Kẻ lạ mặt không thả tôi ra trong bóng tối ngột ngạt, chỉ vuốt ve lưng tôi trong một cố gắng làm những đốt xương sống cứng ngắc của tôi thả lỏng ra.
“Trời ơi, tôi xin lỗi,” răng tôi va vào nhau lập cập khi tôi nói. “Tôi ngh-nghĩ anh là bạn trai tôi.”
Anh ta rầu rĩ đáp lại. “Ngay lúc này, anh mong đến tuyệt vọng anh là anh ta đấy.” Ttay anh ta đưa dần lên nơi da thịt trần của gáy tôi và xoa bóp với áp lực nhẹ nhàng, làm thư giãn đến từng bắp cơ tí xíu nơi đó. “Anh có nên bật đèn lên không?”
“Không!” Tôi níu lấy anh ta.
Anh ta vẫn giữ vẻ mặt tươi tỉnh. Một nụ cười thêm âm sắc vào giọng anh ta khi anh ta hỏi, “Em có ngại cho anh biết tên không?”
“Tất nhiên và chắc chắn là không. Không tên tuổi gì hết.”
“Được rôi, cô chủ.” Anh ta đỡ tôi xuống khỏi cái bàn, giữ tôi đứng vững bằng hai tay anh ta. Tim tôi đập hoang dại. “Tôi chưa bao giờ làm một việc gì giống thế này trước đây. Tôi__tôi cảm thấy có lẽ nên ngất đi hay gào lên hay gì gì đó__”
“Anh thích em đừng làm những thứ đó hơn.”
“Tôi thực sự không muốn ai biết về việc này. Tôi mong rằng tôi đã không biết về nó. Tôi mong__”
“Em nói nhanh khi bị kích động,” anh ta nói vẻ quan sát.
“Tôi nói nhanh mọi lúc. Và tôi không bị kích động. Tôi bị hoảng hốt. Tôi mong rằng tôi đã không làm thế này, Tôi cảm thấy ngu ngốc giống như một trong những trang màn hình báo lỗi khi anh dùng máy tính ấy.”
“Lỗi Bốn-Không-Bốn ấy à?” (Error 404: The page can not be found)
“Vâng. Đây chính xác là lỗi nghiêm trọng Bốn-Không-Bốn.”
Anh ta thốt ra một âm thanh thích thú. “Ổn rồi,” anh ta nói, dễ dàng kéo tôi gần hơn. Sự gần gũi của cơ thể anh ta quá xoa dịu đến nỗi tôi không thể đẩy người rời khỏi anh ta. Và giọng anh ta quá dịu dàng đủ để ngăn một bầy gia súc khỏi chạy tán loạn.
“Mọi việc ổn rồi. Có tổn hại gì đâu nào.”
“Anh sẽ không nói với ai chứ?”
“Tất nhiên là không rồi. Nếu Nick biết được, anh ta sẽ đá đít anh mất.”
Tôi gật đầu, mặc dù vậy ý nghĩ Nick đá đít anh chàng này thật buồn cười. Thậm chí qua làn vài áo Tuxedo của anh ta tôi vẫn có thể cảm thấy những đường nét của một cơ thể quá rắn chắc và cường tráng đến nỗi nó có vẻ như khó có thể bị tổn thương. Một ý nghĩ trong đầu tôi loé lên, tôi nhớ ra cái gã ở lều đón khách, và mắt tôi mở to trong bóng tối. “Ồ.’
“Cái gì vậy?” Anh ta cúi đầu xuống thấp hơn, và hơi thở nóng bỏng của anh ta làm tóc tôi bay bay quệt vào thái dương. “Tôi nhìn thấy anh đứng phía sau lều. Anh là anh chàng có cặp mắt xanh, đúng không?”
Anh ta sững người “Còn em là cô phù dâu mặc váy xanh lục.” Một tiếng cười trầm trầm, giễu cợt thoát ra khỏi miệng anh ta, âm thanh quá ngon lành đến nỗi mỗi sợi lông trên cơ thể tôi dựng đứng lên. “Cứt thật. Em là anh em nhà Travis, đúng không?”
“Tôi chả thừa nhận gì hết đâu đấy.” Tôi cố gắng tách rời tâm trạng ngượng ngùng và thích thú bên trong mạch máu tôi. Miệng anh ta quá gần. Tôi muốn thêm nhiều hơn những nụ hôn nóng bỏng đó. Tôi cảm thấy tồi tệ về điều đó. Nhưng hương mặt trời ấm áp của anh ta…anh ta có mùi vị tuyệt hơn bất cứ người nào mà tôi từng gặp. “Được rồi,” tôi nói lưỡng lự, “Quên điều tôi nói về việc trao đổi tên đi. Anh là ai vậy nào?”
“Với em, em yêu ạ…anh là Phiền Phức.”
Chúng tôi cùng đứng yên và im lặng, mắc vào nhau trong một cái ôm nửa vời như là mọi giây phút bị cấm đoán đã tạo thành từng mắt xích trong sợi xích quấn quanh chúng tôi. Cái phần đầy trách nhiệm của tâm trí tôi thúc giục tôi đẩy mình ra khỏi anh ta càng nhanh càng tốt. Nhưng mặc dù vậy tôi vẫn không thể cử động, tê liệt bởi cảm giác rằng một điều gì đó tốt hơn bình thường đang xảy đến. Thậm chí với mọi tiếng động bên ngoài hầm rượu, hàng trăm người đang quanh quẩn gần đó, tôi vẫn cảm thấy như tôi đang ở một nơi nào xa xôi, hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.
Một tay anh nâng lên mặt tôi, những ngón tay thám hiểm đưòng cong của má tôi. Mù quáng, tôi đưa tay chạm vào phía sau của những ngón tay anh, tìm kiếm cái vòng kim loại mảnh dẻ trên ngón tay anh.
“Chưa,” anh thì thầm, “Chưa vợ.”
Đầu ngón tay út của anh tìm thấy vành tai tôi và tinh tế lần theo. Tôi bắt gặp mình đang rơi vào tình trạng thụ động lạ lẫm nhưng dễ chịu. Mình không thể làm thế này, tôi nghĩ, thậm chí ngay cả khi anh kéo tôi vào gần hơn, bàn tay anh ấn hông tôi áp vào hông anh. Đầu tôi cảm thấy nặng nề, ngửa ra sau khi anh rúc vào nơi mềm mại dưới hàm tôi. Tôi vẫn luôn nghĩ tôi khá giỏi trong việc cưỡng lại cám dỗ. Nhưng đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy sức lôi cuốn của ham muốn thực sự, và tôi chẳng có cách gì để điều khiển nó.
