Đám chó thích khách cuối cùng cũng phá vòng vây trốn thoát, nhóm bổ khoái ăn cơm nha môn sao nỡ làm mất thể diện nha môn được, án đã được lập ra thì nhất định phải được điều tra, mà đầu mối duy nhất lúc này chính là người bị hại – Tề nào đó cùng Đường gì đó.
‘‘Này, hai nười các ngươi bị người ta chém, đến nha môn lấy lời khai.’’ Đại ca nha sai đi đầu giở giọng quan phách lối gọi họ, bị bọn này phá hỏng kế hoạch ‘‘một trăm ngày trị an tốt đẹp’’, cơn tức của y còn nghẹn cả cục ở cổ đây này.
Đường Tam Hảo gật đầu nhữ giã tỏi định cất bước đi theo, nhưng Tề Thiên Sanh không thích có người ở trước mặt hắn giở trò quan quyền như thế, liền túm lấy nàng vứt ra sau lưng mình, lạnh lùng nói, ‘‘Ngươi bảo ai bị người khác chém hả?’’.
‘‘Trên tay cắm nguyên con dao, không phải bị chém thì gọi là gì? Không thích gọi như vậy à? Vậy thì thế này, hai người phải chịu ngàn mũi dao kia, qua đây cho lời khai’’.
‘‘Ngươi!’’ Tề Thiên Sanh vốn bị nhát dao kia bổ cho lửa cháy bùng cả bụng, giờ còn bị tên bổ khoái này châm dầu, ngọn lửa kia càng cháy càng dữ dội, ‘‘Chỉ là một tên gác thành quèn mà dám nói chuyện với tiểu gia kiểu đó à? Ngươi là người của đơn vị nào, mau xưng tên ra!’’.
‘‘Muốn hỏi ta là người của đơn vị nào à? Ranh con nhà ngươi là ai chứ? Dám ở trên địa bàn của bọn ta giở giọng hống hách à? Gác thành thì sao nào? Dùng bạo lực trị bạo lực có biết không hả? Muốn trị đám lưu manh chốn này, thì bọn ta phải lưu manh hơn cả lưu manh! Dẫn chúng đi!’’
Thân là người bị hại giờ lại như tội phạm bị áp giải đến nha môn, cả đợi Tề Thiên Sanh hắn chưa từng xui xẻo như vậy, chẳng lẽ miếng đậu hũ thối này chính là khắc tinh của hắn? Tại sao từ sau khi gặp nàng thì hắn chả khác gì vừa lăn từ trong lò than ra vậy, lúc nào cũng xui tận mạng!
Cũng may phúc lợi ở nha môn không quá tệ, còn có cả đại phu nữa. Lão đại phu cẩn thận xử lí miệng vết thương trên cánh tay Đường Tam Hảo, rồi mới quay sang bắt đầu rút dao ra khỏi cánh tay Tề Thiên Sanh.
Lão đại phu sờ sờ con dao đang cắm trên tay hắn, sau đó nói với Đường Tam Hảo bằng giọng đầy quan tâm, ‘‘Tam cô nương tốt hơn không nên nhìn làm gì, mấy cảnh rút dao máu bắn tung tóe này rất đáng sợ đấy’’.
‘‘Vậy chẳng phải Tề công tử sẽ rất đau sao? Nếu không vì cháu, huynh ấy cũng sẽ không bị…’’
‘‘Đậu hũ họ Đường kia, cô mau đem cái bộ mặt đưa đám đó cất đi cho ta, không cần phải cảm động, là ta khi không lại tự rước xui xẻo vào người, chứ không hơi đâu mà lãng phí lòng từ bi cho miếng đậu hũ như cô!’’ Tề Thiên Sanh lấy một lọ thuốc từ trong túi tay áo đưa cho lão đại phu rồi dặn dò, ‘‘Ông dùng thuốc này đổ vào vết thương cho ta’’.
‘‘Đây là gì vậy?’’
