Tề Như Thích cười nhạt, không hề tỏ ra khó hiểu khi thấy con trai mình cùng tiểu di tử quấn lấy một chỗ, tựa vào tảng đá Thái Hồ trân quý của y làm chuyện bậy bạ.
Đường Tam Hảo vội vàng chui ra khỏi lòng Tề Thiên Sanh, không màng đến tâm tư của hắn, cố tách ra xa tạo nên một khoảng cách giữa hai người, rồi nôn nóng giải thích với tỷ phu, "Muội đến đây để..."
"Là Song nhi bảo muội đến tìm Khuyển nhi và Long nhi đi dùng bữa đúng không?" Tề Như Thích không tức giận chút nào, còn tìm lí do bào chữa giúp nàng.
Đôi mày khẽ nhíu lại, ông ta cố ý kéo dài giọng trưởng bối của mình, "Khuyển nhi, con có muốn ở lại dùng bữa không?"
Tề Thiên Sanh liếc xéo, không buồn mở miệng, đôi tay vẫn còn lơ lửng giữa khoảng không kia như đang lên án hành động rũ sạch quan hệ không có lấy tí khí phách của nàng.
"Nếu muốn cùng nhau dùng bữa, con nên biết điều một chút, ở trước mặt ta lật bàn, cáu gắt, hoặc làm loạn cỡ nào cũng được, nhưng đừng làm mấy việc không có phép tắc ấy trước mặt Long nhi."
Không khí có chút nặng nề, Đường Tam Bảo lén đưa mắt nhìn trộm nam nhân đang đứng cạnh mình, vẻ bi thương hờ hững như ánh lên trong đôi mắt xám tro của hắn, nhưng chỉ trong tích tắc đã lụi tàn.
Hắn không hề đưa mắt nhìn nàng lấy một cái, không nói lời nào vòng qua người phụ thân mình đi về phía cửa của Vương phủ.
"Con đi đâu thế?"
"Vào cung."
"Ồ? Không ở lại dùng cơm ư?"
Đôi môi mỏng của hắn nhếch lên như thể châm chọc, "Ai muốn ở lại làm chướng mắt ông chứ?"
"Ừm, con thế nhưng lại rất biết điều đấy."
Đường Tam Hảo ở lại, ôm một bụng đầy nghi hoặc mà dùng bữa.
Tỷ phu rất kì lạ, ngay nàng cũng nhìn ra, là ông ta cố ý đuổi sư phụ Tề công tử đi. Trong bữa, ông ta không gắp những thức ăn tròn tròn cho nàng nữa mà lại không ngừng bắt chuyện với Bạch công tử, hỏi thăm tình hình của hắn lúc còn ở Tây Dư, hỏi hắn sau khi trở về có tính toán gì không, lần đầu tiên hòa nhã dễ gần như một trưởng bối bình thường vậy, thậm chí... còn giống một người cha đang ân cần hỏi han con mình.
Nàng cắn đũa, ăn thức ăn mà chả cảm nhận được mùi vị.
Chẳng biết con khỉ kia có ăn uống tử tế không, trong cung sẽ có người chuẩn bị bữa ăn cho hắn, hầu hạ hắn ăn ngon miệng sao? Hắn sống chẳng có quy tắc, ăn qua loa cho có, đến lúc vội, ăn được một nửa liền quăng đũa chạy mất dạng, không ai để ý hay dặn dò hắn một câu, mọi người cứ theo thói quen mà tiếp tục dùng bữa.
Trong nhà không có lấy một người quan tâm hắn có về ăn cơm nữa hay không, hay về được bao lâu rồi, thích ăn cái gì. Có đôi khi thấy thức ăn đang bày trên bàn thì hắn ngồi xuống dùng bữa, có đôi khi vừa bước chân vào cửa, thấy bàn ăn đã vơi đi gần hết, hắn cũng quay đầu không ăn nữa.