“Anh là bạn của chú rể à,” tôi cố gắng hỏi, “hay là bạn cô dâu?”
Tôi cảm thấy anh ta cười trên da tôi. “Anh sẽ không nói là được cả hai bên ưa chuộng đâu nhé.”
“Trời đất. Có phải anh tham dự tiệc cưới mà không có thiếp mời không vậy?”
“Em yêu, một nửa số người ở đây không có thiếp mời dự cưới đâu đấy.” Anh ta lần theo những sợi dây giữ váy tôi trên vai, và bụng tôi thót lại thích thú.
“Anh kinh doanh dầu lửa à? Hay là trang trại?”
“Dầu lửa,” anh ta nói. “Tại sao em hỏi thế?”
“Vóc dáng anh như của công nhân giàn khoan ấy.”
Một tiếng cười rung lên trong ngực anh. “Anh đã phải chất xếp đường ống khoan,” anh chấp nhận. Hơi thở của anh ta dịu dàng và nóng bỏng phả vào tóc tôi. “Vậy…em đã bao giờ hẹn hò với một kẻ lao động chân tay chưa? Anh cá là chưa. Một cô nàng nhà giàu như em…em chỉ quan hệ với những người cùng tầng lớp với em thôi, phải không?”
“Anh đang mặc một bộ tuxedo rất đẹp đối với một người lao động chân tay đấy nhé,” tôi phản công. “Armani à?”
“Thậm chí công nhân giàn khoan thỉnh thoảng cũng phải ăn diện đôi chút chứ.” Anh vòng cả hai tay kẹp hai bên mạng sườn tôi, nhẹ nhàng giữ vào cạnh bàn. “Cái này là để làm gì?”
Tôi hơi ngửa ra để duy trì cái khoảng cách nhỏ nhưng rất quan trọng giữa hai cơ thể chúng tôi. “Bàn thử này á?”
“Ừ."
“Nó dùng để mở thùng và rót rượu. Chúng tôi giữ những đồ dùng mở rưọu ở trong ngăn kéo. Cả khăn trắng xếp ở trên cùng, để anh có thể đánh giá mầu của vang.”
“Anh chưa từng tham dự một buổi thử rượu bao giờ. Em làm nó thế nào vậy?”
Tôi nhìn chăm chú vào đường nét bao quanh đầu anh, lúc này chỉ nhìn thấy mờ mờ trong bóng tối dày đặc. “Anh cầm cái ly ở chân, và anh để mũi ngay phía trên miệng ly và ngửi mùi thơm.”
“Trong trường hợp của anh, cái mũi có tầm quan trọng đáng kể đấy.”
Tôi không thể kháng cự lại đựoc việc phải chạm vào anh lúc đó, những ngón tay tôi lén lút đưa lên chạm vào mặt anh, thăm dò đưòng nét quyết đoán của mũi anh. Tôi chạm vào chỗ gồ lên trên sống mũi. “Làm sao anh bị gãy mũi thế?” Tôi hỏi với giọng gần như câm lặng. “Đấy là một câu chuyện anh chỉ có thể kể khi anh uống gì đó mạnh hơn rượu vang.”
“Ồ.” Tôi giật tay ra. “Tôi xin lỗi.”
“Đừng xin lỗi. Một ngày nào đó anh sẽ không phiền kể cho em nghe đâu.”
Gan lì, tôi lái câu chuyện về chủ đề trước đó. “Khi anh nhấp một ngụm vang, anh phải giữ lại trong miệng một lúc. Có một chỗ phía sau miệng anh anh dẫn thẳng tới cơ quan cảm thụ mùi vị trong hốc mũi anh. Nó được gọi là ngửi rượu.”
‘Rất hay.” Anh ta ngừng lại. “Vậy sau khi em nếm và ngửi vang, em nhổ vào trong bô phải không?”
“Tôi thích nuốt vào hơn là nhổ ra.”
Khi phát hiện ra nghĩa kép của ngôn từ, tôi đỏ mặt tía tai đến nỗi tôi chắc chắn rằng anh ta cũng có thể nhìn thấy trong bóng tối. “Cảm ơn vì lời chỉ dẫn.”
“Có gì đâu. Chúng ta nên đi bây giờ thôi. Anh ra trước đi.”
“Được rồi.’
Nhưng cả hai chúng tôi đều không cử động.
Và rồi hai bàn tay anh tìm đến hông tôi, lướt nhẹ lên trên, một cục chai trên ngón tay anh ta mắc vào làn vải mong manh của váy tôi. Tôi nhận thức được từng sự thay đổi trong cơ thể đầy sức mạnh của anh ta, những cử động khó thấy của các khớp xương và cơ bắp nặng nề. Âm thanh hơi thở của anh ta thật kích thích. Đôi bàn tay dài, đã từng trải qua những công việc nặng nhọc của anh ta không dừng lại cho đến khi anh ôm ấp khuôn mặt tôi với một sự dịu dàng làm cuống họng tôi thắt lại. Miệng anh tìm tới miệng tôi, đầy êm dịu nóng bỏng và ngọt ngào. Nhưng cùng tất cả sự dịu dàng của nụ hôn, vẫn có một cái gì đó thô bạo trong đó đến nỗi lúc anh dứt ra, thần kinh tôi nhức nhối vì thích thú và cứ thế mãi đến không chịu nổi. Một tiếng thút thít bật ra từ cổ họng tôi, âm thanh đó làm tôi phát ngượng, nhưng chẳng có cách nào kiềm chế được nó. Chẳng có gì được kiềm chế.
Tôi đưa tay lên giữ lấy cổ tay to lớn của anh ta, gần như bám lấy để không bị ngã. Đầu gối tôi đau nhói. Tôi chưa bao giờ từng cảm thấy cái gì quá dễ làm tôi bùng nổ như vậy, hay âm ỉ như vậy. Thế giới thu nhỏ lại chỉ trong căn hầm thử rượu nhỏ xíu này, hai cơ thể cùng nhau trong bóng tôi, sự nhức nhối của ham muốn với một người nào đó mà tôi chưa bao giờ có. Anh ta di miệng tới tai tôi, và tôi cảm nhận hơi nóng ẩm ướt trong hơi thở của anh, và tôi dựa vào anh trong sự ngạc nhiên đến sững sờ.