‘‘Thuốc giải độc chứ gì nữa! Ai biết được thằng điên kia có tẩm độc trên lưỡi dao không.’’
Lão đại phu đưa tay nhận lọ thuốc, mở nắp lọ ra rồi nhẹ nhàng ngửi, hương thuốc thoang thoảng khắp chốn. Đây nhất định là một lọ thuốc tốt vô giá, cũng có thể nói người này đã từng trúng phải loại độc vô cùng lợi hại, nên lúc nào cũng mang thuốc giải bên mình để phòng thân, ‘‘Rốt cuộc công tử đã trêu chọc phải kẻ thù thế nào? Sao chúng có thể ra tay hung ác như vậy chứ?’’.
‘‘Hừ, một lời khó mà nói hết, nói chung ông cứ đổ thuốc kia lên vết thương cho ta là xong chuyện.’’
‘‘Được rồi, lão đây sẽ bôi thuốc giúp công tử, vùng thịt quanh lưỡi dao này đã cứng lại rồi, phải xoa nắn cơ thịt quanh đó rồi mới rút cây dao găm này ra được.’’
‘‘Ừm. Nếu còn độc tố nào chưa trừ sạch được, ông cứ cắt cả miếng thịt nát đó cũng chả sao.’’
‘‘Phải cắt cả thịt nữa à? Đại phu, như vậy chẳng phải sẽ rất đau sao?’’
‘‘Lão đây biết phải xử lí thế nào mà, vậy… tam cô nương trò chuyện với công tử một lúc, nhằm phân tán sự chú ý của công tử nhé?’’
‘‘Trò chuyện cùng Tề công tử ư? Tất nhiên là được rồi! Cháu rất rất muốn luôn đó… Ưm… Về việc này… Tôi… Huynh có chuyện gì đặc biệt thích thú muốn đề cập đến không?’’
Một cánh tay của Tề Thiên Sanh được treo lên, còn một tay thì lại chống cằm, nhìn miếng đậu hũ kia đang vắt óc tìm chuyện để nói chả khác gì con ruồi con nhặng lượn lờ trước mặt mình. Liếc mắt xem thường nàng, hắn cũng chả trông mong cô ngốc này có thể nghĩ ra được đề tài gì có chiều sâu có trình độ để cùng hắn nghiên cứu thảo luận, ‘‘Cô nói cô thấp thỏm bồn chồn nên mới chạy đến tìm tiểu gia ta, rốt cuộc là có chuyện gì?’’.
‘‘Ấy chết! Phải rồi, tôi chạy đến tìm huynh là có chuyện muốn nói!’’ Nàng nhìn hắn chằm chằm một cách nghiêm túc, rồi nghiêm mặt nói, ‘‘Huynh không cần giúp tôi theo đuổi Lương công tử nữa đâu’’.
‘‘Ờ, rồi sau đó thì sao?’’ Lúc này hứng thú của hắn dường như đã cạn sạch, thành ra đối với việc nàng muốn theo đuổi hạng đàn ông nào hắn cũng chả quan tâm.
‘‘Là vì, tạm thời tôi không có ý định thành thân.’’
‘‘Ờ, rồi sau… Cô vừa nói gì cơ!?’’ Nàng có theo đuổi tên họ Lương kia hay không hắn chả cần quan tâm, nhưng nếu nàng không chịu lập gia đình thì hắn không muốn quan tâm cũng không được.
‘‘Bỗng dưng cô được khai sáng tuệ căn nên muốn xuống tóc làm ni cô sao? Trở cơn gì lại không muốn lập gia đình nữa hả?’’.
‘‘Tại vì tôi không thích đùa bỡn tình cảm của người khác.’’