Bạch Long công tử còn được đối xử hơn cả hắn, được mở hẳn một bàn tiệc lớn chiêu đãi riêng mình. Lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy được sự hiện hữu của hắn có chút đáng thương.
Nếu biết được nàng đang thông cảm với hắn, hắn nhất định sẽ ôm nàng khóc to.
Dùng xong bữa, tỷ phu đưa Bạch công tử đến thư phòng tiếp tục nói chuyện phiếm, tỷ tỷ thì bận bịu hầu hạ bọn họ, còn nàng thì ngồi trên ghế đá ngoài sảnh chính nhìn con đường đá uốn lượn.
Một giờ, hai giờ trôi qua, phía cuối con đường đá vẫn không có ai.
Đột nhiên trên chiếc bàn đá cạnh nàng có thêm một thanh kiếm bạc lóng lánh.
Nàng quay đầu lại nhìn, Bạch Long công tử đã ngồi xuống chiếc ghế đá cạnh nàng cười nhẹ.
"A? Bạch công tử. Huynh với tỷ phu nói chuyện xong rồi sao?"
"Ừm. Cũng sắp thôi, ta thấy nàng ngồi ngây ra ở đây nên muốn đến gọi nàng thôi." Gã thấy nàng cúi đầu quan sát thanh kiếm trong tay mình, liền chìa ra cho nàng xem, "Thế nào? Nàng thích binh khí à?".
"Không không không, ta không rành mấy thứ này, chỉ cảm thấy thanh kiếm này rất đẹp."
"À, đây là vật tổ truyền của Bạch gia, là vật tiên phụ đã truyền lại cho Bạch mỗ, cầm cũng thuận tay nên tiện mang theo để chơi thôi."
"Nhìn qua có vẻ rất lợi hại."
"Món đồ chơi này lợi hại nhất ở chỗ nào, nàng có biết không?"
Nàng lắc đầu.
"Nó chính là bảo kiếm chém đôi quả tú cầu của Tiên đế đấy."
"Ồ...ồ...ồ...? Vậy vị thập cửu Hoàng thúc nhẫn tâm kia đã dùng chính thanh kiếm này chém đôi quả tú cầu của Long cô nương đệ nhất mỹ nữ chốn kinh thành sao?"
"Ồ, hóa ra nàng cũng nghe qua cái truyền thuyết nhảm nhí kia rồi à?"
"Nhảm nhí? Là giả sao? Tôi bị lừa rồi à?"
"Tam cô nương này, mấy thứ truyền thuyết như vậy đều nửa thật nửa giả, thật thật giả giả. Quả tú cầu đúng là bị chém đôi, nhưng Long cô nương trong truyền thuyết đó...Ha ha ha, quả thật không dính dáng đến đệ nhất mỹ nữ chốn kinh thành."
"Sao có thể như vậy được?! Bạch công tử, huynh đã từng gặp người này rồi sao?"
Bạch Long Mã mím môi một cách thần bí, "Đó chính là người mà tiên phụ lúc nào cũng nhớ đến, tuy ta chưa từng gặp qua, nhưng vì người đó, mà tiên phụ cả đời chẳng buồn thành gia lập thất, còn liên lụy Bạch mỗ cùng huynh trưởng đều bị tiên phụ thúc giục thành thân sớm. Tiên phụ sợ ta và huynh trưởng đi theo vết xe đổ của ông gặp phải nữ nhân hư hỏng mà lỡ dở cuộc đời."
"Nữ nhân hư... hư hỏng ư?"
"Nàng không biết đó thôi, thứ mà vị Long cô nương kia thích không phải bình thường đâu."
"Vậy thứ gì?"
"Xem hết dâm thư cùng những thứ dâm tiện trong thiên hạ này."
"Ơ... ơ... ơ!!"
"Để nhớ người đó, tiên phụ đã cất giữ rất nhiều loại sách hay, nếu tam cô nương có hứng thú thì đến nhà ta dạo chơi một lúc đi."