“Nghe này, bé yêu,” anh ta thì thầm. “Anh mới chỉ cảm thấy hai lần trong đời khi một điều gì đó quá tuyệt đến với anh tới nỗi anh cóc thèm quan tâm đến hậu quả.” Đôi môi anh trượt lên trán tôi, mũi tôi, làn mi run rẩy của tôi. “Ra nói với Nick là em cảm thấy không khoẻ, và chuồn luôn với anh đi. Ngay bây giờ. Đêm nay là đêm trăng rằm đấy. Chúng ta sẽ đi đâu đó và tìm một thảm cỏ mềm, và cùng uống chung một chai champagne. Và anh sẽ lái xe đưa em tới Galveston để nhìn mặt trời mọc trên vịnh.”
Tôi sững sờ. Đàn ông chưa bao giờ đề nghị với tôi những việc đó. Và tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc bị quyến rũ đến điên cuồng như vậy. “Em không thể. Thế thật điên.’
Đôi môi anh chiếm giữ môi tôi bằng một cái hôn cắn nựng dịu dàng. “Có thể không thế mới là điên.”
Tôi vặn vẹo ngưòi và giật ra khỏi anh cho đến khi tôi tìm được một khoảng cách an toàn giữa hai chúng tôi. “Tôi có bạn trai rồi,” tôi nói run rẩy. “Tôi không biết tại sao tôi chỉ vừa…Tôi không biết tại sao tôi lại để xảy ra việc này. Tôi xin lỗi.”
“Đừng xin lỗi. Ít nhất, đừng xin lỗi vì thế.” Bước chân anh tiến lại gần hơn, và tôi bồn chồn. “Cái em thật sự cần xin lỗi,” anh tiếp tục, “là cho đến hết đời mình, tôi sẽ phải tránh xa hầm rượu để khỏi nghĩ về em.’
“Tại sao?” tôi ngượng ngùng hỏi thiểu não. “Chả lẽ hôn tôi chán đến thế sao?”
Một lời thì thầm quỷ quái. “Không, em yêu. Nó quá tuyệt.” Và anh ta bỏ đi trước, trong lúc tôi tả tơi dựa vào bàn để giữ thăng bằng.
Tôi quay trở lại chốn náo nhiệt rồi lén lút leo lên cầu thang chính dẫn tới dãy phòng ngủ trên tầng hai. Liberty đang chờ tôi trên căn phòng Gage vẫn ở từ hồi còn nhỏ. Tôi đã trốn vào trong này hàng ngàn lần, thèm muốn sự quan tâm của một người luôn có vẻ có thời gian dành cho tôi. Tôi chắc phải là một nỗi phiền phức lớn, cứ nói chuyện huyên thuyên trong lúc anh làm bài tập, ấn mấy thứ đồ chơi hỏng của tôi vào tay anh để bắt anh sửa. Nhưng Gage khoan dung với những trò đó và, như tôi vẫn còn nhớ, với một lòng kiên nhẫn đáng nể.
Tôi còn nhớ có lần tôi vào khoảng tuổi Carrington bây giờ, có thể còn nhỏ hơn một chút, khi Jack và Joe ném con búp bê yêu quý nhất của tôi ra ngoài cửa sổ và Gage đã cứu nó. Tôi đã vào phòng Jack, một đống lộn xộn đồ chơi, sách vở và quần áo bẩn vứt bừa bãi, và tôi nhìn thấy anh ấy cùng anh Joe quỳ bên cửa sổ mở rộng.
“Các anh làm gì thế?” tôi hỏi, cả gan tới gần hơn. Hai cái đầu tóc đen quay lại cùng một lúc.
“Cút ngay khỏi đây, Haven.” Jack ra lệnh.
“Bố nói các anh phải cho em chơi cùng.”
“Tí nữa. Cút ra ngay.”
“Các anh đang cầm cái gì đấy hả?” tôi tới gần hơn, tim tôi ngừng đập khi tôi nhìn thấy cái gì đó trong tay bọn họ, bị treo ngược lên bằng một sợi dây. “Đó là…đó là Bootsie hả?”
“Bọn tao chỉ mượn nó thôi?" Joe nói, bàn tay anh ấy bận bịu với sợi dây và một cái gì đó bằng nhựa.
“Các anh không thể!” Tôi cảm thấy sợ hãi vì cảm giác hoàn toàn bất lực, sự oán hận vì bị mất mát. “Các anh không hỏi em. Trả lại cho em đây! Trả lại__” Giọng tôi vỡ vụn thành một tiếng gào khi tôi nhìn thấy Bootsie lủng lẳng phía ngoài cửa sổ, thân hình trần trụi màu hồng của nó bị chằng buộc vào một thứ đồ kỳ cục gồm dây và dây thừng và kẹp giấy. Cô búp bê thân thiết của tôi được trưng dụng vào làm nhiệm vụ của một lính dù. “Đưưưưưừng!’
“Làm cái quái gì mà kinh thế,” Jack nói bằng giọng chán nản. “Nó chỉ là một mẩu nhựa thôi.” Và, nỗi đau khổ của tôi lại càng lớn khi anh ấy nhìn tôi đầy ý nghĩa và thả rơi cô búp bê.
Bootsie rơi xuống như một cục đá. Tôi cũng không thể đau buồn hơn nếu các anh ấy thả một đứa trẻ thật sự qua cửa sổ. Tiếng khóc thét xé toạc cổ họng tôi khi tôi lao ra khỏi phòng và chạy sầm sầm xuống cầu thang. Và tôi vẫn tiếp tục khóc thét khi tôi chạy ra ngoài tới hông nhà, không thèm để ý tới những tiếng gọi của cha mẹ tôi, người giúp việc, hay người làm vườn. Bootsie đã ngã xuống và bị lọt thỏm vào giữa một bụi cây thuỷ lạp khổng lồ. Cái duy nhất nhìn thấy được là cái dù nhàu nhĩ mắc vào cành trên cùng, còn cô búp bê của tôi bị treo giữa những lá cây xanh và hoa trắng nên không nhìn thấy được. Vì tôi quá thấp nhỏ để có thể với tới cành cây, tôi chỉ có thể đứng đó mà khóc, trong lúc mặt trời oi nồng Texasnung nóng tôi như được chùm trong chăn len dày cộp.