Cái lí do từ chối của nàng quả là thấm đượm tinh thần trượng nghĩa mà, thế nhưng chỉ có thể rước lấy cái cười khẩy khinh khỉnh cùng mấy tiếng hầm hừ của Tề Thiên Sanh mà thôi, ‘‘Không thích đùa bỡn tình cảm của người khác à? Ha ha… Ít ra cô cũng phải học xem thế nào là đùa bỡn người khác thì mới có thể mở miệng nói thích hay không được chứ? Cô mà có thể đùa bỡn tình cảm của người khác, vậy thì tiểu gia đâu cần gánh cục nợ xúi quẩy như cô vào người. Này, ai bảo cô đấy là đùa bỡn tình cảm người khác hả?’’.
‘‘Không phải sao! Không thích người ta mà lại… chạy đến dụ, dụ, dụ dỗ người ta…’’
‘‘Chờ một chút, cô nói cô không thích tên ngốc họ Lương kia à?’’ Hắn không thể tin mà trợn tròn đôi mắt xám tro, ngày đó nàng rõ ràng rất thất vọng với việc xem mắt không có kết quả kia mà, hễ thấy con mọt sách kia là lại bày ra nét mặt si ngốc ngơ ngác, đã vậy còn có thể hạ quyết tâm thề sẽ đoạt y về, thế mà giờ lại luôn mồm bảo không thích y là sao?
Từ từ, từ từ đã… Cớ gì hắn lại nhen nhóm thứ cảm giác vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, rồi đi đoán già đoán non vấn đề này chứ?
Khụ, đại khái đây chính là thói hư tật xấu của cánh đàn ông. Chỉ cần nghe một người con gái kinh thường người đàn ông khác trước mặt mình, ắt sẽ sinh ra cảm giác vượt trội hơn người khó tả.
‘‘Tôi không hề ghét Lương công tử chút nào, nhưng mà nếu nói thích thì… không có. Tôi có thể hỏi huynh một chuyện không?’’
‘‘Hỏi đi.’’
‘‘Rốt cuộc thì… thích sẽ có cảm giác gì nhỉ?’’
‘‘Phụt!’’ Tiếng lưỡi dao được rút ra khỏi cơ thịt vang lên vô cùng sống động khiến Tề Thiên Sanh phải nghiến răng mà hít sâu vào, ‘‘Đau chết ta!’’.
‘‘Ồ? Thích là có cảm giác đau sao?’’
Ai nói thích chính là cảm giác đau? Tề Thiên Sanh liếc xéo Đường đậu hũ một cách khinh thường, sau đó chuyển ánh nhìn về phía lão đại phu vừa xử lí vết thương cho hắn xong mà rống lên, ‘‘Lão già kia, ông rút dao ra ít nhiều gì cũng phải nói một tiếng cho ta biết chứ, tiểu gia không phải cái đầu gỗ như miếng đậu hũ này, ngay cả thích là thứ cảm giác gì cũng không biết! Cô đừng nói là cả đời này của cô chưa từng để ý, hoặc chưa từng thích qua ai hết nha?’’.
‘‘Tôi chưa từng thật mà.’’ Đường đậu hũ trả lời hết sức vô tội, ‘‘Người tôi thích thì không có, người mà tôi để ý thì đều bị người ta cướp sạch’’.
‘‘…’’ Sự tồn tại của nha đầu Đường Tứ Điềm kia quả là chết tiệt thật, nếu không có nha đầu đó, miếng đậu hũ này sẽ không vừa cứng ngắc vừa khó dạy như vậy, ‘‘Vậy cô cũng chưa từng được người khác thích sao?’’.
‘‘Hình như cũng không có luôn.’’
‘‘…’’ Sao không kiếm cọng dây rồi thắt cổ tự sát luôn đi.
‘‘Vậy Tề công tử huynh có từng thích qua người nào chưa?’’.
Ánh mắt tha thiết chờ mong câu trả lời của Đường Tam Hảo chỉ khiến Tề Thiên Sanh cong môi lên, hắn cố ý nhìn về hướng khác rồi rầu rĩ trả lời ‘‘Không có! Mấy chuyện yêu đương đó phiền phức lắm. Tiểu gia chỉ thích đùa bỡn tình cảm của người khác mà thôi, hơn nữa nữ nhân mà tiểu gia càng không thể chạm vào, ta lại càng muốn trêu chọc’’.
