Kẻ đầu tiên phải chết

Chương 84

- “Mình đã tìm thấy nó!”. Cindy la lên, giọng cô hổn hển trong điện thoại. Mãi mãi là cô dâu ấy!

Tôi đấm mạnh lên bàn trong niềm phấn khích. Điều này có nghĩa là chúng tôi chắn chắn có thể hành động.

- Vậy nó nói gì hả Cindy?

- Mình đã tìm thấy nó nhưng mình chưa thật sự có nó thôi – Cindy nhấn mạnh cho dễ hiểu hơn.

Cô ấy nói với tôi về Hội nhà văn. Cuốn sách ở đó, nhưng sẽ phải mất một chút ngọt ngào dỗ dành để thực sự có nó trong tay.

Phải mất hai giờ – tôi điên cuồng gọi cho Jill. Cô ấy bắt quan tòa bị đẩy khỏi phòng làm việc, và chúng tôi có lệnh của tòa án ủy thác việc lấy bản phác thảo cuốn Mãi mãi là cô dâu của Jenks.

Sau đó Jill và tôi chạy xuống gặp Cindy. Trên đường đi, tôi gọi thêm một cuộc điện thoại nữa. Có vẻ phù hợp khi tất cả chúng tôi đều có mặt ở đó.

Hai mươi phút sau, Jill và tôi gặp Cindy và Claire đằng trước tòa nhà màu nâu xám trên đường Geary, nơi Hội nhà văn đặt trụ sở. Chúng tôi cùng nhau đi lên tầng tám.

- Tôi đã quay lại đây và mang theo giấy tờ của mình – Cindy nói với người phụ nữ đang kinh ngạc đứng sau bàn lễ tân.

Bà ta nhìn chúng tôi nghi ngờ.

- Những người này là ai, anh em họ à?

Tôi giơ thẻ của mình ra cho người văn thư xem đồng thời giơ lệnh khám xét có đóng dấu chính thức.

- Có chuyện gì với cuốn sách này vậy?

Người đàn bà há hốc miệng. Rõ ràng chuyện này ngoài thẩm quyền của bà. Bà đi vào trong và trở lại cùng với một người giám sát, ông này đã đọc qua lệnh của tòa án.

- Chúng tôi thường chỉ giữ chúng trong 8 năm, ông ta nói với đôi chút không chắc chắn.

Sau đó ông ta biến mất trong khoảng thời gian mà tôi cảm giác như cả đời người.

Tất cả chúng tôi ngồi trong khu vực lễ tân ảm đạm giống như những người bà con đang đi tới đi lui chờ một đứa trẻ được sinh ra. Sẽ ra sao nếu nó được đưa ra?

Cuối cùng người giám sát cũng đi ra với một bọc đầy bụi được quấn trong giấy nâu.

- Ở tận đáy thùng – ông ta nói với một nụ cười tự mãn.

Có một quầy cà phê ngay dưới đường. Chúng tôi lấy một bàn ở phía sau và túm tụm lại. Tôi vất tập bản thảo xuống bàn, bóc tờ giấy bọc màu nâu ra.

Tôi đọc tờ bìa – Mãi mãi là cô dâu. Một cuốn tiểu thuyết của Nicholas Jenks.

Với tâm trạng đầy lo lắng, tôi mở nó ra và đọc trang đầu tiên.

Người kể chuyện đang miêu tả lại những tội ác của anh ta từ trong tù. Tên anh ta là Phillip Campbell.

“Điều gì tồi tệ nhất”, cuốn tiểu thuyết bắt đầu, “có ai đã từng làm?”.