Bị báo động bởi tiếng huyên náo, Gage đã tới và lục soát bụi cây cho đến khi anh tìm thấy Bootsie. Anh đã phủi sạch những lớp phấn bụi của lá cây thuỷ lạp và ôm tôi vào vòng tay cho đến khi những giọt nước mắt của tôi thấm đẫm áo T-shirt của anh.
“Em yêu anh hơn bất cứ ai khác,” tôi đã thì thầm với anh.
“Anh cũng yêu em,” Gage thì thầm lại, và tôi có thể cảm nhận anh mỉm cười trong tóc tôi. “hơn bất cứ ai khác.”
Khi tôi bước vào phòng Gage lúc này, tôi nhìn thấy Liberty ngồi trên giường với cả đống sa lụa óng ánh, giày chị vứt tung trên sàn, tấm voan của chị lững lờ trải trên đệm. Trông có vẻ như không thể tưởng tượng rằng chị ấy lại có thể căng thẳng một chút nào hơn chị ấy đã từng như thế lúc trước. Nhưng chị ấy nhìn khá hơn trong khung cảnh này, sinh động và mờ nhạt. Chị ấy là người lai Mehico với nước da mịn như bơ và cặp mắt xanh to, và một thân hình nhắc bạn nghĩ tới một từ lỗi thời “thắt đáy lưng ong.” Chị ấy rất hay ngượng. Cẩn trọng. Bạn có cảm giác rằng mọi việc đến với chị ấy không dễ dàng, rằng chị ấy quen làm công việc nặng nhọc.
Liberty làm một vẻ mặt hài hước khi nhìn thấy tôi. “Người cứu hộ của chị. Em sẽ phải giúp chị thoát ra khỏi cái váy này__nó có đến hàng nghìn cái nút ấy và tất cả chúng đều ở sau lưng.”
“Không sao.” Tôi ngồi xuống bên chị trên giường, và chị quay lưng lại để tôi dễ làm. Tôi cảm thấy khó xử, vật lộn với cảm giác căng thẳng không thể nói ra, và dù chị có đối xử với tôi dễ thương hơn nữa thì cũng không làm mất đi được cảm giác đó.
Tôi cố nghĩ ra điều gì đó hoà nhã để nói với chị. “Em nghĩ hôm nay là ngày tuyệt vời nhất trong đời Gage. Chị đã mang lại cho anh ấy hạnh phúc thật sự.”
“Anh ấy cũng mang lại hạnh phúc cho chị,” Liberrty nói. “Còn hơn cả hạnh phúc nữa. Anh ấy là người đàn ông tuyệt vời nhất, là người ….” Chị ngừng nói và hơi nhún vai , như không thể diễn tả của chị bằng lời được.
“Bọn em không phải là gia đình dễ chịu nhất để mà làm dâu đâu. Toàn những người có cá tính mạnh mẽ.”
“Chị yêu người nhà Travis,” chị nói không do dự. “Tất cả nhà. Chị luôn muốn có một gia đình lớn. Sau khi mẹ chị mất đi thì chỉ có mỗi chị và Carrington thôi.”
Tôi chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa về việc cả hai chúng tôi đều mất mẹ khi chúng tôi còn ở tuổi thiếu niên. Ngoại từ việc đó đáng sợ hơn với Liberty , vì chị không có ông bố giàu có, không có gia đình, không có ngôi nhà to đẹp và cuộc sống đầy đủ, nhàn hạ. Và chị đã tự mình nuôi nấng em gái nhỏ của chị, những điều này thì tôi phải công nhận.
“Mẹ chị mất vì bệnh à?” Tôi hỏi. Chị lắc đầu. “Bị tai nạn ô tô.”
Tôi bước lại tủ phòng để quần áo và mang xuống bộ đồ tây màu trắng treo đằng sau cánh cửa. Tôi mang nó lại cho Liberty, chị đang vặn vẹo để chui ra khỏi chiếc váy cưới. Chị là một giấc mơ của những đường cong lộng lẫy được bao bọc trong lớp ren trắng, cái bụng bầu tròn căng của chị lớn hơn tôi nghĩ.
Liberty mặc vào chiếc quần trắng và chiếc áo cộc tay cùng màu, cùng với đôi giày thấp màu be. Tiến lại phía bàn trang điểm, chị nghiêng người sát hơn vào gương và lau đi những vết chì kẻ mắt bị nhoè bằng một cái khăn giấy. “Tốt rồi,” chị nói “Thế này là ổn hết mức rồi đấy.”
“Chị nhìn xinh lắm,” tôi nói
“Mệt mỏi thì có.”
“Theo kiểu xinh đẹp,”
Chị quay đầu lại nhìn qua vai với một nụ cười sáng rỡ. “Son môi của em bị trôi hết rồi kìa, Haven.” Chị kéo tôi đến trước gương bên cạnh chị. “Nick bắt gặp em trong xó xỉnh nào phải không?” Chị đưa cho tôi một ống gì đó sáng lấp lánh. Cảm ơn Trời, trước khi tôi phải trả lời, thì có tiếng gõ cửa.
Liberty đi tới mở, và Carrington bước vào, cùng với Bác tôi, Gretchen.
Bác Gretchen, chị gái và là người thân thiết duy nhất của bố tôi, dễ dàng trở thành người họ hàng được yêu quý nhất của tôi về bên nội. Bác chưa bao giờ thanh lịch như mẹ tôi. Gretchen sinh ra ở nông thôn và cứng cỏi như bất kỳ người phụ nữ khai hoang nào đã từng vượt qua sông Red River trên con đường Cherokee Trace. Ngay từ hồi đó, những người phụ nữTexas đã học được cách chăm sóc bản thân vì người đàn ông của họ luôn không ở đó khi họ cần. Sang thời hiện đại thì cũng chẳng thay đổi bao nhiêu, hoàn toàn là ý chí sắt thép bên dưới lớp son phấn Mary Kay hào nhoáng.(Cherokee Trace: con đường mòn lịch sử nối Đông và Đông Bắc Texas, những người da đỏ Cherokee đã khai mở con đường này năm khoảng đầu thế kỷ 19)
Bác Gretchen đáng lẽ phải nên có dáng vẻ bi kịch mới đúng. Bác đã đính hôn 3 lần, và mất luôn cả ba vị hôn phu, người đầu tiên trong Chiến tranh Triều tiên, người thứ hai trong một tai nạn xe hơi, và người thứ ba thì bị một cơn đau tim bất ngờ. Mỗi lần Bác Gretchen đều phải chịu đựng sự mất mát, đau buồn, và rồi thì chấp nhận số phận. Bác nói bác sẽ không bao giờ dính dáng tới việc cưới xin nữa__Rõ ràng rằng Bác không còn ý định cần có một người chồng.
