Tôi có mặt ở nơi làm việc lúc tám-giờ-rưỡi sáng hôm sau và ngay lập tức bị vây quanh bởi Kimmie, Samantha, Phil và Rob. Tất cả họ đều tỏ vẻ vui mừng khi thấy tôi ổn, và hỏi han về trận lụt và cảm giác khi bị mắc kẹt trong thang máy, và làm cách nào tôi ra được.
“Tôi xoay xở gọi được một người bạn trước khi di động của tôi hết pin,” tôi giải thích. “Anh ấy có mặt ở đó một lúc sau và…vâng, mọi thứ đều thu xếp ổn thoả sau đó.”
“Đó có phải là Mr Cates không?” Rob hỏi tôi. “David kể với tôi.”
“Mr Cates, khách thuê nhà của chúng ta ấy à?” Kimmie hỏi, và nhoẻn cười trước cái gật đầu bẽn lẽn của tôi.
Vanessa tới cabin của tôi, nhìn có vẻ quan tâm. “Haven, em có ổn không? Kellie Reinhard đã gọi và kể cho chị chuyện gì xảy ra đêm qua.”
“Em ổn rồi,” tôi nói. “Sẵn sàng để làm việc như bình thường.” Chị ta cười. Có thể tôi là người duy nhất nhận ra vẻ hạ cố ghê lạnh trong nó. “Em là một người đáng tin cậy đấy. Mừng cho em.”
“Tiện thể,” Kimmie bảo tôi, “bọn mình nhận được cả nửa tá điện thoại sáng nay, hỏi xem cậu có phải là người phụ nữ trong thang máy không. Mình nghĩ phương tiện truyền thông địa phương muốn moi móc thông tin về gia đình Travis. Vậy nên mình chơi trò ngớ ngẩn và bảo họ theo những gì mình biết, thì không phải là cậu.”
“Cảm ơn,” tôi nói, ý thức được cái nheo mắt của Vanessa. Đã đành tôi không thích mình là một người nhà Travis, nhưng chị ta còn không thích tôi là một người nhà Travis thậm chí còn hơn cả tôi.
“Được rồi, mọi người,” Vanessa nói, “quay về làm việc được rồi đấy.” Chị ta chờ tới khi những người khác đã rời khỏi cabin của tôi trước khi thân mật nói, “Haven, tới văn phòng chị đi và chúng ta sẽ cùng uống cà phê trong lúc tổng kết lại buổi họp của em với Kellie nhé.”
“Vanessa, em xin lỗi, nhưng em không có khả năng nhớ được hết những điều đã thảo luận.”
“Chúng có lưu trong máy tính của em có phải không nhỉ?”
“Em không còn máy tính nữa,” tôi nói vẻ hối tiếc. “Nó bị chìm rồi.”
Vanessa thở dài. “Ồ, Haven. Chị mong em cẩn thận hơn với tài sản của văn phòng chứ.”
“Xin lỗi, nhưng chỉ có điều không thể nào giữ nó được. Nước dâng lên và__”
“Thế xem các ghi chép của em vậy. Em có ghi chép lại,có phải không?”
“Vâng, nhưng chúng ở trong cặp của em…và mọi thứ trong đó đều biến thành rác rồi. Em sẽ gọi Kellie và cố ghi lại nội dung buổi họp hết sức có thể, nhưng__”
“Thật lòng, Haven, em không thể xoay xở để giữ được cặp của em à?” Chị ta trao cho tôi một cái nhìn khiển trách dịu dàng. “Chả lẽ em cứ bị sợ hãi là đánh rơi mọi thứ à?”
“Vanessa,” tôi nói cẩn trọng, “Chỗ thủng trong thang máy không phải chỉ đơn thuần là một vũng nước nhỏ trên sàn.” Rõ ràng là chị ta không hiểu việc gì đã xảy ra, nhưng điều cuối cùng bạn có thể nói với chị ta là chị ta không hiểu việc gì đó.
Chị ta đảo mắt một vòng và mỉm cười như thể tôi là một đứa trẻ đang nói dối. “Với khả năng cường điệu của em, chẳng có gì khó để biết chuyện gì đã thực sự xảy ra đâu.’
“Hey.” Một giọng ấm áp, dễ chịu ngắt lời chúng tôi. Jack. Anh tới cabin, và Vanesa quay lại đối diện với anh. Những ngón tay mảnh mai của chị ta yêu kiều vén một lọn tóc nhạt màu, hoàn hảo của chị ta ra sau tai. “Xin chào, Jack.”