‘‘Ồ… ồ… ồ…?’’ Chuyện xấu này nghe qua như có bí mật ẩn giấu, ‘‘Tề công tử, vậy huynh thích dạng nữ nhân như thế nào?’’.
‘‘Mắc mớ gì ta phải nói với cô, ồ cái gì mà ồ! Đường Tam Hảo cô sắp tiến hóa thành Đường Tam Di* rồi sao?’’ Miệng đậu hũ tự dưng đánh lạc hướng muốn tìm hiểu chuyện tình cảm riêng tư của hắn, nhất định là có ý đồ, nữ nhân đúng là nữ nhân mà, ai nấy đều thâm hiểm như nhau!
*‘‘Ồ’’ trong tiếng Trung đọc là ý, đồng âm với từ dì.
‘‘Tôi giờ đã làm dì rồi đó. Sau khi tỷ tỷ của tôi gả đến kinh thành, nghe nói còn có thêm một người con trai, luận về vai vế hẳn nó sẽ gọi tôi là dì nhỉ?’’
‘‘Tỷ tỷ cô nhất định đã được gả vào nhà có tiền đúng không?’’ Hắn khinh thường mà hừ nàng.
‘‘Ơ, sao huynh biết?’’
‘‘Nữ nhân mà chịu gả xa như thế, thử hỏi còn có ý gì nữa? Nhất định là vì tham luyến hư vinh, vì tiền bạc dù có phải làm thiếp, làm nha đầu, làm nô tì cũng đều được hết, phụ thân ta cũng vừa cưới một tiểu thiếp về nhà, cũng từ thành Tây Dư này gả đến kinh thành đấy.’’
‘‘Tỷ tỷ của tôi không phải người như vậy.’’
‘‘Hừ.’’ Hắn ra vẻ không hề tin tưởng, hờ hững quay đầu đi chỗ khác, nhìn miệng vết thương đẫm máu của mình.
‘‘Tỷ tỷ của tôi chính vì bị Điềm Nhi ức hiếp nên mới phải gả đi xa như vậy, huynh không biết gì thì đừng có phán lung tung thế!’’ Thái độ dửng dưng của hắn khiến ngọn lửa ngàn năm không bén trong tròng nàng bỗng cháy bùng lên.
‘‘Chả lẽ tỷ tỷ cô vì thích người chưa một lần gặp mặt ở kinh thành kia nên mới gả đến tận đó sao? Buồn cười!’’
‘‘…’’ Tỷ tỷ đương nhiên không phải vì thích vị tỷ phu chưa từng gặp mặt kia nên mới gả, đồng ý thành thân cũng là vì giận dỗi. Mấy chuyện này dù có nói ra, Tề công tử cũng chỉ biết cười nhạo nàng mà thôi, ‘‘Nhưng tỷ phu nhất định rất thích tỷ tỷ nên mới cưới tỷ ấy về!’’.
‘‘Vậy sao? Cho nên, chỉ cần có tên đần nào tỏ ý thích cô, cô liền coi trọng hắn đúng không?’’
‘‘Đúng vậy!’’
‘‘Hừ!’’
‘‘Huynh hừ cái gì mà hừ! Được người khác thích vốn là chuyện đáng để vui mừng mà!’’ Đến bây giờ nàng còn chưa được trải nghiệm thử cảm giác đó nữa, nghĩ thôi cũng biết là sẽ rất vui rồi!
‘‘Ngây thơ!’’ Chả lẽ gã ăn mày bên đường nói thích nàng, nàng cũng sẽ tò tò đi theo gã sao? Cùng nhau đi ăn xin đến tận chân trời góc biển chắc?
‘‘Tôi ngây thơ chỗ nào!’’
‘‘Cô cũng biết bật lại ta rồi đấy, nha đầu luôn mồm chỉ biết ‘vâng, vâng, vâng’ như cô giờ lại muốn sinh sự cãi nhau với tiểu gia à?’’