Nhưng Bác Gretchen tìm thấy được rất nhiều niềm vui trong cuộc sống. Bác mặc đồ màu san hô và màu đỏ chói loá, và luôn tô son hợp với màu quần áo, và đeo đủ thứ đồ trang sức ở bất cứ nơi nào đeo được.
Bất cứ lần nào Bác Gretchen ở chơi nhà tôi một tuần hay hơn thế, thì đó luôn là một khoảng thời gian không dễ chịu cho mẹ tôi. Đặt hai người phụ nữ có ý chí mạnh mẽ trong cùng một ngôi nhà giống như đặt hai đoàn tàu hoả trên cùng một đường ray và ngồi chờ tai hoạ xảy đến. Mẹ muốn giới hạn các cuộc viếng thăm của Bác Gretchen, nhưng bà không dám. Một trong những lần tôi nghe lỏm bố mẹ tôi nói chuyện, tôi đã nghe bố nói rõ rằng với mẹ khi bà phàn nàn về bà chị hay xọc mũi vào việc người khác: Anh không quan tâm nếu chị ấy có làm lộn tùng phèo cả nhà này lên. Chị ấy đã cứu đời anh.
Khi bố còn là một cậu nhóc bé bỏng, bố của ông, Ông nội tôi ấy, đã bỏ gia đình đi để tìm cuộc sống tốt đẹp hơn, ông nói với mọi người rằng vợ ông là người phụ nữ vô dụng nhất từng sống trên đời, và còn điên loạn nữa
Và trong khi ông có thể chu cấp cho một bà điên thì chẳng có gì tồi tệ hơn khi cưới phải một phụ nữ vô dụng kém cỏi. Ông biến mất khỏi Conroe, nơi họ đã sống, và không ai còn nghe tin tức gì về ông nữa.
Một ai đó có thể hy vọng rằng việc ra đi của Ông nội đã cho Bà nội động cơ để suy nghĩ, và có thể thôi thúc để tình trạng bà trở nên khá hơn. Thay vì vậy, Bà nội lại hành động theo cách khác. Bà đánh đập hai đứa con mình, Gretchen và Churchill , mỗi khi bà bị chọc tức. Và hình như mọi thứ đều chọc tức bà. Bà dùng đồ dùng làm bếp, dụng cụ làm vườn, bất cứ cái gì bà có thể nắm trong tay, và bà đánh đập lũ trẻ đến sống dở chết dở.
Trở lại thời đó, mọi người có vẻ dễ dung thứ cho những hành động như thế, vậy nên không ai can thiệp vào những việc được xem như chuyện riêng của gia đình. Gretchen biết mình và cậu em chắc chắn sẽ không sống nổi nếu bà không đưa cả hai ra khỏi đó.
Bà tiết kiệm tiền bằng cách làm thêm việc giặt giũ và khâu vá, và chỉ ngay sau ngày sinh nhật lần thứ mười sáu của bà, bà đánh thức Churchill ngay giữa đêm , gói ghém quần áo trong một cái valy bằng giấy bồi, và hai chị em đi bộ xuống cuối phố, nơi bạn trai bà chờ họ trong xe anh ta. Anh bạn trai đã dưa họ đi bốn mươi dặm từ Conroe tới Houston và thả họ ở đó với lơi hứa sẽ sớm trở lại. Một hành động anh ta đã không bao giờ làm. Thế cũng ổn với Gretchen__ bà cũng không mong anh ta làm vậy. Bà đã tự nuôi mình và Churchill bằng một công việc ở công ty điện thoại. Bà nội không bao giờ tìm thấy họ, và việc bà có tìm hay không còn phải nghi ngờ.
Nhiều năm sau khi họ cho rằng Bà nội đã quá già để làm tổn hại đến họ, Gretchen đã thuê người tìm kiếm bà. Họ phát hiện ra bà đang sống nhếch nhác bẩn thỉu với hàng đống rác và chuột bọ trong nhà. Gretchen và Churchill đã đưa bà vào sống trong một nhà dưỡng lão, nơi bà hạnh phúc được bắt nạt những người ở cùng và nhân viên phục vụ trong mười năm trước khi bà qua đời. Churchill không bao giờ tới thăm bà, nhưng Gretchen thì thường xuyên. Bác đưa Bà nội tới cửa hàng Luby gần đó, có khi còn tới Beall để mua thêm áo ngủ mới, và thả bà về nhà dưỡng lão lại.
“Bà có dễ thương với Bác không khi Bác đưa bà đi chơi?” Một lần tôi đã hỏi Bác Gretchen.
Câu hỏi làm Bác mỉm cười. “Không, cháu yêu ạ. Bà không biết dễ thưong là như thế nào. Bất cứ cháu làm điều gì cho bà, bà đều cảm thấy như bà có quyền và xứng đáng được hơn thế.”
“Vậy à, thế tại sao bác lại chăm sóc và tới thăm Bà, sau những điều bà đã làm? Cháu thì cháu sẽ để bà thối rữa ra.”
“Ừ thì…” Gretchen bĩu môi vẻ suy nghĩ. “Bác cho rằng Bà không thể ngăn được mình làm thế. Bà đã suy sụp khi bác tìm thấy Bà.”
Mấy năm vừa rồi có vẻ như Gretchen bắt đầu phải chịu dấu ấn của thời gian. Bác trở nên hay quên, hay càu nhàu, cáu kỉnh. Bác cử động cứ như các khớp xương không được chằng nối với nhau chặt chẽ như chúng đã từng như vậy lúc trước. Những tĩnh mạch xanh xanh nổi nhằng nhịt dưới làn da trong mờ giống như bức phác hoạ bản đồ chưa được tẩy hết. Bác đã tới sống cùng chúng tôi từ khi Mẹ qua đời, điều đó làm Bố vui lòng vì ông cũng muốn để mắt đến bác.
Đưa Carrington về nhà có vẻ như đã trao cho Gretchen một cơ hội thấy mình được cần đến nhiều. Không ai có thể nghi ngờ rằng cả hai người họ đều thích nhau.