“Xin chào, các người đẹp.” Anh bước vào, kiểm tra tôi kỹ càng, và đưa tay ra kéo tôi vào trong lồng ngực mình bằng một cái xiết nhẹ. Tôi cứng người lại một chút. “Được rồi, anh cóc thèm quan tâm em không thích bị chạm vào,” Jack nói, vẫn ôm chặt tôi. “Em làm anh hoảng sợ xuýt chết đêm qua. Anh vừa tạt qua căn hộ của em hai phút trước, và chẳng có ai ở đó trả lời anh hết. Em đang làm cái quái gì ở đây thế hả?”
“Em làm việc ở đây,” tôi nói với một nụ cười méo xẹo.
“Không phải hôm nay. Em đang được nghỉ hôm nay.”
“Em không cần phải nghỉ đâu,” tôi phản đối, ý thức được cái nhìn sắt đá của Vanessa.
Jack cuối cùng cũng thả tôi ra. “Có, em có phải nghỉ. Thư giãn. Chợp mắt một lúc. Và chắc chắn phải gọi Gage, Joe, Bố,và Todd… tất cả mọi người đều muốn nói chuyện với em. Không ai gọi em ở nhà vì nghĩ rằng em đang ngủ.”
Tôi nhăn mặt trào phúng. “Chả lẽ em sẽ phải nhắc lại toàn bộ câu chuyện bốn lần à?”
“Anh sợ là thế đấy.”
“Jack,” Vanessa ngọt ngào xen vào. “Em không nghĩ Haven cần phải nghỉ ngày hôm nay. bọn em sẽ chăm sóc cho cô ấy. Và nó có thể giúp tâm trí cô ấy khỏi bị chấn động bởi việc bị mắc kẹt trong cái thang máy đó.”
Jack ban cho chị ta một cái nhìn ngạc nhiên. “ Không phải chỉ là vấn đề bị mắc kẹt trong một cái thang máy.” Anh nói với chị ta. “Em gái tôi đã bị sập bẫy như một con cá bị mắc trong lờ. Vừa rồi tôi đã nói chuyện với cái gã đã kéo em tôi ra khỏi đó đêm qua. Anh ta nói buồng thang máy gần như ngập đầy nước, và hoàn toàn tối đen. Và anh ta không biết có người phụ nữ nào khác sẽ bình tĩnh xử lý tình huống đó giỏi như Haven đã làm không.”
Hardy đã nói như thế về tôi sao? Tôi đã được hài lòng và tâng bốc…và tôi cũng bị mê hoặc bởi vẻ nhăn nhó thoáng qua trên nét mặt Vanessa.
“Được rồi, tất nhiên em nên nghỉ một ngày,” chị ta kêu lên, làm tôi ngạc nhiên bằng cách quàng một cánh tay quanh vai tôi. “Chị không biết rằng nó đã khủng khiếp như thế, Haven. Đáng lẽ em phải kể với chị chứ.” Chị ta xiết vai tôi trìu mến. Mùi nước hoa đắt tiền, sặc sụa của chị ta, và cảm giác cánh tay chị ta quanh người tôi, làm da tôi nổi sởn gai ốc. “Cô em đáng thương. Về nhà và nghỉ ngơi đi. Chị có thể làm gì cho em không?”
“Cảm ơn, nhưng không,” tôi nói, nhích khỏi chị ta. “Thật đấy, em ổn rồi. Và em muốn ở lại.”
Jack nhìn xuống tôi trìu mến. “Đi đi, em gái. Em được nghỉ một ngày.”
“Em có một núi việc phải làm,” tôi bảo anh.
“Anh cóc thèm quan tâm. Chúng vẫn ở đó ngày mai. Đúng không, Vanessa?”
“Phải ạ,” chị ta nói vui vẻ. “Tin em đi, em không khó khăn gì để làm thay cho Haven đâu.” Chị ta vỗ lưng tôi. “Tự chăm sóc mình cho tốt đấy, bé cưng. Gọi cho chị nếu em cần gì nhé.”
Đôi giày gót nhọn của chị ta để lại những điểm lõm tròn tròn trên thảm khi chị ta rời đi.
“Em thực sự nên ở lại,” tôi nói với Jack.