Nàng nghẹn họng, bị hắn rống đến mức phải thụt cả cổ, nét mặt ấm ức mà nhìn hắn trừng trừng, hệt như người có oan mà không thể nói thành lời vậy.
‘‘Cô trưng cái bộ mặt bị ức hiếp đó ra là có ý gì? Tiểu gia bắt nạt cô chắc?’’ Dám gân cổ cãi chày cãi cối với hắn mà không chịu nhận sai nữa chứ, xì! Dù nàng có trưng ra cái bộ mặt vô tội vờ đáng thương đó, hắn cũng không thừa hơi mà dỗ dành cưng chiều đâu.
‘‘Dù thế nào đi nữa! Nếu có người chịu thích tôi, tôi nhất định sẽ thích người đó, ở bên cạnh người đó. Tôi sẽ chứng minh cho huynh xem, tỷ tỷ của tôi không phải loại người như huynh nói, tôi không cần huynh giúp nữa đâu!’’
Nàng dồn sức nói một hơi rồi xoay người chạy khải nha môn, hoàn toàn không nhớ đến việc phải cho lời khai.
Nha đầu thối này rốt cuộc có thật là nhát gan hay là thần kinh có vấn đề vậy? Tự dưng nổi giận với hắn nữa chứ? Tỷ tỷ của nàng có là cái quỷ gì với hắn cơ chứ! Xì, tỷ tỷ của nàng cũng đâu phải ả tiểu thiếp cứ nhăm nhe tài sản Tề gia hắn! Hắn cần quái gì quan tâm tỷ tỷ của nàng là người thế nào, người hắn quan tâm chính là nàng…
Đừng nói là nàng tóm đại con mèo con chó nào đó xách về gả cho nó nha!
Gì mà có người thích nàng, nàng liền thích người ta? Nàng tưởng muốn đùa giỡn với ai cũng được hay sao, tùy tiện tìm một người là có thể sống hết cả đời hả?
Từ từ đã, nàng chỉ là quân cờ, là nhiệm vụ của hắn thôi mà, nàng có gả cho ai thì liên quan gì đến hắn, hơi đâu hắn phải lo lắng thừa thãi như vậy.
Nếu cái ý tưởng xuất giá chả đâu ra đâu đó có thể khiến nàng gả đi được thì hay quá, dù gì nhiệm vụ của hắn cũng hoàn thành, sau này đôi bên sẽ không qua lại với nhau nữa! Hơn nữa…
Nàng muốn tùy tiện tìm một nam nhận thích nàng để gả? Hừ, tưởng dễ chắc? Không có hắn ra tay giúp đỡ, thử hỏi có ai dám đâm đầu để ý miếng đậu hũ Đường gia kia?
Lương Hạnh Thư lòng dạ thấp thỏm đứng bên sạp hàng rong, bên cạnh là tứ tiểu thư Đường Tứ Điềm đang hăng hái chọn hoa tai.
Tứ tiểu thư lựa tới lựa lui mấy đôi hoa tai, còn y thì lại chả có chút hứng thú nào mà thẫn thờ nhìn về phía xa xăm.
Trước đây dù có thức đêm học bài cũng không khiến y phải thẫn thờ như vậy, đây là lần đầu tiên trong đời y bị thứ cảm giác kia giày vò lâu đến thế.
Đường Tứ Điềm đeo lên một đôi hoa tai được xâu từ nhiều hạt châu be bé màu phấn, nhoẻn miệng cười rồi quay sang lắc lư đầu trước mặt y, ‘‘Lương ca ca, chàng thấy Điềm Nhi đeo đôi hoa tai này có đẹp không?’’.
‘‘Ừm.’’ Y gật đầu trả lời qua quýt.
‘‘Ừm là đẹp hay là không đẹp vậy?’’
‘‘… Đẹp.’’
‘‘Là đôi hoa tai có mắt xích ánh bạc ban nãy đẹp, hay là đôi này đẹp?’’