Mặc màu hồng và tím sẫm, mái tóc vàng nhạt màu của cô bé được chải cao như đuôi ngựa với một cái nơ bướm lấp lánh, Carrington là hình ảnh của một cô bé chín-tuổi sành điệu. Cô bé đang cầm một bó hoa cô dâu, giống hệt nhưng nhỏ hơn bó hoa cô dâu được làm cho Liberty ném ngược lại cho cô gái may mắn phía sau chị. “Em sắp ném bó hoa này,” Carrington thông báo. “Liberty không thể ném khoảng cách gần giỏi bằng em được. Gretchen bước tới, tươi cười. “Cháu là cô dâu xinh nhất mà bác từng thấy,” bác nói, ôm Liberty. “Cháu sẽ mặc gì sau lễ cưới thế?”
“Đây là bộ đồ cháu mặc sau lễ cưới,” Liberty đáp lại
“Cháu mặc quần à?”
“Gretchen, Đây là một bộ Escada đấy bác ơi,” tôi nói. “Rất sành điệu đấy.”
“Cháu cần thêm đồ trang sức nữa,” Gretchen bảo Liberty.”Bộ này quá đơn giản.”
“Cháu không có nhiều đồ trang sức,” Liberty nói, mỉm cười.
“Chị có một cái nhẫn kim cương to như quả đấm cửa ấy rồi còn gì,” tôi nhắc. “Khởi đầu như thế là khá đấy.” Tôi cười toe khi Liberty nhăn mặt ngượng ngùng vì cái nhẫn đính hôn mà chị nghĩ là quá bự. Lẽ tự nhiên, anh trai tôi, Jack, đã làm sự ngượng ngùng không thoải mái của chị tồi tệ hơn bằng cách đặt tên cho viên kim cương là “đá cưng.”
“Cháu cần một cái vòng đeo tay,” Gretchen nói dứt khoát, chìa ra một thứ gì đó đựng trong một túi nhung nhỏ. “Cầm cái này đi, Liberty. Một cái gì đó kêu leng reng để mọi người biết cháu đang ở quanh.”
Liberty cẩn thận mở cái túi nhung, và tim tôi thắt lại khi thấy nó là cái gì: cái vòng cầu may bằng vàng Gretchen đã đeo từ lâu lắm rồi, được mắc thêm những cái bùa may mắn từ tất cả những nơi xa xôi mà bác đã đi trong suốt cuộc đời.
Bác đã hứa cho tôi khi tôi mới năm tuổi.
Tôi nhớ chính xác ngày đó__bác đã mang cho tôi một bồ đồ chơi trẻ con là các loại dụng cụ làm việc với một cái thắt lưng da với những cái móc và túi. Chúng thực sự là những dụng cụ làm việc bao gồm một cái bàn kẹp, một cái dùi, cưa, kìm, con lắc, búa, thước, tám cái cờ lê, và một bộ đầu tuốc nơ vít của Phillip.
Ngay khi Mẹ nhìn thấy tôi đeo cái thắt lưng mắc đầy dụng cụ đó, mắt mẹ như muốn lồi khỏi tròng, và trước khi mẹ cất lời, tôi đã biết ngay mẹ sắp bảo bác Gretchen lấy lại món quà. Nên tôi nắm chặt bộ dụng cụ trong tay và chạy tới với Bố, người vừa bước vào phòng khách. “Bố nhìn Bác Gretchen mang gì cho con này!”
“Thế sao, nó không tuyệt à?” bố nói, đầu tiên mỉm cười với Gretchen, rồi với mẹ tôi. Nụ cười trở nên bất động khi bố nhìn thấy nét mặt mẹ.
“Chị Gretchen,” mẹ nói quả quyết. “Em rất muốn được hỏi ý kiến trước nêu lần sao chị muốn mua quà cho con gái em. Em không có kế hoạch nuôi dạy một công nhân xây dựng.”
Gót chân tôi đã ngừng chảy nhót. “Con không trả lại đâu.”
“Đừng có hỗn với mẹ,” Bố nói.
“Vì Chúa,” Gretchen kêu lên. “chúng chỉ là đồ chơi thôi, Ava. Haven thích làm các thứ. Chẳng có gì tội lỗi cả.”
Giọng Mẹ rung lên trong cổ. “Em là người quyết định cái gì tốt cho con gái em, Gretchen. Nếu chị biết nhiều về trẻ con đến thế, thì chị nên tự có con của mình đi.” Bà oai vệ ra khỏi phòng, lướt qua tôi và Bố, để lại sự im lặng lạnh lùng sau gót.
Gretchen thở dài, lắc đầu khi bác nhìn Bố. “Con có thể giữ lại bộ dụng cụ không?” Tôi hỏi.
Bố ném cho tôi một cái nhìn tức giận và theo gót mẹ.
Tôi chậm chạp bước tới với Gretchen, hai bàn tay tôi nắm chặt vào nhau trước bụng. Bác im lặng, nhưng tôi biết mình phải làm gì. Tôi cởi chiếc thắt lưng ra và cẩn thận xếp lại nó vào trong hộp.
“Cháu đoán là Bác nên mang cho cháu bộ đồ chơi uống trà,” tôi nói ủ rũ. “Mang nó đi đi, bác Gretchen. Đằng nào mẹ cũng không bao giờ cho cháu chơi với chúng đâu.”
Gretchen vỗ vào đầu gối Bác, và tôi bò vào lòng Bác, để được ôm ấp trong mùi hương của phấn và keo xịt tóc và nước hoa Rive Gauche. Nhìn thấy tôi thích thú cái vòng cầu may, bác tháo nó ra và cho tôi nhìn nó. Bác đã mua cho mình một cái bùa may mỗi lần bác có chuyến đi tới một nơi mới. Tôi nhìn thấy một cái tháp Eiffel nhỏ xíu, một quả dứa của Hawaii, kiện bông Memphis, một người đấu bò mặc áo choàng nhỏ xíu xoè rộng, hình trượt tuyết ở New Hampshire, và quá nhiều thứ không thể biết nguồn gốc.
“Một ngày nào đó,” Gretchen nói, “Bác sẽ cho cháu cái vòng này. Và cháu có thể tự thêm vào đó bùa may của chính mình.”
“Cháu sẽ đi nhiều nơi như Bác chứ, bác Gretchen?”
“Có thể là cháu chẳng muốn đâu. Những người như bác chỉ đi du lịch vì họ chẳng có đủ lý do để ở yên một chỗ.”
“Khi cháu lớn,” tôi nói, “Cháu sẽ không bao giờ ở yên một chỗ.”