"... Ô... chuyện này..." Đi nghiên cứu dâm thư sao? Giờ nàng đã bị coi là người dì dâm đãng hạ lưu, tạm thời không thắc mắc về trinh tiết của mình, lúc này còn chạy đi xem dâm thư? Như vậy dường như không... không tốt cho lắm.
"Không trả lời ta à, không nói "được được được" sao?"
"... Ơ... Được... được... được." Chẳng phải nàng đã học được cách nói không rồi sao? Sao vừa nhìn thấy nét cười ngây ngô nho nhã của Bạch công tử thì lại không kiềm chế được mà nói ra chữ đó.
"Vậy ta chờ nàng." Gã nghiêng mặt, chống cằm cười khẽ, "Mà này, nàng đang đợi hắn hả?"
Nàng sửng sốt, nhìn về phía Bạch Long công tử một cách khó hiểu.
"Chờ con khỉ kia ấy mà?"
"..."
"Nàng vẫn còn thích hắn à?"
Nàng cúi đầu, không thừa nhận cũng không phủ định.
"Tam cô nương, Bạch mỗ rất tò mò, rốt cuộc con khỉ đó có điểm nào vừa mắt nàng thế?"
Nàng kinh ngạc tròn mắt nhìn Bạch Long Mã.
"Có đôi khi, con người ta cũng y như truyền thuyết vừa rồi vậy, sau khi tiếp cận thì mới biết, mới phát hiện ra hắn cũng không đẹp đẽ đạo mạo như vẻ bề ngoài mà mình nhìn thấy, nếu con khỉ kia không phải là người tự tin, có khí phách, có thể hô mưa gọi gió như trong lòng nàng nghĩ, thậm chí trái ngược hẳn với con người hoàn mỹ mà nàng vẽ ra, vậy thì nàng còn tiếp tục thích hắn nữa không?"
Nàng không phải không chú ý đến khoảng cách càng kéo càng xa này, những sùng bái mù quáng cũng đã cạn dần, hắn không còn là người mà nàng gặp ở Tây Dư nữa rồi. Không phải nàng không thấy được mấy tật xấu như ích kỉ, ngang ngược, khó chịu của hắn, không phải nàng không cảm nhận được hắn đối với gia đình lúc nào cũng hời hợt lạnh lùng, đối với kẻ nào cũng đều cảnh giác đề phòng.
"Nếu hắn không phải là nam nhân hoàn hảo như trong lòng nàng nghĩ, vậy thì chi bằng tam cô nương cứ phóng tầm mắt lên cao hơn một chút mà thích ta đi."
"Ơ... ơ... ơ...! Bạch... Bạch công tử!"
Lọn tóc hai bên má bị nam tử có nụ cười dịu dàng kia vân vê trong tay, gã không cần tốn nhiều công sức cũng có thể chọc cho nàng đỏ bừng mặt lên, "Không... Không được! Huynh là người đã có vợ rồi đấy!"
"Không phải là nàng ghét ta mà là đang ghen sao? Tam cô nương à, cự tuyệt nam nhân như vậy cũng vô dụng, nàng chỉ khiến hắn càng lúc càng hứng thú với nàng mà thôi."
Ngón tay dài đang quấn lấy lọn toc kia chợt đặt lên môi nàng.
"Ơ!" Nàng giật mình vội lùi về phía sau, sống chết mím chặt môi
Gã bị dáng vẻ lo lắng sợ hãi của nàng chọc cho cười nắc nẻ, "Tính tình của ta tốt hơn tên kia nhiều, cũng không nhỏ nhen như Hạnh Thư, Bạch mỗ tự thấy bản thân kém cỏi không thể gánh được trọng trách làm một người chồng tốt, nhưng làm tình nhân tốt thì Bạch mỗ đây rất tự tin."
"..." Vì sao ngay cả Bạch công tử sau khi đến kinh thành cũng trở nên biến thái như vậy.