‘‘… Cả hai đều đẹp.’’
‘‘Từ nãy đến giờ chàng chưa hề nhìn Điềm Nhi lấy một lần, làm sao biết đẹp hay không chứ?’’ Đường Tứ Điềm giận dỗi.
Y nghe xong lời này, mới dời đôi mắt đen về phía nàng. Y hoàn toàn không biết khi ở cạnh một người con gái thì phải như thế nào, chứ đừng nói đến mấy lời ngọt ngào khôn khéo. Cặp mắt đen cứ khờ khạo nhìn thẳng vào đôi hoa tai kia, quăng phắt việc phải ngắm Đường Tứ Điềm qua một bên.
Đôi hoa tai được xâu từ nhiều hạt châu be bé màu hồng dịu ngọt, tinh tế lại không lỗi thời, xinh xắn lại không rườm rà.
Tam tiểu thư mà đeo đôi hoa tai có nhiều hạt châu nhỏ màu phấn hồng này lên nhất định sẽ rất hợp?
Mỗi lần nàng lắc lư đầu để nói chuyện, hẳn chuỗi hạt này cũng sẽ va vào nhau tạo nên âm thanh xào xạc êm tai nhỉ?
Nghĩ đến đây, môi y bất giác lại cong lên, lộ ra nụ cười ngọt ngào, y vô thức đưa tay sờ những hạt châu hồng nhạt be bé kia, thì thầm rằng, ‘‘Hạt châu màu phấn thật đẹp, ta thích lắm’’.
Đường Tứ Điềm tức tối cắn môi, nắm chặt tay lại, tên ngốc không biết lấy lòng phụ nữ này, chỉ biết nhìn chằm chằm vào đôi hoa tai nàng đang đeo, từ đầu đến cuối không thèm để ý đến sự tồn tại của nàng. Y không thèm đưa mắt nhìn nàng lấy một lần, còn dám đối xử qua loa với nàng như vậy, từ lúc đi với nàng chả biết y đã vứt hồn phách ở nơi nào rồi mà lại thẫn thờ nhìn xa xăm như thế chứ.
Nàng nheo mắt lại, quyết định phải thử y một phen.
‘‘Ô! Tam biểu tỷ. Sao tỷ lại đến đây thế?’’ Đường Tứ Điềm bỗng dưng kiễng chân lên, cố y nhói người qua bả vai Lương Hạnh Thư, sau đó nhìn về phía sau lưng y mà vẫy vẫy tay.
Quả tim của Lương Hạnh Thư như bị kích thích mà run lên bần bật, vội vàng xoay người lại, không chút nghi ngờ mà rảo mắt tìm kiếm xung quanh.
Sau lưng chỉ là con đường dài thườn thượt không một bóng người, người mình mong nhớ không xuất hiện khiến lòng y trống rỗng khó chịu, cảm giác buồn lai láng bao bọc cả nỗi thất vọng lẫn hụt hẫng thật không dễ chịu. Đôi mày y chau chặt vào nhau, quay đầu lại nhìn Đường Tứ Điềm một cách khó hiểu, lời nói không giấu được nghi ngờ cùng trách cứ, ‘‘Tứ tiểu thư vì cớ gì lại như thế? Sao phải lừa tiểu sinh?’’.
‘‘Hừ, Điềm Nhi đâu có lừa Lương ca ca. Chẳng lẽ trong lòng Lương ca ca không phải đang nhung nhớ tam biểu tỷ, đang mong chờ tỷ ấy xuất hiện hay sao?’’ Đường Tứ Điềm tháo đôi hoa tai đang đeo trên tai mình xuống, giờ nàng chả còn chút hứng thú nào với nó nữa rồi, liền xem nó như rơm rác mà vứt vào cái rương trên sạp hàng rong.
Y đang nhung nhớ tam tiểu thư ư? Đang mong chờ sự xuất hiện của nàng ấy sao? Sao lại như vậy chứ?