Gretchen đã quên lời hứa đó, tôi nghĩ. Đó không phải lỗi của bác. Dạo gần đây, bác quên nhiều thứ lắm. Không sao mà, tôi tự nhủ. Bỏ qua đi. Nhưng tôi biết câu chuyện đằng sau mỗi cái bùa may. Và nó có vẻ như Gretchen đã giật lại những ký ức đó của tôi và tặng lại nó cho Liberty. Bằng cách nào đó tôi kìm lòng cố mỉm cười.
Bác tôi đã làm một cuộc trình diễn nghi lễ đeo vòng trên cổ tay Liberty. Carrington nhảy múa xung quanh họ với đầy thích thú, đòi được xem cái vòng. Nụ cười của tôi chẳng có vẻ gì là một phần của khuôn mặt tôi. Nó treo ở đó như một bức tranh treo trên tường, được giữ bằng đinh và dây thép.
“Em cho rằng em được giao làm việc gì đó với cái này,” tôi nói khẽ, nhặt cái khăn voan từ giưòng lên vắt trên tay. “Em là thật là một người giúp việc kém cỏi, Liberty. Chị nên sa thải em thôi.”
Chị ném cho tôi một cái liếc nhanh. Mặc dù cái mặt nạ vui vẻ của tôi, chị đã nhìn thấy gì đó làm cho chị ấy trông bồn chồn.
Khi tất cả chúng rời khỏi phòng, Carrington và Gretchen đi trước và Liberty kéo nhẹ tay tôi để tôi dừng lại. “Haven,’ chị thì thầm, cái vòng kêu leng reng, “Có phải em được hứa sẽ có cái vòng này một ngày nào đó không?”
“Ồ, không, không,” tôi nói ngay lập tức. “Em không phải người hâm mộ vòng cầu may. Chúng mang nhiều ý nghĩa quá.”
Chúng tôi xuống thang, trong khi Gretchen và Carrrington chờ thang máy.
Khi chúng tôi đến bậc cuối cùng, một ai đó tiến lại với những sải chân dài, thanh thản. Tôi nhìn lên và bắt gặp một cặp mắt xanh đến sững sờ. Một cái rùng mình cảnh báo lan khắp người tôi khi anh ta dừng lại cạnh cột cầu thang và dựa vào nó với một tư thế thoải mái. Mặt tôi trắng bệch như bột aspirin. Đó là anh ta, anh chàng trong hầm rượu, Ngài Công-Nhân-Mặc-Đồ-Hiệu, to lớn và gợi tình và tự mãn như một võ sỹ thượng đài. (junkyard dog: tên một giống chó lớn và cũng là biệt hiệu của một võ sỹ quyền Anh).Anh ta liếc nhanh tôi vô cảm, sự chú ý của anh ta ngay tức khắc tập trung vào Liberty.
Trước sự ngạc nhiên của tôi, Liberty nhìn anh ta chăm chú không hề sợ hãi hay tò mò, chỉ cười cam chịu. Chị dừng lại và khoanh tay trước ngực. “Một con ngựa nhỏ, để làm quà cưới à?”
Một nụ cười nở trên cái miệng rộng của anh ta. “Carrington thích nó khi bọn anh đi cưỡi ngựa.” Âm điệu của anh ta rõ ràng hơn khi ở trong hầm rượu, tan chảy như nhựa đường nấu dẻo mà bạn hầu như chỉ nghe được ở tỉnh lẻ hay bãi đậu nhà xe lưu động. “Đoán rằng em đã có mọi thứ em cần, nên anh tặng món quà nhỏ mọn đó cho em gái em.”
“Anh gọi thứ đáng giá bằng một chuồng ngựa là ‘món quà nhỏ mọn’ hả” Liberty hỏi mà không lên giọng.
“Anh sẽ lấy lại nó nếu em muốn.”
“Anh biết Carrington sẽ không bao giờ tha thứ cho bọn em. Anh đặt chồng em vào một tình huống khó xử đấy, Hardy.”
Nụ cười của anh ta trở nên hơi giễu cợt. “Em biết là anh ghét phải làm điều đó lắm.”
Hardy.
Tôi quay mặt đi và nhắm mắt yếu ớt, chờ một chút. Cứt thật. Chờ…cứt. Không chỉ vì tôi vừa hôn một ai đó không phải bạn trai tôi, mà bây giờ tôi mới phát hiện ra anh ta là kẻ thù của gia đình tôi. Kẻ thù tồi tệ nhất của anh tôi, người đã cố ý phá hỏng một hợp đồng có giá trị khổng lồ về khí đốt sinh học rất có ý nghĩa với Gage theo cả hai khía cạnh cá nhân và công việc.
Theo những hiểu biết ít ỏi của tôi, Hardy Cates đã từng có lần yêu Liberty, nhưng anh ta đã bỏ rơi chị ấy là làm chị ấy vô cùng đau khổ, và bây giờ anh ta quay lại để quấy nhiễu. Loại người như thế luôn làm vậy.Thật bẽ mặt khi nhận ra rằng anh ta không hề bị tôi cuốn hút, rằng sự gạ gẫm của anh ta trong hầm rượu đã được sắp đặt trước để bồi thêm một cú vào những người nhà Travis mà thôi. Hardy Cates muốn cả gia đình phải hổ thẹn, và anh ta không phiền sử dụng tôi để làm thế.
“Haven,” Liberty nói, “đây là một người bạn cũ của chị. Hardy Cates, đây là em chồng em, Haven Travis.”
“Chào cô Travis,” anh ta nói dịu dàng.
Tôi dốc hết sức để nhìn vào anh ta. Cặp mắt anh ta là một màu xanh miên man trái ngược đến kinh ngạc với làn da rám nắng của anh ta. Mặc dù anh ta không tỏ thái độ gì, nhưng tôi vẫn để ý thấy một nét cười rất khẽ lướt nhanh trên đuôi của cặp mắt đó. Anh ta đưa một tay ra, nhưng tôi không thể chạm vào nó. Tôi thực sự sợ việc có thể xảy ra, điều tôi có thể cảm thấy, nếu tôi chạm vào anh ta lần nữa. Mỉm cười trước sự do dự của tôi, Hardy nói với Liberty trong khi mắt anh ta vẫn khoá chặt với mắt tôi. “Em chồng em là một cô nàng xinh xẻo nhỉ, Liberty.”