Nét mặt anh không lay chuyển. “Đến thăm Bố đi,” anh nói. “Ông muốn gặp em. Và sẽ chẳng làm đau ai trong hai người đâu nếu cả hai thử nói chuyện giống như hai người văn minh để thay đổi không khí một chút.”
Tôi thở dài nhọc nhằn và cầm ví lên. “Chắc chắn rồi. Em vẫn chưa có đủ kích thích trong hai ngày vừa qua đâu.”
Trượt hai bàn tay anh vào trong túi quần, Jack nheo nheo mắt theo dõi tôi. Giọng anh có vẻ đe doạ. “Này…Hardy đã tiến thêm được bước nào với em đêm qua không đấy?”
“Anh đang hỏi như một ông anh trai hay là một người bạn?”
Anh phải suy nghĩ về việc đó một lúc. “Bạn, anh đoán thế.’
“Được thôi.” Tôi tiếp tục bằng giọng thầm thì dịu dàng nhất có thể. “Em đã tiến một bước về phía anh ấy, và anh ấy từ chối em. Anh ấy nói anh ấy không muốn lợi dụng em.”
Jack chớp mắt. “Làm sao em biết?”
“Anh ấy thực sự độc đoán trong việc đó,” tôi nói, trở nên gắt gỏng. “Và toàn dùng thái độ ‘anh là đàn ông, anh quyết định’ để không đùa cợt với em.”
“Haven, anh ta là một người Texas. Bọn anh nói chung không thường biết tường tận sự nhạy cảm và tế nhị của bản thân đâu. Nếu em muốn tìm một anh chàng kiểu thế, hãy tự tìm cho mình một gã ngựa giống văn minh ấy. Anh nghe nói có nhiều gã kiểu đó ở Austin.”
Một nụ cười bất đắc dĩ làm giảm lòng căm phẫn của tôi. “Em không chắc anh lại biết ngựa giống văn minh là gì đấy, Jack.”
“Anh chỉ biết anh không phải là một trong số đó thôi.” Anh mỉm cười và ngồi ghé lên góc bàn của tôi. “Haven, mọi người đều biết anh chẳng yêu quý gì Hardy. Nhưng lần này anh phải công nhận: Anh ta đã làm việc đúng.”
“Sao anh lại bảo vệ anh ấy.”
Cặp mắt đen của anh lấp lánh. “Phụ nữ,” anh nói. “Bọn em phát điên khi một anh chàng tiến thêm một bước về phía em, nhưng bọn em thậm chí còn phát điên hơn khi anh ta không làm. Anh thề, không có thắng lợi gì ở đây đâu.”
Một số đàn ông là một phần trong đời con gái họ. Nhưng bố tôi không thuộc về những người đó. Có thể nếu chúng tôi dành nhiều thời gian với nhau hơn, Bố và tôi có thể tìm thấy một điểm tương đồng, nhưng ông luôn quá bận, luôn bị cuốn đi. Bố đã chuyển nhượng lại trách nhiệm nuôi dạy con gái như một đặc quyền của mẹ tôi, và cho dù bà có gọt đẽo, uốn nắn theo kiểu gì thì bà cũng không có khả năng nhét một cái chốt vuông vừa vào một cái lỗ tròn.
Mẹ càng cố gắng rèn rũa tôi thành kiểu con gái đúng đắn thì thái độ của tôi càng trở nên tồi tệ hơn. Những đồ chơi không được coi là có tính phụ nữ của tôi__súng cao su, súng lục, bộ đồ chơi cao bồi và người Da đỏ, Mũ cảnh sát mà Joe đã cho tôi__đã bị thủ tiêu hoặc cho đi. “Con không muốn những thứ ấy đâu,” bà nói khi tôi kêu ca. “Những thứ đó không thích hợp cho những cô gái nhỏ.”
Hai người chị em của mẹ tôi đều thông cảm với cảnh ngộ khốn khổ của mẹ tôi, vì rõ ràng chẳng có thể làm gì để chuyển biến tôi được. Nhưng tôi nghĩ họ đã có một chút hài lòng với tình huống đó. Mặc dù chồng của họ không có khả năng mua được cho họ một ngôi nhà lớn ở River Oaks, họ đã xoay xở để sản xuất được những cô em họ của tôi Karma, Jaci và Susan như những quý bà bé nhỏ hoàn hảo. Nhưng Mẹ tôi, người có mọi thứ bà muốn trên đời, thì lại bị sa lầy với tôi.