"Con khỉ kia đối với con gái nhà người ta vừa thét vừa gào vừa ồn ào vừa khó chịu, vừa không biết tán tỉnh lại chẳng biết săn sóc người khác, không thích hợp với tam cô nương đâu."
"Bạch... Bạch công tử, ý tốt của huynh, ta xin nhận, nhưng mà..." Nàng tâm tư trĩu nặng, đành vạch áo cho người xem lưng mà nói ra chuyện đáng xấu hổ, "Nhưng ta đã cùng sư phụ Tề công tử làm ra chuyện đồi bại, đã là tàn hoa bại liễu rồi!"
Đôi mày của Bạch Long Mã cau lại, đây đúng là cái cớ tốt nhất để cự tuyệt người khác, "Con khỉ kia đã chạm vào nàng rồi ư?"
Nàng nặng nề gật đầu, gật đầu, rồi lại tiếp tục gật đầu.
"Không hổ là cầm thú bốn mùa đều động dục được. Đã dây dưa với thị thiếp của phụ thân, giờ đến cả dì mình cũng không buông tha." Gã nhún nhún vai, đôi môi cong cong, nhoẻn miệng cười như chẳng có việc gì to tát, "Nàng đang sợ chuyện của chúng ta sẽ đụng chạm đến tự tôn nam nhân của hắn khiến hắn khinh rẻ nàng sao?"
"..."
"So với việc cùng con khỉ kia làm ra việc loạn luân, thì thà nàng cùng ta tình tứ đi. Nếu nàng sợ hắn biết được, chúng ta có thể vụng trộm lén lút, không để cho hắn biết." Đôi mắt sâu hoắm của gã nhìn nàng một cách chăm chú, "Tam cô nương này, Bạch mỗ đồng ý để cô bắt cá hai tay."
Như vậy cũng không để ý ư? Chẳng lẽ đây chính là tấm gương điển hình cũa những kẻ phong lưu phóng khoáng sao? Trong đầu Bạch Long công tử rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Ngoại tình lén lút thì tốt hơn cầm thú chỗ nào chứ?
Vẻ mặt thất vọng vì một lần nữa lại tin nhầm người của nàng vừa đáng thương vừa tội nghiệp gấp chục lần so với người bị lăng nhục, khiến Bạch Long Mã cuối cùng cũng thôi đùa cợt, nhe răng cười thành tiếng: "Ha ha! Tam cô nương, nét mặt của nàng lúc này thật là buồn cười quá, chỉ nhìn thôi cũng thấy rõ ràng trong lòng nàng đang mắng rủa Bạch mỗ là hạng xấu xa."
Gã tươi cười vỗ vỗ búi tóc trên đầu nàng, xoa đầu nàng hệt như đang dỗ con cún con mèo, "Chỉ đùa với nàng một chút thôi, đừng xem là thật".
"Chỉ... chỉ là đùa thôi à?" Nét mặt nàng như bừng sáng hẳn lên, vui vẻ hớn hở!
"Hay là tam cô nương cho rằng Bạch mỗ đang nói nghiêm túc?"
"Không... không phải!"
"Ta thấy nàng cứ ngồi đây thất thần nên muốn chọc nàng cười thôi."
"Bạch công tử, trò này chẳng vui chút nào." Nàng phụng phịu.
"Vậy ngày mai nàng đến nhà ta chơi đi, ta kể chuyện cười khác hay hơn cho nàng nghe."
"Ơ... ơ... ơ...?"
"Chẳng phải khi nãy nàng đã đồng ý đến nhà Bạch mỗ chơi rồi sao? Trong nhà của ta có không ít bí mật đáng xấu hổ của con khỉ kia đâu, như cái giường hắn từng tè dầm này, bức họa hắn mặc trang phục nứ nhi này, rồi cả lần đầu hắn đọc dâm thư như thế nào nữa. Nàng có hứng thú muốn biết không?"