Y không dám hi vọng sẽ có cơ hội tiếp tục qua lại với tam tiểu thư, y vừa nổi nóng với nàng, nàng nhất định rất giận hành động vô lễ lỗ mãng của y. Huống hồ, lúc này hẳn nàng đang ở cạnh cái tên chỉ biết ăn chơi trác táng kia.
Y không có nhớ đến tam tiểu thư, y chỉ là…
‘‘Tiểu sinh chỉ đang lo lắng vết thương của tam tiểu thư mà thôi. Dù gì tam tiểu thư cũng vì tiểu sinh nên tay mới bị thương như vậy.’’
Đường Tứ Điềm đương nhiên biết rõ mình vô cớ nổi giận với nam nhân như vậy cũng chả được gì, thành thử mới tỏ thái độ mềm mỏng, ‘‘Điềm Nhi biết Lương ca ca tâm tính lương thiện, nếu có ai vì chàng mà bị thương, Lương ca ca ắt không hờ hững bỏ mặc, nhưng… tam biểu tỷ cũng thừa biết Lương ca ca có tấm lòng nhân hậu đấy.’’
‘‘Tứ tiểu thư có ý gì?’’
‘‘Tam biểu tỷ dù gì cũng là tỷ tỷ của Điềm Nhi, nên Điềm Nhi không tiện nói rõ, nhưng chẳng phải lần trước Điềm Nhi đã ám chỉ cho Lương ca ca biết rồi sao, vết thương của tam biểu tỷ không như Lương ca ca thấy đâu, tỷ ấy bụng da nham hiểm, vết thương kia là giả đấy, Điềm Nhi tận mắt nhìn thấy mà!’’
‘‘Hoang đường! Tam tiểu thư cớ gì phải làm như thế? Sao lại muốn gạt tiểu sinh chứ.’’ Lời nói của y vạch rõ sự thiên vị.
‘‘Vậy Lương ca ca tin tưởng tam biểu tỷ hơn cả Điềm Nhi sao?’’
‘‘Tiểu sinh chỉ tin những gì mình tận mắt thấy thôi.’’
‘‘Lúc ấy hỗn loạn, Lương ca ca có kịp nhìn thấy vết thương của tam biểu tỷ không?’’
‘‘…’’ Tam tiểu thư đã băng bó vết thương đàng hoàng, mà nam nữ thụ thụ bất thân, sao y có thể tùy tiện kéo tay áo con gái người ta lên nhòm cơ chứ, đương nhiên là chỉ có thể nhìn thấy máu tươi chảy rỉ rỉ bên ngoài mà thôi.
‘‘Chỗ máu đó, Lương ca ca không thấy kì quái hay sao? Chỉ hứng có nhát đao thôi mà, sao lại đổ nhiều máu như vậy chứ? Đã vậy còn có cả vị chua chua ngọt ngọt nữa.’’
‘‘…’’
Tam tiểu thư tuyệt đối không phải loại tiểu nhân nham hiểm chạy đến bỡn cợt y như thế.
Tính tình nàng ấy đôn hậu trong sáng, nết na dịu dàng, lại không thích tranh giành thứ gì của người khác. Sao nàng ấy có thể làm ra hành động tiểu nhân như thế được cơ chứ?
Thấy lòng tin của Lương Hạnh Thư dường như đang bị lung lay, Đường Tứ Điềm liền thừa thắng xông lên, ‘‘Ngay cả bọn côn đồ chẳng rõ tại sao lại tấn công Lương ca ca, nói không chừng cũng là do tam biểu tỷ sắp đặt từ trước. Dù gì Lương ca ca cũng đã từng từ chối hôn sự với tam biểu tỷ, nên tỷ ấy mới không cam lòng mà tìm bọn người đó hùa nhau diễn tuồng trước mặt chàng, việc này không phải là không có khả năng… Này, Lương ca ca, huynh định đi đâu vậy?’’.