Tôi luôn biết rằng tôi sẽ không bao giờ đi học ở Wellesley nếu mẹ tôi vẫn còn sống. Bà là người trung thành chống lại học thuyết nam nữ bình quyền, mặc dù tôi không chắc rằng bà biết được tại sao. Có thể là do các quy tắc truyền thống rất phù hợp với bà, trong vai trò vợ của một người đàn ông giàu có. Hay có thể vì bà tin bạn không thể thay đổi trật tự thế giới, với bản chất tự nhiên của đàn ông là làm những gì ông ta muốn, và bà không phải là người thích húc đầu vào tường. Và rất nhiều phụ nữ ở thế hệ bà tin tưởng rằng đức hạnh chính là chịu đựng sự phân biệt đối xử.
Dù với lý do nào đi chăng nữa, thì mẹ và tôi chắc chắn có nhiều bất đồng. Tôi cảm thấy có tội vì sự ra đi của bà đã cho phép tôi có được những hiểu biết của riêng mình và đi học ở trường tôi muốn. Bố chẳng vui vẻ gì về việc đó, tất nhiên, nhưng ông quá kiệt sức vì đau buồn để tranh cãi về nó. Và có thể đó là một sự giải thoát cho ông khi để tôi đi xa Texas.
Tôi gọi Bố trên đường tôi đến River Oaks để chắn chắn ông có nhà. Vì xe của tôi còn ở trong garage ngập nước, nên tôi phải thuê một cái xe khác. Tôi được bà quản gia, Cecily, đón chào ở ngay cửa trước. Bà đã làm cho gia đình Travis từ khi tôi mới biết nhớ. Bà đã già ngay từ hồi tôi còn là một đứa trẻ, mặt bà nhăn nheo tới mức bạn có thể nhét một đồng xu vào giữa chúng.
Trong lúc Cecily quay trở lại bếp, tôi vào với Bố, ông đang thư giãn trong phòng sinh hoạt chung. Căn phòng được trấn thủ hai cánh bằng hai cái lò sưởi to tướng, chúng lớn đến nỗi bạn có thể đỗ một cái xe tải nhỏ trong đó. Bố tôi đang ngồi ở cuối phòng, thư giãn trên một cái sofa tiện nghi với hai chân gác lên bàn.
Bố và tôi chưa bao giờ thực sự dành thời gian cho nhau từ khi tôi ly dị. Chúng tôi chỉ nhìn thấy nhau trong những cuộc gặp mặt ngắn ngủi, với sự hiện diện của nhiều người khác. Có vẻ như chúng tôi cùng cảm giác được rằng chịu đựng một buổi trò chuyện riêng tư còn rắc rối hơn bản thân câu chuyện.
Khi tôi nhìn bố tôi, tôi nhận ra ông đã già. Tóc ông đã bạc hẳn, không còn màu ghi xám nữa, và làn da rám nắng màu xì gà của ông đã nhạt đi, chứng tỏ rằng ông đã không còn dành nhiều thời gian ở ngoài trời như trước. Và ông có thái độ trầm lặng, cái nhìn của một người đàn ông đã không còn căng thẳng và vội vã đi tìm những mục tiêu chinh phục mới.
“Chào Bố.” Tôi cúi xuống hôn lên má ông và ngồi xuống cạnh ông.
Cặp mắt sẫm của ông xét nét kiểm tra tôi cẩn thận. “Không có dấu hiệu mệt mỏi, có vẻ thế.”
“Không ạ.” Tôi cười với ông. “Cảm ơn Hardy Cates.”
“Con gọi nó phải không?”
Tôi biết sẽ dẫn tới đâu rồi. “Vâng, may mắn là con có mang di động.” Trước khi ông có thể đeo đuổi tôi với một chuỗi câu hỏi, tôi cố lái ông sang hướng khác. “Con đoán con đã có một câu chuyện hay để kể với bác sỹ tâm lý của con khi chị ấy đi nghỉ về.”
Bố cau mặt phản đối, như tôi biết ông sẽ làm. “Con sẽ đi gặp bác sỹ thần kinh à?”
“Đừng nói ‘bác sỹ thần kinh’ đi Bố. Con biết đó là từ mọi người vẫn dùng để gọi những chuyên gia y tế tâm thần, nhưng bây giờ nó có một ý nghĩa khác rồi.”
“Là gì?”