Bạch phủ là trung tâm triển lãm tuổi thơ của con khỉ kia sao? Đây là thú vui oái oăm của Bạch công tử ư? Thu thập tất tần tật mọi thứ liên quan đến con khỉ kia, rồi sau đó sung sướng thỏa mãn ngắm nhìn vẻ mặt xấu hổ của hắn?
Hắn lặng lẽ đến bên nàng, thần bí nói nhỏ vào tai nàng, "Đây là bí mật riêng của chúng ta, nàng phải lén lút đến, không được nói cho con khỉ kia biết".
Gần đến nửa đêm, Tề Thiên Sanh mới chịu về phủ.
Tiếng ríu ra ríu rít của Thị Kiếm với Phụng Tiên náo động cả khu vườn tĩnh lặng.
"Thế tử gia à, đói bụng quá, mình xuống bếp tìm xem có chút gì lót bụng được không?"
"Ừm, tôi cũng đói quá, Cửu thiên tuế à, tôi đi làm mì nhé, nhìn tôi vậy thôi chứ tay nghề làm mì là số một đấy."
"Thôi đi, Thị Kiếm à, đừng nói cậu tính làm món mì vụn đó như lần trước đấy!"
"Chứ sao nữa, giờ còn cơm đâu."
Tề Thiên Sanh suốt quãng đường chẳng nói tiếng nào, nhấc chân bước thẳng vào phòng.
"Thế tử gia à, ngài không ăn à?"
"Không đói."
"Sao lại không đói, Cửu thiên tuế, ngài còn chưa ăn tối mà."
"Tránh ra."
Hắn không cảm kích sự quan tâm của hai đứa nhỏ mà đóng sập cửa, vừa xoay người, trên bàn đã đặt một bát đầy cơm trắng cùng một khay thức ăn.
Hắn chậm rãi bước đến cạnh bàn, chỉ thấy một tờ giấy đặt dưới bát cơm trắng.
Trên tờ giấy đó có vẽ một cái đầu khỉ xấu xí cùng với mấy câu đơn giản...
Phần cho ngươi ít cơm, dù đã nguội, nhưng ngươi không được bỏ bữa, chịu khó ăn một ít đi.
Dì út.
Trong tích tắc, tim hắn như được rót đầy sự ấm áp, hắn ngây ra đứng cạnh bàn lúng túng nhìn tờ giấy trong tay, không biết nên tỏ ra thế nào cho phải.
Không phải không có ai chịu nấu cơm cho hắn, không phải không có ai chịu hầu hạ hắn, Thế tử gia hắn bất cứ lúc nào cũng có thể sai hạ nhân vào bếp. Nhưng hắn không thể hạ lệnh bảo người ta làm điều thừa thãi, dặn dò lải nhải, quan tâm đến hắn như vậy được.
Cơm nguội, thức ăn cũng lạnh tanh, nhưng mùi vị lại sưởi ấm cả cõi lòng. Hắn thiếu chút nữa không khống chế được bản thân mà chạy đến phòng nàng, kéo nàng ra để hỏi xem, làm cho hắn quá nửa đêm rồi còn xấu hổ ngồi ngẩn trong phòng thì thú vị lắm sao.
Chẳng phải nàng không hiểu được thú vui của nam nhân sao? Chẳng phải nàng đã xem thường hắn rồi sao? Chẳng phải nàng cho rằng hắn không còn là tên sư phụ Tề công tử khốn kiếp trong lòng nàng nữa ư? Chẳng phải nàng ghét lối sống súc sinh cầm thú của hắn lắm sao? Chẳng phải nàng không muốn dựa dẫm vào hắn, còn làm như không nhìn thấy hắn nữa ư?
Vậy vì sao còn giở trò khiến hắn không còn đường lui, khiến hắn cảm thấy cho dù đây là mưu kế tiểu nhân, cho dù nàng dùng tâm kế nhằm đặt được mục đích của mình, hắn cũng cam tâm tình nguyện đón nhận?
