hững thứ cô yêu cầu đã nằm trên chiếc giường bên cạnh: cồn isprogyl, gạc bông, găng tay cao su, gắp, kìm mỏ kim, dao thẳng, thuốc codein và cephalin, miếng lót khử trùng 4x4, băng keo y tế, hai nẹp gỗ 45cm, hai cuộn băng, hai lít nước đóng chai. Cô chìa bàn tay bị trói cho người cô gọi là Cain. Hắn lắc đầu.
“Tôi không làm việc được khi tay bị trói”.
Hắn ngập ngừng rồi tháo còng.
“Những thuốc anh tiêm cho tôi sau khi bắt cóc tôi có còn nữa không?”.
Hắn lại ngập ngừng rồi gật đầu lưỡng lự.
“Tôi cần chúng. Nếu không bạn anh sẽ đau lắm”.
Hắn đi bộ đến chiếc xe bán tải, một lúc sau quay lại với một ống tiêm gói trong bao nhựa và một lọ nhỏ đựng chất lỏng trong. Elizabeth nhìn nhãn. Thảo nào cô đã bị hoang tưởng dữ dội khi bị tiêm thứ thuốc ấy. Những chuyên gia gây mê hầu như không bao giờ dùng Ketamine mà không dùng thuốc giảm đau như valium. Những tên ngốc này đã tiêm cho cô với liều cao mà không màng đến tác dụng phụ.
Cô nạp đủ một liều, 250 miligram, rồi tiêm vào bắp tay của người đàn ông bị thương. Khi hắn từ từ hôn mê, cô bẻ kim rồi vứt vào cái túi nilông đề tên cửa hàng thuốc nơi tên Cain đã mua y cụ. Tên và địa chỉ cửa hàng được viết trên túi bằng chữ xanh, Elizabeth nhận ra khu làng này, nó nằm trên bờ biển Norfolk, đông bắc Luân Đôn.
Cô rút chiếc chăn ra và chỉnh đèn để ánh sáng chiếu thẳng vào vết thương. Đầu đạn nằm trong những mảnh xương vụn. Cô mở chai cồn rửa vết thương đổ nhiều cồn thẳng vào, rồi lau sạch mủ và những thứ nhiễm trùng khác bằng miếng gạc bông. Khi vết thương đã đủ sạch, cô vô trùng cho cây dao thẳng, dùng nó tách những chất hoại tử dọc theo các gờ. Sau đó cô vô trùng cho cái gắp và mất 20 phút để cẩn thận lấy đi những mảnh vụn của xương vỡ và dây chằng của bộ phận bao xung quanh. Cuối cùng, cô vô trùng kìm, mũi kim và cẩn thận đưa vào vết thương. Một lúc sau đầu đạn được rút ra, nó bị bóp méo do va chạm với xương đầu gối, nhưng còn nguyên.
Cô đưa viên đạn cho Cain như một món quà kỷ niệm rồi chuẩn bị cho công đoạn cuối cùng: rửa sạch và băng bó. Đầu tiên cọ rửa vết thương hoàn toàn bằng nươc vô trùng, sau đó phủ lên vết thương bằng miếng lót vô trùng 4x4. Cuối cùng, cô đặt hai nẹp gỗ dọc mỗi bên chân dưới từ đầu gối đến mắt cá rồi buộc nẹp chặt bằng những vòng dây băng. Khi làm xong, cô đặt cái chân lên một cái gối rồi nhìn Cain.
“Khi anh ấy tỉnh dây, hãy cho uống hai viên cephalin. Sau đó cứ 4 giờ cho anh ấy uống một viên. Phải giữ cho chân nâng cao lên. Nếu được thì tôi sẽ khám cho anh ấy hai tiếng một lần. Nếu không, tôi cho anh tối đa 72 tiếng, sau đó cần đưa anh ta đến bệnh viện”.
Cô chìa tay ra. Cain tra còng dẫn cô xuống tầng dưới tới buồng giam. Khi nằm trên giường, cô cảm thấy gần như say vì vui sướng. Cuộc giải phẫu đơn giản, những mệnh lệnh gãy gọn: cô đã điều khiển, dù chỉ là vài phút ngắn ngủi. Rồi cô tìm cách giải mã một thông tin có giá trị. Cô vẫn còn ở Anh, vẫn nằm trong tầm ngắm của cảnh sát và các cơ quan tình báo Anh.
Cô nhắm mắt cố ngủ nhưng một tiếng sau cô bị đánh thức vì có người gõ cửa. Tờ giấy viết. Chúng tôi có quà cho cô, hãy nằm trên giường. Cô làm như yêu cầu và theo dõi khi Cain và Abel bước vào phòng. Chúng sử dụng băng keo dán miệng cô lại rồi trùm vải che đầu cô. Cô chống cự cho đến khi bị chúng tiêm thuốc.