“Nó là tiếng lóng gọi một người phụ nữ giỏi trong…một hoạt động giường chiếu nhất định.”
Bố tôi lắc đầu. “Thế hệ trẻ.”
Tôi nhăn nhở cười với ông. “Con không đến đây vì thế. Con chỉ cố cập nhật thông tin cho bố thôi. Vậy nên…vâng, con sẽ đi gặp bác sỹ tâm lý, và chị ấy giúp con nhiều hơn con nghĩ.”
“Chỉ phí tiền thôi,” Bố nói, “Trả tiền cho ai đó để nghe con phàn nàn. Tất cả những gì bọn họ phải làm là bảo con biết con muốn nghe cái gì thôi mà.”
Như tôi vẫn biết, Bố chỉ mang máng hiểu về trị liệu tâm lý. “Bố chưa bao giờ nói cho con biết về bằng tâm lý học của Bố đấy nhé.”
Ông trao cho tôi một cái nhìn u ám. “Đừng có nói với mọi người con đang gặp bác sỹ tâm lý. Họ sẽ nghĩ con bị sao đó.”
“Con chẳng thấy xấu hổ gì hết khi cho ai đó biết con có khó khăn.”
“Những khó khăn duy nhất mà con gặp là những việc con tự gây ra. Như là cưới Nick Tanner khi bố bảo con đừng.”
Tôi mỉm cười rầu rĩ khi ngẫm nghĩ rằng bố tôi không bao giờ bỏ lỡ cơ hội để nói Bố-bảo-con-rồi. “Con đã công nhận rằng bố đúng về chuyện Nick rồi còn gì. Bố có thể cứ tiếp tục nhắc nhở con về chuyện đó, cũng như con có thể tiếp tục công nhận rằng con sai lầm, nhưng con không nghĩ điều đó mang lại ý nghĩa thực tế gì hết. Bên cạnh đó, bố đã sai trong cách luận giải nó.”
Mắt ông loé lên vì bực bội. “Bố đứng trên nguyên tắc của mình. Và bố sẽ làm lại việc đó.”
Tôi tự hỏi đến khi nào thì ông học được khái niệm làm bố. Có thể ông nghĩ thế là tốt cho con cái mình để có dáng vẻ quyền lực mà ông chưa bao giờ có. Sự sợ hãi rằng khi nào đó ông phải công nhận rằng mình sai, về bất cứ chuyện gì, có vẻ như quá liều với ông. Và nó có vẻ như là yếu điểm với tôi.
“Bố,” tôi do dự nói. “Con mong bố có thể ở đó với con ngay cả khi con đang mắc sai lầm. Con mong bố có thể yêu con ngay cả khi con nổi loạn với bố.”
“Điều này không liên quan gì tới tình yêu hết. Con cần phải học hỏi những hệ quả khác hơn trong cuộc đời, Haven.”
“Con đã biết điều đó rồi.” Tôi đã phải đối mặt với những hệ quả mà Bố không cần phải biết đến. Nếu chúng tôi có một mối quan hệ kiểu khác hơn, tôi đã rất yêu thích được phó thác bí mật của mình cho ông. Nhưng điều đó đòi hỏi một loại niềm tin mà phải mất nhiều năm mới gom góp đủ. “Con đã không nên vội vã lao vào hôn nhân với Nick,” tôi công nhận. “Con nên có óc suy xét tốt hơn. Nhưng con không phải là người phụ nữ duy nhất đã từng yêu nhầm.”
“Cả đời con,” bố nói chua chát, “tất cả những gì con từng muốn đều là làm ngược lại những gì mà mẹ con hay bố nói. Con khó bảo hơn cả ba anh trai con gộp lại.”
“Con chưa bao giờ muốn thế. Con chỉ muốn sự chú ý của Bố thôi. Con đã làm mọi chuyện chỉ để có một chút thời gian của Bố.”
“Con đã là một phụ nữ trưởng thành rồi, Haven Marie. Dù cho con có gì hay không có gì khi con là một đứa bé, con cũng cần phải khắc phục nó.”
“Con đang khắc phục được nó,” tôi nói. “với hy vọng bố sẽ thay đổi khác với bố đã từng trước đây. Con mong Bố sẽ làm như thế cho con, và rồi có lẽ cả hai chúng ta có thể không còn phải thất vọng về nhau nữa. Từ bây giờ trở đi, con sẽ cố gắng để có những chọn lựa tốt hơn. Nhưng nếu đó có nghĩa là làm những việc vô bổ, thì nó sẽ là như vậy. Bố không cần phải yêu con. Đằng nào thì con cũng vẫn yêu Bố.”