Đường Tứ Điềm còn chưa nói xong, Lương Hạnh Thư đã không còn tâm tư nghe tiếp nữa, đôi chân cứ thế rảo bước về phía Đường phủ.
Y muốn đến đó hỏi cho rõ ràng mọi chuyện. Tam tiểu thư rốt cuộc có đang trêu đùa y, khiến y vì nàng mà âu lo phiền muộn.
Vết thương của nàng là giả sao? Ngay cả máu chảy ra cũng là giả luôn ư? Thậm chí nàng còn hùa theo bọn vô lại kia diễn tuồng trêu chọc y nữa sao. Tất cả chỉ vì muốn báo mối hận bị cự tuyệt ngày đó thôi ư? Hận y ngày đó đã làm bẽ mặt nàng, lấy lại cây trâm y đã tặng nàng sao?
Nếu đúng như vậy…
Nếu đúng như vậy, y nhất định sẽ không tha thứ cho nàng!
Đường Tam Hảo không biết hồn bay phách lạc chốn nào, lê từng bước nặng nề về phía Đường phủ.
Nàng cãi nhau với sự phụ Tề công tử đã đành, lại còn tuyên bố hùng hồn rằng sẽ gả cho bất kì người đàn ông nào chịu thích mình nữa chứ.
Nhưng sự thật là chẳng có ai thích nàng hết, nếu có thì nàng cũng chẳng quen được Tề công tử.
Tề công tử… Hắn nhất định là công tử có thân phận cao quý nhỉ? Từ thích khách cho đến lọ thuốc trị thương vô giá kia, nàng chỉ cần nghe thôi cũng hiểu được. Cho nên, hắn mới cảnh cáo nàng trước, rằng nàng không được phép thích hắn, vì nàng không đủ tư cách, không xứng với hắn.
Sẽ chẳng có ai thích được miếng đậu hũ như nàng, nàng chẳng những không có thân phận mà còn là miếng đậu hũ không muối, không có chút thu hút nào, ngay cả cảm giác thích là gì cũng không biết được nốt, ngày nào cũng như ngày nào sống cho qua bữa, chả trách Điềm Nhi nói mình là món đồ chơi để muội ấy đùa nghịch. Ngay cả bản thân muốn thứ gì cũng không biết được, cứ y như con rối để người khác giật dây.
Ban đầu là không dám muốn, nhưng giờ nàng đã quên bằng sạch cái cảm giác ‘‘muốn’’ là gì rồi.
Chỉ bằng bản lĩnh của mình, sao nàng có thể tìm được người đàn ông nào chịu thích mình cơ chứ.
‘‘Oái! Ai kéo tay ta vậy, đau chết mất!’’
Nàng đang mải nghĩ ngợi, không để ý lại bị người ta kéo mạnh khuỷu tay. Cánh tay vì bảo vệ cho sư phụ Tề công tử mà bị thương, chỗ vết thương vừa hình thành sau khi hứng một đao của gã thích khách quái đản kia bỗng dưng vì cái kéo mạnh này mà da toét ra, ứa cả máu, miệng vết thương vừa bắt đầu rỉ máu vừa đau đến tê dại.
Quay đầu lại nhìn, thì thấy Lương Hạnh Thư đang mím đôi môi mỏng, không nói lời nào mà giữ chặt cánh tay của nàng, bàn tay run rẩy đưa ra kéo ống tay áo thấm đẫm máu đỏ của nàng lên, đập vào mắt y là vết chém rướm máu được đắp thuốc qua loa của nàng.
Vẻ mặt phức tạp vui mừng xúc động, như trút được gánh nặng của y thật khiến đầu óc nàng mụ mị, chỉ biết nhìn y đặt dấu chấm hỏi.
Phút chốc sau đó, cả người nàng bị kéo vào một cái ôm ấm áp lạ lẫm, hương mực nồng đậm trên người y xông vào mũi nàng.
‘‘Thật tốt quá… nàng không lừa gạt ta.’’ Y thì thầm liên tục.
Còn nàng thì lại đứng ngây như phỗng ra đó.