Đi lên gác và ngồi ở bàn làm việc của mình, tôi gọi điện đàm cho Jacobi đáng thương, anh ta vẫn ngồi bên ngoài nhà Joanna Wade tại góc phố Filbert và Hyde.
- Anh ổn chứ, Jacobi?
- Chỉ cần tắm và ngủ hai tiếng là sẽ khá lên thôi.
- Hãy nói cho tôi biết chuyện gì đang diễn ra?
- Chuyện gì đang diễn ra ư? – Jacobi lặp lại, như thể anh ta đang xem xét lại sổ ghi chép một cách bực dọc.
- 4 giờ 15 phút chiều hôm qua, mục tiêu xuất hiện, đi khỏi nhà đến phòng tập thể dục Gold. 6 giờ 10, mục tiêu lại xuất hiện, đi tới quán cà phê Pasqua với một cái túi nhựa. Tôi đoán đó là Almond Roast. Đi vào cửa hàng quần áo Contempo Casuals và đi ra tay không. Tôi được biết là những món đồ mùa thu mới chưa về, Boxer. Cô ta về nhà. Những ngọn đèn chiếu lên đến tầng 3. Tôi ngửi thấy mùi bếp núc đúng không nhỉ? Tôi không biết, nhưng có thể là do quá đói nên tôi đã tưởng tượng ra. Những ngọn đèn tắt lúc 10 giờ 25. Từ lúc đó, cô ấy làm việc mà tôi muốn làm. Tại sao cô lại bắt tôi ở đây như một tân binh thế, Lindsay?
- Bởi vì Nicholas Jenks sẽ cố gắng tìm ra người vợ cũ của ông ta. Ông ta tin rằng cô ta đang gài bẫy ông ta. Tôi nghĩ ông ta biết Joanna là kẻ giết người.
- Cô đang cố cổ vũ tôi đúng không, Boxer? Mang đến ý nghĩa cho cuộc đời tôi ư?
- Có thể. Và chuyện là thế này... Tôi cũng nghĩ đó là cô ta. Tôi muốn biết ngay lập tức khi ông phát hiện ra Jenks.
Chris Raleigh đến lúc 8 giờ, ném một ánh mắt đầy kinh ngạc vào đôi mắt lờ mờ của tôi và tóc tai rối bời.
- Em nên cố gắng chải tóc vào buổi sáng đi chứ?
- Claire gọi em lúc 5 giờ 10. Em ở chỗ tư liệu lúc 5 giờ 30.
Anh ấy nhìn tôi kỳ lạ.
- Để làm gì vậy?
- Hơi khó giải thích đây. Em muốn anh gặp một vài người bạn của em.
- Những người bạn ư? Vào lúc 8 giờ sáng sao?
- Vâng. Những người bạn gái của em.
Anh ấy trông bối rối hoàn toàn.
- Điều gì ở đây anh không biết thế?
- Raleigh, tôi nắm lấy tay anh ấy. Em nghĩ chúng ta đã phá được vụ án rồi.