế hành khách, chiếc áo thun ôm bó sát người được khoác ngoài bằng chiếc áo khoác bằng da dày cộm.

“Hình như anh thích ve vãn con nhỏ ngoại đạo đó”, “Cô ấy nhất định sẽ nhớ anh”, cô gái nói.

“Thực ra, cô ấy sẽ nhớ cả hai chúng ta”. Hắn ta cười. Đó chính là điều hắn ta muốn.

Năm phút sau, chiếc phà từ từ đỗ lại cảng Le Havre. Người đàn ông mái tóc vàng trắng và giọng nói vùng Yorkshire cho xe leo lên đất Pháp hướng về Rennes.