Bố không có vẻ hiểu điều đó. Ông đang mải mê tìm kiếm gì đó. “Bố muốn biết điều gì đang xảy ra giữa con và Hardy Cates. Con đang chơi bời với nó à?”
Tôi hơi mỉm cười. “Đấy là việc của con.”
“Nó có tiếng xấu,” Bố cảnh báo. “Nó sống với một tốc độ: chỉ chơi bời. Không chậm lại để kết hôn đâu.”
“Con biết,” tôi nói. “Con cũng không.”
“Bố cảnh cáo con, Haven, nó sẽ chà đạp con. Nó là một thằng khố rách thô lậu miền Tây Texas. Đừng cho bố một lý do nữa để nói ‘Bố đã bảo con rồi.’”
Tôi thở dài nhìn ông, bậc phụ huynh này luôn đoan chắc rằng ông biết tuốt hay sao ấy. “Vậy Bố hãy cho con biết…ai sẽ là người phù hợp với con. Cho con ví dụ ai đó mà bố chấp nhận được nào.”
Dựa lưng vào ghế cho thoải mái, ông gõ gõ những ngón tay to của ông trên bụng. “Con trai của George Mayfield, Fisher chẳng hạn. Nó sẽ được thừa hưởng tiền bạc một ngày nào đó. Tính cách tốt. Gia đình bề thế. Lại đẹp trai nữa.”
Tôi thất kinh. Tôi đã đi học cùng Fisher Mayfield mà. “Bố ơi, nó là một thằng nhạt thếch, tính cách lờ đờ nhất trên đời. Nó là con người có thể so sánh với nước ốc được đấy bố ạ.”
“Thế còn con trai của Sam Schuler?”
“Mike Schuler ạ? Bạn cũ của Joe hả bố?”
Bố gật đầu. “Bố nó là một trong những người xuất sắc nhất mà bố biết đấy. Sùng đạo. Chăm chỉ. Và Mike luôn có thái độ cư xử đúng mực nhất trong số những thanh niên mà bố gặp.”
“Mike đã trở thành một gã nghiện ngập rồi Bố ơi.”
Bố tôi phản đối nhìn tôi. “Nó không thể.”
“Cứ hỏi Joe mà xem nếu bố không tin con. Mike là người duy nhất chịu trách nhiệm về thu nhập hàng năm của nông dân trồng cannabis ở Colombia đấy Bố.”
Bố lắc đầu phẫn nộ. “Có chuyện gì xảy ra với thể hệ trẻ thế nhỉ?”
“Con không biết,” tôi nói. “Nhưng nếu đó là những đề cử tốt nhất của Bố…thì thằng khố rách thô lậu miền Tây Texas có vẻ khá khẩm hơn đấy chứ.”
“Nếu con bắt đầu với nó,” bố tôi nói, “con chắc chắn phải cho nó biết nó sẽ không bao giờ có tiền của bố.”
“Hardy không cần tiền,” tôi nhẹ nhõm trả lời. “Anh ấy đã có tiền của mình rồi, Bố ơi.”
“Nó sẽ muốn nữa.”
Sau khi ăn trưa với bố tôi, tôi trở về căn hộ của mình và chợp mắt một lúc. Tôi thức dậy ngẫm nghĩ lại cuộc nói chuyện của hai chúng tôi, và ủ ê suy nghĩ về sự thiếu quan tâm của ông trong bất cứ liên hệ nào cần có giữa cha và con gái. Nó làm tôi thất vọng, nhận ra rằng mình chưa bao giờ có được một chút tình yêu nào của ông đáp lại với tình yêu mà tôi sẵn sàng trao cho ông. Nên tôi gọi Todd và kể cho cậu ta nghe về buổi thăm viếng.
“Cậu đúng về vài điều,” tôi nói. “Đúng là tớ bị ám ảnh thiếu tình phụ tử thật.”
“Mọi người đều thế cả, bạn yêu ơi. Cậu không phải trường hợp đặc biệt đâu.”
Tôi khúc khích. “Có muốn qua đây là làm vài ly dưới bar không?”
“Không thể. Có hẹn tối nay rồi.”
“Với ai?”