Miếng đậu hũ này quả thật không muối, nhưng lại có đường trong đó, hơn nữa còn ngọt đến tan cả cõi lòng.
"Dì út gì chứ, dám vẽ tiểu gia thành con khỉ à, xì! Tốt xấu gì thì cũng nên viết rằng, sư phụ Tề công tử trong lòng ta, xin huynh hãy vui lòng nhận... rõ ngốc mà!"
"Ôi trời! Thế tử gia! Hèn gì ngài cứ đâm thẳng vào phòng chẳng buồn ngoảnh đầu lại, hóa ra đã lén giấu thức ăn trong phòng! Gian trá quá! Thị Kiếm! Mau đến đây đi, Thế tử gia thật không có lương tâm, ở trong phòng ăn uống một mình này!"
"Này, tiểu tử thối, đây là đồ nữ nhân của ta để dành cho ta, ngươi muốn ăn sao không bảo Tiểu Thúy của ngươi để dành cho ngươi đi?!"
"Thế tử gia, tôi với Tiểu Thúy rất lãng mạn, không giống ngài với dì út của ngài đâu, củi gạo khói dầu dây dưa dùng dằng!"
"Phụng Tiên này, cậu đừng có chọc Cửu thiên tuế, ngài khó chịu lại hất tung bàn ăn cho xem!"
"Yên tâm đi Thị Kiếm, Thế tử gia không nỡ đâu! Đúng không Thế tử gia?"
"..."
Giờ Ngọ hôm sau, Tề Thiên Sanh sải bước đến biệt viện nhỏ Đường Tam Hảo đang ở.
Nhờ sự sắp đặt của ả tiểu thiếp đầy dã tâm kia, mà nàng được ở cách viện của hắn một khoảng sân nhỏ.
Chỉ cần hai ba bước là đã đến được phòng nàng.
Gia đinh đang quét sân vừa thấy hắn đại giá quang lâm, lập tức bước đến chờ sai vặt.
"Thế tử gia, ngài đến đây là..."
"Khụ, nàng ta đâu rồi?"
"Ngài muốn hỏi Đường tam tiểu thư sao?"
"Thừa thãi! Tránh ra tránh ra, tự tiểu gia vào đó xem."
"Không... Chuyện đó, Thế tử gia à, hiện giờ tam tiểu thư không có trong phủ."
"Cái gì? Nàng ta đi đâu rồi?" Đồ ngốc này, không thèm nói với hắn tiếng nào liền chuồn mất? Muốn làm cái gì thế? Không coi hắn ra gì ư? Ở chốn kinh thành này nàng còn quen biết ai chứ? Dám khiến hắn hụt hẫng thế này!
"Sáng sớm hôm nay tam tiểu thư đã đến làm khách ở nhà Bạch Long Mã đại nhân rồi."
"Cái gì?" Người hôm qua còn dựa vào lòng hắn khóc nức nở, người hôm qua còn chừa cơm cho hắn, người khiến hắn trằn trọc cả đêm xem sáng nay phải chào hỏi thế nào, lại dám bỏ hắn chạy đến nhà kẻ đã ba vợ, ngoại tình có tiếng kia à!
"Ai cho phép nàng ta đi hả?"
"Ưm... Là Song phu nhân nói, ra ngoài kết giao bằng hữu nhiều cũng tốt, nên tam tiểu thư liền..."
Nữ nhân tráo trở lật lọng kia, quả nhiên nàng ta không hề thật lòng với hắn mà! Giờ thì sao đây?
Không cần biết người mà tỷ tỷ bảo nàng đi quyến rũ là ai, nàng cũng có thể vội vã, bất chấp tất cả mà sà vào lòng người ấy được ư?
Vứt bỏ cả sự cam tâm tình nguyện của hắn! Vứt bỏ cả tình cảm sâu nặng của hắn!
Vứt bỏ cả Đường đậu hũ của hắn!