“Nếu anh ở đây để cãi lộn__” chị bình tĩnh nói.
Ánh mắt anh ta chuyển sang phía chị. “Không, thưa bà. Anh chỉ muốn mang đến những lời chúc tốt đẹp nhất cho em thôi.”
Một điều gì đó mềm yếu hiện trên mặt chị, và chị đưa tay ra vỗ nhẹ vào tay anh ta. “Cảm ơn anh.”
Một giọng khác xen vào cuộc trò chuyện. “Hê , chào.” Đó là anh trai tôi, Jack, nhìn có vẻ vô tư lự. Nhưng có một tia lấp loé trong cặp mắt đen nghiêm trang của anh lặng lẽ cảnh báo có chuyện phiền hà sắp đến. “Ông Cates. Tôi nghe nói rằng ông không có tên trong danh sách khách mời. Vậy nên tôi rất tiếc phải tiễn ông về.”
Hardy nhìn anh ước lượng.
Trong sự im lặng tiếp sau đó, tôi thấy căng thẳng trong từng múi cơ, im lặng cầu nguyện rằng cuộc nói chuyện bằng nắm đấm này sẽ không xảy ra trong đám cưới của Gage. Liếc về phía Liberty, tôi thấy mặt chị nhợt ra. Tôi căm tức nghĩ Hardy Cates thật là một thằng khốn ích kỷ, đã làm đám cưới của chị thành ra thế này.
“Được rồi,” Hardy nói bằng giọng nhẹ nhàng nhưng xấc xược. “Tôi đã làm xong việc muốn làm rồi.”
“Để tôi tiễn ông ra.” Jack nói.
Liberty và tôi cùng thở phào nhẹ nhõm khi họ rời đi. “Chị hy vọng anh ấy đi trước khi Gage nhìn thấy,” Liberty nói.
“Tin em đi, Jack đảm bảo sẽ làm được việc ấy.” Bây giờ tôi đã hiểu tại sao chị đã chọn anh trai tôi thay vì kẻ bất lương đó. “Cates rõ ràng là một kẻ hám tiền,”tôi nói. “Anh ta có thể bán được cả bơ cho bò cái đấy nhỉ.”
“Hardy là ngưòi có nhiều tham vọng,” Liberty công nhận. “Nhưng anh ấy đi lên từ tay trắng. Nếu em biết những điều mà anh ấy đã phải trải qua…” Chị thở dài. “Chị cá là trong một năm thôi, anh ấy sẽ cưới một cô nàng thừa kế ở River Oaks, người mang lại điều kiện cho anh ấy trở thành người dẫn đầu.”
“Anh ta sẽ phải tốn kém nhiều cho việc đó. Những cô nàng thừa kế ở River Oaks chúng em rất đắt.”
“Trong tất cả những thứ mà anh ấy muốn,” Liberty nói, “tiền là thứ dễ kiếm nhất.”
Carrington chạy lại phía chúng tôi, cuối cùng thì nó cũng chui ra khỏi thang máy. “Lại đây,” cô bé kêu lên thích thú. “Mọi người đều ra ngoài rồi, Sắp bắn pháo hoa rồi đấy!”
Đúng là cái mình cần, tôi nghĩ. Thêm nhiều pháo hoa nữa.
Buổi sáng hôm sau khi tôi đang đóng đồ vào valy thì Nick bước vào. Chúng tôi đã sử dụng hai phòng riêng trong suốt thời gian chúng tôi ở River Oaks. Điều mà Nick nói chỉ là nguyên tắc vì không có cách nào để anh chạm vào tôi khi chúng tôi ở cùng dưới một mái nhà của cha tôi.
“Bố già rồi, và tầm vóc chỉ bằng nửa anh thôi,” tôi đã cười phá lên với Nick. “Thế anh nghĩ ông ấy sẽ làm gì, đánh anh hay gì đó à?’
“Chính cái ‘gì đó’ làm anh e ngại đấy.” Nick nói.
Ngay khi Nick vào trong phòng, tôi biết anh đã nói chuyện với bố. Sự căng thẳng vẫn còn hằn trên mặt anh. Anh rất không phải là người đầu tiên có bộ mặt như thế sau một cuộc trò chuyện chân-thành-tận-đáy-lòng với Churchill Travis.
“Em bảo anh rồi mà,” tôi nói. “Bố quá quắt lắm. Ông sẽ không chấp nhận anh dù anh đã tuyệt vời đến đâu chăng nữa.”
“Đã?” anh nhìn tôi hài hước.
“Đang.” Tôi vòng tay quanh anh và để đầu ngả trên ngực anh. “Thế bố nói gì?” tôi thì thầm.
“Cơ bản là các cung bậc khác nhau của bản nhạc ‘không xu dính túi’” Nick nhẹ đẩy đầu tôi ra và nhìn xuống tôi. “Anh đã nói với ông ấy anh sẽ vì em trước nhất, luôn luôn. Rằng anh sẽ kiếm đủ để chăm nom em. Anh nói với ông ấy anh chỉ muốn ông ấy đồng ý rằng sẽ không có xung đột giữa em và gia đình thôi.”
“Những người Travis luôn thích xung đột,” tôi nói.
Một nụ cười trên đôi mắt màu hạt dẻ của Nick, làm chúng trở nên thành cả xanh nâu và ánh vàng. Một màu ửng hồng cũng hiện lên trên má anh, dấu vết của cuộc đối đầu với ông bố bướng như lừa của tôi. Nụ cười biến mất trên mắt anh khi anh nhẹ nhàng vuốt ve tóc tôi, bàn tay anh dịu dàng ôm ấp nâng niu phía sau đầu tôi. Anh thật đẹp trai, nghiêm nghị và đầy quan tâm. “Đây có phải là điều em muốn không, Haven? Anh không thể sống mà đối diện với bản thân mình được nếu anh làm gì đó tổn thương tới em.”
Xúc cảm làm giọng tôi do dự. “Điều duy nhất sẽ làm em đau đớn là anh không còn yêu em nữa.”
“Điều đó thậm chí là không thể. Em là duy nhất, Haven. Em là duy nhất của anh, luôn luôn.” Anh cúi đầu xuống, miệng anh tìm đến tôi trong một cái hôn dài, chậm rãi như một giấc mơ. Tôi đáp lại say sưa, kiễng chân lên áp vào anh.
“Này, “ anh nói dịu dàng. “Em nói sao nếu chúng ta biến khỏi đây và làm đám cưới?”