“Một phụ nữ rất nóng bỏng,” Todd nói. “Bọn tớ đang khám phá nhau. Còn cậu sao rồi? Đóng dấu vào thoả thuận với Hardy chưa?”
“Chưa. Tớ cho rằng anh ấy sẽ gọi hôm nay, nhưng dù sao__” Tôi ngừng lại khi nghe tiếng bíp báo cuộc gọi chờ. “Có thể là anh ấy đấy. Tớ phải đi đây.”
“Chúc may mắn, bạn yêu.”
Tôi bấm chuyển sang cuộc gọi thứ hai. “Xin chào?”
“Em cảm thấy sao rồi?” Tiếng của Hardy làm kích thích mọi dây thần kinh của tôi.
“Ổn.” Giọng tôi nghe như tiếng bóng bay cọ vào nhau ken két. Tôi hắng giọng. “Anh thế nào?...Có bị rách cơ hôm qua không?”
“Không. Mọi thứ đều bình thường.”
Tôi nhắm mắt và thở ra một hơi dài khi tôi chăm chú tận hưởng sự im lặng ấm áp, mong chờ giữa hai chúng tôi.
“Vẫn điên với anh à?” Hardy hỏi.
Tôi không thể kìm được một nụ cười. “Em đoán là không.”
“Vậy em sẽ đi ăn với anh tối nay chứ?”
“Vâng.” Những ngón tay tôi túm chặt quanh điện thoại. Tôi tự hỏi tôi đang làm gì đây, tôi đang đồng ý đi ăn với Hardy Cates đấy nhé. Gia đình tôi chắc sẽ ngất mất. “Em thích ăn sớm,” tôi bảo anh.
“Anh cũng thế.”
“Anh xuống căn hộ em lúc sáu giờ nhé.”
“Anh sẽ tới đúng giờ.”
Sau khi anh ngắt máy, tôi ngồi lặng lẽ trong vài phút, suy nghĩ.
Tôi biết Bố sẽ nói tôi không biết mình đang lao đầu vào cái gì, đi chơi với Hardy Cates. Nhưng khi bạn bắt đầu hẹn hò với ai đó, bạn có thể chẳng bao giờ chắc chắn ban đang lao đầu vào cái gì. Bạn phải cho ai đó một cơ hội để chỉ cho bạn thấy anh ta thực sự là ai…và tin tưởng anh ta khi anh ta hành động.
Tôi mặc quần jean và giày cao gót và một áo màu vàng hoa thuỷ tiên ôm sát hở lưng với hai dải buộc sau gáy cùng một cái khoá lấp lánh nối một dải áo với thân. Dùng máy ép tóc, tôi là mái tóc mình cho tới khi nó bóng lên và các đuôi tóc vểnh hết ra. Vì thời tiết khá ẩm, tôi dùng rất ít phấn son, chỉ một chút mascara và son bóng màu đỏ anh đào.
Một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu tôi là tôi bị kích động với ý tưởng ngủ với Hardy nhiều hơn rất nhiều tôi đã từng với Nick khi còn là một trinh nữ. Có lẽ là do với chàng trai đầu tiên, bạn suy nghĩ rằng bạn có được sự ưu tiên cho người mới bắt đầu. Với người thứ hai, mặc dù vậy, có nhiều điều khác hơn được mong đợi. Chẳng làm cho mình dễ dàng hơn, tôi lại còn chơi trò trả lời câu hỏi có tên “Bạn Có Giỏi trên Giường Không?” trên một tờ tạp chí phụ nữ, và điểm của tôi đã đặt tôi vào thứ hạng Cô nàng Rụt rè, và đã giúp tôi có được một lô gợi ý nhằm nâng cao “khả năng nhục dục” của tôi, hầu hết chúng đều nghe có vẻ không hợp vệ sinh, không dễ chịu, hay chỉ đơn giản là khó coi.
Vào lúc tôi nghe tiếng chuông cửa reo, vài phút trước sáu giờ, sự căng thẳng dồn ứ lại cho tới khi toàn bộ khung xương tôi cảm giác giống như bị xiết chặt bởi những đinh vít bằng kim loại. Tôi mở cửa. Nhưng không phải Hardy.
Chồng cũ của tôi đứng đó, mặc một bộ vét và đeo cà vạt, ăn mặc chải chuốt, hoàn hảo không chê vào đâu được, và mỉm cười. “Ngạc nhiên chưa,” anh ta nói, và túm chặt tay tôi trước khi tôi kịp cử động.